Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 66: Chương 66: Chưa qua sông đã bắt đầu phá cầu




Đây là một bữa ăn trưa rất mệt mỏi, còn chưa bắt đầu ăn, Thái hậu đã đòi gặp Hoàng hậu, vì vậy mọi người cùng nhau chờ, chờ Hoàng hậu tới cùng ăn. Kết quả đến khi Hoàng hậu đã tới, Thái hậu nói tiếp, ta còn muốn gặp Quý phi, vì vậy mọi người tiếp tục chờ!

Món ăn (Sẵn sàng! —— Hát!): Nhớ nụ cười của ngươi, nhớ mùi vị của ngươi, nhớ đũa ngà của ngươi, ăn hết món ngon ta đây ~

Chỉ có điều đây cũng không phải là lần đầu tiên mọi người tham gia yến hội, kinh nghiệm xã giao phong phú khiến mỗi người đều biết, trước đó nhất định phải ăn no bảy phần.

Nhưng Tạ Bích Sơ thì khác, nàng bị gọi qua giữa chừng, vốn chưa chuẩn bị xong đã bị lôi tới đây mất rồi, còn tiêu tốn rất nhiều chất xám và thể lực để tổ đội đánh boss với Hoàng đế Bệ hạ, bây giờ đã hơi đói rồi.

Vì vậy dưới ánh mắt của mọi người, Tạ Hoàng hậu hợp tình hợp lý liên tiếp chỉ mấy món ăn, sai cung nữ hâm nóng lại, một mình ăn đến ngon lành, Hoàng đế Bệ hạ tiến hành an ủi thân thiết đối với Hoàng hậu ‘lương lương’ mất công mất sức rất lớn. Hơn nữa tự mình thưởng cho nàng hai loại canh cực kỳ bổ dưỡng.

Thái hậu đã đạt tới mục đích, lập tức khôi phục vẻ cao ngạo như lúc trước, cũng không muốn để việc bản thân không ưa Hoàng hậu ở trong lòng, trực tiếp hiện ra mặt nói cho nàng biết: Hoàng hậu, ta chán ghét ngươi.

Chậc, thái giám truyền chỉ còn chưa đi tới cung Trọng Hoa của Quý phi đâu đó, Thái hậu, hành động mới qua sông được một nửa đã bắt đầu phá cầu của bà như vậy thực sự rất ngu ngốc đó?

Tạ Bích Sơ không muốn tiếp tục tiến hành trao đổi với Thái hậu có tư tưởng và sóng não không ở cùng một đường thẳng này, nhưng mà rất rõ ràng là Thái hậu không nghĩ như vậy, bà ta cho rằng rõ ràng Tạ Bích Sơ có thể xin Hoàng đế trực tiếp bỏ lệnh cấm túc cho Quý phi, nhưng cố tình Hoàng hậu lại không, loại người có năng lực làm được một chuyện nhưng khi thực sự đi làm thì lại không làm cho hết sức, loại khoe khoang khiêm tốn này, thật sự làm cho người ta thấy ghét.

Chọc cho người ta hận mà.

Thái hậu cảm thấy khó chịu, cho nên bà ta cũng phải gây khó chịu cho Tạ Bích Sơ, sau nhiều lần chú ý Tạ Bích Sơ, đột nhiên Thái hậu phát hiện cung nữ xinh đẹp tuyệt trần đang phục vụ Tạ Bích Sơ kia rất, vô cùng, hết sức quen mắt.

Bà ta nhớ lại nhớ lại, đột nhiên nhớ ra, cung nữ này không phải là tình yêu đích thực của Hoàng đế à?

Tại sao lại cảm thấy quen mắt. Bởi vì Thái hậu vẫn luôn muốn giết chết nàng ta, nhưng mà bởi vì đủ loại nguyên nhân nên không thể xuống tay, Thái hậu cảm thấy ngột ngạt, cho nên muốn biết hồ ly tinh này trông như thế nào.

Dưới tình huống không muốn kinh động đến Hoàng đế, đương nhiên không thể trắng trợn triệu kiến Chu Tĩnh Tuệ, nhưng làm một Thái hậu với thân phận địa vị đều cực kỳ cao quý, thì càng không thể nào tự chạy đi xem người thật, vì vậy chỉ có thể nhìn bức họa thôi.

