Sau đó quả nhiên Thái hậu nương nương nói: “Hoàng hậu à, ai gia cũng biết lần trước Quý phi hơi quá đáng, nhưng từ trước đến giờ tính tình của nàng đều rất ngay thẳng, có sao nói vậy, đúng là dễ đắc tội người khác, nhưng thật sự cũng không có ác ý gì, mấy ngày nay ai gia vẫn ở trong Phật Đường, cũng là vì xin lỗi Phật tổ thay Quý phi, ngươi cũng mới vừa nói tới cung Ninh Khang đã cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều, ai gia cảm thấy đó là vì Phật tổ đã tha thứ cho Quý phi rồi, Hoàng hậu ngươi xem?”
Bây giờ Tạ Bích Sơ hoàn toàn không muốn nói chuyện có được không, bây giờ nàng chỉ muốn nhìn thử xem đến cùng thì lúc Thái hậu nói lời này là mở to mắt hay là nhắm mắt, nàng còn muốn dùng thước cuộn1 đo da mặt Thái hậu một cái, thứ đồ chơi như thước ngắm di động2 tuy chính xác, nhưng rất rõ ràng là chiều dài đã không thể thỏa mãn yêu cầu.
Vậy là biết được Hoàng đế Bệ hạ mặt dày vô sỉ như vậy là truyền thừa từ ai rồi, di truyền học quả nhiên là một ngành học thần kỳ đáng giá nghiên cứu.
Thái hậu thấy nàng không lên tiếng, trong lòng căm giận mắng nàng không thức thời, trên mặt lại chuyển sang hình thức thổ lộ chân tình, cố gắng đả động Tạ Bích Sơ: “Ai gia đã không gặp Quý phi hơn mấy tháng rồi, trong lòng rất nhớ, nhân dịp thọ thần cho ai gia được gặp Quý phi một lần, ai gia cũng đã hài lòng thỏa dạ rồi.”
Vì sao lại có một loại cảm giác “Ta sắp chết rồi, nếu như có thể liếc mắt nhìn Quý phi một cái ta sẽ hài lòng thỏa dạ”? Cảm thấy hình như hôm nay kỹ năng biểu diễn của Thái hậu nương nương tung ra quá mạnh rồi thì phải.
Không có biện pháp, trước khi Tạ Bích Sơ đến Thái hậu đã diễn rất lâu rồi, làm việc trong thời gian dài nên có vài triệu chứng mệt mỏi cũng là bình thường thôi.
Có điều dù Thái hậu mất tiêu chuẩn, đạo đức nghề nghiệp của Tạ tiểu cô nương vẫn đáng giá ca ngợi, theo lời nói của Thái hậu, vẻ đồng tình toát ra trên mặt nàng từ từ sâu hơn bằng một tốc độ đều đặn, sau đó đợi đến khi Thái hậu đã nói xong chữ cuối thì đưa mắt nhìn về phía Hoàng đế Bệ hạ.d,đ[lê%quý(đôn
Căn cứ nguyên tắc “đồng loại tương tàn”, người vô liêm sỉ thì đương nhiên phải giao cho đồng đội vô liêm sỉ y như vậy đi giải quyết rồi, còn nàng chỉ là một tiểu cô nương thiện lương, đơn thuần, vô tội, hoàn toàn không có năng lực giải quyết vấn đề phức tạp này.
Hoàng đế Bệ hạ đón nhận ánh mắt cầu cứu của nàng xong vẫn ngồi yên không động đậy, bí hiểm uống vào một ly rượu, nói: “Thanh Ngọc đứng lâu như vậy có mệt không, ngồi xuống trước đã.”
Đây ý là bảo nàng qua một bên nghỉ ngơi để tự hắn đi đối phó Thái hậu? Lần đầu tiên Tạ Bích Sơ cảm thấy nàng yêu Hoàng đế, hơn nữa yêu sâu sắc.
Đáng tiếc nàng vừa vui rạo rực ngồi xuống, Hoàng đế Bệ hạ lại lên tiếng: “Thanh Ngọc, nàng cảm thấy thế nào?”
