Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 98: Chương 98




Khi Hi Nguyên đang cười đến rực rỡ thì cửa phòng vệ sinh phanh một tiếng bị Lăng Khắc Cốt mở ra. Gương mặt tuấn tú của anh xanh mét, kỳ cục nhìn chằm chằm Hi Nguyên: "Tới đây!"

Khuôn mặt tươi cười của Hi Nguyên khiến cho ngực anh khó chịu. Bộ dạng tàn phế lúc này của anh rất đáng cười hay sao?

Hi Nguyên vội vàng nén lại nụ cười, khéo léo tiến lên đỡ anh, nhưng nụ cười nơi khóe miệng của cô che giấu thế nào cũng không được. Chân Lăng Khắc Cốt có chút cà thọt, Hi Nguyên nhìn đến trên đùi phải anh còn quấn băng gạc. Cái người đàn ông liều mạng này, chân bị thương thành như vậy, vẫn còn có hơi sức muốn cô suốt đêm. Đôi mắt đẹp của Hi Nguyên ngượng ngùng rũ xuống, vì điên cuồng đêm qua mà tim đập rộn lên.

Dìu anh đi tới bên giường, cô còn chưa kịp đỡ anh lên giường, đã liền bị anh áp đến dưới thân.

Hi Nguyên mơ hồ nhìn Lăng Khắc Cốt, chân của anh không phải là đang bất tiện hay sao? Anh làm thế nào ấn đổ cô được?

Đang lúc cô nghi ngờ không hiểu thì anh đã cường thế che lại miệng của cô, hung tợn dùng răng cắn môi hồng của cô.

"Đau. . . . . ." Hi Nguyên đau đến đá thân thể Lăng Khắc Cốt. Mặt người này biến sắc so lật sách còn nhanh hơn. Sớm biết anh như vậy, tối hôm qua cô cũng không nên để ý đến anh.

"Cười thử một chút nữa xem!" Lăng Khắc Cốt bất mãn nhìn chằm chằm Hi Nguyên, cũng đang thấy bên môi cô rỉ ra máu thì động tác không khỏi thả nhẹ. Nhưng là hàm răng của anh vẫn đem môi Hi Nguyên làm thành thức ăn, cắn thật chặt.

"Anh lại cắn thử một chút xem!" Hi Nguyên học giọng của Lăng Khắc Cốt, cậy mạnh nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt đang ở trên môi cô tàn sát bừa bãi, chỉ là giọng nói sửng sốt của cô không có khí thế lãnh khốc bá đạo như của Lăng Khắc Cốt, giống như là đang làm nũng với người tình. Lăng Khắc Cốt là người dã man sao? Lại có thể cắn cô đau đến như vậy.

Nghe Hi Nguyên uy hiếp, môi mỏng của Lăng Khắc Cốt mở rộng, cuồng nịnh mà cười cắn nuốt lấy đôi môi nhỏ xinh của cô. Môi của anh bao chặt moi cô, hàm răng thoắt nặng thoắt nhẹ cắn cánh môi của cô. Người đàn ông bá đạo này, một chút cũng không chịu thua, biến thành thị uy với Hi Nguyên. Ánh mắt khiêu khích của anh dường như đang nói: tôi liền cắn! Rồi sao?

Hi Nguyên tức giận cong môi lên, mỗi lần đều bị Lăng Khắc Cốt trị đến cùng. Chỉ là Lăng Khắc Cốt cũng không có dùng sức, chỉ là biến môi cô thành giống như tảng đá mài, ở trên đó mài qua mài lại , khẽ cắn, lần này Hi Nguyên chẳng những không có cảm thấy đau, ngược lại có một loại cảm giác tê dại.

Cô đột nhiên không cam lòng đẩy ngã Lăng Khắc Cốt, một đôi tay nhỏ bé đưa về phía lồng ngực cứng rắn của anh, đồng thời hung hăng nhéo anh, chuyển thủ làm công, Mở rộng hàm răng sắc bén, cắn trả môi mỏng của Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt bị Hi Nguyên đè ở phía dưới đột nhiên dừng lại động tác xâm lược , ánh mắt sáng quắc nhìn Hi Nguyên, bàn tay xuyên qua dưới nách tôi của cô xoa lưng cô. Nơi đó có mấy vết sẹo dài ngang dọc, là kiệt tác của anh, hình như trở thành mấy vết ấn ký vĩnh viễn, mỗi lần sờ tới đều nhắc nhở anh về sai lầm của mình.

