Tĩnh Vương Điện hạ lại im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Thật ra thì còn có biện pháp thứ ba, đó chính là để cho ngươi khóc. Cho nên ngươi cảm thấy ta nên chọn cái nào?”
Tạ Hoàng hậu lập tức kiên định vịn cánh tay của hắn, gương mặt cực kỳ nghiêm túc: “Còn có thứ tư, ai cũng không phải khóc!”
Tĩnh Vương Điện hạ hài lòng gật đầu một cái. Cung cấp cánh tay cho nàng làm gậy, đồng thời nói: “Vậy bây giờ chúng ta xuống núi đã.”
Tạ Bích Sơ nghi ngờ hỏi: “Tại sao, không phải ngươi mới nói là đứng thật cao mới có thể nhìn xa, chúng ta lên núi mới càng dễ dàng tìm ra đến cùng thì Thanh Giang xảy ra vấn đề gì à?”
Ánh mắt Tĩnh Vương Điện hạ như nhìn kẻ ngu ngốc liếc nàng một cái: “Không phải Tể tướng đại nhân đã phái người xem xét tình hình Thanh Giang rồi à, cũng không phát hiện vấn đề gì khác thường, cho nên bây giờ chúng ta nên đi thẳng đến La Châu!”
Tạ Bích Sơ lập tức có loại suy nghĩ mãnh liệt muốn ấn hắn vào bùn lầy lăn một vòng ngay tại chỗ, nàng cắn răng nặn từng chữ từng chữ: “Vậy ngươi còn bắt ta trăm cay nghìn đắng bò lên núi với ngươi để làm gì?!”
Vẻ mặt Tĩnh Vương Điện hạ cực kỳ vô tội: “Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ai biết ngươi thích thú với việc chạy lên núi như vậy, đương nhiên ta cũng không tiện phá hỏng sự hào hứng của ngươi. . . . . .”
Tạ Bích Sơ cúi đầu nhìn lại cả người mình nhếch nhác dính đầy bùn đất, lại nhìn Tĩnh Vương Điện hạ bên cạnh trừ đế giày dính chút xíu bùn ra thì quần áo vẫn gọn gàng sạch sẽ, nháy mắt cảm thấy mình bị Athena1 bám vào người: Nàng có một loại dự cảm chẳng lành.
Cứ bị tên ngốc này lừa thảm như vậy là sao đây?
Còn nữa, đến cùng thì tại sao hắn phải cố ý mang theo nàng đi lên núi một chuyến, đừng bảo cái gì mà không muốn phá hỏng sự hào hứng của nàng, nàng hoàn toàn không tin có được hay không?
Vẻ mặt Tạ Bích Sơ cảnh giác ép hỏi hắn: “Nói, rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?!”
Tĩnh Vương Điện hạ lập tức cười âm u: “Nếu đã bị ngươi nhìn ra, vậy thì ta sẽ để cho ngươi chết rõ ràng. Bổn Đại Vương muốn mang ngươi về làm áp trại phu nhân!”
Tạ Bích Sơ câm nín, cảm giác trẻ trâu nồng đậm đập vào mặt, Sơn Đại Vương có giá trị nhan sắc cao như vậy thì thật ra không cần lừa bán, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là sẽ có một đống lớn áp trại phu nhân nườm nượp không dứt chen tới, thật đó.
Ai bảo thế giới xem mặt2 chính là không thể nói lý như vậy đấy.
Vì vậy thân thể Tạ Bích Sơ mềm nhũn tựa vào người hắn. Vứt một ánh mắt quyến rũ về phía hắn: “Đã như vậy thì, anh hùng, ta mệt mỏi đi không được, anh hùng cõng ta đi với.”
Tĩnh Vương Điện hạ run rẩy một cái, suýt nữa thẳng tay ném nàng ra, cũng may Tạ Bích Sơ níu chặt tay áo hắn lại mới may mắn thoát nạn: “Anh hùng, ngươi muốn đổi ý sao? Nhưng ca ngươi và cha ta đều bảo ngươi chăm sóc ta cho thật tốt đó.”