Tạ tiểu cô nương sửng sốt một lát mới phản ứng được hắn có ý gì, nhưng không phải đã nói là đánh boss xong thì ai về nhà nấy à? Bây giờ lại hỏi câu này là có ý gì? Trong lòng nàng cân nhắc một chút, sau đó đeo vào khuôn mặt mơ hồ ngây thơ ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
Thái hậu cảm thấy có cửa rồi, cơ hội đó, chỉ lướt qua thôi nên phải nhanh bắt lấy chứ, vì vậy không đợi Hoàng đế Bệ hạ mở miệng, vội nói: “Chính là chuyện cho Quý phi ra ngoài bồi ai gia dùng bữa, Hoàng hậu cảm thấy thế nào, dù sao ban đầu cũng là bởi vì ngươi. . . . . . Bởi vì Quý phi bị người khác xúi giục, lại biết lựa lời, chỉ có điều chắc hẳn hiện tại Quý phi đã suy nghĩ cẩn thận rồi.”
Khi Thái hậu nói lời này thì bực tức biết bao nhiêu, vốn muốn nói lòng dạ Hoàng hậu hẹp hòi, chỉ mới nói có mấy câu đã có thể bị tức đến bệnh, nhưng mình đang đứng dưới mái hiên, không phải chỉ là thừa nhận sai lầm thôi à, nàng nhận, tất cả vì đưa cháu gái mình ra trước đã, chờ sau khi Quý phi đi ra rồi sẽ từ từ trừng trị Hoàng hậu cung không muộn.
Tạ Bích Sơ liếc nhìn Hoàng đế Bệ hạ một cái, nhìn hắn bày ra dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình mà rất muốn úp cái mâm lên mặt hắn, Tạ Bích Sơ xoa xoa ngón tay khống chế kích động vì ngứa tay, bày ra vẻ mặt “Ta rất khó xử” bắt đầu kéo Hoàng đế xuống nước: “Thật ra thì thần thiếp cũng biết Quý phi không có ác ý, cho nên đã tha thứ cho nàng ta từ lâu, nhưng dù sao Quý phi cũng phạm vào cung quy, nếu như. . . . . . Chỉ sợ khó làm kẻ dưới phục tùng, hơn nữa còn do Bệ hạ miệng vàng lời ngọc hạ chỉ cấm túc, lúc này nếu thả Quý phi ra ngoài, sợ rằng sẽ làm lời nói và việc làm của Bệ hạ không hợp nhau.”
Tạ Bích Sơ nói lời này rất hung ác, thật ra thì cung quy cũng chỉ là một trang giấy, chuyện có tuân thủ hay không đôi lúc chỉ là một câu nói của kẻ bề trên, cũng chính vì vậy Thái hậu mới có lá gan cứ làm ầm ĩ với Hoàng đế đòi đưa Quý phi ra.
Nhưng Tạ Bích Sơ lại chỉ ra một cách rõ ràng, ban đầu là chính miệng Hoàng đế Bệ hạ cấm túc Quý phi, Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, lời đã nói ra thì không được đổi ý, Thái hậu nói như vậy, nói nghiêm trọngd,đ,l,q,đ thì là đang xúi giục Hoàng đế lật lọng phản lời, đây là phá hư quy củ của tổ tông, chuyện lớn!
Rất rõ ràng, ở đây đều không phải là người ngu, câu nói của Tạ Bích Sơ vừa ra khỏi miệng, lập tức toàn bộ đám hậu phi phía dưới đều cúi đầu giả chết, hận không thể vo tròn bản thân thành quả cầu cút ra ngoài ngay lập tức, sắc mặt Thái hậu cũng thay đổi theo, nhưng Hoàng đế Bệ hạ lại rất vui vẻ.
Hết cách rồi, người nào gặp phải một người mẹ coi trọng cháu gái hơn cả con trai đều sẽ cảm thấy vô cùng đau tim, căn cứ nguyên tắc “ta không dễ chịu tất cả mọi người cũng đừng mong dễ chịu”, đương nhiên là Hoàng đế Bệ hạ muốn làm cho người khác cũng đau tim với bản thân.
Chờ đến khi thấy Thái hậu không vui, cuối cùng hắn cũng vui vẻ.
Thật ra Tạ Bích Sơ nói quá nghiêm trọng, loại xã hội mà quyền lực của Hoàng đế là cao nhất này, thật ra thì bất cứ chuyện gì cũng chỉ cần một câu nói của Hoàng đế mà thôi. Hoàng đế từng nói muốn Quý phi nửa năm, nhưng nửa đường hắn nói Quý phi biết sai rồi nên thả ra trước thời hạn cũng hợp tình hợp lý vậy.
