Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 162: Chương 162: Chương 111




Tạ cô nương vừa nhịn cười vừa bày ra tâm tư xem kịch hay, nhưng Hoàng đế Bệ hạ căn bản không có ý cho thỏa mãn.

Chỉ thấy Hoàng đế Bệ hạ cực bảnh vừa đứng dậy vừa nói: “Nếu đã như vậy, hai người các ngươi hãy ở lại nơi này ngắm cảnh đẹp đi, Trẫm và quý phi đi trước đây.”

Nói xong trực tiếp kéo Tạ cô nương đi.

Tôn quý nhân và Tĩnh phi trực tiếp bị hành động thất thường của Hoàng đế Bệ hạ làm cho sững người, phải thật lâu sau mới ngây ngốc phục hồi lại tinh thần. Lại nghĩ lời Hoàng đế Bệ hạ, khuôn mặt hai người lại lần nữa méo mó.

Quý phi là cái quỷ gì, một nữ nhân “lai lịch không rõ ràng” cư nhiên vừa tiến cung liền biến thành quý phi. Mà bọn họ lại một lần nữa không thể tấn vị. Một người vất vả để sống cố gắng như vậy cũng mới chỉ là một phi, thật không thể nhẫn nhịn! Hệ sử y kỹ.

Lẽ nào chính là vì nữ nhân lớn lên khá giống phế hậu Tạ thị kia?

Lúc này họ vô cùng hi vọng nữ nhân kia chính là phế hậu Tạ thị, như vậy trong lòng bọn họ mới có thể dễ chịu đi chút, dù sao thì Tạ thị lúc trước là Hoàng hậu, bây giờ biến thành quý phi khẳng định là rất ấm ức.

Trông thấy người khác ấm ức trong lòng bọn họ mới vui mà.

Còn về việc hai người vì sao không nhận ra Tạ cô nương……..Bởi vì khuôn mặt non trẻ của Tạ cô nương bắt đầu thon gọn lại, chiều cao cũng bắt đầu cao lên, cả người đều trở nên đẹp đẽ làm sao!

Đây cũng là công lao của Cố Thần, ái tình chính là loại mỹ phẩm tốt nhất.

Chưa cần nói khuôn mặt Tạ cô nương bắt đầu gầy đi cho nên thay đổi rất nhiều. Coi như là dung mạo của Tạ cô nương không thay đổi lớn, chỉ đơn giản diện mạo nàng bây giờ sắc khí hồng nhuận, thần thái vui vẻ, so với thần thái ngày trước khi ở Đại Hoàn không mấy chăm chút, đều có thể khiến người ta hoài nghi nàng căn bản không phải Tạ Bích Sơ.

Gặp được một người, chính là để cho mình thay đổi tốt hơn.

Xem một trường kịch, Tạ cô nương nhàn nhã tự tại, tâm tình của Hoàng đế Bệ hạ thì không được tốt như vậy, hắn quay đầu liếc nhìn Tạ cô nương một cái, thấy nàng dường như không quan tâm chuyện xảy ra vừa nãy, thở phào một hơi, lại cũng thầm sinh ra tâm trạng mất mát.

Hoàng đế Bệ hạ dừng bước chân, há miệng muốn biểu đạt tâm trạng của mình, nhưng đối diện với khuôn mặt đầy sự nghi hoặc của Tạ cô nương, hắn đột nhiên nói không nên lời.

Thay vào đó lại muốn dỗ cho nàng vui vẻ một chút. Nghĩ ngợi một chút cũng không nghĩ ra được cách gì hay, cảm giác thất bại tràn ngập trong lòng, Hoàng đế Bệ hạ khuôn mặt ủ dột một hồi, sau đó nói: “Trẫm còn có việc, Thanh Ngọc nếu không có chuyện………” vậy thì cùng Trẫm tới Thừa Thiên cung đi.

Suy nghĩ một chút về quyết định này, mà cảnh tượng Thanh Ngọc ở bên cạnh vui vẻ, không hiểu sao cũng thấy vui vui.

