Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 102: Chương 102: Thì ra là như vậy (2)




Hoàng cung chính là một cái lò lửa lớn, mà người lãnh đạo tối cao của quốc gia ngồi ở giữa cái lò lửa này cuối cùng cũng chịu không nổi nhiệt độ của nó, vì vậy Hoàng đế Bệ hạ vung tay lên: Mọi người chuẩn bị, chúng ta đi nghỉ mát.

Thánh ý hạ xuống, Lễ bộ hỏa tốc bắt đầu chuẩn bị nghi thức, mà Lý Lộc cũng đến thăm hỏi cung Trường Hoa, mang theo khẩu dụ của Hoàng đế Bệ hạ: Hoàng đế Bệ hạ bảo Hoàng hậu ‘lương lương’ sắp xếp danh sách các phi tần đi theo.

Tạ Bích Sơ bỗng cảm thấy rất nhức đầu, vì sao lại bắt nàng phải làm công việc đắc tội với người khác như vậy chứ, Hoàng đế Bệ hạ đây có tật xấu gì vậy chứ, không phải gần đây nàng đã không đụng tới việc của Hậu cung rồi sao?

Vì vậy Tạ Bích Sơ thử dò xét hỏi Lý Lộc một câu: “Không thể mang hết đi sao?” Dù sao cũng phải mang theo rất nhiều cung tỳ, vậy thì mang thêm mấy vị mỹ nhân cũng không sao hết mà có đúng không?

Lý Lộc không còn gì để nói liếc nhìn Hoàng hậu ‘lương lương’, thật sự không hiểu nổi đầu óc nàng suy nghĩ cái gì, đổi thành người khác thì đã ước gì mang càng ít càng tốt, vậy mà đến lượt Hoàng hậu ‘lương lương’ thì lại lập tức ngược lại, thật không biết Hoàng hậu ‘lương lương’ là hiền huệ (1) hay là hiền huệ quá mức.

Nhớ lại Hoàng thượng nhà mình những ngày qua đã biến thành khối băng di động, mặc dù Lý Lộc cảm thấy rất mát mẻ, nhưng mà khối băng này có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào, vậy nên không cần thì tốt hớn, vì vậy Lý Lộc lập tức tỏ ý phản bác: “Nương nương tốt bụng của nô tài, mang mấy người đi đều đã có quy củ, nương nương vẫn nên tốn công chọn lựa thì tốt hơn.”

Tạ Bích Sơ lôi kéo không cho hắn rời đi: “Bệ hạ có nói qua muốn mang ai theo không?”

Lý Lộc vừa nghe thấy cơ hội tới, lập tức nghiêm túc nói: “Bệ hạ nói, chỉ cần nương nương tuỳ giá, những thứ khác sao cũng được, tuỳ nương nương an bài.”

Tạ Bích Sơ giật mình, quỷ dị nhìn Lý Lộc một cái: “Ngươi giả truyền thánh ý như vậy Bệ hạ nhà ngươi biết không?”

Lý Lộc lập tức đứng thẳng người, cho Tạ Bích Sơ một ánh mắt ai oán, sau đó lẽ thẳng khí hùng nói: “Nô tài luôn luôn tận trung với cương vị, sao nương nương có thể oan uổng nô tài như thế, nô tài phải về cung Thừa Thiên xin Hoàng thượng làm chủ cho nô tài.”

Tạ Bích Sơ: “. . . . . .” Loại cảm giác ta muốn về nhà méc mẹ ta này sao lại mãnh liệt như vậy chứ hả?

Lý Lộc liếc nhìn Tạ Bích Sơ, nói tiếp: “Nếu nương nương không tin, có thể đi cung Thừa Thiên ngay mặt hỏi Hoàng thượng.”

Nàng nhất định sẽ không đi!

Hình ảnh bị Hoàng đế Bệ hạ hắc hoá chất vấn ngày hôm đó vẫn còn rõ ràng ở trước mắt, nàng thật vất vả mới nửa thật nửa giả ứng phó được, bảo nàng chủ động tìm đường chết đi tới gần Hoàng đế Bệ hạ lần nữa?

Ha ha, nàng cũng không phải là chán sống rồi.

Kiên quyết không đi!

Tạ Bích Sơ đang muốn mở miệng, Cẩm Trù lanh lẹ đã bưng canh ngân nhĩ ướp lạnh đi vào: “Chủ tử, canh ngân nhĩ đã nấu xong, ah, Lý công công còn chưa đi sao, không bằng cũng uống một chén?”

