Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 163: Chương 163: Chương 112




Editor: Lục Bình

Thời tiết cuối xuân vô cùng sáng sủa, nhiệt độ cũng cực kỳ dễ chịu, ánh mặt trời ấm áp cùng gió nhẹ êm ái, khiến Tạ cô nương chỉ ngồi một chút đã liền ngủ gật.

Cung nữ thấy nàng ngủ, liền rón rén đỡ nàng vào nằm trên chiếc giường êm ái, sau đó khẽ đi ra ngoài đồng thời đóng cửa lại.

Trong căn phòng yên tĩnh một hồi, sau đó một bóng dáng xông tới.

Tạ cô nương đang ngủ ngon, cảm nhận được hơi thở quen thuộc sáp lại gần mình, không chút phòng bị trở mình một cái. Lăn đến bên cạnh hơi thở quen thuộc kia, tiếp tục an tâm chìm vào giấc ngủ.

Thế là cung nữ ở bên ngoài sau khi đợi một canh giờ bèn nhẹ nhàng gọi dậy, Tạ cô nương vừa mở mắt ra liền đối diện với một đôi mắt đang khẽ cười.

Cố Thái tử mỉm cười nhìn bộ dạng mơ màng vẫn chưa tỉnh của nàng, đưa tay chọc chọc vào gương mặt nhỏ nhắn hồng phác của nàng:

“Nhớ ta sao?”

Tạ cô nương thành thực gật gật đầu: “Nhớ chàng.”

Nét mặt Thái tử điện hạ càng trở nên vui vẻ, thấy bộ dạng nàng vẫn còn chút mơ hồ, cúi xuống khẽ hôn lên môi nàng, nụ hôn này căn bản là không ngừng lại, chờ tới khi Thái tử điện hạ luyến tiếc từ từ ngẩng đầu lên, Tạ cô nương vốn đã hơi tỉnh lại trở nên có chút mơ hồ rồi.

Tạ cô nương sau khi lấy lại hơi thở, câu đầu tiên chính là không vui chu mỏ nói: “Chàng sao giờ mới tới?”

“Trách ta tới trễ?” Thái tử điện hạ vuốt vuốt mái tóc dài rối của nàng, vừa khẽ cười: “Ta còn sợ tới sớm đấy, lại quấy rầy nàng đang chơi đùa vui vẻ.”

Tạ cô nương khẽ hừ một tiếng: “Chàng yên tâm về ta, nhưng chàng yên tâm ca của chàng sao?”

Nhắc đến Cảnh Diệp, sắc mặt Cố Thần hơi dừng lại, sau đó vân vê mặt Tạ cô nương, không quan tâm: “Ta đương nhiên là yên tâm về nàng, còn hắn sao, ta không yên tâm, nhưng ta cũng biết, hắn không dám.”

Tạ cô nương hiếu kỳ: “Hắn sao lại không dám, tin tức chàng bị trọng thương mà chết chỉ sợ hai nước đều đã biết rồi, vậy thiếp hiện giờ có thể coi như là một góa phụ. Cộng thêm việc hình như không nhiều người biết thiếp đã được đưa vào trong cung, hắn có gì mà không dám chứ?”

“Chớ nói năng hồ đồ!” Thái tử điện hạ tức giận trợn mắt nhìn nàng: “Ai nói với nàng thông tin hai nước đều đã biết, là ta phái người đặc biệt tiết lộ cho tai mắt của Cảnh Diệp, những người khác đều là lừa gạt, chỉ nói ta đang dưỡng thương mà thôi.”

“Còn về việc nàng được đưa vào trong cung, lúc trước Đại Hoàn không có mấy người biết. Nhưng hiện tại, đại khái người trong cả kinh thành Đại Hoàn đều biết cả rồi.” Hắn vừa nói không sao, vừa bày ra một vẻ mặt vô lại, rõ ràng là đang tỏ ra: không sai, chính là ta sai người đem tin tức truyền ra đấy.

Nhưng Tạ cô nương sốt ruột, chợt từ trong vòng tay của hắn xông ra, cau mày nói: “Chàng vội vàng quá rồi, nếu Hoàng đế nghĩ là phụ thân đem tin tức truyền ra thì làm thế nào? Hắn sẽ trị tội cha!”