Hi Nguyên hứng thú với đối với việc làm nhục Lăng Khắc Cốt, vui vẻ để lại trên ngực anh từng hàng dấu răng giống như vết hôn. Đột nhiên Lăng Khắc Cốt phát ra tiếng thở gấp không đè nén được, bỗng nhiên Hi Nguyên mới ý thức được cái thứ nóng bỏng đang chông vào cô là cái gì. Cô từ trước ngực anh ngẩng đầu lên, đỏ mặt nhìn anh chằm chằm: "Sắc lang!"

"Tôi không phải Liễu Hạ Huệ!" Giọng nói Lăng Khắc Cốt khàn đục mà thở gấp, thân thể của anh lại bị động tác vô tâm của Hi Nguyên trêu đùa đến thiếu chút nữa mất khống chế. Hi Nguyên dùng hàm răng Vô Tà của cô châm lên một ngọn lửa trên người anh, anh sao có thể không có phản ứng được chứ?

Không ngờ Lăng Khắc Cốt sẽ nói ra lời nói kích tình như vậy, Hi Nguyên mắc cỡ cúi đầu, lần nữa cắn động mạch cổ của Lăng Khắc Cốt, trả thù lời nói của anh.

"Shit!" Lăng Khắc Cốt bị Hi Nguyên trêu chọc khiến thân thể nhanh chóng bành trướng, anh đột nhiên kích tình nâng hông của Hi Nguyên lên, đang khi anh như mũi tên đã lên dây muốn nhắm thẳng đích kia thì cửa phòng đột nhiên bị người mở ra.

"Khắc Cốt, nên lên. . . . . . giường. . . . . ." khuôn mặt vốn tươi cười là quyến rũ của Tưởng Lệ Văn khi nhìn thấy hình ảnh Hi Nguyên nằm ở trên người Lăng Khắc Cốt thì vặn vẹo đến khó coi.

Hình ảnh trước mắt quá mức kích thích, nha đầu xấu xí ngoài mặt thuần khiết vô cùng đó thế nhưng không biết xấu hổ cưỡi trên hông Lăng Khắc Cốt, dâm đãng lay động, hôn ngực Lăng Khắc Cốt, mà Lăng Khắc Cốt lại vẫn một bộ dáng trầm mê, giống như kỹ thuật của nha đầu xấu xí kia vô cùng cao.

Thật là một con oắt con không biết xấu hổ!

Tưởng Lệ Văn giận đến cắn răng. Cô thật hận không được tiến lên xé nát cái bản mặt ngây thơ kia của Hi Nguyên.

"A!" Nghe được giọng nói của Tưởng Lệ Văn, Hi Nguyên lập tức ngượng ngùng thét chói tai. Cô vội vàng từ trên người Lăng Khắc Cốt bò đi xuống, nắm chăn lên che kín khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của mình.

Cô thế nhưng ngồi ở trên người Lăng Khắc Cốt, giống như cô là một phụ nữ chưa thỏa mãn dục vọng vậy, cô không còn mặt mũi thấy người. Người khác thấy, sẽ cho rằng cô đang chủ động quyến rũ Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt ôm Hi Nguyên vào lòng xong, lạnh lùng nói với Tưởng Lệ Văn: "Tôi còn có chuyện phải làm, đi ra ngoài!"

Lăng Khắc Cốt nói chưa dứt lời, vẫn không lên tiếng, mặt của Hi Nguyên hồng đến lợi hại hơn. Cái gì gọi là anh còn có việc phải làm? Anh ôm cô trần trụi nhốt ở trong nhà có thể làm cái gì? Da mặt anh thật dày! Hi Nguyên xấu hổ hung hăng nhéo bắp thịt cứng rắn của anh, giống như đang trừng phạt anh cho hả giận. Cô ở dưới chăn nhéo Lăng Khắc Cốt, dưới mắt Tưởng Lệ Văn lại giống như đang trêu chọc anh.

Thật là một nha đầu xấu xí không biết thẹn!

Tưởng Lệ Văn sắc mặt khó coi xoay người, đóng cửa phòng lại.

Lăng Hi Nguyên ghê tởm, rốt cuộc lại leo lên giường Khắc Cốt .

Cô ở Thái Lan hấp dẫn Lăng Khắc Cốt thế nào, anh đều không chút phản ứng, nhưng trở về nước mới một buổi tối, anh cùng con nha đầu xấu xí đó liền lại lăn đến cùng nhau.

Chờ sau khi Tưởng Lệ Văn rời đi, Lăng Khắc Cốt một tay kéo Hi Nguyên từ trong chăn ra, mắt phượng yêu nghiệt nheo lại cười lạnh: "Nhéo đủ chưa?"

