"Phụ nữ của anh?" Sau
khi Zu Cuella nghe được lời Lăng Khắc Cốt nói, cao ngạo liếc nhìn anh,
"Anh chăm sóc người phụ nữ của mình như vậy sao? Để cho cô ấy bị vây hãm trong nguy hiểm?"
"Đây là chuyện nhà của tôi, không cần anh
trông nom!" Lăng Khắc Cốt đi đến bên giường, một tay đoạt lại Hi Nguyên
từ trong ngực Zu Cuella, sau đó lãnh khốc nói với anh ta, "Bé con đã có
tôi ở đây, xin mời Điện hạ Zu về nhà nghỉ ngơi."
"Thượng Hi đi
theo anh chỉ có thương tích đầy mình, Lăng Khắc Cốt, tôi muốn mang cô ấy trở về, cô ấy là một thành viên của gia tộc Josephine." Zu Cuella một
không chịu yếu thế bắt được cổ tay Hi Nguyên, cao ngạo nhìn lại Lăng
Khắc Cốt.
"Nhận tổ quy tông?" Lăng Khắc Cốt giễu cợt liếc nhìn
Zu Cuella, "Các người còn có tư cách muốn mang bé con trở về hay sao? Bé con căn bản không hiếm lạ cái dòng họ Josephine này."
"Anh không hỏi qua bé con, làm sao biết cô ấy không hiếm lạ?" Zu Cuella nhếch khóe môi, cười lãnh mị hỏi.
Bị hai người đàn ông này kẹp ở giữa, không cách nào thoát ra được, Hi
Nguyên đột nhiên tức giận rống to: "Các người đừng có cãi nhau nữa!”.
Hai người bọn họ quả thật coi cô như người trong suốt, không thèm để ý tới suy nghĩ của cô.
"Nói cho hắn biết, sẽ không trở về Đan mạch." Lăng Khắc Cốt giữ chặt hông
của Hi Nguyên, lãnh khốc hạ thấp giọng, tiến tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô.
"Thượng Hi, bà nội nhớ em. Bà muốn em về nhà! Nơi đó mới có người thân chân chính của em! Lăng Khắc Cốt căn bản không xứng làm
cha nuôi của em!" Zu Cuella dùng tình thân dụ dỗ Hi Nguyên.
"Xứng hay không không cần anh tính toán!" Lăng Khắc Cốt nắm chặt quả đấm,
lãnh khốc nhìn Hi Nguyên, "Nói cho hắn biết, em muốn ở lại!"
"Lăng Khắc Cốt, anh không cần ép Thượng Hi! Nếu như anh có đủ tự tin, tại sao không để cho cô ấy tự mình lựa chọn?" Zu Cuella đối với thái độ của
Lăng Khắc Cốt rất bất bình, anh khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt.
"Nói rất hay!" Lăng Khắc Cốt buông Hi Nguyên ra, lui về phía sau một bước,
sau đó tỉnh táo nhìn Hi Nguyên, "Em muốn ở cùng với tôi hay là đi cùng
với hắn?"
Hi Nguyên bị làm khó nhin hai người, một là cô Lăng
Khắc Cốt người mà cả đời này cô cũng không cách nào cắt đứt quan hệ, một là cốt nhục thâm tình của cô, ai cô cùng không muốn bị mất đi.
"Nói cho anh biết ý nghĩ chân chính trong lòng em! Thượng Hi, bà nội đang
đợi em, em không cần sợ Lăng Khắc Cốt, tôi sẽ bảo vệ em!" Zu Cuella vươn tay về phía Hi Nguyên, chờ đợi cô nhào vào trong vòng ôm của mình.
Đan Mạch có người thân của cô, bọn họ là người thân duy nhất của cô ở trên
đời này, Hi Nguyên không tự chủ được vươn tay, muốn đặt tay vào trong
bàn tay của Zu Cuella.
"Bé con!" tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt có loại trầm thống đang ngưng tụ, anh khàn khàn kêu Hi Nguyên.
"Zu, thật xin lỗi." Hi Nguyên vừa nghe thấy tiếng gọi của Lăng Khắc Cốt, đột nhiên rút bàn tay nhỏ bé đang muốn đặt vào bàn tay của Zu Cuella lại,
lao vào trong ngực Lăng Khắc Cốt.
Cô vẫn là không cách nào bỏ được anh!
Cho dù tổn thương của cô có nặng tới cỡ nào, cô cũng không rời bỏ được anh!
Hi Nguyên nén lệ vùi vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, ở một khắc cô nhào vào
trong ngực anh kia, cô cảm thấy eo mình bị hai cánh tay mạnh mẽ của anh
ôm thật chặt, sức lực mạnh đến nỗi như muốn bẻ gẫy cô.