Rõ ràng trên mặt đúng là mang vẻ đáng thương tội nghiệp sợ bị vứt bỏ như thế, nhưng trên tay đừng dùng sức bấu cánh tay của hắn kiên quyết không chịu buông ra như vậy có được hay không? Tĩnh Vương Điện hạ tự tìm quả đắng cuối cùng rơi lệ đầy mặt cõng tiểu tẩu tử nhà mình xuống núi.d,đ.lê%quý#đôn_hijushima
Rốt cuộc hòa nhau một đều, Tạ Hoàng hậu đắc ý hả hê thay xiêm y sạch sẽ dưới sự “phục vụ” của Tiểu Hoan Tử, sau đó thoải mái dễ chịu nằm trong xe ngựa, sai bảo phu xe Tiểu Hoan Tử, đi về phía La Châu nằm kế bên phủ Thanh Châu.
Phủ doãn phủ La Châu là một vị quan hết sức nghiêm túc phụ trách hơn nữa còn khá có trách nhiệm. Không phải vậy thì cũng không thể nào vào lúc Lâm Vân Tranh tới báo tin, không để ý vấn đề có nằm trong khu vực quản lý hay không mà nhanh chóng quyết định dẫn người chạy đến Thanh Châu cứu viện, nhưng vị quan luôn bày mưu nghĩ kế tính trước mọi chuyện này đột nhiên lại có một ngày phải quỳ bái phục với hai vị cấp trên.
Không chỉ có quỳ mà còn mặt ngoài thì bình tĩnh nhưng ở trong lòng lại điên cuồng châm chọc, đây đến cùng là xảy ra chuyện gì, một là Hoàng hậu nương nương, một là Tĩnh Vương Điện hạ. Hai người vốn nên là tồn tại ở trên mây để người ta nhìn lên, lại một ngày nào đó đột nhiên chạy xuống chốn phàm trần để dọa người, thật m* nó gặp quỷ.
Tể tướng đại nhân ngài ở đâu nhanh tới đây cứu mạng vớiii, khuê nữ nhà ngươi quá tùy hứng rồi, cứ đòi đi theo quân binh chạy đến bờ sông Mịch điều tra nghiên cứu, đến cùng là phải làm sao đây hả, nếu như nàng trượt chân rơi xuống nước thì đầu của hạ quan không giữ nổi rùi~ cân trinh tư đệ.
Đáng tiếc hắn cũng chỉ có thể kêu rên ở trong lòng, Tạ Hoàng hậu bày tỏ có Tĩnh Vương Điện hạ ở đây, các ngươi không cần sợ gì cả.
Tĩnh Vương Điện hạ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực tỏ vẻ mình hết sức đáng tin.
Cả đám thuộc hạ trong Phủ doãn phủ La Châu: Ha ha.
Tạ Bích Sơ cố ý bại lộ thân phận là vì để Phủ doãn La Châu truyền tin cho phụ thân nam thần nhà mình để người đừng lo lắng cho mình, chỉ vì có thể tự do chơi đùa mấy ngày, nên Tạ Bích Sơ vẫn là nhanh chóng kéo Tĩnh Vương Điện hạ chạy trốn.
Tạ tiểu cô nương từng nghe phụ thân nam thần của mình phân tích, Thanh Giang xảy ra lũ lụt một cách đột nhiên, nói cách khác là do lượng nước đột nhiên tăng nhanh, nguyên nhân lớn nhất chính là lượng nước Lan Giang tăng nhiều sau đó mới dẫn đến lượng nước Thanh Giang gia tăng, nhưng Lan Giang ở Vân Châu cũng không có xảy ra lũ lụt, nói cách khác lượng nước Lan Giang không thay đổi lớn.
Như vậy nguyên nhân gây ra lũ lụt phải là một nguyên nhân khác —— Mịch Giang bị chặn dòng chảy.
Thanh Giang và Mịch Giang là hai nhánh sông lớn của Lan Giang, chặn bên này thì sẽ tràn sang bên kia. Mực nước Lan Giang đột nhiên gia tăng, rất có thể là bởi vì lượng nước Mịch Giang đột nhiên giảm bớt, nhưng bởi vì chuyện xảy ra vào đêm khuya, sau khi mọi người phát hiện, lượng nước Thanh Giang và Mịch Giang đã gần như ổn định, hoàn toàn không có cách nào phán đoán chính xác.