"Không đủ! Tôi muốn bóp chết anh!" Hi Nguyên bất mãn hừ nhẹ. Là anh hại cô bị bêu xấu, nếu như không phải là anh cắn cô trước, cô sao có thể úp sấp trên người anh phản kích lại chứ?

"Tôi cho em cơ hội!" Lăng Khắc Cốt đột nhiên nhếch môi mỏng lên, cười tà mị ôm cô đặt lên trên thân mình. Nụ cười Lăng Khắc Cốt thật tà ác, dùng hơi thở nồng nặc nam tính bao lấy Hi Nguyên, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng lên.

"Là anh muốn tôi nhéo đó nha." Hi Nguyên khiêu khích nhìn khuôn mặt tươi cười tà ác của Lăng Khắc Cốt, đưa tay đến trước ngực khêu gợi của anh. Nếu đã nói như vậy, cũng đừng trách cô không khách khí.

Lăng Khắc Cốt đưa bàn tay ra, kéo đầu Hi Nguyên xuống, vừa hôn cô vừa mê hoặc trầm giọng nói: "Tùy em."

Hi Nguyên bị anh hôn có chút ư loạn tình mê, căn bản không để ý tới mệnh lệnh của đại não, tay nhỏ bé của cô giống giống như là đang gãi ngứa cho Lăng Khắc Cốt, khi cô không tỉnh táo lắm nhéo lên cánh tay mạnh mẽ của anh thì anh đã nhẹ nhàng túm lấy eo cô, chợt ép xuống, thành công đánh vào gôn. . . . . .

"Không cần. . . . . ." Hi Nguyên bị anh xâm nhập có chút đau, môi dưới run rẩy năn nỉ. Thân thể của cô còn không có cách nào tiếp nhận nhiều hoan ái như vậy, co rúc lại xoắn chặt lấy anh.

Lăng Khắc Cốt làm sao nghe lời Hi Nguyên nói, họa dục đang nhiên bị Tưởng Lệ Văn cắt đứt thiếu đốt, căn bản dập tắt không được. Anh cường hãn trên người Hi Nguyên đoạt lấy, cho đến khi không còn có hơi sức. . . . . .

Khi Hi Nguyên và Lăng Khắc Cốt xuất hiện tại trên bàn ăn thì đã là thời gian bữa tối.

Tưởng Lệ Văn oán độc nhìn chằm chằm Hi Nguyên, hận không được xé nát khuôn mặt tươi cười của cô.

Hi Nguyên cả người đau nhức ngồi ở trên ghế, cánh tay cũng không nhấc lên được. Lăng Khắc Cốt cái người man rợ này, lại có thể bắt cô dùng tư thế như vậy. . . . . .

Cô vùi mặt vào bát cơm, không ngừng và cơm.

"Dùng bữa!" Lăng Khắc Cốt gắp một khối xườn xào chua ngọt thả vào trong chén Hi Nguyên, một chút dịu dàng cũng không có ra lệnh cho Hi Nguyên. Anh mặc dù bá đạo, nhưng Hi Nguyên cũng không tức giận, chỉ là ngước đôi mắt đẹp trừng anh một cái.

Tưởng Lệ Văn thật muốn khoát hết đôi mắt hấp dẫn đàn ông kia của Hi Nguyên, chỉ là cô không ngừng ra lệnh cho bàn thân nhịn xuống. Cô ta tựa vào Lăng Khắc Cốt, quyến rũ nói: "Khắc Cốt, anh nếm thử một chút món tôm viên thạch anh này đi, là em tự mình xuống bếp làm đấy."

Lăng Khắc Cốt gạt tay Tưởng Lệ Văn ra, lạnh nhạt nói: "Thương thế của tôi còn chưa khỏe."

Tưởng Lệ Văn lúng túng vẫn đang gắp miếng tôm viên thạch anh, âm thầm hối hận. Cô làm sao lại quên hiện tại Lăng Khắc Cốt kị hải sản?

Hi Nguyên cúi đầu, che miệng cười trộm. Đáng đời! Ai kêu cô ta luôn muốn lấy lòng Lăng Khắc Cốt, lúc này thất bại rồi?

Nghe được tiếng cười của Hi Nguyên, ánh mắt Tưởng Lệ Văn giống như muốn giết người hung hăng bắn về phía Hi Nguyên.

Chớ có sớm đắc ý!

Tưởng Lệ Văn âm độc, đáy lòng cười lạnh.

. . . . . .

Ngày ba mươi tháng tư, ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ dài hạn mồng một tháng năm, trường học của bọn Hi Nguyên mở đại hội thể dục thể thao mùa xuân. Hi Nguyên làm tuyển thủ chạy cự ly ngắn bắt đầu làm mấy động tác khởi động.

