Không đề cập tới chuyện bên phía cung Phúc Tường phái người đi tìm Chu Tĩnh Tuệ nữa, phía Thái hậu nương nương cũng đang suy tính về bảy mươi hai loại phương pháp giết chết Chu Tĩnh Tuệ, vẫn là Ngưu ma ma bên người Thái hậu còn sót lại lý trí, kịp thời kéo Thái hậu đã tức đến bốc khói lại.
“Chủ tử, tuyệt đối không thể, hiện tại thật sự không phải là thời cơ tốt để động vào nàng ta, thời gian sau này còn dài mà, nói không chừng không đợi chủ tử ra tay, bản thân nàng ta đã không đứng vững trước, vậy thì cần gì phải làm dơ tay chủ tử?”
Thái hậu trực tiếp đập ly trà trong tay, “Cái gì mà sau này, còn có thể có sau này sao? Hiện tại Hoàng đế ngay cả gặp cũng không muốn gặp ai gia một lần, quay đầu lại đề bạt cho một tiểu tiện nhân đi ngự tiền, lúc trước đưa nàng ta từ Hoán Y Cục ra chuyển vào Tàng Thư Lâu, ai gia đã thấy không ổn, chỉ sợ là Hoàng đế để ý, bây giờ vừa nhìn đã biết là để cho ai gia đoán trúng, nói cái gì mà công cứu giá, phi, người khác không biết nội tình, ai gia còn có thể không biết sao, rõ ràng là Hoàng hậu kéo Hoàng đế ra, Hoàng đế lại có thể không biết xấu hổ đội hết công lao lên trên đầu tiểu tiện nhân kia, đây là đặt Hoàng hậu ở chỗ nào?! Không được, ai gia nhất định phải đi tìm Hoàng đế nói cho thật rõ ràng!”
Cho nên mới nói không có địch nhân vĩnh viễn đâu, trước kia Thái hậu luôn mặt nặng mày nhẹ với Hoàng hậu nương nương, nhưng bây giờ khi có cùng chung kẻ địch, lập tức cảm thấy nên đứng một bên, cùng đối ngoại.
Phải biết thường ngày việc điều động nhân sự cả Hậu cung trên cơ bản đều bị Thái hậu và Quý phi nắm giữ trong tay, chớ đừng nói chi là cung nữ ngự tiền, chắc chắn đều phải trải qua sự sàng lọc của hai người, hiện tại Hoàng đế Bệ hạ lại tự mình điều người vào, hành động này làm Thái hậu theo bản năng cảm thấy, chắc chắn Hoàng đế thật sự yêu thích Chu Tĩnh Tuệ, nếu không sao trước kia không nói tiếng nào?
Cho nên phòng bị đối với Chu Tĩnh Tuệ tuyệt đối là báo động đỏ.
Không thể không nói Thái hậu nương nương vẫn nắm khá đúng các loại phương hướng hành động chính của nữ chính đó, nhưng cũng chẳng có ích gì, người ta có vầng sáng.
Ngưu ma ma vội nói: “Chủ tử, thứ cho nô tỳ nói thẳng, nói không chừng Hoàng thượng hoàn toàn không có ý gì với cung nữ kia, mà chuyện này là do Hoàng thượng đang giận dỗi với chủ tử, chủ tử cũng biết bởi vì chuyện ở Thượng Lâm Uyển, Hoàng thượng đang tức giận Tôn gia, không phải là mấy ngày nay đều không chịu gặp chủ tử sao?”
Thái hậu vẫn khá tín nhiệm Ngưu ma ma đã cùng trải qua sóng gió với mình, nghe thấy bà ta bắt đầu phân tích vấn đề, mặc dù lửa giận vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, ít nhất cũng bắt đầu có thể nghe lọt tiếng người, Thái hậu ngồi ở trên ghế thở dốc một hơi, gật đầu nói: “Ngươi nói tiếp.”
Ngưu ma ma tiếp tục nói: “Hoàng thượng vẫn còn là một đứa bé, bây giờ đang nổi nóng, chủ tử cứ nhìn chằm chằm vào Hoàng thượng, nhất định sẽ làm cho ngài ấy càng muốn chống đối, tựa như chuyện của cung nữ kia, từ Thượng Lâm Uyển trở lại đến giờ cũng đã hai ba ngày rồi, tại sao ngay từ đầu Hoàng thượng không động đến, ngược lại hai ngày nay mới nhớ tới? Nô tỳ cảm thấy nhất định là bởi vì này hai ngày nay chủ tử cứ đưa tặng đồ cho Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng cảm thấy rất phiền, nên mới giận dỗi nâng cung nữ kia lên.”