Nhưng tốc độ của miệng hắn lại không theo kịp những suy nghĩ rối rắm của hắn, rõ ràng não động đã đột phá xuyên qua chân trời, mà năng lực biểu đạt lại vẫn ngang với trình độ phát triển của xã hội thời nguyên thủy.

Tạ cô nương vừa nghe hắn nói một câu như vậy trước mặt, đột nhiên trong lòng cảm thấy vui vui, hắn có việc phải đi xử lý, vậy mình có thể tự do hoạt động rồi mà, tỷ như đi quấy rối Thái hậu bên đó vv…

Thế là nàng không đợi Hoàng đế Bệ hạ nói hết, lập tức cướp lời: “Bệ hạ chính sự quan trọng hơn, ta sao dám làm trễ nải Bệ hạ, Bệ ha mau đi xử lý đi, không cần lo cho ta.”

Hoàng đế Bệ hạ: “…………”

Hắn đứng ở đó nhìn chăm chú biểu cảm chân thành của nàng một hồi, sau đó không nói một câu nào bỏ đi, tim thật sự tắc nghẽn.

Tạ cô nương lại hoàn toàn không nghĩ ý của Bệ hạ vốn là gì, thấy hắn đi rồi còn thích thú đứng ở phía sau vẫy vẫy khăn bày tỏ sự vui vẻ tiễn hắn.

Đợi bóng dáng hắn khuất khỏi tầm nhìn, lập tức kêu người đưa nàng tới Ninh Khang cung.

Thái hậu nương nương ngày trước uy phong gây cho nàng biết bao nhiêu là khó khăn hôm nay coi như báo ứng rồi, từ sau khi nghe tin Cảnh Hoan xảy ra chuyện, Thái hậu nương nương trúng gió cũng chưa có hồi phục lại bình thường, tất nhiên, chưa có hồi phục rốt cuộc là vì hồi phục không nổi, hay là có người khiến bà ta không thể hồi phục……

Ừ, không cần để ý những chi tiết này.

Hơn nữa bất kể như thế nào, Tạ cô nương sau khi trông thấy Thái hậu nương nương trợn mắt méo miệng, trong lòng cũng không chút cảm xúc nào, không thấy hả hê cũng không thấy thương hại đối với bà ta, thật ra thì nàng vẫn luôn không để tâm đến Thái hậu, Thái hậu đã từng gây khó dễ cho nàng, đương nhiên nàng cũng sẽ không làm thánh mẫu cảm thấy bà ta có chút gì đáng thương hại.

Thái hậu có ngày hôm nay, hoàn toàn là do tự làm tự chịu.

Nếu nói bà ta vì Cảnh Hoan “qua đời” mới tức giận mà trúng gió, Tạ cô nương đương nhiên tin, nhưng bà ta vốn không phải vì Cảnh Hoan, mà là ý nghĩa phía sau Cảnh Hoan, sự tồn tại của Cảnh Hoan chính là con dao mà Thái hậu dùng để đối phó với Hoàng đế Bệ hạ.

Thái hậu và Hoàng đế đấu nhau cho thỏa thích, kết quả con dao trong tay bị Hoàng đế đoạt được, tay không căn bản không thể đấu lại Hoàng đế, Thái hậu đương nhiên tức giận đến nỗi trúng gió.

Còn Tạ Bích Sơ hôm nay đến thăm Thái hậu, nhất thời vì việc Thái hậu lúc trước lợi dụng Cảnh Hoan, nàng muốn xem xem kết cục bây giờ của Thái hậu.

Mặt khác, nàng đắc ý thay Cố Thần đến xem Thái hậu, không phải Cảnh Hoan, mà là Cố thần.

Dù cho từ trước tới giờ Cố Thần chưa từng nói qua, nhưng Tạ Bích Sơ vẫn biết, Cố Thần rất rất chán ghét Tôn gia, đặc biệt là Thái hậu, kết cục bây giờ của Thái hậu rất có khả năng là Cố Thần đã âm thầm xuống tay.