Tạ Bích Sơ vừa muốn bảo hắn đi nhanh lên một chút, Lý Lộc đã vượt lên trước một bước, hào hứng bừng bừng gật đầu một cái: “Tốt, đa tạ Cẩm Trù cô nương.”

Tạ Bích Sơd;đ’lê=quý3đôn: “. . . . . .” Tại sao cảm giác sự tồn tại của kẻ làm chủ tử như nàng đây lại yếu ớt như vậy?

Chờ Lý Lộc sung sướng uống xong, bát còn chưa kịp để xuống, đã làm ra vẻ tiếc nuối: “Aiz, canh ngân nhĩ uống ngon như vậy mà Hoàng thượng lại không được uống, nô tài thật sự đau lòng không thôi, không biết chỗ nương nương có còn dư hay không, để nô tài tiện thể mang một chén trở về cho Bệ hạ nếm thử.”

Hắn ra vẻ đáng thương như vậy, luôn luôn nhanh nhảu lại không tâm nhãn Cẩm Trù lập tức hào phóng nói: “Dĩ nhiên là còn, vốn là bởi vì lo lắng Bệ hạ tùy thời đến lại không có uống, cho nên nấu nhiều một chút, nếu công công đã nói muốn mang về cung Thừa Thiên, vậy thì nô tỳ phải đa tạ công công rồi.”

Sau đó hai người hoàn thành công tác kết nối.

Hoàng hậu ‘lương lương’ bị lơ là nãy giờ: “. . . . . .” Nàng mới là chủ tử không sai chứ?

Không đề cập tới việc Lý Lộc bưng canh ngân nhĩ canh trở về hiến vật quý trước mặt Hoàng đế Bệ hạ như thế nào nữa, bên này Hoàng hậu ‘lương lương’ mới vừa nhận một nhiệm vụ đó, Tạ Bích Sơ suy nghĩ một lát, sau đó ngoắc tay gọi Cẩm Tú lại, nói thầm mấy câu, sau đó cũng không quản vẻ mặt rối rắm nghi hoặc của Cẩm Tú, vỗ vỗ bả vai của nàng: “Giao cho ngươi!” Tổ chức tin tưởng ngươi!

Trung thành tận tâm Cẩm Tú tiểu cô nương sao có thể cô phụ sự tin tưởng của tổ chức được, không quá nửa ngày, cả Hậu cung đều biết Hoàng đế Bệ hạ để Hoàng hậu ‘lương lương’ xác định danh sách tuỳ giá trong đợt nghỉ mát này.

Đám người trong cung Trường Hoa một lần nữa nhận được rất nhiều tiền của phi nghĩa, tất nhiên, mục đích cuối cùng của Tạ Bích Sơ —— Tôn Quý phi cũng tự động đưa tới cửa như mong muốn.

Tôn – phách lối, hoàn toàn không hiểu khách khí là cái gì, vừa vào cửa đã đại mã kim đao ngồi xuống, như một nữ bá vương hỏi: “Nghe nói Hoàng thượng để cho ngươi xác định danh sách tuỳ giá?”

Mặc dù tiểu tức phụ Hoàng hậu ‘lương lương’ đứng trước mặt Hoàng đế Bệ hạ chỉ là người nhỏ lời nhẹ, nhưng để ứng phó một Tôn Quý phi thì vẫn hoàn toàn không thành vấn đề, nàng bày ra vẻ mặt buồn thiu thở dài nói: “Đúng vậy đó, ta cũng buồn bực lắm, không biết nên chọn vị tỷ tỷ nào tuỳ giá.”

Dù sao thì danh ngạch của Hoàng hậu là cố định, chỉ có chuyện Hoàng hậu không muốn đi, chứ không có chuyện muốn đi mà không được đi, cho nên nàng không lo lắng chút nào cả, nên lo lắng là Tôn Quý phi.

Nếu như Hoàng hậu quan báo tư thù không chọn Tôn Quý phi, vậy thì thật xin lỗi, cho dù cô ngươi là Thái hậu thì ngươi cũng không thể đi được, thật ra quyền lợi của Hoàng hậu rất lớn, cho dù Phượng ấn nằm trong tay Thái hậu thì cũng vậy, đáng tiếc trước kia nguyên chủ không biết dùng, còn bây giờ, Tạ Bích Sơ cũng không vui lòng đi dính vào những chuyện phiền phức này.

