Tạ Dịch Giang vừa đứng ra, Cảnh Diệp lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn vốn có ý để Tạ Dịch Giang đi một chuyến, có điều cũng không tiện nói ra khỏi miệng, dù sao đây chính là đi Thanh Châu giải quyết hậu quả cho Tôn Khải Xương, bây giờ Tạ Dịch Giang có thể chủ động nói ra thật sự là quá tốt.
Chuyện cứ quyết định như vậy, Hoàng đế Bệ hạ đang ngồi trong Ngự Thư Phòng tự hỏi còn có chuyện gì cần an bài, bên kia Lý Lộc đi tới nhỏ giọng bẩm báo, nói Chu Tĩnh Tuệ cầu kiến.
Cảnh Diệp hơi sửng sốt, sau đó mới nhớ tới công thần này, nhưng đáy lòng càng đề phòng nàng hơn, đầu tiên người của Hoàng đế không tìm được kẻ gọi là tỷ muội ở Hoán Y Cục trong miệng nàng kia, hình như đã mất tích từ lâu, cho nên vốn không thể viết thư cho nàng ta vào lúc này, hơn nữa cho dù có viết, chỉ bằng cách nói mơ hồ xem xét hiện tượng thiên văn phát hiện mưa rơi các loại như trong thư, là có thể phỏng đoán Thanh Giang có nguy hiểm vỡ đê?
Quả thật là hoang đường được chứ.
Cho nên vừa bắt đầu Cảnh Diệp vốn là không tin tưởng chút nào, chỉ coi như nàng ta muốn bò Long sàng muốn đến điên rồi, cố ý đề xuất cách nói này để hấp dẫn sự chú ý của hắn, đồng thời Cảnh Diệp cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt để đề cao uy vọng của Hoàng thất, lúc này mới nổi lên ý định để Tạ Dịch Giang đi Thanh Châu một chuyến.
Mà bây giờ vấn đề chính là, nàng ta rốt cuộc nhận được tin từ nơi nào?
Hắn vốn cho rằng nàng ta nói bậy, muốn không để ý nàng ta một thời gian, để cho nàng ta biết lợi hại, sau đó lại xách tới ngự tiền làm tấm bia đỡ đạn, tránh để Quý phi không có việc gì cứ thích đi tìm tiểu Hoàng hậu gây chuyện.
Thật không nghĩ đến. . . . . .
Hoàng đế Bệ hạ ôm tâm tình phức tạp truyền gọi Chu Tĩnh Tuệ, còn chưa kịp mở miệng thăm dò xem tin tức của nàng đến cùng là từ đâu tới, bên kia nữ chính đã quỳ xuống nói chuyện.
“Nô tỳ lần này tới, khẩn cầu Bệ hạ cho phép nô tỳ theo Tạ đại nhân tiến về phía Thanh Châu.”
Hoàng đế trực tiếp bị ý tưởng hoang đường này của nàng ta làm cho tức đến cười, “Ngươi là cung tỳ, sao có thể đi theo ngoại thần xuất cung?” Ngươi m* nó trêu chọc ta đó à?
Nhưng thông minh tỉnh táo như Chu Tĩnh Tuệ thì sao có thể nói lên một ý tưởng không thể nào thực hiện chứ, người ta là có chuẩn bị mà đến: “Thanh Châu xảy ra bệnh dịch, Hoàng thượng tất nhiên sẽ phái thái y đến đó, nô tỳ có thể làm dược đồng của thái y.”
Nàng ngừng một chút như cho Hoàng đế có thời gian để tiếp nhận, sau đó nói tiếp: “Mặc dù lần này là Bệ hạ phái Tể tướng đại nhân đến đó, nhưng địa vị của Tể tướng đại nhân ở trong lòng dân chúng vốn đã rất cao, chỉ sợ đến lúc đó kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược với ý tưởng của Hoàng thượng, chi bằng phái một người khác hoàn toàn đại biểu cho Hoàng gia, nô tỳ thân là tỳ nữ bên cạnh Thái hậu, nguyện gánh nhiệm vụ này, cầu Hoàng thượng thành toàn.”
Cảnh Diệp nhìn Chu Tĩnh Tuệ thật sâu, bỗng dưng cười chế giễu: “Ngươi nói cũng cũng cực kỳ có lý, ngươi cũng rất có dũng khí, nhưng cuối cùng ngươi lại quên một việc, đó là thân phận của ngươi! Ngươi đã không phải là nữ nhi dòng chính của Chu gia từ lâu, hiện giờ ngươi chẳng qua chỉ là một cung tỳ, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đại biểu cho Hoàng gia, không khỏi quá xem nhẹ Hoàng gia, ngươi xứng sao?”