Thái hậu càng nghe càng cảm thấy Ngưu ma ma nói không sai, chắc chắn là như vậy, chỉ là trong lòng vẫn giận Hoàng đế không nghe lời, trước kia hiếu thuận biết bao, vâng lời biết bao, hiện giờ càng ngày càng phản nghịch, ngay cả gặp mặt cũng không muốn.
Thái hậu nhẫn nhịn nói: “Vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ cứ để cho tiểu tiện nhân kia đắc ý như vậy? Người cũng đã được điều tới trước mặt vua, Hoàng đế còn có thể chịu đựng sao? Hắn vốn cũng không muốn lâm hạnh Hậu cung, lần này xem như là được vừa ý rồi, cũng đã đưa đến bên cạnh còn có thể không ra tay sao? Lời này ai gia cũng không tin.”
Nói cho cùng Thái hậu hoàn toàn không tin tưởng Hoàng đế Bệ hạ điều Chu Tĩnh Tuệ đến ngự tiền chỉ là vì giận dỗi, nhất định là vì yêu, nếu không thì chuyện lúc trước điều đến Tàng Thư Lâu phải giải thích như thế nào?d,đ*l3#quý&đôn
Ngưu ma ma thở dài nói: “Chủ tử, chỉ là một cung nữ mà thôi, hiện tại nàng còn chưa có bất cứ danh phận gì nữa mà, dù là được lâm hạnh, nhiều lắm cũng chỉ là một vị mỹ nhân, còn không phải là chủ tử dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết? Chủ tử cần gì phải sầu lo, hiện tại quan trọng là phải chờ đến khi Hoàng thượng hết giận, còn có quan trọng hơn là, chủ tử phải nghĩ biện pháp giải trừ cấm túc của Quý phi nương nương, nếu không cho dù chủ tử gắng sức hơn nữa, Quý phi nương nương không có ở đây, thì vẫn giữ chặt Hoàng thượng không nổi đâu chủ tử.”
Lời này vừa thốt ra, Thái hậu nương nương có hơi điên cuồng đột nhiên giống như bị nước lạnh tưới xuống đầu, có chút điên cuồng vốn đang nóng lên lập tức giật mình một cái, tỉnh táo lại, không sai, nàng là Thái hậu, mẫu thân của Hoàng đế, cho dù có khống chế Hậu cung của con trai mình như thế nào đi nữa, thì cũng không thể quản chuyện con trai lên giường của nữ nhân nào, nhưng có Tôn Quý phi thì sẽ khác, chỉ cần cháu gái mình có thể nhốt Hoàng thượng trên giường, chỉ là một tiện tỳ, có gì phải sợ?
Thái hậu tỉnh táo lại, dựa vào ghế, Phật châu trong tay chuyển động thật nhanh, suy nghĩ một lát rồi nói: “Phái người đi cung Thừa Thiên, nói ai gia cảm thấy tuy cung nữ kia có công cứu giá, nhưng lòng dạ không ngay thẳng, cách hành động của nàng ta ngày đó cũng hết sức khả nghi, để Hoàng đế tốt nhất không nên đặt mình vào nguy hiểm để nàng ở lại ngự tiền, sau đó nói tiếp, còn nửa tháng nữa là tới ngày sinh của ai gia, nếu Hoàng đế không muốn nhìn thấy ai gia, vậy thì cứ giản lược tất cả yến tiệc thọ thần*, ngày đó ai gia cùng dùng bữa với chủ của các cung trong Hậu cung là được rồi, để cho hắn không cần nữa phí tâm!” (thọ thần: sinh nhật của người lớn tuổi)
Không thể không nói, cho dù Thái hậu đúng là không đủ tỉnh táo, nhưng có thể trải qua nhiều âm mưu quỷ kế như vậy để cuối cùng ngồi lên vị trí Thái hậu, sao có thể là một người đơn giản, chỉ là những năm này thế lực Tôn gia lớn mạnh, nàng hoàn toàn nắm giữ Hậu cung, cho nên dần dần đã bắt đầu trở nên lười biếng.
Hiện tại đột nhiên tỉnh táo lại, sau này thắng thua đã không thể dễ dàng quyết định.
Ngưu ma ma đáp lời “Vâng”, sau đó hé miệng mỉm cười, trong mắt lóe lên tia sáng khó lường, “Chiêu lấy lui làm tiến này của chủ tử dùng rất hay.”
Thái hậu nhấp một ngụm trà, bên môi lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Quả nhiên, một lát sau người phái đi truyền lời đã trở về, cũng mang về lời nói của Cảnh Diệp.
Một chiêu lấy lui làm tiến này đúng thật là dùng rất tốt, tuy mấy ngày nay Cảnh Diệp vẫn không muốn gặp Thái hậu, nhưng dù sao cũng là mẫu thân của hắn, sao có thể thật sự buông tay được, lúc này vừa nghe thấy lão nương chịu thua, lòng dạ cũng mềm nhũn theo, không muốn dây dưa nhiều về chuyện của Chu Tĩnh Tuệ, chỉ nhằm vào thọ thần của Thái hậu, nói mỗi năm chỉ có một ngày sinh, sao có thể không làm lớn, hắn đã để Lễ bộ chuẩn bị từ lâu.