Doãn Nhạc đột nhiên chạy đến trước mặt cô, ôm cô một cái: "Lăng Hi Nguyên, cố gắng lên!"

Khích lệ của Doãn Nhạc khiến trong mắt Hi Nguyên ươn ướt. Hai người bạn tốt bọn họ, đã rất lâu không có thân mật như vậy nữa.

"Nhạc Nhạc, cám ơn cậu!" Hi Nguyên trở tay ôm lấy Doãn Nhạc. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Doãn Nhạc một mực tránh cô, khiến cho cô rất đau lòng.

Có Doãn Nhạc khích lệ, cô chạy bắng hết sức lực, mặc dù không có giành được giải nhất, nhưng cô cũng rất vui vẻ.

Đều tại Lăng Khắc Cốt, tối hôm qua liên tục muốn cô rất nhiều lần, hại cô chạy nơi đó sẽ đau. Hi Nguyên liên tục ba năm trung học giành được vô đich chạy nước rút 100 mét, trong lòng oán giận Lăng Khắc Cốt khiến cô tuột mất chức vô địch đó

"Hi Nguyên, chúc mừng em!" Doãn Nhạc đã chạy tới đỡ Hi Nguyên, Trình Hạo cũng theo phía sau Doãn Nhạc đi tới.

"Chỉ là thứ hai." Hi Nguyên không khỏi tiếc nuối than thở. Cô mất đi cơ hội liên tục vô địch, thật sự có chút tiếc nuối.

"Thứ hai cũng rất giỏi rồi, nếu để mình chạy thi, nhất định chính là về đích sau cùng." Doãn Nhạc khoa trương cười, “Người mập giống như mình vậy, hoàn toàn không có duyên với thể dục thể thao."

Doãn Nhạc cố gắng an ủi Hi Nguyên. Từ nhỏ, cô cũng bởi vì cực kỳ ngại vóc dáng mượt mà, các hạng thể dục thể thao đều có một khoáng cách rất xa. Chạy bộ cô luôn là kẻ về sau cùng, nhảy cao, cô không cách nào vượt qua nấc thang nhảy cao đầu tiên, môn đẩy tạ thì bản thân sẽ bắn ra ngoài còn quả tạ thì ở lại, rơi tại chỗ . . . . .

Dù cô cố gắng thế nào, cũng được không đật được chức kiện tướng thể dục, cho nên cô đã sớm chấp nhận số mệnh của mình từ lâu rồi.

Lời nói của Doãn Nhạc khiến Hi Nguyên buồn cười, Nhạc Nhạc thật đáng yêu. Cô cũng xấu hổ giống như Doán Nhạc, cái thân thể nho nhỏ mập mạp lúc chạy 1500 mét dạng kia, Hộm nay, đột nhiên Doãn Nhạc đứng ở trước mặt cô khiến cho cô cảm thấy xa lạ. Thịt béo của cậu ấy toàn bộ đi đằng nào rồi? T- shirt dài rộng cũng không cách nào che giấu vòng hông của cô đã rút nhỏ lại một vòng lớn, eo thùng phi thế nhưng biến thành eo thon như nhành liễu, cảm giác như một người hoàn toàn khác. Cô nghiêm túc nhìn Doãn Nhạc, trợn to hai mắt tựa như phát hiện vùng đất mới: "Nhạc Nhạc, cậu uống thuốc giảm cân rồi hả?"

"Không có." Doãn Nhạc bồn chồn há cái miệng tròn tròn, cô không hiểu vận động thì có liên quan gì tới thuốc giảm cân, cô mơ mơ hồ hồ hỏi Hi Nguyên, "Thế nào?"

"Cậu gầy rất nhiều, cằm cũng nhọn." Hi Nguyên nắm gương mặt đã gầy rất nhiều của Doãn Nhạc, cười nói. Bây giờ Doãn Nhạc cũng có thể gọi là mỹ nữ rồi. Trước kia cô đã cảm thấy Doãn Nhạc gầy xuống nhất định rất đẹp mắt, quả thật như thế.

Doãn Nhạc mặt tròn vốn là mập phì hiện tại bóp cũng không ra bao nhiêu thịt, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến cho cậu ấy đột nhiên gầy nhiều như vậy.

"A, gần đây ăn uống được tương đối ít." Doãn Nhạc len lén nhìn Trình Hạo bên cạnh một cái, vẻ mặt có chút mất mác. Kể từ ngày nghe lén được cuộc nói chuyện của Trình Hạo và Hi Nguyên đó, tâm tình của cô giống như rơi vào đáy cốc, khiến cho cảm giác muốn ăn cũng biến mất.