Tuy là nói như vậy, Cảnh Diệp cuối cùng vẫn đồng ý để Chu Tĩnh Tuệ làm dược đồng đi theo đội ngũ cứu tế, sau đó quay đầu ném một phần thánh chỉ vào cung Trường Hoa.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, nay Thanh Châu lũ lụt nặng nề, dân tâm không yên, gây tổn hại cho đất nước, đặc biệt mệnh Hoàng hậu Tạ Bích Sơ mang theo tiền tài lương thực cùng với người của Thái Y Viện tiến về Thanh Châu cứu trị tình hình tai nạn bệnh dịch, nàng là nhất quốc chi mẫu, mang hy vọng của mọi người, như một thể với trẫm, hy vọng nàng tận tâm tận lực, cùng người khác đồng tâm đồng đức, trấn an dân tâm, cùng trải qua cửa ải khó khăn, khâm thử.”
Phiên dịch ra là: Thanh Châu lũ lụt rồi, ngươi mau mang tiền bạc và lương thực còn có một đám thái y đi giải quyết tình hình tai nạn, ngươi là lão bà của trẫm, mặt mũi của ngươi chính là mặt mũi của ta, cho nên ngươi nhất định không thể làm trẫm mất thể diện, ngươi nhất định phải cố gắng lên, nhân dân cả nước đều đang nhìn vào ngươi, cứ như vậy đi.
Tạ Bích Sơ không đợi thánh chỉ đọc xong đã trực tiếp xù lông, một đôi mắt hạnh thật to chớp chớp nhìn chằm chằm Lý Lộc: “Mấy ngày nay có phải Hoàng thượng rất bận hay không, bận bịu đến mức đầu óc choáng váng rồi?”
Lý Lộc co rút khóe miệng, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang nói Hoàng thượng đầu óc mê muội mới có thể hạ thánh chỉ như vậy cho ngươi, nghĩ lại thì vẫn là Hoàng thượng nhà mình hiểu Hoàng hậu, vì vậy hắn ho một tiếng, hạ giọng nói nhỏ theo ý Cảnh Diệp: “Hoàng thượng nói, Tể tướng đại nhân sẽ đi cùng Hoàng hậu nương nương, công việc cũng để cho Tể tướng đại nhân làm, Hoàng hậu chỉ cần lộ mặt ở trước mặt người khác là được, dù sao hiện giờ nương nương là người của Hoàng gia.”
Tạ Bích Sơ lập tức đã hiểu, đây là để cho nàng đi qua làm vật biểu tượng đại biểu cho Hoàng gia đây mà, có điều chỉ cần có thể ở chung một chỗ với phụ thân nam thần của mình, làm vật biểu tượng cũng không phải là chuyện gì không thể chấp nhận, vì vậy nàng khuỵu gối, nói: “Nhất định không cô phụ sở vọng của Bệ hạ.”
Ngày tám tháng sáu năm thứ mười Thịnh trạch, Phượng giá của Hoàng hậu nương nương khởi giá từ cổng chính Hoàng cung, Hoàng đế tự mình tiễn đưa, đồng thời chiêu cáo thiên hạ, chuyến đi này của Hoàng hậu là đại biểu triều đình tiến về Thanh Châu cứu trị bệnh dịch, an trí nạn dân, cũng tra ra nguyên nhân Thanh Châu đột nhiên vỡ đê.
Trong chốc lát, danh vọng của Hoàng thất tăng vọt thẳng tắp.
Mà Tạ Bích Sơ mặc nguyên bộ trang phục của Hoàng hậu, bao gồm cái vương miện nặng đến hai kí lô trên đầu này, đội một buổi sáng, Phượng giá cuối cùng cũng ra khỏi Kinh Thành, Tạ Bích Sơ lập tức sai tứ Cẩm lấy xuống cho nàng, lúc này mới dám nặng nề thở dốc một hơi.
Ra khỏi Kinh Thành không bao lâu, phía trước truyền đến tiếng ồn ào, chỉ một lát sau, Cẩm Tú truyền đến tin tức từ bên ngoài, thư viện Lăng Vân trưng mộ một nhóm vật tư đưa đến Thanh Châu, vừa lúc đồng hành cùng Phượng giá của Hoàng hậu.
Trong lòng Tạ Bích Sơ có ý nghĩ, vén rèm nhìn sang, hàm răng của tên ngốc nào đó đang sáng chói lên dưới ánh mặt trời.