Cho nên bây giờ chỉ có thể từ từ tra xét từng chút một dọc theo bờ sông Mịch Giang.
Trước khi Tạ Bích Sơ đến, phủ La Châu đã phái quan binh đi được hơn nửa đoạn đường, đã sắp đến chỗ nguy hiểm nhất của Mịch Giang, bị ngư dân sinh hoạt trên nước xem là Quỷ Môn quan, “Cửu khúc Long Môn Hạp“.
Danh như ý nghĩa, khe vực này do chín đường cong khúc khuỷu tạo nên, hai mặt khe đều là vách núi cao nghìn thước, không hề có người có thể trèo lên trên được, hơn nữa bởi vì thung lũng hẹp hòi, nước sông ở đây chảy xiết vô cùng, cho nên nơi này được gọi là Long Môn, lấy ý cá chép hóa rồng, bày tỏ khó khăn và nguy hiểm trong đó.
Tạ Bích Sơ đi theo quan binh, nghe vậy không hiểu sao có loại dự cảm, vấn đề hẳn là nằm ở chỗ đó, trước khi xảy ra lũ lụt, La Châu và Thanh châu giống nhau, đều mưa liên miên suốt nửa tháng, thân núi bị nước mưa ngâm mềm, những hòn đá rất dễ rơi ra rồi dọc theo sườn núi lăn vào trong nước, chặn dòng chảy lại.
Tạ Bích Sơ nói suy nghĩ của mình với Cảnh Hoan, Cảnh Hoan gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng chân mày lại nhíu lại.
Tạ Bích Sơ nghĩ lại, lập tức hiểu hắn đang lo lắng cái gì, nếu thật sự chỗ hiểm yếu như vậy bị ngăn chặn, sợ rằng việc dọn dẹp sẽ hết sức khó khăn, đó đều là chuyện muốn mạng người.
Nàng cũng chỉ có thể ôm tâm lý may mắn nói: “Ta cũng chỉ đoán lung tung thôi, nói không chừng không phải ở đó.” Không biết đây là lời an ủi Cảnh Hoan hay là an ủi chính nàng.
Lặn lội mấy ngày trên đường, mặc dù Tạ Bích Sơ không kêu la mệt mỏi, nhưng thật ra nàng đã mệt lả, đường núi thật sự quá khó đi, có lúc ngay cả ngựa cũng không cưỡi được, thân thể này của nàng vẫn luôn được nuôi dưỡng ở trong thâm cung, thể lực thật sự là đồ bỏ.
Lúc này tác dụng của Tĩnh Vương điện hạ được làm nổi bật lên rất rõ, khi ngựa không thể dùng, Tĩnh Vương Điện hạ sẽ tạm thời làm vật để cưỡi cho Hoàng hậu ‘lương lương’ sử dụng.
Thật may là cấm kỵ giữa nam nữ ở Đại Hoàn cũng không phải đặc biệt nghiêm khắc, nếu không chỉ bằng việc Tạ tiểu cô nương thường xuyên nằm ngủ gật trên lưng Tĩnh Vương điện hạ, đã sớm bị ném trong Mịch Giang.
Đương nhiên trải qua nhiều ngày bồi dưỡng tình cảm với “vật để cưỡi” của mình như vậy, Tạ Bích Sơ sâu sắc biết được, một chị em toàn năng rốt cuộc quan trọng đến mức nào, mặt đẹp chân dài cơ bắp bự, đây là cơ bản nhất, ngoài ra còn cần phải có các loại kỹ năng liên quan đến việc sống sót ở dã ngoại, ví dụ như, như thế nào nhanh chóng dựng lều, như thế nào đánh lửa, như thế nào phân biệt rau dại có độc hay không, tính chất mùi vị có thích hợp hay không, làm sao để không chỉ nướng chín con mồi mà còn phải nướng đến thơm nức, cùng với làm thế nào để liên tục cõng một mỹ nhân mềm mại yếu ớt mà vẫn có thể đề nàng luôn thoải mái.
