Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 67: Chương 67: Ngài không khỏe mang theo cả nhà ngài ấy (1)




Sau khi bị nam chính lấy một loại phương thức hết sức “dịu dàng cưng chiều” ngăn cản, Tạ Bích Sơ yên tĩnh, nhưng cả thể xác và tinh thần đều phải hứng chịu tới tổn thương cực lớn.

—— Từ chỗ Hoàng đế bệ hạ thì chỉ phải chịu công kích tinh thần, nhưng mà, từ trên người nữ chính đại đại đang phục vụ nàng ăn cơm truyền tới oán niệm dày đặc nặng nề sinh ra nguy hại cực lớn đối với thân thể của nàng, ví như tổn thương do nguyền rủa, gây tổn thương bằng suy nghĩ vân vân…

Hơn nữa còn thêm vầng sáng nữ chính, chậc chậc, không nhìn thấy Hiền phi ngồi cạnh nàng đã lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh, cố gắng để cách nàng càng ngày càng xa đó à?

Hoàng đế bệ hạ mở miệng, Hoàng hậu không nói tiếng nào, Thái hậu tự nhiên cũng không còn gì để nói tiếp, dù sao gây phiền phức cho Hoàng hậu chỉ là thuận tay mà thôi, bây giờ chuyện bà ta quan tâm nhất là chờ Quý phi xuất hiện.

Quý phi tới còn nhanh hơn so với Hoàng hậu, hơn nữa người ta cũng biết cái gì gọi là khiêm tốn, cho dù đã sớm nhận được tin tức Thái hậu chuẩn bị thừa dịp thọ thần để thả nàng ra, nhưng người ta vẫn mặc một thân váy áo mộc mạc, trang dung hết sức đơn giản. Giống như mới vừa từ đi ra từ trong cuộc sống thanh tâm quả dục.

Đương nhiên Quý phi là mỹ nhân, còn là một mỹ nhân vô cùng diễm lệ vô cùng có lực công kích và lực trùng kích, phong thái như hoa anh túc, cũng khó trách Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn sủng ái nàng ta. Đổi thành bất cứ người nào nhìn thấy giá trị thuộc tính nhan sắc cao như vậy cũng sẽ bị hấp dẫn được chứ.

Ai bảo đây là một thế giới xem mặt chứ.

Mà khi một mỹ nhân trước giờ đều quyến rũ lại càn rỡ như vậy, hôm nay lại mặc một bộ trang phục điệu thấp, mang khuôn mặt tái nhợt tiều tụy xuất hiện, Hoàng đế bệ hạ lập tức mềm lòng, biểu muội từ nhỏ đã được đặt trong lòng bàn tay mà nuông chiều tới cùng là chịu khổ rồi.

Thế giới nhìn mặt chính là không thể nói lý như vậy đó.

Trong nháy mắt khi Quý phi kia, Thái hậu lập tức bị người mẹ yêu con nhập vào người, Quý phi đứng ở phía dưới hành lễ, ngay cả eo còn chưa cong, bên kia đã quát lên một tiếng tê tâm liệt phế, còn không đợi Tạ Bích Sơ phản ứng kịp, kịch tình đã phát triển một cách thần tốc đến cảnh hai cô cháu ôm đầu nhau khóc rống.

Nhìn lại mọi người xung quanh, bao gồm Hoàng đế, đều mang dáng vẻ đã thành thói quen. . . . . . Tạ Bích Sơ cảm thấy mình hoàn toàn bị tách rời khỏi cuộc sống trong cung, đã theo không kịp bước chân của thời đại rồi.

Thời gian ơi, ngươi chờ ta một chút.

Thật vất vả cảm xúc của hai người mới hơi ổn định được một chút, Quý phi vừa ngẩng đầu, tiếp tục rơi nước mắt lả chả nhào về phía Hoàng đế bệ hạ: “Biểu ca. . . . . .”

Vào giờ phút này, trong tình cảnh này, Tạ Bích Sơ chỉ muốn nói, Quý phi, ngươi tiếp tục làm một mỹ nữ ầm ĩ được hay không, con đường tiểu bạch hoa thật sự không thích hợp ngươi đâu, cho dù ngươi mặc một bộ đồ đơn giản cũng không che giấu được vẻ quyến rũ khắp người ngươi, tự ngươi nhìn thử đi. Ngài không khỏe mang theo cả nhà ngài ấy đứng bên cạnh ngươi kìa, ngươi ngẩng đầu nhìn thử đi được chứ?

Còn có nữ chính đại đại, thay vì đứng phóng khí lạnh bên cạnh nữ phụ, xin đừng để ý nhiều mà hãy xông lên kéo Quý phi ra chiếm lấy lồng ngực của nam chính, sau đó nam chính và nữ chính sống hạnh phúc bên nhau, nữ phụ bị trục xuất ra khỏi cung, hết toàn văn.

Đáng tiếc mọi người đều say chỉ có mình ta tỉnh, đám cổ đại ngu xuẩn này sao có thể hiểu được ý tưởng của Tạ tiểu cô nương chứ, sóng não không nằm trên một đường thẳng thì hoàn toàn không thể trao đổi, Tạ Bích Sơ không muốn trao đổi với Quý phi, nhưng mà rất rõ ràng là Quý phi sẽ không bỏ qua cho Hoàng hậu ‘lương lương’.