Tôn Quý phi quả thật rất gấp, nếu không thì làm sao có thể vừa nghe tin đã lập tức chạy tới, bây giờ vừa nghe thấy Hoàng hậu đang rầu rỉ, lập tức cảm thấy cơ hội của mình đã tới, vội nói: “Hôm nay tỷ tỷ tới đây chính là để giúp muội muội chia sẻ khó khăn, những năm trước đều là do Bổn cung an bài, không bằng năm nay cũng để cho Bổn cung giúp đỡ như thế nào?”

Quý phi nương nương ngươi thật sự rất hiểu ý nhau, like cho ngươi.

Cho dù trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt vẫn phải làm ra một bộ dáng vẻ, nếu không rất khó nhìn mặt Hoàng đế Bệ hạ bên kia, dù sao đây cũng là nhiệm vụ do hắn tự phân công tới, nếu nàng quá gấp gáp giao cho người khác thì chính là đang đánh mặt của Hoàng đế.

Vì vậy Tạ Bích Sơ lập tức quyết đoán từ chối, bày tỏ đây là sự tin tưởng của Hoàng đế đối với nàng, sao nàng có thể cô phụ phần tâm ý này của Hoàng đế Bệ hạ được?

Vừa nghe nói như thế, Quý phi nương nương lập tức cảm thấy nhiệm vụ này thật sự quá vinh quang, tại sao có thể để cho Hoàng hậu, lòng háo thắng lập tức bị kích phát ra, bắt đầu quấn chặt lấy Hoàng hậu nương nương, nhất định phải đoạt lấy nhiệm vụ vinh quang này.

Ngươi tới ta đi mấy lượt, Quý phi dỗ dành đe dọa kiểu nào cũng không được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là uy hiếp Hoàng hậu nương nương nếu như không nhường việc này thì sẽ bảo cha nàng nộp tấu hạch tội Tể tướng đại nhân một ở trước triều đình, Hoàng hậu nương nương đứng trước sự “bức hiếp” mạnh mẽ này, “nhịn đau” chuyển nhiệm vụ của mình sang cho Quý phi nương nương.

Quý phi nương nương ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi cung Trường Hoa, sau đó lập tức nói với đại cung nữ bên cạnh: “Đi nói cho chủ nhân các cung, đàng hoàng một chút cho Bổn cung, Bổn cung cũng không phải là con nhóc ngu xuẩn không có đầu óc Hoàng hậu kia!”

Vẫn còn đứng trước cửa cung Trường Hoa đã bắt đầu tiến hành công kích tinh thần thể xác của chủ nhân cung Trường Hoa, chỉ số thông minh này đúng là đã chạy thẳng về phía âm vô cực.

Nhưng là có lúc việc uy hiếp thật sự không cần dùng đến đồ vật gọi là trí thông minh, mà chủ yếu là dựa vào. . . . . . Phụ thân.

Ví dụ như Tứ phi có phụ thân không bằng Tôn Khải Xương lập tức bị Tôn Quý phi đè lại không diễn*dám tùy tiện nhúc nhích.đàn’lê@quý8đôn

Lúc danh sách còn do Hoàng hậu ‘lương lương’ phụ trách, còn có thể chuẩn bị chút gì đó đưa đến cung Trường Hoa nhờ người khuyên nhủ giúp vài câu, nhưng đổi thành Tôn Quý phi phụ trách. . . . . . Ha ha, thôi thì đừng nghĩ đến việc nghỉ mát làm gì nữa, yên tĩnh đợi ở Hậu cung đi thôi.

Quả nhiên, đến khi Tôn Quý phi báo danh sách lên, Lý Lộc ai oán chạy đến cung Trường Hoa quanh co lòng vòng tỏ vẻ Hoàng đế Bệ hạ không vui.

Tạ Bích Sơ hỏi thăm danh sách, lập tức hiểu, Tôn Quý phi phách lối quen, trong chuyện này làm cũng quá tuyệt, nguyên cả cái Hậu cung không tính Hoàng hậu, còn lại chỉ có một mình Tôn Quý phi, thêm hai Quý nhân, hơn nữa còn là loại hình tư sắc không ra gì tính cách thì nhát gan.

Vậy nên cũng không trách Hoàng đế Bệ hạ không vui.

Vì vậy Hoàng hậu nương nương tìm Quý phi nương nương nói chuyện, tỏ rõ làm việc như thế rất không ổn, nếu nàng không tiến hành sửa lại danh sách thì Hoàng hậu nương nương sẽ tự xác định lại.

Tôn Quý phi có thâm ý khác liếc mắt nhìn Hoàng hậu nương nương, sau đó ngưỡng cằm hỏi: “Vậy ngươi nói xem muốn dẫn ai?”