Thái tử điện hạ rất không tán thành: “Nàng chính là lo nghĩ quá nhiều rồi, cứ coi như là nhạc phụ truyền tin tức ra thì đã sao nào, Cảnh Diệp đem nàng giữ ở lại trong cung chính là danh không chính ngôn không thuận, nhạc phụ là cha nàng, mượn những điều này bức bách Cảnh Diệp đem nàng xuất cung thì sao nào, đây vốn chính là lẽ đương nhiên!”

Tạ cô nương nghĩ một chút cảm thấy rất có đạo lý, mà bên cạnh Cố Thần lại nói: “Hơn nữa, nhạc phụ cũng đã đến thời điểm từ quan lui về ở ẩn rồi, nhân thời gian này lui về không phải càng thuận lợi hơn sao?”

Căn bản không cách nào phản bác nữa rồi.

Tạ cô nương vốn cảm thấy mình lưu lại trong cung là để kiềm chế Hoàng đế, không để hắn đi gây tai họa cho Nam thần cha, phương pháp từ từ rất tốt, nhưng bây giờ nghe cách của Cố Thần nhanh gọn sắc bén………

Nàng giống như quả thật thích hợp với việc ở nhà ăn uống vui chơi, những việc cần phải động não căn bản không phải chức trách của nàng.

Hơn nữa, cứ coi như động não rồi cũng không nghĩ ra được gì.

Tạ cô nương chớp chớp mắt nhìn Cố Thần, sau đó một bộ nghiêm túc: “Vậy tất cả đều giao cho chàng đó, nhất định phải để cho phụ thân thuận lợi rời khỏi Kinh thành a, đừng để Hoàng đế nhất thời tức giận làm tổn hại tới phụ thân.”

Cố Thần nhếch môi khẽ cười: “Còn cần nương tử phải nhờ vả sao.”

Hai người vùi ở một chỗ tùy ý nói chuyện, Tạ cô nương cũng hết sức an tâm, những ngày này trái tim nhỏ bé vẫn luôn xách theo cuối cùng cũng đã được đặt lại vào trong bụng rồi.

Nói được một lúc, cung nữ bên ngoài đột nhiên lên tiếng: “Cô nương chắc tỉnh rồi, Thừa Thiên cung bên đó đưa tin tới, Hoàng thượng sắp tới rồi.”

Tạ cô nương đột nhiên cả kinh, sau đó dưới ánh mắt như cười như không của Cố Thần cười nói: “Hắn khẳng định đã biết tin tức truyền ra trong Kinh thành, thiếp đi xem xem hắn rốt cuộc có đem chuyện này tính lên đầu phụ thân không, hay là chàng về trước đi?”

“Cũng không phải không được.” Cố Thần đưa tay chỉ chỉ môi mình.

Tạ cô nương trên mặt phi sắc nổi lên, chúm chím môi sau đó mổ lên một cái, đáng tiếc động tác lui về quá chậm, bị một chiếc đuôi sói lớn kịp thời bắt được đồng thời giày xéo một phen.

Tạ cô nương khóc không ra nước mắt liếm liếm môi: “Sẽ bị hắn nhìn ra mất!”

Cố Thần khẽ hừ một tiếng, cũng không trả lời, vẻ mặt mang theo sự thỏa mãn trực tiếp mở giá sách đi vào mật đạo.

Tạ cô nương ở trong thư phòng một lúc lâu, đợi đến khi nhiệt độ nóng rực trên mặt biến mất mới làm ra bộ dạng nửa tỉnh nửa mê mở cửa bước ra ngoài.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tạ cô nương đứng ở cửa trước mặt cung nữ rõ ràng là vô cùng lo lắng, làm ra một bộ dạng không hiểu chuyện gì.

Cung nữ thấy nàng đi ra, lập tức thở phào một hơi: “Cô nương, Hoàng thượng ở chính điện đợi người đã lâu.”

Tạ cô nương lập tức hết sức kinh ngạc, sau đó lại một bộ mặt tức giận nói: “Vậy sao không kêu ta dậy?”