Mà bức họa thời cổ đại, mặc dù không có photoshop nhưng bị giới hạn bởi trình độ vẽ tranh có tự động thêm hiệu quả biến hình.

Vì vậy Thái hậu phải nhìn Chu Tĩnh Tuệ mấy lần mới nhận ra nàng ta, vừa nhận ra đã ngay lập tức cảm thấy, cơ hội tới.

Vị này chính là tình yêu đích thực của Hoàng đế đó, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở bên cạnh Hoàng hậu để phục vụ cho nàng ta, để tình yêu đích thực của Hoàng đế phục vụ như vậy, Hoàng hậu đúng là đang tìm đường chết có được không?

Vì vậy Thái hậu ho nhẹ một tiếng bày tỏ: Chú ý, ai gia muốn lên tiếng, chờ khi sự chú ý của mọi người đều bị kéo qua, lúc này Thái hậu mới lạnh nhạt nhìn Tạ Bích Sơ nói: “Hoàng hậu, ai gia thấy cung nữ bên cạnh ngươi khá quen mắt.”

Đã sớm phát hiện ánh mắt của Thái hậu liên tiếp quét qua, Tạ Bích Sơ và Chu Tĩnh Tuệ đạt được thống nhất về mặt tư tưởng một cách khác thường:

Tạ Bích Sơ: Không hổ là nữ chính đại đại vác vầng sáng trên vai. Cho dù chìm ngập giữa bách hoa vẫn có thể bị liếc mắt một cái mà nhận ra, đương nhiên cũng có thể do sự hấp dẫn giữa đồng loại. . . . . .

Chu Tĩnh Tuệ: Thái hậu đúng là đang nhìn ta, đã nói rồi mà, ta đẹp như vậy có khí chất như vậy ngoan ngoãn như vậy giỏi giang như vậy sao Thái hậu có thể không nhìn trúng ta được trừ phi bà ta bị mù!

Cho dù nguyên nhân vốn chỉ là Thái hậu muốn tìm cớ gây phiền phức cho Tạ Bích Sơ mà thôi, nhưng chỉ cần đạt được hiệu quả cuối cùng, những thứ khác. . . . . . Không cần để ý những chi tiết đó.

Đối với Tạ Bích Sơ mà nói đây đúng là cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống đó có được không, mỗi ngày nữ chính đại đại ở trong cung Trường Hoa, mặc dù chỉ mượn chỗ để tiến hành đặc huấn, nhưng Tạ Bích Sơ vẫn kinh hồn bạt vía, thật sự không chịu nổi sóng phóng xạ của vầng sáng mà, vầng sáng đối với nữ chính mà nói là bùa may mắn nhưng đối với nữ phụ thì đúng là bùa xui xẻo, cho nên nếu có cơ hội ném nữ chính đi thì tuyệt đối không được do dự.

Bán một nữ chính hoàn toàn mới, không cần 998, không cần 888, chỉ cần 98, cơ hội khó có, nhanh nhanh mang về nhà!

Tạ Bích Sơ từ từ nhấm nuốt khối thịt gà trong miệng, chờ đến khi đã nuốt xuống, thì cũng đã tổ chức ngôn ngữ xong.

Tạ Bích Sơ cúi đầu gẩy đẩy món ăn trong đĩa, giống như đột nhiên mất khẩu vị, giọng nói cũng trở nên uể oải: “Thái hậu cảm thấy quen mắt, có thể là bởi vì lúc trước Tĩnh Tuệ ở trong cung của Đức Phi, Đức Phi từng mang theo nàng đến thỉnh an Thái hậu.”

Đức Phi hoàn toàn không ngờ tới bản thân đã nằm xa như vậy mà vẫn trúng tên: “. . . . . .” Hoàng hậu, ta với ngươi không đội trời chung, lần này là nói thật.

Thái hậu thấy dáng vẻ của nàng như vậy, lập tức như bị chọt trúng điểm hưng phấn, nói với ý nghĩa không rõ: “Hả? Vậy sao bây giờ không còn ở trong cung của Đức Phi nữa, Hoàng hậu, không phải ai gia nói ngươi, nhưng mí mắt đừng thấp như vậy, chỉ là một cung nữ mà thôi, cho dù có tốt hơn nữa cũng không thể đoạt đi từ chỗ người khác, Đức Phi giữ người không nổi, nhưng nếu như có một ngày ngươi để ý cung nữ của ai gia thì sao?”