Tạ Hoàng hậu cẩn thận liếc nàng một cái, nói: “Không bằng mang Đức Phi và Thục phi?”

Tôn Quý phi lập tức tỏ vẻ “quả thế”, phản bác: “Bổn cung lại cảm thấy mang Huệ phi và Hiền phi sẽ tốt hơn.”

“Không được sao?” Tạ Hoàng hậu tỏ vẻ khó xử: “Ta thích Đức Phi và Thục phi.”

“Vậy thì mang Huệ phi và Hiền phi, quyết định vậy đi!” Tôn Quý phi vung tay lên, cũng không đợi Hoàng hậu nương nương phản bác thêm, tự cho là đã chiếm tiện nghi to rồi, cho nên cũng phải cho Hoàng hậu một chút ngon ngọt, chần chờ một chút lại nói: “Ngồi ở Tần vị có ba người, không bằng ngươi chọn một người nữa?”

Tạ Hoàng hậu tỏ vẻ không có hứng thú, thờ ơ khoát tay một cái nói: “Cái này ngươi làm chủ là được.”

Tôn Quý phi cười hả hê: “Được, vậy thì Bổn cung làm chủ, nếu chuyện đã xong thì bản cung đi trước.”

Quay đầu liền vui vẻ ngâm nga, hừ, cho dù Hoàng hậu nhắc đến tứ phi thì thế nào, cũng không phải cả tứ phi đều là người của Hoàng hậu, Đức Phi và Thục phi quả thật có chút bản lãnh, có họ đứng ở bên phe Hoàng hậu thì đúng là hơi khó xử lý, nhưng mà hôm nay Hoàng hậu không thể thay hai người bọn họ tranh thủ được danh ngạch tuỳ giá, thì hẳn là các nàng sẽ không thể nào tiếp tục đi theo Hoàng hậu lăn lộn, sau đó ta lại đi lôi kéo các nàng một chút nữa, vậy thì chắc chắn có thể khiến cho Hoàng hậu bị cô lập.

Cho nên cô nói phải đề phòng Hoàng hậu một chút gì gì đó hoàn toàn không cần để ý tới, chỉ bằng sự ngu xuẩn của Hoàng hậu thì sao có thể sai sử tứ phi, vậy nên đối thủ lớn nhất của nàng vẫn là Chu tiểu tiện nhân bên cạnh Hoàng thượng kia, nghĩ tới Chu Tĩnh Tuệ, Tôn Quý phi lập tức lại có khuynh hướng cuồng hóa.

Một ngày nào đó ta sẽ vạch trần diện mạo thật sự của tiểu tiện nhân kia, chờ coi!

Mà bên Huệ phi và Hiền phi nhận được thông báo tùy giá đã ngất ngây, cảm giác mừng như điên quá mạnh mẽ đã trực tiếp đánh ngất họ, vốn đã xác định không thể tuỳ giá rồi ai ngờ chuyện này lại có thể xoay chuyển như vậy, hai người lập tức hỏi thăm tin tức, kết quả nghe nói sau khi Hoàng hậu mời Quý phi đến cung Trường Hoa, danh sách lập tức thay đổi, trong lòng đều đã biết xảy ra chuyện gì.

Huệ phi cảm thấy bắp đùi này ôm rất tốt, còn Hiền phi cảm thấy, nhất định là bởi vì bản thân an phận khiến Hoàng hậu nương nương yên tâm, vì vậy sau đó càng trở nên an phận.

Sự tình cuối cùng cũng giải quyết thuận lợi, bên này Tạ Hoàng hậu đang còn thở phào nhẹ nhõm, bên kia Lý Lộc đã tới nữa, bày tỏ Hoàng đế Bệ hạ vẫn không vui, xin Hoàng hậu ‘lương lương’ nghĩ biện pháp giúp.

Lúc này Tạ Hoàng hậu cũng nghi hoặc, không phải đã dẫn theo hai vị phi tử xinh đẹp rồi sao, sao vẫn không vui vậy, thật là khó hầu hạ, chẳng lẽ thật sự cần phải mua kẹo cho Hoàng thượng?

Hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của Hoàng đế Bệ hạ nên Tạ Hoàng hậu lôi kéo Lý Lộc đồng chí tiến hành tham thảo cặn kẽ, Lý Lộc treo bản mặt “ta rất thành thật” nói với Hoàng hậu ‘lương lương’: “Nô tài cũng không biết tại sao, không bằng nương nương tự mình đi nhìn xem? Đúng rồi, lần trước nô tài mang theo canh ngân nhĩ trở về, Bệ hạ rất là thích, không bằng nương nương lại đưa qua thêm một chút?”