"Chớ có vì giảm cân mà ăn uống không điều độ. Dáng vẻ mập phì của em mới đáng yêu." Trình Hạo quan tâm nhìn Doãn Nhạc. Anh gần đây cũng phát hiện Doãn Nhạc càng ngày càng gầy, Doãn Nhạc gầy xuống rồi không hề đáng yêu giống như búp bê nữa, chỉ là lại nhiều hơn một phần Mỹ Lệ. Anh phát hiện Doãn Nhạc gầy thế nhưng cực đẹp, nhất là cặp mắt to tròn trịa kia, giống như hai hạt tử bồ đào, thời điểm cười lên, chính là rất phong tình.

"Tôi gầy anh ghen tỵ phải không?" Doãn Nhạc bất mãn nhìn chằm chằm Trình Hạo. Có cô bé nào thích bị người ta nói thành mũm mĩm? Trình Hạo là đang khen cô, hay là đang bêu xấu cô?

"Không có. Trình Hạo nói là cậu vô luận là hình dáng gì cũng rát đáng yêu." Hi Nguyên vội vàng lôi kéo Doãn Nhạc giải thích. Trình Hạo thoạt nhìn rất thông minh, lại ngốc đến không hiểu tâm tư con gái. Khen một cô gái mập, có khác gì là đang vũ nhục cô ấy. Cái thời đại hiện nay, gầy mới đẹp. Nếu như Dương Ngọc Hoàn thời nhà Đường mà xuyên không tới thời hiện đại ngày nay, sợ rằng không có mấy cái người đàn ông biết tới vẻ đẹp của bà ta.

"Tôi là thật sự cảm thấy em mập mạp vô cùng đẹp, nhưng mà như bây giờ cũng rất ưa nhìn." Trình Hạo sờ sờ đầu của mình, lúng túng giải thích.

"Hai người chớ trêu em nữa." Hi Nguyên thấy Doãn Nhạc vừa nghe Trình Hạo khích lệ trở nên ngượng ngùng, lập tức vui vẻ nói, "Một lát Trình Hạo có tham gia tranh tài, Nhạc Nhạc, chúng ta đi cổ vũ anh ấy nhé."

Doãn Nhạc gật đầu một cái, không có cự tuyệt.

Trình Hạo tham gia tranh tài nhảy cao, thời điểm khi anh phá vỡ kỷ lục của đại hội thể dục thể thao, Hi Nguyên và Doãn Nhạc đứng ở bên cạnh vô tay cổ vũ anh. Có lẽ là hai người Hi Nguyên đã đem lại cho Trình Hạo sự khích lệ rất lớn, khiến cho anh phá kỷ lục đại hội thể dục thể thao, kỷ lục đại hội thể thao khu và kỷ lục đại hội thể thao cấp thành phố. Mỗi khi một kỷ lục bị anh phá vỡ, Hi Nguyên và Doãn Nhạc đều cũng ở đó thét chói tai, vô cùng cuồng nhiệt ủng hộ tiếp thêm sức mạnh cho anh.

Không chỉ là Hi Nguyên và Doãn Nhạc, hình như ánh mắt nữ sinh toàn trường cũng đều tập trung ở trên người Trình Hạo, bị vẻ tự nhiên và đẹp trai của anh làm cho điên đảo, thời điểm khi anh phá vỡ kỷ lục đại hội thể dục thể thao cấp thành phố, thậm chí có nữ sinh chạy xuống khán đài, xông lên ôm lấy Trình Hạo.

Trình Hạo lúng túng đẩy nữ sinh đang cường hôn minh ra, lo lắng lén nhìn Hi Nguyên cách đó không xa. Hi Nguyên cũng không có vể không vui, ngược lại là Doãn Nhạc bên cạnh cô, vẻ mặt cô đơn. Nét mặt Doãn Nhạc khiến trong lòng Trình Hạo căng thẳng, có chút lo âu.

Anh không có băn khoăn đến có thể làm tổn thương tự trọng của cô bé trong lòng, vội vàng bỏ lại cô bé, chạy đến trước mặt hai người bọn Hi Nguyên: "Tôi không biết cô ấy."

Trình Hạo cũng không biết tại sao muốn giải thích, chỉ là thấy cảm xúc của Doãn Nhạc có vẻ trầm xuống, anh liền theo trực giác phủi sạch quan hệ với cô bé kia.

"Tôi còn có chuyện, về nhà trước." Doãn Nhạc cúi đầu, không có nhìn Trình Hạo một cái, chỉ là nhẹ nhàng nói tiếng gặp lại, xoay người rời đi.