Cuối cùng thì Quý phi ‘lương lương’ cũng đã làm nũng xong, lực chú ý lập tức chạy lên trên người Tạ Bích Sơ, chỉ thấy một khuôn mặt diễm lệ như hoa anh túc, bắt chước loại dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của tiểu bạch hoa, nói hai chữ khóc một tiếng, giọng nức nở nói: “Hoàng hậu muội muội. Là tỷ tỷ có lỗi với muội, lúc trước tỷ tỷ cũng là bị người khác xúi giục, cũng may muội muội đã chịu tha thứ cho tỷ tỷ, như vậy tỷ tỷ yên tâm rồi.”

Tạ Bích Sơ: “. . . . . .”

Quả nhiên đúng là cháu gái ruột của Thái hậu, mở mắt nói mò dễ như chơi, nhưng đừng nói trước mặt nàng được chứ?

M* nó, ngươi vừa mới từ cung Trọng Hoa đi ra, sau khi đến cung Ninh Khang đã ngay lập tức khóc hai trận, thân là Hoàng hậu nàng còn chưa nói một chữ nào, cho nên đến cùng thì ngươi từ nơi nào biết Hoàng hậu đã, chịu, tha, thứ, cho, ngươi?!

Còn nữa, làm ơn, lúc không có việc gì làm thì luyện lại kỹ thuật diễn một chút được chứ? Vừa xin lỗi nàng vừa bắn dao mắt phách lối ác độc như vậy là chỉ sợ người khác không biết ngươi tâm không cam tình không nguyện đó à?

Ngay cả diễn một tiểu bạch hoa cũng chỉ nhìn giống nhưng thật ra không hề giống như vậy, sau này lúc diễn với ảnh hậu Hollywood nữ chính đại đại thì phải làm sao bây giờ, thật là cảm thấy lo lắng cho Quý phi ‘lương lương’ mà, nhưng ngoài lo lắng còn cảm thấy hưng phấn là sao đây ta?

Cuối cùng kịch tình cũng đã bước vào giai đoạn cao trào rồi sao? Cũng không uổng công nàng chạy theo vở kịch này lâu như vậy, vì làm kịch tình thêm phấn khích mà còn cố ý đóng một vai khách mời, nghĩ lại thì bản thân cũng thật là rất vất vả có công lớn.

Tạ Bích Sơ không lên tiếng, nhưng Quý phi ‘lương lương’ vốn cũng không có ý định đợi nàng lên tiếng, Hoàng hậu là một tiểu trong suốt, lực chiến đấu hoàn toàn bỏ đi, Quý phi vẫn luôn coi như không có nàng, ánh mắt Quý phi lướt qua Hoàng hậu, trực tiếp thả lên trên người của Chu Tĩnh Tuệ, sau đó, nói một câu vô cùng quen tai: “Muội muội, Bổn cung thấy cung nữ bên cạnh muội nhìn có vẻ lạ mắt.”

Lần nữa chứng minh Quý phi không hổ là cháu gái ruột của Thái hậu, cách bắt chuyện cũng đều bần cùng như thế?

Mà Tạ Bích Sơ nghĩ là, nên nói tiếp lời của Quý phi, hay là phản kích một cái đánh mặt Quý phi?

Tạ Bích Sơ theo bản năng liếc Hoàng đế Bệ hạ một cái, thấy hắn duy trì vẻ cao lãnh trước sau như một, ánh mắt cũng đặt trên người Chu Tĩnh Tuệ, Tạ Bích Sơ hiểu, xem ra cuối cùng Hoàng đế bệ hạ cũng bắt đầu lấy một góc độ khác chú ý nữ chính đại nhân, vậy kế tiếp cuộc sống của nữ chính nhất định sẽ muôn màu muôn vẻ.

Vì vậy Tạ Bích Sơ nháy mắt mấy cái, dùng giọng nói hết sức buồn bực nói: “Đương nhiên Quý phi không biết Tĩnh Tuệ, Tĩnh Tuệ là Bệ hạ cố ý đặt ở bên cạnh ta học quy củ, chờ sau khi ngọ yến kết thúc sẽ trở về ngự tiền, không tin ngươi có thể hỏi Thái hậu nương nương, mới vừa rồi Thái hậu nương nương còn cảm thấy Tĩnh Tuệ nhìn quen mắt đó.”

Vì ném nữ chính đi nàng cũng liều mạng, trực tiếp kéo cả Hoàng đế Bệ hạ và Thái hậu xuống nước, cũng không tin hôm nay không thể ném nữ chính ra khỏi cung Trường Hoa.

Chỉ là so với nàng, có người càng không muốn để Chu Tĩnh Tuệ trở về ngự tiền, Quý phi nghe vậy lập tức quay đầu làm nũng với Hoàng đế bệ hạ: “Thì ra là người của biểu ca, biểu ca, ta thật thích cung nữ này, ngài thưởng nàng cho ta có được hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.