Nàng vừa diễn bước chân vừa vội vàng đi nhanh về phía chính điện, cung nữ vừa theo sau nàng vừa sợ hãi nói: “Là Hoàng thượng không cho kêu cô nương dậy.”

Thời điểm nói câu này, Tạ cô nương đã vào tới chính điện, vừa nhìn lên liền thấy Hoàng thượng đã ngồi ở trên chủ vị, một tay đặt lên tay vịn của ghế, tay kia đang cầm 1 cuộn sách đọc, cả người đều yên tĩnh giống như một bức họa vậy.

Bước chân Tạ cô nương hơi do dự, không ngờ hắn đã bị kinh động rồi.

Ngẩng đầu lên trông thấy nàng, bèn giơ tay vẫy vẫy nàng: “Thanh Ngọc tỉnh rồi hả? Lại đây ngồi đi.”

Tạ cô nương vừa đi tới vừa hỏi: “Bệ hạ hôm nay sao lại rảnh rỗi như vậy, bình thường giờ này đang rất bận mà.”

Cảnh Diệp nhìn thấy thần sắc của nàng, trong miệng thản nhiên nói: “Hôm nay cũng rất bận, chính là vì việc quá nhiều lại quá phức tạp, Trẫm thấy nhức cả đầu, cho nên đặc biệt tới chỗ Thanh Ngọc nơi này tìm một chút yên tịnh.”

Tạ Bích Sơ lại cười nói: “Nếu đám người Ngự sử nghe được lời này của Bệ ha, chỉ sợ tội danh làm trễ nải chính sự sẽ cài đến trên đầu ta.”

“Bọn họ không dám.” Cảnh Diệp thản nhiên cười nói, lại đem đề tài chuyển đến trên người Tạ Bích Sơ, ánh mắt nhìn nàng sâu thẳm:

“Thanh Ngọc những ngày này đã làm những gì, cả ngày ở trong thư phòng đọc sách sẽ rất đau mắt, có thời gian rảnh vẫn là nên đi dạo chung quanh một chút mới được.”

Tạ Bích Sơ có chút không hiểu rõ Hoàng đế Bệ hạ đây rốt cuộc là muốn biểu đạt cái gì, hẳn là không phải tới đây để phát biểu ý kiến với nàng đấy chứ, dù sao thì cả Kinh thành ai cũng biết nàng chính là Thái tử phi của Đại Hi, người mà lúc trước bị chồng lấy từ trong nhà đi, đám đại thần kia không cùng Hoàng đế nháo lên mới lạ.

Vừa rồi Hoàng đế nói việc vừa nhiều vừa phức tạp khiến hắn đau cả đầu, Tạ Bích Sơ tuyệt đối không tin, cho nên sau khi Hoàng đế Bệ hạ nhức đầu rốt cuộc sẽ an trí nàng như thế nào đây?

Muốn đem nàng giữ lại trong cung là tuyệt đối không thể nào rồi, nhưng hắn sẽ cam tâm mà đưa nàng xuất cung?

Bất kể người khác tin hay không tin, nhưng Tạ Bích Sơ thì không tin.

Cộng thêm thái độ dị thường như vậy của Hoàng đế Bệ hạ, Tạ cô nương trong nháy mắt như có Athena nhập vào người, có 1 loại dự cảm chẳng lành.

Nhưng Hoàng đế Bệ hạ một chút cũng không lĩnh hội được tâm trạng thấp thỏm mà phòng bị của Tạ cô nương, vẫn như cũ không nhanh không chậm cùng Tạ cô nương tám chuyện nhà, hơn nữa còn bày tỏ các loại quan tâm cùng yêu mến đối với nàng.

“Trẫm nhớ ngày trước nàng thích nhất là bánh đậu mật nhụy mai của Ngự thiện phòng, Trẫm đã sai người chuẩn bị một chút đưa đến cho nàng, nàng nếm thử xem mùi vị có thay đổi gì không.”

Tạ cô nương nghẹn lời, bởi vì nàng không dám trả lời a, Hoàng đế Bệ hạ đây rốt cuộc là có ý gì, không có được liền hủy diệt cho nên muốn trực tiếp đem nàng đầu độc chết sao?

