Khẩu dụ của Hoàng đế Bệ hạ rất nhanh đã phủ Tể tướng, cả khuôn mặt Tạ Dịch Giang rất kính cẩn lắng nghe, chờ thái giám truyền khẩu dụ vừa đi khỏi, lập tức bày ra vẻ mặt “Ta mất hứng ta khó chịu, tiểu Hoàng đế, ngươi chờ đó cho ta”, chút tâm tư đó của tiểu Hoàng đế làm sao có thể giấu giếm được hắn. Đáng tiếc, dù có lấy lòng hắn như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, hắn và Bảo Nhi nhà hắn mới là một phe!
Chỉ có điều nghĩ đến việc rất nhanh thôi là sẽ có thể gặp được Bảo Nhi nhà mình, thật sự cực kỳ vui vẻ đó.
Tể tướng đại nhân suy nghĩ trong chớp mắt, lập tức quyết định ném xuống chuyện trong kinh thành, tự mình đi đón Bảo Nhi ngoan ngoãn nhà hắn.
Bên này, kế hoạch du lịch hoàn toàn thất bại hơn nữa còn nhận được một loại “chân tướng” như sấm sét giữa trời quang, cả người Tạ Bích Sơ đều có chút không ổn, bước chân nhẹ tênh trở lại Thượng Lâm Uyển, sau đó chỉ có một mình co đầu trồng nấm, thật sự là buồn bực mà, rất không dễ dàng mới tìm được một chị em tốt để cùng chơi đùa, kết quả là chết cũng không yên tìm đến người trong lòng cũ.
Đều do nguyên chủ, cho dù không có cách nào gả cho Tĩnh Vương nhà người ta, nhưng dưới loại tình huống này không phải nên đặt tất cả những ký ức tốt đẹp ngày trước như vật trân quý dưới đáy lòng sao, nhưng mà nguyên chủ lại quên hết, kết quả làm cho kẻ đến sau là nàng đây bị xấu mặt như vậy, lúc trước cùng đùa giỡn với Tĩnh Vương, chắc Tĩnh Vương cảm thấy nàng đang cố ý, quá làm tổn thương tự ái.
Quan trọng hơn là, vốn đang chuẩn bị ôm lấy đùi mập xin làm bạn tốt, bây giờ là không thể nào nữa rồi, hình như có thể nhìn thấy rất nhiều thỏi vàng uốn éo uốn éo bay đi cách xa nàng á, cầu xin quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái ahuhu thiệt thòi lớn rồi!
May mà trước khi tiểu cô nương Tạ Bích Sơ rơi vào cơn điên. Phụ thân nam thần nhà nàng đã đến, Tạ Bích Sơ lập tức đầy máu sống lại tại chỗ, trực tiếp nhào vào ngực phụ thân nam thần khóc một trận vì vàng ròng sẽ bị mất đi trong tương lai, làm phụ thân nam thần giật mình, luôn miệng trấn an nàng đừng sợ, hắn đã cắt tất cả những tên thích khách kia thành tám khúc.
Mặc dù hai người nói hoàn toàn không phải là cùng một việc, nhưng lại đạt thành sự hài hòa quỷ dị, dù sao chủ yếu nhất là Tạ Bích Sơ nhân cơ hội làm nũng, phụ thân nam thần nhân cơ hội nổi giận, về phần nguyên nhân của mỗi người. . . . . . Không cần để ý những chi tiết này.
Phụ thân nam thần đột nhiên xuất hiện, đương nhiên tiểu cô nương Tạ Bích Sơ muốn hỏi vì sao. Biết được là ý của Hoàng đế Bệ hạ, Tạ Bích Sơ lập tức thắc mắc: “Chuyện này không hợp quy củ, có phải hắn. . . . . .” Làm chuyện gì đắc tội với ta, cảm thấy chột dạ cho nên bảo người tới trấn an ta trước?
Mặc dù Tạ Bích Sơ không nói ra câu nói kế tiếp, nhưng trong ánh mắt đã biểu đạt rõ ràng, đương nhiên Tạ Dịch Giang không thể nào không nhìn ra, nghe vậy trên mặt hiện lên một mỉm cười kiêu ngạo: “Bảo Nhi thật là thông minh.”
Nam thần, điểm chú ý của người nằm ở đâu vậy?
Tạ Bích Sơ không đỏ mặt chút nào gật đầu cảm thấy cha mình nói rất đúng.”Cũng không nhìn thử xem ta là nữ nhi của ai.” Tể tướng đại nhân tỏ vẻ đương nhiên cũng gật đầu theo biểu hiện sự tán dương cao độ.
Sau đó mới bắt đầu giải thích nguyên nhân cho nàng: “Hoàng thượng điều cung nữ kia đến ngự tiền rồi, dùng danh nghĩa cứu giá, nhưng khi ấy thị vệ ở đó cũng không phải chỉ có một hai, nhiều người chính mắt nhìn thấy, là con kéo Hoàng thượng qua trước, cho nên tính đúng ra, công lao này vốn nên ghi lên trên đầu con, hiện tại Hoàng thượng đội công lao cũng lên đầu nàng ta, tự nhiên là có thẹn với con.”
Cho nên Cảnh Diệp sợ nàng có ý kiến mà cáu kỉnh, mới bảo phụ thân nam thần tới trấn an nàng trước, coi như là lấy lòng nàng đi, dù sao lúc nàng ở trong cung cứ luôn đòi phải về phủ Tể tướng gặp phụ thân.
Nhưng. . . . . .
Tạ Bích Sơ giật giật khóe miệng, nhưng tất cả mọi người cảm thấy lúc đó là nàng kéo Cảnh Diệp một cái mới tránh khỏi công kích bất ngờ của thích khách, tại sao lại không có người nhìn thấy thật ra lúc ấy nàng bị nữ chính đại nhân đụng ngã đó chứ, chẳng lẽ ngay cả Cảnh Diệp cũng không chú ý tới?d
Nhưng cho dù người khác không để ý đến. Vậy nữ chính đại nhân hành động ngay lúc đó thì sao? Là nàng ta ra tay đẩy người, nếu như nàng ta nói việc này ra ngoài, như vậy không chỉ công cứu giá đội vững lên đầu nàng ta, còn có thể có thêm một công cứu Hoàng hậu nương nương, không phải tốt hơn sao?
Tạ Bích Sơ hơi nghi ngờ, suy nghĩ một chút rồi nói thẳng ra, vấn đề cao thâm như vậy vẫn là ném ra để cho nhân sĩ chuyên nghiệp phân tích giải quyết đi thôi.
Tồn tại như một bàn tay vàng to bự, Tể tướng đại nhân gần như lập tức cho ra đáp án, trên mặt còn mang theo mỉm cười nho nhã, ý lạnh trong đôi mắt lại chợt trở nên sắc bén, “Đương nhiên là bởi vì, va chạm kia của nàng ta hoàn toàn không có ý tốt gì, cho nên mới sợ để cho người khác biết.”
Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu nàng ta nói ra, như vậy có thể sẽ bay thẳng lên trời, nhưng cũng có bảy phần khả năng sẽ trực tiếp bỏ mạng, nàng ta xem như là một người thông minh, cho nên hiện giờ chỉ dùng một nửa công lao đi đánh cuộc một tiền đồ an ổn, nàng ta thắng cuộc.”
Tạ Bích Sơ không ngoài ý muốn chút nào, chỉ là cảm thán mặc dù kiếp trước nữ chính đến chết cũng vẫn còn ở lại trong Hoán Y Cục, kết quả trùng sinh một cái, tâm tư thủ đoạn lập tức trở nên lợi hại, không hổ là con gái ruột của kịch tình đại thần.
“Ta biết ngay nàng ta không có ý tốt.”
Tạ Dịch Giang lập tức hất cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên, Bảo Nhi thông minh nhất! Bảo Nhi con không cần phải sợ nàng ta, có phụ thân ở đây, phụ thân sẽ không để cho nàng ta bắt nạt Bảo Nhi!”
Tạ Bích Sơ cũng nhấc cằm theo, trên mặt là vẻ kiêu ngạo tương tự: “Con mới không sợ, nàng ta không dám bắt nạt con!”
Nội tâm Tạ Bích Sơ: QAQ Nữ chính, ta nhất định sẽ cách ngươi thật xa, ngươi cút ngươi cút ngươi cút!
Nể mặt Hoàng đế Bệ hạ phái phụ thân nam thần tới, Tạ Bích Sơ quyết định không so đo chuyện Chu Tĩnh Tuệ với hắn, dù sao vốn cũng muốn thúc đẩy kịch tình một cái, để nữ chính quấn lên Hoàng đế bệ hạ sớm một chút, cũng có thể phân phát Hậu cung sớm một chút, như vậy thì không cần làm phụ thân nam thần phí tâm phí sức tìm cách kéo nàng đầy đủ không sứt mẻ ra khỏi Hậu cung như vậy nữa.
Đương nhiên, cho dù trong lòng không so đo, trên mặt vẫn phải bày ra dáng vẻ “Ta rất khó chịu ta rất mất hứng ta sắp tức khóc”, không thể dễ dàng bỏ qua cho Hoàng đế bệ hạ, vì vậy Tạ Bích Sơ quyết định, ở lại Thượng Lâm Uyển với phụ thân nam thần chơi thêm mấy ngày nữa, nghĩ tới tư thế oai hùng ngồi trên lưng ngựa của phụ thân nam thần, đúng thật là chói mù mắt nàng, quỳ liếm không giải thích.
Có một nam thần như vậy làm phụ thân quả thực như đang nằm mơ, tất nhiên, nam thần như vậy cũng chỉ thích hợp làm phụ thân, nếu như làm bạn đời thì hoàn toàn là bi kịch, Tạ Bích Sơ thử nhớ lại Tể tướng phu nhân, cũng phải thở dài một tiếng.
Từ lần đầu tiên trở về phủ, Tạ Bích Sơ đã phát hiện ở nhà, tình cảm của mẫu thân với cha, còn có với mình, thật sự quá mỏng nhạt, ngay cả trong trí nhớ của nguyên chủ, mẫu thân này cũng chỉ là một cái bóng nhàn nhạt, Tạ Bích Sơ đã từng vòng vo dò xét mấy lần, đều bị phụ thân nam thần đánh Thái Cực lừa qua, sau đó thì không còn hỏi đến nữa.
Mặc kệ như thế nào, phụ thân nam thần thật tốt với nàng, tình cảm chân thành như vậy, không thể phụ lòng.d,đ&lê#quý_đôn
Tạ Bích Sơ có phụ thân nam thần cùng chơi nên chơi rất vui vẻ, nhưng còn nữ chính đại nhân thì không vui chút nào.
Nàng đã sớm biết sau khi nàng được Hoàng thượng coi trọng, nhất định Đức Phi bên kia sẽ làm khó nàng, nàng cũng chuẩn bị kỹ càng, hoặc là nói, nàng nghĩ rằng mình chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi thời khắc kia chân chính đến, trong lòng nàng vẫn phát lạnh từng cơn.
Trong câu truyền lời của Đức Phi có thâm ý khác, nàng sẽ không nghe không hiểu, khiến cho nàng phẫn hận là, nàng không có cách nào phản bác, cũng không dám phản bác, nhìn những khuôn mặt xung quanh mới vừa rồi vẫn còn đang nịnh bợ bản thând,đ.l/q’đ, hiện tại lại lần nữa treo lên châm chọc, khinh miệt quen thuộc, trong lòng nàng một trận nóng một trận lạnh.
Thậm chí có một chớp mắt nàng đã hoài nghi cuối cùng thì mình đi con đường này có đúng hay không, nhưng sau một đó, nàng lại tin chắc, bản thân đã đúng, nàng không thể để cho bản thân bị mục nát ở tầng chót nhất trong thâm cung một lần nữa, bị ức hiếp bị vũ nhục, cuối cùng chết đi như một con chó.
Nhưng nàng không biết sau đó bản thân nên đi tiếp như thế nào.
Lời nói của Đức Phi khẳng định đã truyền khắp Hậu cung, Hoàng thượng nơi đó không thể nào không biết, vậy bây giờ nàng nên đối mặt với Hoàng thượng như thế nào, nếu như Hoàng thượng hỏi thì nàng phải trả lời như thế nào? Người khác nàng có thể lừa gạt qua, nhưng đối mặt với Hoàng thượng, nàng thật không có một chút chắc chắn nào.
Nàng lấy cớ vết thương chuyển biến xấu, chậm trễ ngày đến cung Thừa Thiên, nàng thật sự là sợ.
Vào lúc nàng trốn trong căn phòng u ám hết đường xoay sở, trời cao lại chiếu cố nàng lần nữa.
Những lời này phiên dịch ra là: Vầng sáng nữ chính lại lần nữa lóng lánh khắp Hậu cung.
Chu Tĩnh Tuệ nhìn người lặng yên không một tiếng động đẩy cửa vào, cảnh giác căng người: “Ai?”