Trình Hạo là hotboy được toàn trường công nhận, người tình trong mộng của toàn thể nữ sinh, một thanh niên ưu tú như vậy phải là người thế nào mới xứng với anh ấy? Có lẽ chỉ có Hi Nguyên - cô gái đẹp như thế mới có thể lọt vào mắt của anh.

Tâm tình Doãn Nhạc xuống thấp khác thường, cô cố nén nước mắt hướng về phía xa.

"Nhạc Nhạc!" Trình Hạo lo lắng nhìn bóng lưng cô đơn khác thường này của Doãn Nhạc, hôm nay anh không nói sai lời gì chứ? Doãn Nhạc sao lại nói đi liền đi?

"Còn không mau đuổi theo?" Hi Nguyên đẩy đẩy Trình Hạo, dùng ánh mắt ý bảo anh ta, "Nếu đuổi kịp cậu ấy hôm nay tôi mời khách."

"Hi Nguyên, em hiểu lầm rồi." Trình Hạo tâm tình phức tạp nhìn Hi Nguyên, anh yêu Hi Nguyên, thế nhưng lại không bỏ được nhìn Doãn Nhạc đau lòng. Anh cũng không hiểu nổi tâm tình của mình bây giờ ra sao nữa.

"Tôi không có nói gì nha!" Hi Nguyên dí dỏm lè lưỡi.

Tròng mắt đen của Trình Hạo trong nháy mắt nhóm lên một ngọn lửa, cuồng nhiệt nhìn đầu lưỡi xinh xắn của Hi Nguyên. Nếu như anh có thể cảm nhận mỹ vị nơi đầu lưỡi kia của cô thì tốt bao nhiêu.

"Còn không đuổi theo Nhạc Nhạc! Nếu anh chọc giận cô ấy, tôi liền tuyệt giao với anh." Hi Nguyên thấy nét mặt kia của Trình Hạo, lập tức làm ra vẻ cường hãn, ra lệnh cho anh.

Trình Hạo đối với cô mà nói, giống như là một người bạn rất thân, mà Nhạc Nhạc là chị em như ruột thịt của cô, hai người bọn họ đối với cô đều rất quan trọng, cô không muốn mất đi bất kỳ một người nào.

"Được!" Trình Hạo vội vàng đuổi theo hướng Doãn Nhạc.

Hi Nguyên cười tháo bỏ mã số dán trên ngực ra, chậm rãi theo sau.

Doãn Nhạc cúi đầu rơi lệ, đột nhiên nghe thấy Trình Hạo gọi cô, cô vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu lại miễn cưỡng cười nói: "Còn có việc sao?"

"Hôm nay tôi mời khách, cùng đi chứ." Trình Hạo kéo Doãn Nhạc, nghiêm túc nhìn vào đôi măt trong suốt kia của cô.

"Mẹ tôi kêu tôi về nhà sớm." Doãn Nhạc quay đầu đi, không dám để cho Trình Hạo thấy rõ nước mắt trong đáy mắt cô.

"Một lát gọi điện thoại cho bác gái, nói cậu đi cùng với mình thì ok rồi." Hi Nguyên vừa đúng lúc chạy tới, cô kéo cánh tay Doãn Nhạc, cười nói. Bác gái nếu nghe nói Doãn Nhạc đi cùng với cô, khẳng định không nói hai lời liền gật đầu.

Quãng thời gian cô ở Nhà họ Doãn đó, bác gái quả thật yêu thương cô như con gái ruột, sau lại còn thường kêu Nhạc Nhạc gọi cô qua ăn cơm. Ở cùng với gia đình họ Doãn, cô hiểu được cái gì gọi là hạnh phúc bình thường. Cuộc sống của bọn họ rất bình thường, nhưng ở trong bình thản, lại đầy niềm vui thú. Người một nhà rất dễ dàng thỏa mãn.

"Được rồi." Hi Nguyên ra mặt, Doãn Nhạc không tiện cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Ba người lại đi quán ăn mang hương vị Thái đặc biệt lần trước, lần này Trình Hạo lại gọi rất nhiều món ngon. Ba người ăn rất vui vẻ, chỉ là Doãn Nhạc không giống như lần trước mở hết khẩu vị, cô lẳng lặng mà ngồi đó, cái miệng nhỏ mím mím nhấp điểm tâm ngọt, cô như vậy khiến Trình Hạo cảm giác có chút lạ lẫm.