Đức Phi lần nữa bị trúng tên: “. . . . . .” Thái hậu, ta cũng không đội trời chung với bà, nói thật.

Hoàng đế: Hoàng hậu, nếu nàng dám làm trẫm xấu mặt thì nàng nhất định sẽ chết.

Tạ Bích Sơ: Đến cùng thì có nên đánh mặt1 Hoàng đế Bệ hạ hay không đây.

Nữ chính đại đại: Xí, ta là người mà ai muốn lấy đi là có thể lấy à? Sao cứ coi thường dã tâm của ta, mục tiêu của ta là, một, bò Long sàng sinh Long tử, hai, lật đổ tất cả đàn bà trong Hậu cung. (không phân biệt thứ tự trước sau)

Có trực giác hướng đến cái có lợi tránh đi cái gây hại của động vật nhỏ, Tạ tiểu cô nương nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng lựa chọn “nói thật”: “Lúc ở Thượng Lâm Uyển nô tì mang theo ít người, Đức Phi nhìn không được, cho nên đưa Tĩnh Tuệ cho nô tì sai bảo.”

“Thật sao?” Thái hậu tiếp tục làm trạng thái khó dò không rõ ý nghĩ, “Nhưng ai gia nhớ hình như từng nhìn thấy nàng ta ở ngự tiền thì phải, có phải cung nữ này còn có tỷ muội cũng vào cung hay không?”

Nến đã đốt, Thái hậu, bà nhanh ôm trang sức chạy đi.

Mở mắt nói mò không sao cả, nhưng cũng không cần nói trước mặt đương sự chứ, cả Hậu cung này ai cũng biết sau xuân thú ở Thượng Lâm Uyển, hôm nay là lần đầu Hoàng đế gặp mặt Thái hậu, Thái hậu cũng chưa được đi vào cửa chính cung Thừa Thiên lần nào, cho nên, Thái hậud,đ,l,q,đ, đến cùng thì bà từ chỗ nào nhìn thấy Chu Tĩnh Tuệ xuất hiện ở ngự tiền vậy?

Cho dù bà có biết thì bà cũng không thể nói ra ở trước mặt Hoàng đế chứ, đây là chỉ sợ Hoàng đế không biết cái người làm mẹ như bà vẫn luôn giám thị hắn đó à?

Mặc dù nhìn qua thì sắc mặt của con trai bà vẫn không thay đổi nhưng thật ra hắn đã không vui rồi đó Thái hậu nương nương, bà còn không nhanh đi an ủi?

Nhưng rất rõ ràng Thái hậu và nhi tử của bà ta không có tâm linh cảm ứng gì gì đó, cũng đúng thôi, ở trong lòng bà ta, Quý phi còn quan trọng hơn so với nhi tử như hắn, dù sao nhi tử cũng là người của Cảnh gia, mà Thái hậu là tự nhận là người của Tôn gia, vào lúc còn là phi tử cần nhà mẹ đẻ ủng hộ cho nên chấp niệm nhất định phải làm rạng rỡ nhà mẹ đẻ đã sớm ăn mòn Thái hậu, bà ta xem nhà mẹ thành mạng của bà ta, vẫn chưa nhận ra, nhà mẹ đẻ quá mức phồn thịnh đã trở thành bùa đòi mạng của bà ta.

Tạ Bích Sơ thương hại nhìn bà ta một cái, sau đó ai oán nhìn về phía Cảnh Diệp, sau khi phát hiện mặt hắn không thay đổi chút nào, chán nản cúi đầu nói: “Tĩnh Tuệ đúng là không phải người của thần thiếp, là Bệ hạ để nàng đến cung Trường Hoa học quy củ, bây giờ quy củ đã học khá ổn rồi. . . . . .” Nàng dừng một chút, dường như trong giọng nói còn có chút nghẹn ngào, khẽ nghiêng đầu nói với Chu Tĩnh Tuệ: “Ngươi đi phục vụ Bệ hạ, sau này trở về bên cạnh Bệ hạ đi.”

Cuối cùng cũng có thể thuận nước đẩy thuyền tống nữ chính đi, cho mình 32 điểm thưởng, dze ~

Chu Tĩnh Tuệ cũng rất kích động, kích động đến tay cũng run rẩy, hoàn toàn khống chế không được luôn, chỉ sợ giọng nói vừa phát ra khỏi miệng sẽ tiết lộ tâm tình của bản thân, nàng ta ngừng một lát mới cúi đầu trả lời một câu “Dạ“.