Đợi đến khi một đĩa bánh đậu mật nhụy mai được đưa lên, Tạ cô nương sửng sốt không dám xuống tay, nhưng nằm ngoài dự liệu của nàng, Hoàng đế Bệ hạ lại trước nàng một bước, đưa tay lấy một miếng bánh trực tiếp cho vào miệng.

Não động Tạ cô nương lập tức càng mở rộng hơn, lẽ nào Hoàng đế đây là muốn chết vì tình, cho nên muốn lôi kéo nàng cùng chết phải không, không cần a, chân ái của nàng là Thái tử điện hạ cơ mà, Hoàng đế ngươi tỉnh lại chút a.

Hoàng đế vốn là rất tỉnh.

Hắn sau khi ăn xong không bị sao cả, vẫn tỉnh táo, sau đó đánh giá: “Hương vị quả thực rất ngon, chả trách sao Thanh Ngọc lại thích.”

Hắn vừa nói vừa đẩy đĩa bánh về phía Tạ cô nương nói: “Nhân đây ăn nhiều một chút, sau này có lẽ nàng sẽ không được ăn nữa đâu.”

Tạ cô nương sững người, đáy lòng tỉnh táo lập tức dâng lên nỗi vui sướng, mặc dù lời hắn nói giống như sau này nàng sẽ chết đi vậy, nhưng Tạ cô nương vẫn là chuẩn xác đoán được ý tứ của hắn.

Đây là chuẩn bị buông tay để nàng xuất cung.

Tạ cô nương thở phào một hơi, sau đó vui thích bắt đầu nếm thử bánh đậu mật, nàng quả thực rất thích loại bánh này, cho nên đã dâng đến tận miệng rồi thì sao lại không ăn cơ chứ.

Kết quả, Tạ cô nương ăn xong liền cảm thấy có chút buồn ngủ, cố gắng lắm mới cùng Hoàng đế Bệ hạ nói được mấy câu, rồi trực tiếp lăn ra ngủ.

Giấc ngủ này ngủ đến là say, đợi đến khi nàng tỉnh dậy liền phát hiện mình đã ở một nơi khác.

Tạ cô nương một mặt mờ mịt nhìn xung quanh, cuống giường đi lòng vòng phát hiện bức tường cư nhiên đều là đá tảng, còn cửa, cư nhiên cũng không tìm thấy cửa ở đâu, cho nên đây lẽ nào chính là mật thất trong truyền thuyết?

Nhưng theo sau mật thất bình thường đều là hai chữ giết người a a a! Đáng sợ quá mà, ta muốn về nhà!

Tạ cô nương ngồi bên giường ngây ngốc, não được Thái tử điện hạ nuông chiều sắp rỉ sét đến nơi suy nghĩ một chút, nghĩ đến sự việc trước khi nàng ngủ, sau đó quả quyết nổi giận.

Quả nhiên đã trúng ám chiêu của Hoàng đế.

Vốn còn cảm thấy hắn không có nham hiểm như vậy, hơn nữa cũng đã tận mắt trông thấy hắn ăn một miếng rồi mới yên tâm, thật không ngờ vẫn bị chơi một vố.

Còn nữa tên ngốc Cố Thần kia, nói cái gì mà Cảnh Diệp hắn không dám, nhưng bây giờ nhìn tình cảnh của nàng mà xem, Cảnh Diệp có gì không dám đâu?!

Không dám, không dám, người ta rất dám, còn trực tiếp đem nàng giam lỏng nữa!

Tạ cô nương lại lần nữa dựa theo tình tiết ngày trước xem trên ti vi, từng chút từng chút gõ lên tường và nền nhà một lần, nhưng hoàn toàn không nghe ra âm thanh dị thường nào giống như là đằng sau phiến đá có hang động.

Nàng nghỉ ngơi một lát, sau đó lại lần lượt gõ lên vách tường một lần, vừa dựng lỗ tai lên nghe kỹ để phân biệt, thật không dễ dàng gì ở một chỗ nào đó đã nghe thấy âm thanh khác lạ, giống như là có tiếng bước chân vọng lại.

Nhưng cũng chả có gì.

Tạ cô nương cả người đều bám trên bức tường đá, tìm xem có phiến đá nào có vết tích lỏng lẻo hay không, nhưng không hề có………….

Sau khi cố gắng rất lâu, Tạ cô nương cuối cùng cũng thất bại, thừa nhận sự vô năng của mình, lại lần nữa mất mặt với các đồng nghiệp xuyên việt vậy, mọi người không chỉ thuận lợi nhảy ra, mà còn thuận tiện nhặt được tuyệt thế bí tịch, hoặc là gặp được cao thủ truyền thừa các loại……, dù gì thì cũng kiếm được một đống lớn bảo tàng gì đó.

Chỉ có nàng, chỉ có nàng, cư nhiên ngã ở ngay vạch xuất phát mà cũng không thể đứng dậy nổi! Ngay cả một bước cũng không bước qua, quả thật không còn mặt mũi nào thấy Giang Đông phụ lão!

Nhưng thôi bỏ đi, nàng đã tê liệt rồi, dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên mất mặt với đồng nghiệp xuyên việt, với người hiện đại, đây kỳ thực cũng không phải chuyện gì ghê gớm, dù sao thì nàng cũng đã có nam phiếu rồi, hơn nữa khi còn ở trường cấp 2, điểm này cũng đã đủ trong nháy mắt giết chết một đám cẩu đơn thân hiện đại rồi.

Tạ cô nương sau khi quyết định đã lập tức bình tĩnh trở lại, ngồi đợi nam phiếu vạn năng nhà mình đến cứu nàng.

Nàng nghĩ không sai chút nào, nam phiếu vạn năng nhà nàng đương nhiên muốn cứu nàng, vừa tức giận vừa nghĩ cách cứu nàng.

Mà nhận lấy lửa giận của Thái tử điện hạ chính là kẻ đầu sỏ Thịnh Trạch Hoàng đế Bệ hạ.

Thái tử điện hạ cảm thấy hắn mới vừa rời Đại Hoàn chưa được mấy tháng, Thịnh Trạch Hoàng đế dường như đã biến thành một người khác vậy, ngày trước vốn không dám xuống tay với Tạ cô nương, bây giờ lại to gan như vậy dám đưa người giấu đi.

Thái tử điện hạ tức giận với cách làm của Cảnh Diệp, đương nhiên càng tức giận với bản thân đã phán đoán sai dẫn tới vợ của mình trực tiếp bị kẻ khác cướp đi.

Không thể nhẫn nhịn!

Thái tử điện hạ đương nhiên cũng không có ý định nhẫn nhịn, hắn đầu tiên là không biến sắc, lặng yên không một tiếng động, ngay trong đêm đem nhạc phụ đại nhân cùng gia quyến trong Tể tướng phủ cùng số tài sản cực lớn toàn bộ di chuyển đi.

Cũng có thể nói, trong một đêm, cả Tể tướng phủ chỉ còn lại những căn phòng trống trơn, bên trong không còn bất cứ cái gì.

Sau đó, Thái tử điện hạ dùng thời gian một ngày để chuẩn bị, ngay khi màn đêm vừa buông xuống, chẳng thèm che giấu, trực tiếp đem một đám người bắt đầu bách cung.

Từ cổng Hoàng cung bắt đầu giết, vẫn cứ giết giết giết, thời điểm giết đến điện Thái Hòa nơi cử hành triều hội, cả điện Thái Hòa đều sáng rỡ ánh đèn, Cảnh Diệp ngồi trên Hoàng vị đứng dậy, trông thấy ngự lâm quân bị Thái tử điện hạ bao vây đen nghịt, mặt không biến sắc, im lặng không lên tiếng.

Không biết là bị chấn động hay là tức khóc rồi.

Thái tử điện hạ trong cơn thịnh nộ không quan tâm Hoàng đế bệ hạ khoác lên bộ mặt văn nghệ yếu ớt u buồn, trực tiếp lạnh mặt hỏi:

“Đem nàng ấy trả lại ta!” Hệ phúng hà ngập.

Hoàng đế Bệ hạ hồi phục lại tinh thần cuối cùng cũng lên tiếng: “Quả nhiên là ngươi!”

Nói xong dường như cảm thấy mình có chút không đúng đề, lại thêm một câu: “Có câu này, Trẫm đã muốn nói với ngươi từ rất lâu rồi, nàng ấy vốn chính là của Trẫm, là ngươi cướp nàng ấy đi!”

Cố Thần nhịn không được cười khẩy một tiếng, đôi mắt sắc sâu thẳm, nhìn chằm chằm Cảnh Diệp, như muốn hủy diệt cả người hắn: “Nàng ấy thật sự là của ngươi sao, ban đầu Tiên đế đã đồng ý với ta, coi như là ta không muốn tiếp nhận Hoàng vị, cũng sẽ ban hôn nàng ấy cho ta.”

“Nhưng ngươi đã nghe lén lời của Tiên đế, lại chỉ nghe lén được Tiên đế ban hôn cho ta, cho nên cảm thấy Tiên đế là muốn đem Hoàng vị truyền cho ta, nên mới nhân lúc Tiên đế chưa hạ chỉ, vượt lên trước xin ban hôn, còn ta khi nghe tin như vậy đã lập tức vào cung, chính là nhìn thấy ngươi cầm ngọc tỷ đóng dấu lên thánh chỉ.”

Cố Thần khẽ nghênh cằm lên, giọng chất vất: “Bây giờ ngươi còn dám nói, nàng ấy vốn là của ngươi sao?”

“Ngươi đem đi chỉ ban hôn của Tiên đế giấu đi hai năm, mãi đến thời điểm ngươi thân chính mới tuyên đọc, ngươi làm như vậy vì cái gì tự trong lòng ngươi rõ, cũng không cần ta phải nói rõ chứ?”

Cảnh Diệp sắc mặt có chút thảm hại, hoàn toàn không ngờ chuyện cũ lại bị Cố Thần thời điểm này không lưu tình vén lên, hắn tức giận trách cứ: “Như vậy thì đã sao, nếu ngươi ban đầu chấp thuận ban hôn của Tiên đế, Tiên đế sao có thể đồng ý khi Trẫm xin chỉ? Cho nên suy cho cùng chính là ngươi buông bỏ trước, ngươi sao có tư cách chỉ trích Trẫm?”

“Còn nữa, ngươi bây giờ chính là đối đầu với Trẫm, chính là đại nghịch bất đạo khi sư diệt tổ, cố ý giả chết chính là để liên hợp với Đại Hi đối phó với Trẫm, ngươi không sợ tổ tiên Cảnh gia giáng xuống thiên lôi để cho kẻ bất nhân bất nghĩa như ngươi chết không có chỗ chôn sao?”

Cố Thần trước sau vẫn một ánh mắt xuyên thấu lẳng lặng nhìn hắn miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, sau đó lại lần nữa cười khẩy một tiếng, sau đó thốt ra giọng kinh người: “Ngươi cho rằng phụ Hoàng ngươi tốt đẹp lắm sao, ngươi cho rằng mẫu hậu ngươi tốt lắm sao, nhưng tất cả đều là một dạng xảo trá, đều là thắng làm vua thua làm giặc ăn may mà thôi.”

“Ngươi cho rằng phụ Hoàng ngươi không dựa vào tam lưu thế gia, có nhân lực và tài lực gì mà thuận lợi ngồi lên Hoàng vị, ngươi cho rằng ông ta một đời vô danh, vì sao lại có được sự giúp đỡ của Tể tướng Tạ Dịch Giang một thiếu niên khi đó đã vang danh thiên hạ, ngươi cho rằng ông ta vì cái gì vì cái gì mà hạ chỉ nói lập Hậu bắt buộc phải là Tạ gia nữ, Tạ gia nữ phải vào Trường Hoa cung?”

“Ngươi chẳng biết cái gì cả, ngươi có tư cách gì đứng ở đây nói chuyện với ta?”

Giống như là cảm thấy lời chất vấn phía trên của mình còn chưa đủ làm suy sụp Cảnh Diệp đang choáng váng, Cố Thần lại từng chữ từng câu nói: “Còn về việc ta vì sao đi Đại HI giả chết, đó cũng không phải là ta khi sư diệt tổ, mà là ta làm theo di ngôn của tổ thượng ta, một thân xông xáo đi tới Đại Hi!

Cảnh Diệp nghe từng tiếng hắn nói, trong lòng đột nhiên đâm ra khủng hoảng, trầm trọng đến nỗi hắn cảm thấy như không thở được.

Cố Thần nếu không nói hắn cũng không nghĩ đến những chuyện này, nhưng bây giờ được Cố Thần nhắc tới, hắn lại cẩn thận nghĩ ngợi, mới phát hiện càng nghĩ càng không đúng, rất nhiều sự việc đều không đúng, mà chân tướng ẩn dưới những chuyện này, càng khiến hắn có một loại cảm giác không dám động vào, không dám vạch trần.

Giống như đó chính là một chiếc hộp chứa đầy tội ác, một khi mở ra liền khó ngăn được nước, lật nghiêng tất cả.

Nhưng nếu không mở ra, hắn sao có thể cam tâm đây?

Chân tướng mà hắn vẫn luôn nghi hoặc lúc này đây đang ở trước mắt, tỏa ra ánh sáng mê người dẫn dụ hắn, hắn sao có thể chịu được đây?

Cảnh Diệp trầm mặc một hồi, cưỡng chế ý nghĩ sôi trào cùng đầu óc hơi hôn mê của mình, giọng khàn khàn nói: “Vì đâu, đều là vì đâu, nói cho Trẫm biết!”

Cố Thần nét mặt tự nhiên: “Ta cũng có thể nói cho ngươi biết, tất cả những gì ngươi muốn biết đều có thể, nhưng trước đó, ngươi phải để ta trông thấy nàng trước.”

“Không được!” Cảnh Diệp bật thốt lên.

Cố Thần lại cười châm chọc: “Ta nói ta muốn trông thấy nàng, ngươi hoàn toàn có thể để nàng ngồi bên cạnh không cho ta động tới là được, sợ hãi như vậy, xem ra hoàng huynh mà ta kính yêu thật sự rất kiêng kỵ ta a, ta thật vinh hạnh.”

Cảnh Diệp nửa tức giận nửa cảnh cáo quát hắn: “Cảnh Hoan, câm miệng cho Trẫm!”

Cố Thần nét mặt tản mạn đi tới ngồi, vừa nói:

“Ta câm miệng, chỉ cần thấy nàng, ta liền câm miệng.”

Cảnh Diệp nhẫn nhịn, mới đem cơn tức giận toàn bộ nén xuống, sau đó vẫy Lý Lộc tới phân phó mấy câu, đợi Lý Lộc đi rồi cũng theo đó ngồi xuống.

Trong đại điện rộng lớn, hai người một trên một dưới ngồi xuống cách xa nhau, mà bên ngoài đại điện, là ngự lâm quân bao vây kín mít, nhưng bầu không khí căng thẳng như vậy cũng không ảnh hưởng chút nào đến Thái tử điện hạ, người ta còn có thời gian nhàn rỗi để mà pha một tách trà ngon.

Hắn quả thật là rất nhàn nhã, lập tức được trông thấy vợ mình tâm tình đương nhiên tốt rồi, làm một anh hùng của mỹ nhân một mình xông vào hang động thổ phỉ cứu vợ mình bị bắt cóc ra, nghĩ một chút thấy mình quả nhiên lợi hại, nhất định sẽ được vợ mình khen ngợi.

Nhưng vợ của hắn sau khi thấy tình hình như vậy đã trực tiếp bị dọa cho sợ rồi, sau đó ý thức được liền muốn chạy đến bên hắn, kết quả bị Lý Lộc chặn lại, lệnh cho mấy ma ma thân thể to béo nửa ôm nửa kéo mang tới bên cạnh Hoàng đế Bệ hạ.

Tạ cô nương đột nhiên phản ứng lại, sau khi làm rõ tình hình trước mắt, ngoan ngoãn ở yên tại chỗ không dám động đậy nữa.

Hoàng đế Bệ hạ lại đứng dậy dẫn nàng đến ngồi bên cạnh ghế rồng, sau đó nhìn chằm chằm Cố Thần: “Nói đi.”

Cố Thần rời ánh mắt khỏi vợ mình, sau đó một mặt thoải mái nói: “Hoàng thượng không cảm thấy, cho ta thấy nàng, ta thật sự sẽ ngoan ngoãn đem tất cả mọi chuyện nói cho ngươi sao?”

“Ngươi!” Cảnh Diệp tức giận trực tiếp đứng dậy, hắn giận run đến nỗi ngón tay phải nắm chặt mới nhẫn nhịn được, sau đó hạ thấp giọng tức giận nói: “Ngươi muốn như thế nào, ngươi vừa nãy còn nói là, chỉ cần Trẫm để cho ngươi trông thấy nàng, bất luận điều gì, ngươi cũng trả lời mà.”

Cố Thần không thèm để tâm đến sự tức giận của hắn, vừa vuốt ve mặt ngọc chiếc nhẫn trên ngón tay vừa nói: “Hoàng huynh kính yêu, làm ăn không thể làm như vậy, nhất định phải nói cho công bằng, vừa nãy ta đồng ý đã bắt đầu trả lời vấn đề của ngươi, ngươi để ta thấy được nàng rồi, vậy tiếp theo ngươi muốn hỏi ta vài vấn đề, vậy ngươi chuẩn bị thù lao gì trả cho ta đây?”

Cảnh Diệp một mặt âm trầm nhìn hắn, phải một lúc lâu mới quyết tâm, trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn điều gì?”

“Điều ta muốn không nhiều,” Cố Thần sắc mặt thản nhiên, “Ta chỉ muốn, mỗi lần ta trả lời một vấn đề, để Thanh Ngọc đi về phía ta một bước.”

Cảnh Diệp ngẩn người, sau đó liếc nhìn khoảng cách giữa mình và Cố Thần, nghĩ một chút thấy mình chiếm ưu thế, liền gật đầu nói: “Được.”

Nghe hắn đồng ý, Cố Thần thầm thở phào một hơi, hướng Tạ Bích Sơ cười cười, sau đó đem tấm thân lười biếng của mình thoải mái dựa vào lưng ghế, nói: “Hỏi đi.”

Cảnh Diệp lại đột nhiên có chút căng thẳng, trầm mặc một hồi mới khàn khàn hỏi: “Tiên đế đã từng có ý để ngươi tiếp nhận Hoàng vị, phải không?”

Giọng hắn khàn khàn, bởi vì trong đó hàm chứa nhiều cảm xúc phức tạp, không cam tâm, khó chịu, phẫn nộ, oán hận, cùng với may mắn.

Còn Cố Thần và Tạ Bích Sơ đều chẳng hơi đâu mà để ý đến hắn, Cố Thần nhìn chăm chú Tạ Bích Sơ, thản nhiên thốt ra hai chữ: “Đúng vậy.”

Sau đó một mặt mong ngóng hướng về phía Tạ Bích Sơ bước một bước.

Tới gần hắn một bước.

Cảnh Diệp vẫn đợi hắn nói thêm, không ngờ hắn nói xong hai chữ liền không nói nữa, thấy hai người khoảng cách xâ như vậy mà ánh mắt vẫn mong ngóng hướng về nhau.

Hắn không chịu nổi quay đầu đi, hít sâu một hơi hỏi: “Là ngươi tự mình từ bỏ Hoàng vị phải không? Tại sao?”

“Đây là hai vấn đề.” Cố Thần mở miệng, lại không phải là nói với Cảnh Diệp, mà là nhắc Tạ cô nương: “Đúng vậy, ta không muốn Hoàng vị.”

Tạ cô nương thản nhiên cười, dưới ánh nhìn của Cố Thần bước hai bước.

Cảnh Diệp lại hỏi: “Tại sao không muốn Hoàng vị?”

Cố Thần sắc mặt bỗng chốc trở lên phức tạp, tia mắt rơi xuống trên người Cảnh Diệp, sau đó chỉ nghe thấy giọng hắn nhàn nhạt hàm chứa cảm xúc khó hiểu: “Bởi vì, để có được Hoàng vị ta phải mất đi quá nhiều, trách nhiệm quá nặng nề, ta không làm được, bởi vì, ta rất thất vọng về ông ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.