"Nhạc Nhạc, ngày mai lại giảm cân nữa, đừng lãng phí thức ăn ngon nhiều như vậy." Hi Nguyên lắc lắc bả vai Doãn Nhạc, trêu chọc cô.

Trước kia muốn Doãn Nhạc ăn uống điều độ so với lên trời còn khó hơn, cô chỉ cần nhìn taháy món ăn ngon là không khống chế được miệng của mình. Hiện tại một đống lớn đồ an Thái chính hiệu đặt ở trước mặt cô, cô thậm chí ngay cả đụng đều không đụng một miếng. Thật là kỳ.

"Có phải là không vừa miệng hay không? Nếu không chúng ta đổi qua nhà hàng khác?" Trình Hạo khẩn trương nhìn Doãn Nhạc, nhìn cô dần dần gầy gò, anh có chút không đành lòngi. Nếu như cô ăn không quen món ăn Thái Lan, vậy anh có thể đưa cô đi nơi khác. Lãng phí một bàn ăn đối với anh mà nói không đáng kể chút nào, anh chỉ muốn nhìn Doãn Nhạc giống như trước đây ăn thật vui vẻ.

"Không phải!" Doãn Nhạc ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười, "Tôi gần đây không có khẩu vị, hai người không cần để ý tôi."

"Nhạc Nhạc, cậu mà không ăn một chút gì, Cõi lòng của Trình đại tá nhà chúng ta cũng muốn tan nát rồi." Hi Nguyên chế nhạo nhìn về phía Doãn Nhạc.

Trình Hạo rõ ràng là một bộ dạng quan tâm đến Doãn Nhạc, vẫn còn luôn nói người trong lòng là cô. Liệu có phải chính anh cũng không nhận rõ tình cảm trong tim mình hay không?

Hai mắt Hi Nguyên không khỏi nhìn Trình Hạo lâu chút.

"Lăng Hi Nguyên!" Doãn Nhạc nhỏ giọng bất mãn rống vào bên tai Hi Nguyên. bên trong lòng của Trình căn bản không cô, ở đâu ra tan nát cõi lòng?

Sắc mặt của Trình Hạo có chút xấu hổ. Anh cúi đầu hắng giọng, che giấu mờ mịt của mình.

Lúc này, điện thoại của Hi Nguyên đột nhiên vang lên, cô cầm lên vừa nhìn dãy số, khóe miệng lập tức nhếch lên hạnh phúc: "Ba yêu quý, ngài tìm tôi?"

"Vẫn chưa về nhà?" Giọng nói lãnh khốc không chút mềm mại của Lăng Khắc Cốt vang lên.

"Tôi đang hẹn hò, có thể phải rất khuya mới trở về. Ngài không cần đợi cửa tôi." Hi Nguyên nghịch ngợm cười nói.

Lời của cô mới nói xong, liền nghe tiếng di động bị vỡ nát.

Hi Nguyên mím môi cái miệng nhỏ nhắn cười tươi. Liệp Ưng nổi giận.

"Trình Hạo, Nhạc Nhạc, tôi phải về nhà một chuyến, hai người tận tình ăn đi nhé." Hi Nguyên đóng điện thoại di động lại, cười giải thích với Trình Hạo và Doãn Nhạc.

"Ăn xong hãy về." Tim Trình Hạo đập mạnh và loạn nhịp nhìn Hi Nguyên, một bàn món ăn này, nói không ăn liền không ăn, nói đi liền đi, thậm chí ngay cả động cũng không động.

"Không, ác ma nhà tôi nổi giận, tôi còn không trở về, lửa muốn đốt tới nóc phòng rồi." Hi Nguyên khoát khoát tay chỉ vào trong điện thoại di động, bất đắc dĩ nhún nhún vai.

"Bác trai dữ như vậy?" Doãn Nhạc lo lắng nhìn về phía Hi Nguyên. Chưa bao giờ nghe Hi Nguyên nói tới ba của cô ấy, nhưng là cô biết quan hệ giữa Hi Nguyên và ba cô ấy không phải quá tốt, cho nên năm ngoái mới có thể rời nhà trốn đi.

"Không có việc gì. Người bệnh là lớn nhất, mình phải trở về an ủi ông ấy một chút." Hi Nguyên cầm áo khoác của mình lên, tạm biệt bọn Trình Hạo.

Mới đi ra khỏi Nhà hàng Thái, Hi Nguyên liền bị mấy hộ vệ vây quanh.

"Tiểu thư, mời lên xe." Một hộ vệ cung kính cúi người xuống, đối với Hi Nguyên lễ phép làm động tác “xin mời”.

Đối với sự xuất hiện của hộ vệ, Hi Nguyên sửng sốt: "Các anh theo dõi tôi?"