Tạ Bích Sơ hiểu rõ, có thể khiến Cố Thần căm hận như vậy, Thái hậu khẳng định đã làm chuyện gì đó không cách nào tha thứ được, cho nên dưới tình huống Cố Thần không thể gặp Thái hậu trong bộ dạng như này, sẽ để nàng thay hắn, xem xem kết cục của kẻ thù này.

Hoàng đế Bệ hạ nghe thấy Tạ Bích Sơ đi thăm Thái hậu, lúc bữa tối cố ý nhắc một câu: “Sau này không cần phải đi tới Ninh Khang cung nữa.”

Tạ Bích Sơ đương nhiên đồng ý, có điều cũng vì giọng điệu lạnh lùng của hắn mà há hốc miệng kinh ngạc, giữa mẫu tử lại lạnh nhạt như vậy thật khiến người ta thở dài, hơn nữa nghĩ tới Lan hậu một thiếu nữ hoạt bát mà hồn nhiên trong sáng, Tạ cô nương lần đầu tiên cảm thấy, nàng hình như có chút muốn trở lại Đại Hi, dù cho mới tới đó chưa được mấy tháng.

Thời kỳ hưng phấn của Hoàng đế Bệ hạ rất nhanh sẽ được lấp đầy bởi các vấn đề chính trị rắc rối phức tạp, hắn bận rộn rồi đương nhiên cũng không thể nào quan tâm tới Tạ cô nương, cho dù mỗi ngày đều cùng Tạ cô nương dùng cơm trưa, nhưng thời gian bên cạnh nàng càng ngày càng ít đi.

Tạ cô nương cũng rất vui vẻ, sau đó bắt đầu rải khắp Hoàng cung.

Đương nhiên rồi, mặc dù nàng chủ động đi khắp nơi quyến rũ cừu hận, nhưng đó giờ chưa hề chủ động đi nói chuyện cùng 6 người kia, đều là bọn họ tự mình tìm tới, ừ, thật.

Tỷ như Hiền phi và Thục phi trước mặt.

Hai người bộ dạng giống như là không tin nàng chính là Tạ Bích Sơ, có điều đợi sau khi xác nhận xong thân phận cũng không nói điều gì tốt đẹp cả, dù sao thì lúc trước khi Tạ cô nương vẫn còn là Hoàng hậu của Đại Hoàn thì cũng rất hiếm khi giao lưu với bọn họ.

Đợi sau khi gặp hai người xong, tứ phi cũng chỉ có Đức phi là chưa có tới, nhưng Tạ cô nương một chút cũng không thèm quan tâm, dù sao thì mục tiêu đó giờ của nàng cũng không phải là Đức phi.

Mục tiêu của nàng chính là Tôn quý nhân và Chu Tĩnh Tuệ.

Đợi nàng tiếp tục vào trong cung như chốn không người chơi khoảng mấy ngày, Tôn quý nhân cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bắt đầu kiêu căng tiến lên “cảnh cáo” Tạ cô nương.

Vốn dĩ vẫn luôn cảm thấy sẽ có một trận đại chiến cho nên Tạ cô nương đang chuẩn bị xong 10 phần, sau khi nghe câu “đừng cho rằng ngươi trông giống phế Hậu thì có thể mượn đó để thăng vị, nói cho ngươi biết, chuyện đó là không thể nào” thì quả quyết choáng.

Sau khi lấy lại tinh thần, khóe môi lặng lẽ hiện lên nụ cười ác ma.

Tạ cô nương quả quyết tỏ ra mình quả thực không phải phế Hậu Tạ thị, chỉ là một nữ nông bình thường, không biết tại sao lại được đưa vào trong cung.

Tôn quý nhân cư nhiên lại tin là thật, tin rồi!

Tạ cô nương lại không ngừng tỏ ra mình trong cung cái gì cũng không hiểu, cho nên thỉnh cầu Tôn quý nhân giúp đỡ cho, nói gần nói xa đem Tôn quý phi trực tiếp nâng lên tận trời.

Nhưng Tôn Mai Y từ nhỏ đã như vậy rồi a, được Tạ cô nương không ngừng nịnh nọt cũng cảm thấy cả người choáng váng, mặc dù trên miệng thẳng thừng từ chối, nhưng bên môi là nụ cười đắc ý, chậc chậc, thật là không dám nhìn thẳng.

Vậy là Tạ cô nương nhanh chóng hòa hảo cùng Tôn quý nhân, hai người còn hơn cả trong thời gian trăng mật, Tạ cô nương cả ngày đều đến bên cạnh Tôn quý nhân các loại chân chó, các loại mắt lấp lánh.

Thấy trình độ tương đối rồi, Tạ cô nương hết sức “ngẫu nhiên” trên đường đã gặp được nữ chủ đại đại.

Cuộc chạm mặt ban đầu, nữ chủ đại đại vẫn chưa phát ra hào quang thánh mẫu bày tỏ sự quan tâm tới nàng, Tạ cô nương đã co rúm lại, cả người giống như gặp phải quỷ dữ vậy, vội vội vàng vàng quay đầu chạy đi.

Chu Tĩnh Tuệ làm ra vẻ dịu dàng lập tức mặt cứng lại, sau đó từ từ biến mất, âm trầm nhanh chóng leo lên khuôn mặt thanh tú của nàng.

Trông thấy Tạ co nương bộ dạng như tránh bọ cạp, nàng ta còn có điều gì không rõ sao?

Nàng ta ở Trọng Hoa cung của Tôn quý nhân vốn có tai mắt, tuy không chạm tới được chuyện cơ mật, nhưng sao có thể không biết những ngày này hai người giống như mật thêm mỡ, nàng cũng biết cô nương này vì trông giống phế Hậu mà được Hoàng đế xem trọng.

Hiện tại Tôn quý phi và nàng ta giao hảo, không chỉ ở trước mặt nàng ta nói xấu mình, mà còn khiến cho nàng ta thành ra bộ dạng sợ hãi mình như vậy, vậy Hoàng thượng bên đó sẽ nghĩ như thế nào đây?

Chu Tĩnh Tuệ nghĩ tới đây cả người lập tức cảm thấy không được khỏe, lẳng lặng hồi cung ngồi một lát, sau đó sắc mặt đáng sợ cho gọi nữ cung tâm phúc đến.

Ngày thứ hai, cả Hoàng cung đều biết, sự hòa hảo giữa Tĩnh phi và Tôn quý nhân không thể duy trì được nữa rồi, hai người đã hoàn toàn không nể mặt nhau nữa.

Mà tất cả những việc Chu Tĩnh Tuệ làm, vẻn vẹn chỉ là khi Tạ cô nương đang trên đường đi tới chỗ Tôn quý nhân nơi đó, chặn Tạ cô nương lại, đồng thời đem về địa bàn của mình.

Đợi Tạ cô nương lần nữa xuất hiện trước mặt Tôn quý nhân, dùng một loại ánh mắt hỗn hợp giữa sợ hãi và kiêng kị nhìn tới, Tôn quý nhân lập tức nghiến răng thề, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Chu Tĩnh Tuệ!

Hai người giằng xé qua lại, lúc đầu mọi người còn cảm thấy tình huống quá kịch liệt, nhưng sau hai ngày thì đã chán ngấy, chỉ cần hai người bọn họ thấy vui là được.

Mà Tạ cô nương người đầu sỏ sau khi đạt được mục đích rồi, lặng lẽ ẩn đi, cao nhân có câu “thoát ra khỏi sự việc, ẩn sâu công và danh”, có điều cho dù là vậy, nàng cũng chỉ vui một hồi, sau đó thì không vui nữa.

Bởi vì nàng đã đặc biệt đếm thời gian trên đầu ngón tay, theo lý nếu phỏng đoán của nàng chính xác, thì người đó hẳn phải đến rồi mới đúng, nhưng nàng đợi đã nhiều ngày như vậy vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, nàng có thể vui được sao?

Tạ cô nương bĩu môi lật mình trên giường, trong lòng nghĩ xem có cần tìm ám vệ hỏi một chút tin tức không?

Thế là Tạ cô nương thay chậu hoa trên bậu cửa sổ, ngồi đợi màn đêm buông xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.