Đáng tiếc nàng ta còn chưa bước được bước nào, bên kia cuối cùng Hoàng đế Bệ hạ cũng chịu mở miệng, liếc Tạ Bích Sơ một cái không rõ nghĩa, Hoàng đế Bệ hạ duy trì vẻ cao lãnh ở trước mặt người khác như từ trước đến giờ: “Nếu không muốn thì cứ để cho nàng ta tiếp tục phục vụ bên cạnh nàng đi.”

Tạ Bích Sơ lập tức cuồng hóa, không đúng, lập tức xù lông, nam chính cặn bã, ta với ngươi có thù oán gì, chúng ta không phải là đồng đội tốt à? Mới vừa rồi ta còn cực cực khổ khổ phối hợp với ngươi đánh boss, vậy mà vừa quay đầu ngươi đã bắt đầu hãm hại ta là xảy ra chuyện gì?

Quả nhiên mẹ con hai người, đều chưa qua sông đã bắt đầu phá cầu như nhau!

Không thể cùng chơi đùa vui vẻ, lần này nhất định phải chấm dứt tình bạn với nam chính cặn bã!

Tạ Bích Sơ nhân cơ hội lau nước mắt để vuốt vuốt khuôn mặt tức giận đến cứng ngắc, sau đó nhanh chóng khôi phục thành dáng vẻ càng thêm ai oán: “Nô tì không dám đoạt thứ Bệ hạ yêu thích, Tĩnh Tuệ có công cứu giá, sau đã được điều đến ngự tiền, người ngự tiền mà lại để bên cạnh thần thiếp thật sự không hợp với lẽ thường, kính xin Bệ hạ nghĩ lại.”

Vì bảo đảm giữ bí mật lời nói việc làm của Hoàng đế, người ngự tiền đúng là không thể đi lung tung, chớ đừng nói chi là để bên cạnh Hậu phi, đương nhiên nếu như Hoàng đế thật sự làm như vậy, vậy thì sẽ có hai nguyên nhân, thứ nhất, Hoàng đế coi trọng nữ nhân này, muốn bảo vệ nàng, thứ hai, Hoàng đế đề phòng nữ nhân này, muốn giám thị nàng.

Nhưng mặc kệ là loại nào, nữ nhân này không thể nghi ngờ là bị đặt ở trên đầu sóng ngọn gió.d/đ(lê$quý%đôn

Đương nhiên ban đầu khi Cảnh Diệp ném Chu Tĩnh Tuệ đến cung Trường Hoa thì không có hai loại suy nghĩ này, nhưng bởi vì nguyên nhân không thể nói ra miệng nào đó, hắn cũng không chỉ rõ đuổi Chu Tĩnh Tuệ ra khỏi ngự tiền, mà cứ như vậy lặng yên không tiếng động đặt bên cạnh Tạ Bích Sơ.

Hắn không có ý đó, nhưng người khác không biết.

Cảnh Diệp nhìn Tạ Bích Sơ một cái thật sâu, trầm ngâm một lát, nói: “Chuyện này chờ thọ yến kết thúc rồi nói tiếp, nàng mới ăn được một nửa, nếu nàng ta hầu hạ thì nàng cũng không cần phải bỏ dở nửa chừng.” Mắt thấy dáng vẻ Tạ Bích Sơ như còn muốn nói gì nữa, hắn lập tức thêm một âm tiết ở phía sau: “Hử?”

Cố ý giảm giọng điệu xuống thấp như từ bên trong phát ra, khàn khàn như âm rung trầm thấp của dây đàn đang diễn tấu, âm điệu kéo dài mơ hồ mà xa xưa, giống như lông vũ như có như không quét vào đầu quả tim, ngưa ngứa, run run, trêu chọc nhột nhạt.

Tạ Bích Sơ run lên một cái, nam chính lại bắt đầu tiến hành công kích bằng sóng âm “Âm thanh mềm mại lời nói mê hoặc” với nữ phụ, cảm thấy như bị ném thêm buff choáng, loại cảm giác toàn thân tê dại đến mức không thể nói chuyện không thể động đậy này, thật sự quá thoải mái một cách đáng buồn.

Nam chính bị thẻ vàng một lần.

Chú thích :

1 đánh mặt : có thể hiểu là làm xấu/mất mặt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.