"Không có. . . . . . Là thiếu gia. . . . . ." Bọn cận vệ có chút luống cuống nhìn Hi Nguyên, sợ chọc giận đại tiểu thư.

"Anh ta làm sao mà biết tôi ở đây?" Hi Nguyên ngồi vào trong xe xong, hỏi ra nghi ngờ trong lòng. Đêm giao thừa đó Lăng Khắc Cốt chính ác tìm được cô và Zu Cuella đi chung với nhau, hôm nay lại không chút nhầm lẫn kêu hộ về đến quán ăn Thái Lan đợi cô ở bên ngoài. Trừ phi anh là Thần Tiên, nếu không thế nào tính chuẩn như vậy?

"Chuyện này. . . . . . Chúng tôi. . . . . ." Hộ vệ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai cũng không dám nói lung tung.

"Hỏi các anh cũng vô ích." Hi Nguyên buông tha tựa vào ghế, bất mãn nhắm mắt lại.

Khi cô về đến nhà, thì thấy Ngân Báo xuống xe, cô vội vàng nhào tới trong ngực anh: "Chú Ngân Báo, ngài trở lại rồi! Châu âu chơi rất vui sao? Chú có phải là bị vị công chúa xinh đẹp kia hấp dẫn rồi hay không, nên mới không nỡ quay về?"

"Vị công chúa kia sao có lực hút bằng bé con của chúng ta?" Ngân Báo cưng chiều nhéo nhéo chóp mũi nhỏ xinh của Hi Nguyên, vui vẻ nói.

"Cháu là quà vui vẻ của chú." Hi Nguyên hả hê nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên.

Lúc này, trong phòng khách truyền đến tiếng gầm giận dữ, Hi Nguyên mím môi cười, lửa giận của Lăng Khắc Cốt còn chưa có cháy hết?

"Bên trong xảy ra chuyện gì?" Ngân Báo bồn chồn cầm cái hòm thuốc lên, kéo Hi Nguyên đi vào trong.

"Núi lửa Vesuvius phụn trào." Hi Nguyên nghịch ngợm nói.

"Tôi không phải phế nhân! Tất cả đều cút cho tôi!"

Hi Nguyên mới vừa vào phòng khách, liền nghe đến tiếng hô nóng nảy của Lăng Khắc Cốt. Cô nhìn thấy Tưởng Lệ Văn mặt lúng túng đẩy một xe lăn đứng ở trước mặt Lăng Khắc Cốt.

"Khắc Cốt, em chỉ là cảm thấy ánh mặt trời buổi chiều rất tốt, nghĩ đẩy anh đi ra ngoài tản bộ." Tưởng Lệ Văn cố gắng biện giải cho mình.

"Ba không cần loại đồ vật này!" Hi Nguyên lập tức vọt tới trước mặt Tưởng Lệ Văn, tức giận đem xe lăn đẩy đổ qua một bên.

Tưởng Lệ Văn chẳng lẽ không biết Lăng Khắc Cốt là loại người tự ái mãnh liệt tới cỡ nào? Anh sao có thể để bàn thân giồng như mộtngười tà phế ngồi trên xe lăn. Anh cao ngạo đến mức thà bị chết cũng sẽ không thừa nhận bản thân yếu đuối.

Tưởng Lệ Văn làm như thế quả thực là đang vũ nhục Lăng Khắc Cốt, khó trách anh sẽ tức giận như vậy.

Lăng Khắc Cốt thấy Hi Nguyên xuất hiện, mặt lạnh liếc nhìn cô: "Hẹn hò kết thúc rồi sao?"

"Không có. Vừa mới bắt đầu." Hi Nguyên dí dỏm nghiêng đầu, "Tôi chỉ là về nhà xem một chút xem nóc phòng có bị xốc hết lên rồi hay không thôi."

"Không bỏ được cũng không cần trở lại!" Lăng Khắc Cốt kỳ cục nhìn chằm chằm Hi Nguyên.

Cái tên Trình Hạo đó với Hi Nguyên xấp xỉ tuổi nhau, dáng dấp tuấn tú lịch sự, quang minh chính đại có ưu thế hơn anh. Khi anh biết Hi Nguyên đang hẹn hò với một vài nam sinh thì hận không được chắp cánh bay qua. Thế nhưng cái chân ghê tởm khiến cho anh hành động bất tiện.

"Tôi đi đây." Hi Nguyên ra vẻ muốn rời khỏi, nhưng cô còn chưa kịp xoay người, liền bị Lăng Khắc Cốt kéo vào trong ngực.

"Không cho đi!" