Bây giờ tên ngốc này còn tới gây rối thêm gì nữa?
Tạ Bích Sơ cau mày suy nghĩ một lát, vẫn quyết định đi gặp hắn, vừa nghe thấy phương thuốc chữa bệnh dịch không có tác dụng, cả người nàng đều sợ vô cùng, cộng thêm sau khi đến cổ đại vẫn luôn ru rú ở trong cung, hoàn toàn không quen thuộc đối với mọi chuyện bên ngoài, lúc này thật sự là không có chủ ý gì hết.
Mặc dù Cảnh Hoan tới rất đột nhiên, nhưng lại tới vừa đúng lúc, bây giờ nàng đang cần có người quyết định giúp mình, nên làm gì tiếp theo.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Tĩnh Vương Điện hạ cười hì hì chào đón, vào loại thời điểm này hắn còn có thể cười được, Tạ Bích Sơ giận không chịu nổi, nhưng đồng thời cũng không biết vì sao tâm tình lại buông lỏng không ít, mềm oặt ngồi xuống, Tạ cô nương không còn hơi sức mở miệng: “Vừa xuống thuyền đã chạy đi đâu không biết, bây giờ chạy tới đây để làm gì hả?”
Vẻ mặt Tĩnh Vương Điện hạ rất vô tội: “Ta cho rằng sau khi ngươi xuống thuyền nhất định sẽ không muốn nhìn thấy ta nữa.”
Cũng tự hiểu rõ đó, Tạ Bích Sơ liếc mắt: “Thật vất vả cho mới có thể nhìn ra một ưu điểm của ngươi, coi như có chút tự hiểu rõ, cho nên mau nói bây giờ ngươi tới đây đến cùng là để làm gì?”
Tĩnh Vương Điện hạ không nhanh không chậm rút một trang giấy từ trong tay áo ra, mở ra từng chút một, đồng thời thong thả ung dung nói: “Xem ra ngươi cũng không phải là rất muốn vật này thì phải, có phải ta đã đi một chuyến vô ích rồi không nhỉ?”
Tạ Bích Sơ liếc nhìn một cái, sau đó giật mình: “Phương thuốc?!”
Tĩnh Vương Điện hạ nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: “Có thể.”
Đưa phương thuốc cho ta, ngươi lại phát bệnh rồi nhanh đi về uống thuốc!
Tạ Bích Sơ xông thẳng về phía hắn, kết quả cánh tay hắn ngăn lại: “Xin nhận năm mươi lượng bạc, cám ơn.”
Tạ Bích Sơ: “. . . . . . Ta đưa!”
Nhớ ngày đó lừa hai cái bát ở Tĩnh Vương phủ, một cái đã trị giá năm mươi lượng Hoàng kim, hôm nay chỉ là năm mươi lượng bạc trắng, chỉ có vậy thôi! Không phải là chuyện gì lớn, Tạ Bích Sơ lau mặt một cái, đưa!
Chờ sau khi phái người đưa phương thuốc đi, cả người Tạ Bích Sơ cũng tỉnh táo lại, nhưng ngay sau đó đột nhiên nàng lại bật từ trên giường dậy, nàng, mới vừa rồi nàng lại có thể cứ như vậy đưa phương thuốc vào, chưa đưa cho thái y xem lại, cũng chưa trải qua nghiệm chứng, cứ như vậy lấy từ trong tay Tĩnh Vương, sau đó đưa thẳng vào trong thành luôn, nàng, từ bao giờ nàng tin tưởng hắn như vậy rồi hả?d,đàn)lee^quyd$đôn_Hijushima
Ngay cả một chút ý nghĩ hoài nghi cũng không có, tự nhiên như vậy, giống như vốn nên như thế.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, dù sao chỉ cần ở trước mặt hắn, nàng sẽ không tự chủ được mà thả lỏng, nói chuyện làm việc hoàn toàn không trải qua đầu óc, thoải mái mà tự nhiên, nhưng sao lại như vậy?
Tạ Bích Sơ nâng cằm nghĩ thật lâu, cuối cùng cho ra một cái kết luận có khả năng lớn nhất: Có lẽ là bởi vì, ở trong nguyên tác hắn chỉ là một người qua đường không liên quan đến kịch tình, sau khi đến cổ đại, tất cả nữ chính nam chính nữ phụ bên cạnh đều đang sống, nàng thân là một nữ phụ, muốn sống đương nhiên là phải cẩn thận, hơn nữa Hoàng cung là chiến trường chính.
Nhưng thần kinh con người không thể nào cứ bị căng thẳng như thế, vì vậy người qua đường Cảnh Hoan cứ như vậy đúng dịp bị nàng cho rằng là đối tượng có thể buông lỏng trong tiềm thức, cho nên mới tin tưởng hắn như vậy.
Nghĩ như vậy cũng không có gì không được, ít nhất Cảnh Hoan không liên quan đến kịch tình, từ đầu đến cuối đều là người qua đường, hoàn toàn không có uy hiếp đối với nàng, có một người để chung sống thoải mái tự nhiên thật ra cũng không tệ đâu.
Sau khi nghĩ thông thì đương nhiên là Tạ Bích Sơ vô tâm vô phế ném chuyện này ra sau đầu, bây giờ phải tiếp tục chờ tin tức trong thành thôi.
Lần này khá nhanh, xế chiều ngày hôm sau, trong thành truyền ra tin tức, phương thuốc có tác dụng, bệnh dịch trong thành đã được ngăn chặn, bắt đầu chuyển tốt.
Tạ Bích Sơ nhẹ thở ra, lần nữa xác nhận địa vị “bạn gái thân thiết” quan trọng của Tĩnh Vương Điện hạ với mình.
Phụ thân nam thần không sao, Tạ Bích Sơ mới bắt đầu tính toán tiến độ công việc của mình, theo cách nói Hoàng đế trước khi đi, lần này nàng có ba nhiệm vụ: Sắp xếp nạn dân 1/1 (hoàn thành), trị liệu bệnh dịch 1/1 (hoàn thành), tra ra nguyên nhân đột nhiên xảy ra lũ lụt 0/1 (vẫn chưa xong).
Tạ Bích Sơ suy nghĩ một lát, gọi tâm phúc phụ thân nam thần để lại tới, hỏi thăm về nguyên nhân Thanh Giang đột nhiên vỡ đê, nhận được câu trả lời là: Còn chưa nhận được tin tức, bởi vì toàn bộ người mang tới đều đang giúp một tay xây dựng lại vùng bị thiên tai, cho nên Tể tướng đại nhân chỉ phái người tra xét tình huống Thanh Giang trong khu vực Thanh Châu, đồng thời nhờ Vân Châu và phủ doãn La Châu khảo sát dòng chảy Thanh Giang trong khu vực của mình, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nhận được câu trả lời cụ thể.
Vốn định đi Giang Nam chơi, đầu óc Tạ Bích Sơ lập tức vui đến điên rồi, sai Cẩm Đoạn lặng lẽ đi tìm Cảnh Hoan, hai người “mưu đồ bí mật” một trận, rồi sau đó Tĩnh Vương Điện hạ “cảm động” với quyết tâm truy tìm chân tướng của nạn lụt vì dân chúng Thanh Châu của Hoàng hậu nương nương, cuối cùng “chủ động” quyết định đi ngược dòng Thanh Giang cùng Hoàng hậu nương nương, tìm kiếm nguyên nhân.
Hoàng hậu nương nương bày tỏ nàng cực kỳ hài lòng đối với sự “chủ động” của Tĩnh Vương điện hạ.d,đ#l^q(đ_Hijushima
Vì không cản trở cuộc dạo chơi của mình, không, là tìm kiếm nguyên nhân của nạn lụt, Tạ Bích Sơ, dưới sự “đề nghị” của Tĩnh Vương điện hạ, hai người đổi trang phục bình thường, để lại một bức thư, sau đó lặng lẽ “bỏ trốn” rồi.
Nhưng rất nhanh Tạ Bích Sơ đã nếm được quả đắng của việc bỏ trốn, cho rằng nạn lụt ở Thanh Châu là nói chơi à, khắp nơi đều bị nước đập thành một đống lộn xộn ngay cả nhìn bản đồ cũng nhìn không hiểu có được hay không.
Tạ Bích Sơ ngẩng đầu từ một đống đường đường sợi sợi lộn xộn lung tung lên, sau đó bày ra vẻ mặt không còn lưu luyến với cuộc đời, ném thứ gọi là bản đồ cho Tĩnh Vương Điện hạ: “Làm sao giờ, hình như mắt ta không nhìn thấy, ngươi nhất định đừng quăng ta lại.”
Tĩnh Vương Điện hạ nhận lấy bản đồ, nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, đừng cảm thấy bản thân là gánh nặng, trên thực tế. . . . . . Ngươi đúng thật là một gánh nặng.”
Không, sao lúc trước nàng lại cảm thấy hình thức xuất hiện thường xuyên nhất của tên đa nhân cách này là “Ngu ngốc”? Thật ra còn có một hình thức là “Độc miệng” cũng có thể chuyển đổi bất cứ lúc nào mà nàng đến bây giờ mới phát hiện thật đúng là ngu xuẩn mà.
Tạ Bích Sơ bắt đầu tự kiểm điểm nên không chú ý, một cước dẫm lên vũng nước suýt nữa ngã nhào, nàng nhanh chóng và cũng rất bình tĩnh đưa tay ôm lấy cánh tay của người bên cạnh: “Làm gậy chống một ngày năm lượng bạc, gọt giúp ta một cây gậy chống luôn thì năm mươi lượng bạc. . . . . .” Mắt thấy ánh mắt ghét bỏ của Tĩnh Vương Điện hạ nhìn qua, Tạ Bích Sơ vội cảnh giác nói: “Giá tiền cao nhất rồi, đừng có được voi đòi tiên.”
Tĩnh Vương Điện hạ suy nghĩ thật lâu, sau đó. . . . . . Vươn cánh tay về phía nàng: “Gọt cây gậy quá phí sức, nếu như làm thương tổn tay của ta, cô nương toàn kinh thành đều sẽ khóc.”
Tạ Hoàng hậu cũng im lặng thật lâu, sau đó nói: “Nhưng nếu như ta bị thương, ca ngươi sẽ làm cho ngươi khóc, cho nên, ngươi chọn để bản thân khóc hay để những cô nương kia khóc?”