Zu Cuella thất vọng đứng ở nơi đó, nhìn Lăng Khắc Cốt dùng hết toàn lực ôm lấy Hi Nguyên, anh đột nhiên có một loại cảm giác bị vứt bỏ. Anh không thắng
được Lăng Khắc Cốt, không cách nào đánh bại sự lớn mạnh của Lăng Khắc
Cốt ở trong lòng Hi Nguyên.
Ở trước mặt Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên, anh giống như một người dư thừa.
Zu Cuella khẽ cắn răng, nắm chặt quả đấm rời đi.
Anh có thể làm người thất bại nhất thời, nhưng sẽ không thất bại vĩnh viễn.
Đối với Thượng Hi, anh đây là rơi vào tình thế bắt buộc!
Đi ra khỏi phòng bệnh, anh nhìn thấy nhóm lính đặc nhiệm của mình mang tới đang cùng giằng co với hộ vệ của Lăng Khắc Cốt, hai bên giương súng
nhắm về phía đối phương. Anh phất tay một cái với người của mình, dùng
giọng nói khàn khàn ra lệnh: "Chúng ta đi."
Giọng nói phảng phất có loại cô đơn không dễ phát hiện.
Bên trong phòng bệnh, Lăng Khắc Cốt có loại cảm giác vui sướng của kẻ tưởng như đã mất đi nay lại có lại được, anh ôm lấy Hi Nguyên thật chặt,
khiến cho giữa hai người không còn một chút kẽ hở
"Đau." Hi Nguyên bị anh ôm đến như sắp đứt eo, đau đến cau chặt mày.
Lăng Khắc Cốt đột nhiên buông tay, cúi đầu nhìn Hi Nguyên thật kỹ. Trên cánh môi sưng đỏ của cô dường như còn lưu lại dấu vết của Zu Cuella.
Lăng Khắc Cốt nhớ lại một màn mới rồi, trong lòng bị cảm giác ghen tỵ dằn vặt.
Hi Nguyên rơi xuống ở trên giường, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn Lăng
Khắc Cốt gương mặt đang từ từ lạnh lẽo. Cô bị thương, thiếu chút nữa thì đã tới điện Diêm La báo danh, anh lại mặt lạnh ngồi vào trên ghế, ngay
cả một lời an ủi cô cùng không có.
"Ai da! Đầu của tôi đau quá!" Hi Nguyên cố ý che vết thương trên trán, tiếng bật thốt lên tiếng kêu
đau. Cô không tin Lăng Khắc Cốt còn có thể thờ ơ, không chút quan tâm
tới cô.
Trong mắt Lăng Khắc Cốt rõ ràng có chút lộ vẻ xúc động,
hình như muốn đứng lên ôm cô. Nhưng khi nhìn đến cánh môi cô thì anh lại tà ác nắm chặt quả đấm, vẫn vững vàng ngồi tại chỗ.
Hi Nguyên bồn chồn sờ sờ môi của mình, chỗ đó đâu có bị thương, anh rốt cuộc nhìn cái gì?
Đột nhiên, cô sờ phải một chỗ bị hàm răng Zu Cuella cắn đau, lúc này mới nhớ tới một màn kia lúc Lăng Khắc Cốt đi vào phòng.
Anh nhìn thấy Zu Cuella hôn cô, nhưng từ góc nhìn ở cửa thì căn bản không nhìn thấy sự kháng cự của cô
Chẳng lẽ anh đang ghen tỵ?
Hi Nguyên cắn môi dưới, trong tròng mắt sáng xinh đẹp thoáng qua nụ cười.
Cô chân trần bước xuống đất, cười ngồi lên bắp đùi Lăng Khắc Cốt.
Lăng Khắc Cốt vò giây phút cô ngồi lên đùi kia, thân thể rõ ràng trở nên
cứng ngắc, nhưng anh chính là cố chấp không đáp lại cô, thậm chí ngay cả tay cũng không nâng lên.
Hi Nguyên nắm lấy cổ áo của Lăng Khắc
Cốt, nghịch ngợm đặt lên đôi môi mỏng đang mím chặt của anh một nụ hôn,
sau đó nghiêng đầu hỏi "Tức giận?"
Lăng Khắc Cốt hừ lạnh một tiếng, không để ý tới.
"Mới vừa rồi là Zu cường hôn em, em còn chưa kịp đẩy anh ta ra thì anh liền
tiến vào." Hi Nguyên ủy khuất chớp một đôi mắt đẹp, đáng thương giải
thích, "Nếu không, em để anh hôn lại có được không?"