Tạ Bích Sơ đưa tay ôm bờ vai của hắn, không nhịn được ở trong lòng lần nữa cảm thán một câu, sao ban đầu nguyên chủ không được gả cho Cảnh Hoan vậy chứ, khối vàng này được nàng phát hiện ra giữa sa mạc nhưng nó không thể bị nàng chiếm thành của riêng đã đủ khiến lòng chua xót rồi.d,đ/I;q’đ_Hijushima
Thế nhưng sau nhiều ngày như vậy, tầng bụi bặm xấu xí bên ngoài khối vàng này từng chút một bị tróc ra, càng ngày càng hiện rõ ra bản chất sáng chói của nó, Tạ Bích Sơ cảm thấy mình thật sự sắp không nhịn được.
“Cảnh Hoan.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Tạ Bích Sơ gọi tên của hắn từ sau khi đi tới cổ đại, chỉ đơn giản hai chữ mà thôi, tại sao lúc bật ra khỏi đôi môi, lại mang theo chua xót và không cam lòng?
Cảnh Hoan đang cẩn thận dùng cây gậy trong tay đập những bụi cỏ cao ở hai bên, không chỉ vì đuổi đi rắn rết, mà còn vì ép bụi cỏ xuống thấp hơn, tránh cho quét vào người Tạ Bích Sơ ở sau lưng, nghe lời nói của nàng, vừa làm vừa trả lời một câu: “Hả?”
Một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy người ở phía sau nói chuyện, Cảnh Hoan phục hồi tinh thần lại, suy nghĩ một chút nói: “Là hối hận chạy ra ngoài theo, hay là khuynh đảo vì phong thái của ta?”
Tạ Bích Sơ không nhịn được bật cười một tiếng, sau đó nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói: “Đương nhiên là khuynh đảo vì phong thần tuấn tú tư thái oai hùng này của ngươi, không thấy bây giờ ta đứng cũng nổi à, nếu không thì đâu cần nhờ ngươi cõng ta?”
Tĩnh Vương Điện hạ nghe vậy lập tức hả hê đắc ý nói: “Coi như ngươi mắt sáng như đuốc, liếc mắt một cái là đã nhìn thấu bản chất thông minh tuyệt đỉnh túc trí đa mưu của ta, cũng không uổng công ta cực khổ chăm sóc ngươi nhiều ngày như vậy.”
“Cảnh Hoan. . . . . .” Ngươi nói xem, nếu như có một ngày ta được xuất cung, còn có khả năng cùng một chỗ với ngươi hay không?
Thế nhưng lời này Tạ Bích Sơ không nói ra miệng, bởi vì nàng đã sớm biết đáp án, không có khả năng đó, cho dù dân phong Đại Hoàn có cởi mở đến mấy, đệ đệ cưới tẩu tử cũng không phải là chuyện quang vinh gì, chớ đừng nói chi đây là đang ở trong Hoàng gia, rất dễ dàng bị nói thành huynh đệ phản bội nhau vì một nữ nhân các loại, huống chi, ngày chính xác nàng xuất cung còn chưa rõ, chẳng lẽ còn có thể để cho Cảnh Hoan cứ đợi nàng như vậy hay sao?
Còn nữa, quan trọng nhất là, nàng từ trong từng cử động từng ánh mắt của Cảnh Hoan, hoàn toàn không nhìn thấy Cảnh Hoan thích nàng, hoàn toàn không có, có chăng chỉ là hắn đang thực hiện trách nhiệm của một tiểu thúc mà thôi.
“Ngươi nói cái gì?” Cảnh Hoan không nghe rõ ràng những câu phía sau mà nàng nói, theo bản năng hỏi lại.
Tạ Bích Sơ không nói gì, tựa đầu vào lưng hắn, có lẽ bởi vì không có để ý nên hô hấp phả vào gáy của hắn, thân thể hắn cứng đờ, không được tự nhiên giật giật, sau đó giơ tay ra sau vỗ vỗ trên lưng nàng: “Nếu đã để cho ta tốn công tốn sức, còn không an phận một chút cho ta!”
Chú thích:
1 Athena: vị thần của nghề thủ công mỹ nghệ, trí tuệ và đồng thời cũng là vị thần chiến tranh chính nghĩa.
2 thế giới xem mặt: coi trọng vẻ bề ngoài