Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 83: Chương 83: Năm lượng bạc có đắt hay không (1)




Mấy ngày qua tâm tình của Tạ Hoàng hậu hơi bị không vui, bởi vì phụ thân nam thần của mình quá mức lo lắng về tình hình tai nạn ở Thanh Châu nên nói là mang theo vật tư cùng với đoàn thái y đi trước, chỉ để lại hộ vệ Hoàng gia bảo vệ nàng trên đường đi, cuộc sống không có phụ thân nam thần yêu thương quan tâm mỗi ngày thật giống như hoàn toàn mất đi màu sắc mà.

Lúc nàng nói như vậy thì bên cạnh có một khuôn mặt với nhan sắc vượt hẳn người thường tiến lại gần, chủ nhân khuôn mặt hết sức nhiệt tình biểu đạt sự an ủi thân thiết: “Không sao. Tể Tướng đi rồi không phải còn có ta ở đây à.”

Tạ Bích Sơ hất cằm cao ngạo liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, cười ha ha một tiếng: “Phụ thân đi trước, cuộc sống của ta mất đi màu sắc biến thành trắng đen, nhưng bởi vì có ngươi ở đây, cho nên. . . . . . Đen thui rồi. . . . . .”

Tĩnh Vương Điện hạ sờ sờ cằm, rơi vào trầm tư: “Tiểu tẩu tử nói như vậy ý là, không muốn cùng ta ở cùng một chỗ mà muốn trở về Phượng giá, đệ đệ lập tức phái người đưa ngươi trở về!”

Tạ Bích Sơ: “Hả, ta vừa mới nói cái gì à?”

Thật ra nội tâm đang QAQ, vì cái gì luôn bị nắm thóp vậy, mỗi lần mở ra chức năng giễu cợt đều sẽ bị đối phương phản kích lại thật sự không vui nổi được chứ? Rõ ràng chính là một tên ngốc có đường mạch não quỷ dị, tại sao lúc ở cùng hắn chắc chắn sẽ có loại cảm giác chỉ số thông minh bị đè bẹp vậy chứ, đúng là không khoa học!

Nhất định là phương pháp nàng đối phó với kẻ ngốc không đúng!

Tạ cô nương lần nữa rơi vào trầm tư.

Không sai, kể từ sau khi Phượng giá rời kinh, mỗi khi trải qua mỗi một thành trấn đều sẽ có người chiêu đãi đủ kiểu xã giao xã giao các kiểu. Tạ Hoàng hậu không thể nhịn được, mượn cớ gấp rút trực tiếp chặn quan viên các nơi đang muốn xông lên tạo quan hệ ngoài cửa.

Mà nàng cũng thật sự không muốn mỗi ngày ru rú trên Phượng giá bị quấy rầy đủ thứ, vì vậy để Cẩm Lạc dịu dàng ít nói nhất trong tứ Cẩm giả làm bộ dáng của nàng thay thế nàng ngồi trong Phượng giá, bản thân nàng thì đã lén chạy đến trong đội ngũ của thư viện Lăng Vân từ lâu.

Đương nhiên, lúc ấy Tĩnh Vương Điện hạ tỏ ra cực kỳ không hoan nghênh đối với việc nàng đến, Tạ Hoàng hậu cũng không phải là ngồi không, đứng trên càng xe ngẩng đầu ưỡn ngực hỏi một câu: “Chuyện ngươi đi Thanh Châu ca ngươi có biết không?”

Sau đó Tĩnh Vương Điện hạ ngoan ngoãn quỳ xuống cho nàng.

Rồi sau đó, Tạ Hoàng hậu trải qua cuộc sống hạnh phúc dưới sự phục vụ của Tiểu Hoan Tử, hết truyện.D$Đ&LL*Q#Đ_Hijushima

Tĩnh Vương Điện hạ: “Ngươi nghĩ nhiều quá, trước hết uống thuốc này đi.”

Tạ Bích Sơ phục hồi tinh thần lại theo dõi cái chén đen thùi lùi trong tay hắn kia, đột nhiên hiểu ra, vì sao cứ đấu không lại tên ngốc này, nhất định là bởi vì kẻ âm mưu Tĩnh Vương Điện hạ này luôn có ý đồ bắt nàng uống thuốc.

Vì vậy Tạ Hoàng hậu đương nhiên kiên quyết quả quyết mà dùng vẻ mặt đề phòng từ chối: “Không uống.”

“Như vậy. . . . . .” Tĩnh Vương Điện hạ sờ cằm rơi vào trầm tư: “Ta vậy mà giờ mới biết thì ra là ngươi thích người khác ép buộc, khó trách lúc rời đi Tể tướng đại nhân cứ có vẻ muốn nói rồi lại thôi.”

Không, đến cùng thì hắn nói cái quỷ gì. Tại sao từng chữ tách ra nàng đều hiểu, nhưng gộp lại thì nàng nghe không hiểu gì hết, phân tích và kết luận này hợp lý không? Phụ thân nam thần nhà nàng lúc rời đi có vẻ muốn nói lại thôi và việc uống thuốc đến cùng là có quan hệ gì.

Hơn nữa quan trọng hơn là, cái gì gọi là ép buộc? Có vẻ như rất đáng sợ thì phải, nàng thật sự rất sợ đó. . . . . .

Tạ Bích Sơ còn chưa liếc xong một cái liếc mắt, bên kia Tĩnh Vương Điện hạ đột nhiên lắc người tới gần nàng. Khi mà Tạ Bích Sơ còn chưa kịp phản ứng lại đã nhanh chóng rời đi.