Tạ Bích Sơ quái lạ nhìn Lý Lộc, rốt cuộc nhìn ra, chẳng trách, thì ra Lý Lộc lại đang tác hợp nàng và Hoàng đế Bệ hạ, hoặc là nói, Hoàng đế Bệ hạ bởi vì nàng nên tâm tình mới không tốt, cho nên ý của Lý Lộc là bảo mình đi giải hoà với Hoàng đế Bệ hạ, khiến Hoàng đế Bệ hạ khôi phục lại bình thường.

Nhưng chuyện đâu có đơn giản như vậy.

Sau khi hiểu được ý của Lý Lộc, Tạ Hoàng hậu đã mất đi hứng thú đối với nguyên nhân khiến tâm tình Hoàng đế Bệ hạ tốt xấu rồi.

Lý Lộc không công mà lui, sau đó cũng không đến cung Hoa Cung nữa.

Bởi vì nhu cầu nghỉ mát của dân chúng Hậu cung khá là gấp gáp vội vã, các vị đồng nghiệp ở Lễ bộ phải gánh chịu áp lực cực lớn, nên các công tác chuẩn bị lấy tốc độ nhanh chóng tiến hành, vì vậy rất nhanh, Hoàng đế liền mang theo lão mụ, lão bà lớn nhỏ cùng với cả đám thủ hạ đi nghỉ mát.

Hàng năm Hoàng đế đều sẽ tới nghỉ mát, cho nên trong hành cung đều đã được chuẩn bị đầy đủ, ngược lại Hoàng hậu nương nương là lần đầu tiên tới đây, cho nên phải có sự chuẩn bị khác, ví dụ như chỗ ở, chỗ gần tẩm cung của Hoàng đế nhất đã bị Tôn Quý phi đoạt đi, chỗ hơi gần một chút thì đã bị tần phi khác chiếm.

Nội Vụ phủ tìm tới Lý Lộc, Lý Lộc suy tư một lát liền bảo người ta đi xin chỉ thị của Hoàng hậu ‘lương lương’.

Tạ Bích Sơ cũng không có ý kiến gì, trong trí nhớ nguyên chủ rất ít xuất hiện trước trường hợp nhiều người, bởi vì Tôn Quý phi muốn khoe khoang, muốn đứng chung một chỗ với Hoàng đế Bệ hạ, cho nên không biết lừa dối nguyên chủ kiểu gì, dẫn đến nguyên chủ vô cùng trạch, ngay cả trường hợp trọng đại như quốc yến cũng không tham dự, khó trách ban đầu trốn khỏi Thượng Lâm Uyển chạy ra ngoài chơi, Lâm Vân Tranh và Thẩm Thường Lê đều không nhận ra nàng.

Chuyện tẩm cung hỏi đến chỗ Tạ Bích Sơ, Tạ Bích Sơ cũng không xoi mói gì, không yêu cầu ở gần Hoàng đế Bệ hạ, chỉ yêu cầu chỗ có cảnh sắc đẹp không khí mát mẻ.

Hành cung tổng quản nghe thấy Hoàng hậu dễ nói chuyện như vậy, thở phào nhẹ nhõm, lập tức an bài xong xuôi.

Vốn chuyện này nên an bài sớm một chút, kết quả Hoàng cung bên kia không có ai thông báo với bên hành cung chuyện Hoàng hậu có tới, quản sự cũng chỉ cho là giống như năm trước, cho nên chuyện này mới trở nên gấp rút d,đ;l8q6đnhư vậy.

Nghe thủ hạ báo việc này lên, Cảnh Diệp lạnh mặt, nhíu mày hỏi: “Chuyện này vốn do người nào chịu trách nhiệm?”

“Hồi Hoàng thượng, chuyện tiếp xúc với hành cung vốn là việc của phủ Nội Vụ, chỉ có điều phủ Nội Vụ nói là danh sách nhận được từ cung Thừa Thiên cũng không có hạng mục này, cho nên đều cho rằng Hoàng hậu nương nương cũng ở lại trong cung giống như năm trước.”

Vẻ mặt Cảnh Diệp càng trở nên đông lạnh: “Ngươi biết trẫm không hỏi chuyện này, là ai?”

“. . . . . . Là Chu nữ quan.”

Hết chương 72.

Chú thích:

(1) Hiền huệ: Hiền lành, có đức hạnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.