Lăng Khắc
Cốt tiếp tục giữ yên lặng, chỉ là Hi Nguyên có thể nghe được hô hấp của
anh có chút rối loạn, vì vậy đáy lòng cười trộm.
Hai cánh tay
của cô khóa chặt cổ anh, cả nửa người gần như treo ngược trước ngực anh, sau đó nghiêng đầu, vụng về mà hôn Lăng Khắc Cốt: "Từ giờ về sau em chỉ cho một mình anh hôn."
Cô cố gắng phát huy hết mức kỹ xảo của
bản thân, trêu chọc Lăng Khắc Cốt, hàm răng cô nhẹ nhàng cắn cắn cánh
môi dưới của Lăng Khắc Cốt, sau đó đầu lưỡi xinh xắn lộ ra liếm liếm chỗ mới bị cô cắn, nhẹ nhàng mút lấy.
Động tác vụng về của cô dẫn
tới một tiếng gầm nhẹ của Lăng Khắc Cốt, anh một phát bóm chặt lấy vòng
eo của cô, môi mỏng áp thật chặt lên trên môi của cô.
Cái hôn
này đầy ý vị kích tình mất khống chế cùng trừng phạt, Lăng Khắc Cốt dùng răng cắn vào cánh môi Hi Nguyên mới bị Zu Cuella hôn qua, ở nơi đó in
hằn lại dấu vết của anh.
"Zu Cuella còn dám đụng tôi liền giết chết hắn!" Lăng Khắc Cốt chống đỡ cái trán Hi Nguyên, lãnh khốc mà trầm thấp khẽ gầm lên.
"Cái người này đúng là theo chủ nghĩa sô - vanh!" Hi Nguyên bất mãn nũng
nịu, khóe môi lại vương nụ cười hạnh phúc, "Zu là anh họ của em, anh họ
yêu quý em gái thì cũng có cái vấn đề gì đâu chứ."
"Vậy cũng không được!" Lăng Khắc Cốt tức giận đẩy Hi Nguyên té nhào vào trên giường, nặng nề hôn cô.
Anh không muốn lại phải nghe bất kì điều gì khiến anh bất mãn nữa. Anh họ
cũng không được! Zu Cuella mưu trí nhân ai ai không biết, anh ta chỉ là
mượn thân phận của anh họ để mà theo đuổi cầu xin Hi Nguyên, căn bản
không phải thân tình. Anh biết rõ nhìn trong mắt Zu Cuella đối với Hi
Nguyên đều là nồng nặc dục vọng cùng thật sâu quyến luyến.
Anh không cho phép!
Hi Nguyên là của anh!
Ai cũng không rõ cho phép mơ ước!
Lăng Khắc Cốt mất trí hôn Hi Nguyên, anh đã quên nơi này là bệnh viện, mà
bọn họ là đang nằm trên giường bệnh. Nụ hôn của anh càng ngày càng nóng
bỏng, tay và môi đồng thời hấp dẫn Hi Nguyên lâm vào kích tình, cô bị
động nâng lên hai chân, vòng chặt lên vòng eo tinh tráng của anh. . . . . .
Khi y tá vội tới giúp Hi Nguyên thay thuốc thì đúng lúc nhìn
thấy Lăng Khắc Cốt để trần thân trên đang nằm trên người Hi Nguyên, hôn
lên vùng đất bí ẩn nhất kia của Hi Nguyên.
"A!" Hi Nguyên nghe
được tiếng cửa mở, bị sợ đến hét lên một tiếng. Khi nghe thấy tiếng thét chói tai của y tá thì cô hốt hoảng vội vã kéo cái mền đắp lên trên
người hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực như nắng chiều.
Lăng
Khắc Cốt thì vẫn là một bộ dáng không sao cả, từ trên người cô bò dậy,
sau đó nằm ngửa ở trên giường, ôm Hi Nguyên vào lòng, trấn định hỏi: "Có chuyện gì?"
Y tá so với Hi Nguyên nhanh hơn khôi phục lại như
cũ, cô ta lắc lư cây kéo trong tay, nói với Lăng Khắc Cốt: "Tôi muốn bôi thuốc cho tiểu thư Lăng. Hình như tôi tới không đúng lúc, có muốn một
lát sau tôi quay lại hay không?"
"Đợi cô ấy chuẩn bị xong, tôi
sẽ gọi cô." Lăng Khắc Cốt đối với sự thức thời của y tá cảm thấy cực kỳ
hài lòng, anh chỉ chỉ Hi Nguyên trong ngực, nhàn nhạt cười nói.
Lần đầu thấy Lăng Khắc Cố cười, y tá kém chút nữa bị sức quyến rũ vô địch
này của anh mê hoặc, cô ta vội vàng gật đầu một cái, thối lui khỏi phòng bệnh.