Chỉ có điều Hoàng đế Bệ hạ dễ dàng mở kim khẩu như vậy chắc, Tôn gia đã sớm bị liệt vào danh sách đen của hắn, hắn đã cho Tôn gia quá nhiều, cũng cho quá dễ dàng, nên nuôi lòng tham của Tôn gia trở nên quá lớn, cho nên lần này mặc dù cũng sẽ theo ý Thái hậu thả Quý phi ra, nhưng trước đó nhất định phải để cho Thái hậu tốn lòng tốn sức một chút mới được.
Chuyện cho tới bây giờ hắn rất hài lòng, hắn còn hài lòng hơn chính là tiểu Hoàng hậu của mình, mặc dù rất nhiều việc nàng hoàn toàn không hiểu, nhưng cũng bởi vì không hiểu mới dễ đối phó Thái hậu hơn, nếu như Hoàng đế Bệ hạ từng tới hiện đại thì hắn sẽ biết, có một câu nói là: Dễ thương đến tận cùng sẽ tự nhiên xấu xa. . . . . .
Tạ Bích Sơ: Uy tín vượt qua thời không hơn nghìn năm, phục vụ chất lượng tốt, giành được vương miện phẩm chất, hài lòng xin cho khen ngợi năm sao… =3= ~ (TBS đang tự quảng cáo năng lực của mình)
Cho khen thưởng năm sao, cuối cùng lương tâm của Hoàng đế Bệ hạ cũng xuất hiện, uống xong ly rượu đang chuẩn bị tự mình ra trận xử lý con boss với lượng máu đã tới đáy, ai biết hắn mới đặt ly rượu xuống, Tạ tiểu cô nương đã tiếp tục cung cấp phục vụ hạng ưu, chỉ thấy nàng dùng vẻ mặt không đành lòng nhìn về phía Hoàng đế Bệ hạ, nói: “Nhưng pháp không thể hơn nhân tình, nếu Thái hậu đã nhớ Quý phi như thế, thần thiếp kính xin Bệ hạ, ngoại lệ một lần vì Thái hậu nương nương.”
Nàng nói là vì Thái hậu, mà không phải vì Quý phi. Nhưng lời này vừa nói ra, ai cũng biết người được chỗ tốt là Quý phi.d,đ.lê$quý0đôn
Màu sắc đôi mắt Cảnh Diệp sâu sắc hơn, trong lòng cảm thấy tính tình nàng đến cùng vẫn rất mềm mại, ban đầu lúc hắn đi thăm khi nàng bị Quý phi làm cho tức đến bệnh, còn đòi vả miệng Quý phi, bây giờ lại có thể cầu tình vì Quý phi, hắn chậm rãi nói: “Nàng đang cầu tình thay Quý phi?”
Tạ Bích Sơ hơi sửng sốt, sau đó giống như sợ Cảnh Diệp không bằng lòng, vội vàng giải thích: “Chỉ là một bữa ăn trưa mà thôi, coi như là vì hiếu kính Thái hậu nương nương.”
Thái hậu nương nương mới vừa mà leo lên đám mây bởi vì quá mức vui vẻ trực tiếp “Rầm” một cái lại ngã về lại lòng đất, không sai, chính xác là vậy, bởi vì nện thành một cái hố. . . . . .
Cái gì gọi là “Chỉ là một bữa ăn trưa”? Cho nên ý của Tạ Bích Sơ là chỉ để cho Quý phi ra ngoài ăn một bữa cơm trưa với Thái hậu, chờ ăn xong rồi thì ngượng quá, Quý phi nương nương, ngài tiếp tục trở về cấm túc đi.
Này m* nó gọi là gì, Thái hậu hoàn toàn nhịn không được luôn đó có được không?
Tay nàng cấu chặt mép bàn, nhịn rồi lại nhịn mới không có lật bàn tại chỗ, nhịn rồi lại nhịn rồi lại lại nhịn mới làm như không thấy thân thể Hoàng đế hơi run run vài cái, rồi lại nhịn rồi lại lại nhịn rồi lại lại lại nhịn mới nuốt một búng máu trào lên cổ họng lần nữa về, sau đó nàng tự nói với mình, mặc kệ như thế nào, trước hết để cho Quý phi ra ngoài đã rồi nói tiếp!