Tạ Bích Sơ: “. . . . . .” Kỹ năng chớp lóe cao cấp như vậy sao hắn lại học được?

Tĩnh Vương Điện hạ vuốt vuốt cây trâm bạch ngọc trong tay, nghiêm túc nói: “Uống một chén thuốc được năm lượng bạc, không uống thì cây trâm này sẽ thuộc về ta.”

Lúc này Tạ Hoàng hậu mới phản ứng lại sờ sờ trên đầu, quả nhiên bị mất một cây trâm, lập tức bắn đao mắt về phía hắn: “Ngươi cho rằng chỉ bằng một cây cây trâm là có thể bắt ta khuất phục à, ta cho ngươi biết, đúng là có thể, đưa thuốc đây ta uống!”

Tĩnh Vương Điện hạ tự mình giám sát nàng uống hết chén thuốc, sau đó cẩn thận cắm cây trâm về trên đầu nàng, đồng thời không chút để ý hỏi: “Chất lượng của cây trâm này không tệ, Hoàng thượng tặng cho ngươi?”

Tạ Hoàng hậu đưa tay: “Đưa năm lượng bạc trước, một vấn đề khác một lượng bạc, buôn bán nhỏ xin đừng trả giá.”

Tĩnh Vương Điện hạ thành thành thật thật móc ra mười lượng bạc đưa cho nàng.

Tạ Bích Sơ: “Không phải.”

Tĩnh Vương Điện hạ giơ tay: “Thối ta bốn lượng bạc.”

Tạ Bích Sơ: “. . . . . .”

Trưa hôm đó, Phượng giá chuyển từ đường bộ sang đường thủy, Tạ Hoàng hậu vừa giẫm chân lên thuyền đã hơi e sợ. Cả hai đời nàng đều luôn sống ở phương Bắc, vốn không có nước, hơn nữa thuyền này cứ chao đảo thật sự rất dọa người có được hay không?

Ngẩng đầu liếc nhìn thuyền lớn chuyên dụng của Hoàng hậu, không hiểu sao rất muốn trở về đó, chỉ là vừa nghĩ đến có bao nhiêu người ngày ngày đi theo nàng như đang trông giữ phạm nhân. . . . . . Tạ Bích Sơ lập tức bỏ đi ý nghĩ này.

Đội tàu rất nhanh đã nhổ neo, Tạ Bích Sơ vốn cho rằng mình sẽ say tàu, không ngờ lại chỉ hơi chóng mặt lúc mới bắt đầu, đến khi thuyền đi bằng tốc độ vững vàng lại thì dần dần đã tốt hơn.

Tạ Hoàng hậu lập tức ngóc đuôi lên, hả hê đắc ý chạy đến trước mặt Tĩnh Vương Điện hạ nói: “Dù ta vẫn luôn sống ở trong kinh, nhưng không ngờ cũng rất thích ứng với cuộc sống trên nước á, nghe nói cảnh tượng ở Giang Nam vô cùng xinh đẹp, sau này ta nhất định phải thường xuyên ra ngoài chơi.”

Tĩnh Vương Điện hạ từ trước đến giờ vô cùng thành thật dùng ánh mắt hết sức phức tạp nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó không chút do dự đánh mặt* nàng: “Lúc trước ở trên xe ngựa cho ngươi uống thuốc chính là thuốc chống say tàu đó, không phải ban đầu ngươi cũng không muốn uống?” (*ở đây là nghĩa bóng, có nghĩa là làm ai đó mất mặt, hoặc phủ định lời nói, việc làm của ai đó)

Hình như là vì cho Tạ tiểu cô nương một thời gian để phản ứng, hắn cố ý ngừng một chút, nhưng rất nhanh lại tiếp tục cho nàng một kích xuyên tâm: “Còn nữa, sau lần này chắc ngươi cũng không còn cơ hội gì để đi Giang Nam, cho nên, muốn chơi thì thừa dịp lần này mà chơi cho đã đi.”d,đ/lê!quý8đôn_Hijushima

Tạ tiểu cô nương im lặng thật lâu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói với Tĩnh Vương Điện hạ i: “Ta nghĩ chúng ta không thể nào tiếp tục chơi đùa vui vẻ với nhau nữa, nói thật đó.”

Tĩnh Vương Điện hạ không để trong lòng chút nào đối với việc nàng biểu đạt ý tứ “chấm dứt tình bạn”, vui mừng nói: “Có thật không? Vậy ý của ngươi là đến Giang Nam sẽ tách ra đúng không, vậy thì tốt quá, vừa lúc ta tương đối quen thuộc Giang Nam, một người chơi cũng khá là. . . . . .”

“Giả.” Tạ Bích Sơ ý vị sâu xa tiến hành giáo dục hắn: “Sao ngươi có thể có tâm tư như thế? Bằng vào giao tình của chúng ta, ta sẽ không thể nào tùy tiện vứt bỏ ngươi, đương nhiên ngươi cũng không thể, cho nên sau này ngươi nhất định nghĩ cho kỹ rồi mới nói, đúng rồi, lúc trước chuyện uống thuốc là ta hiểu lầm ngươi, trả lại cho ngươi năm lượng bạc.”

Tĩnh Vương Điện hạ không chút do dự nhận lấy bạc nhét vào hà bao, tiếp đó như có điều suy nghĩ nói: “Loại thuốc kia mỗi ngày đều phải uống một lần, đúng rồi, ngươi cảm thấy một chén thuốc giá năm lượng bạc có đắt hay không?”

Tạ Hoàng hậu: “. . . . . . Không đắt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.