Chờ sau khi y tá rời khỏi đây, Lăng Khắc Cốt giống như mèo ăn vụng thịt, cười đến rất hả hê.
Đầu nhỏ của Hi Nguyên từ trong drap chui ra, phẫn hận nhìn anh chằm chằm: "Anh dám cười em? !"
"Đâu! Tôi tự cười mình." Lăng Khắc Cốt lắc đầu lập tức phủ nhận. Gương mặt
nhỏ nhắm phiếm hồng như cánh hoa đào của Hi Nguyên đáng yêu đến khiến
anh hận không được cắn một cái.
"Anh còn cười!" Thấy Lăng Khắc
Cốt cười không ngừng được, Hi Nguyên bất mãn nhéo lồng ngực tráng kiện
của anh, giống như đang xả giận.
Lăng Khắc Cốt lấy điện thoại di động ra, bấm bẩm một dãy số, sau đó ra lênh cho người ở đầu dây bên
kia: "Làm theo phân phó của tôi không cho phép bất kì kẻ nào vào phòng
bệnh!"
Nói xong, anh liền cúp điện thoại, xoay người áp Hi Nguyên xuống dưới thân.
Đại chiến dưới mềm của hai người giờ này mới chính thức bắt đầu, chỉ nghe
được tiếng thét chói tai nghịch ngợm của Hi Nguyên và tiếng người ngâm
nga vận động. . . . . .
"Không cần! Em không chịu nổi!" Hi
Nguyên vô dụng mà năn nỉ Lăng Khắc Cốt đang ở phía trên, hơi sức toàn
thân cô đều sắp bị anh rút sạch, ngay đến cánh tay cũng không nâng lên
được.
"Không được! Ai cho em hấp dẫn tôi! Đây là trừng phạt đối
với em!" Lăng Khắc Cốt bá đạo chận lại tiếng rên rỉ của Hi Nguyên, tiếp
tục những giai điệu không bao giờ thay đổi kia . . . . .
Trận
đại chiến của hai người không biết rốt cuộc kéo dài bao lâu, Lăng Khắc
Cốt tựa như một chiến đấu cơ, dường như vĩnh viễn dùng không hết sức
lực.
"Lão đại, cậu đã khỏe chưa? Chúng tôi muốn gặp bé con!" Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói hài hước của Sơn Miêu.
Hi Nguyên mắc cỡ đẩy Lăng Khắc Cốt: "Kìa, mấy người chú Sơn Miêu tới."
"Kêu bọn họ chờ đi!" Lăng Khắc Cốt căn bản không để ý tới giọng điệu nhạo báng ngoài cửa, tiếp tục hôn Hi Nguyên.
"Em không muốn!" Hi Nguyên thẹn thùng một cước đá cho Lăng Khắc Cốt văng
ra, nhặt quần áo bệnh nhân bị Lăng Khắc Cốt ném xuống đất bên dưới
giường đơn.
Lăng Khắc Cốt nâng thân thể lên, thưởng thức nhìn tấm thân đầy vết hôn xanh tím của Hi Nguyên, vẻ mặt đầy hài lòng.
Cô chỉ là bé con của một mình anh!
"Anh còn không mặc quần áo?" Hi Nguyên mặc quần áo tử tế xong, thấy Lăng
Khắc Cốt còn chưa có nhúc nhích, bất mãn thẹn thùng rống lên.
"Tôi mệt mỏi, em mặc cho tôi." Lăng Khắc Cốt duỗi dài tứ chi, vô lại nói.
Lúc này, ngoài cửa lần nữa truyền đến giọng nói trêu chọc của mấy người Sơn Miêu: "Lão đại, có thể tạm ngừng chiến nghỉ ngơi chút hay không? Cô y
tá chờ sốt ruột lắm rồi."
Lăng Khắc Cốt hướng Hi Nguyên chau chau mày, giống như đang nói: "Em không mặc cho tôi, tôi liền không đứng lên" .
Hi Nguyên cắn răng nghiến lợi nhặt quần dài Armani màu xanh ngọc rơi trên đất lên, vội vã xỏ vào chân Lăng Khắc Cốt: "Được rồi!"
Lăng Khắc Cốt bị vẻ mặt đáng yêu của Hi Nguyên hấp dẫn, một tay kéo lấy cô
vào trong ngực, hôn trôm một cái thật mạnh: "Buổi tối mới muốn em thật
tốt!"
"Sắc lang!" Hi Nguyên thẹn thùng đấm lên lồng ngực cứng như sắt thép của Lăng Khắc Cốt.