Thái hậu vừa nghe đúng là hài lòng, chuyện của Chu Tĩnh Tuệ vốn chính là một trò che mắt, dù sao cũng không ngăn được Hoàng thượng, vậy thì cứ không ngăn cản, nhưng vẫn phải tỏ ra thái độ phản đối, nếu không nhất định Hoàng thượng sẽ hoài nghi chuyện nàng đột nhiên nhắc tới ngày sinh, như bây giờ thật tốt, Hoàng đế trực tiếp đặt trọng điểm lên chuyện ngày sinh của nàng, vậy thì sau này chuyện của Quý phi cũng khá dễ giải quyết.
Thái hậu híp mắt suy nghĩ một lát, khoát tay nói: “Đi xuống chuẩn bị tiểu Phật đường một chút, ngày sinh của ai gia sắp tới, muốn dâng hương tụng kinh một tháng.” Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp: “Bảo chủ nhân các cung cũng sao chép kinh Phật, cứ nói thọ thần năm nay ai gia chỉ nhận kinh Phật.”
Chiêu này của Thái hậu cũng rất ác, không chỉ có chính mình yên tĩnh, còn ép người khác cũng yên tĩnh, Hậu cung đang sôi trào giống như bị hắt một muỗng nước lạnh, mặc dù vẫn nóng đến mức phỏng tay, nhưng ít nhất không có bọt khí nổi lục bục.
Cảnh Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm theo, càng mềm lòng hơn với Thái hậu một chút, hắn liếc nhìn Lý Lộc đang dâng trà một cái, thuận miệng hỏi: “Chu. . . . . . Cung nữ kia đâu?”
Thật xin lỗi, Hoàng đế Bệ hạ khắc sâu ấn tượng đối với việc nàng ta là người Chu gia, về phần nàng ta tên gì thì thật đúng là không có ấn tượng gì cả, CPU quý giá của Hoàng đế Bệ hạ là để chuyên môn xử lý việc lớn của quốc gia, ai rảnh mà đi nhớ tên tuổi của một cung nữ chứ.
Lý Lộc vừa nghe thấy câu hỏi của Hoàng đế, trong lòng lập tức giãn ra, nhưng ngoài miệng vẫn cung kính đáp lời, vô cùng thực tế: “Hồi Hoàng thượng, nói là vết thương lại chuyển biến xấu.”
“Hả?” Tay cầm bút màu đỏ của Cảnh Diệp dừng một chút, nhớ lại cảnh tượng ngày đó, có hơi ý vị thâm trường mà nở nụ cười, “Vết thương chuyển biến xấu, chuyện gì xảy ra?”
Trong giọng nói của hắn hoàn toàn không che giấu sự đùa giỡn, Lý Lộc hầu hạ bên người sao có thể nghe không hiểu, khẽ khom người nói lại toàn bộ chuyện Đức Phi phái người truyền lời một lần, Cảnh Diệp vừa nghe, bên môi vẫn treo ý cười, chờ hắn nói xong lại xác nhận một câu: “Buổi tối hôm đó vết thương liền chuyển biến xấu sao?”
“Hồi Hoàng thượng, đúng vậy.”
Ánh mắt Cảnh Diệp lay nhẹ, sắc mặt như thường, trong miệng lại phun ra hai chữ: “Ngu xuẩn.”
Lý Lộc co rụt đầu lại, không dám nói nữa, đương nhiên hắn cũng cảm thấy chiêu này của Chu Tĩnh Tuệ thật sự là quá tệ, hết cách rồi, nữ chính còn chưa trưởng thành mà.
Bút trong tay Hoàng đế không có cử động nữa, mắt nhìn chằm chằm sổ con im lặng một lúc lâu mới mở miệng nói: “Ngươi đi. . . . . . Thôi, ngươi sai người xuất cung một chuyến, bảo Tể tướng đi đón Hoàng hậu về.”
Lý Lộc hơi kỳ quái, nhưng không dám hỏi nhiều, quay đầu phái người xuất cung đi phủ Tể tướng ngay.
Mà lúc này trong phủ Tể tướng, khuôn mặt Tạ Dịch Giang tức giận, hắn chắp tay đứng trong phòng khách, thân thể cao to thẳng tắp, khí thế ép người mãnh liệt, cả người phát ra ý lạnh như muốn kéo mùa xuân ấm áp trở về trời đông giá rét lần nữa.
“Đi nói cho hắn biết, đừng duỗi tay quá dài, có người hắn không thể đụng vào, nếu không tất cả ước định lúc trước đều trở thành phế thải!”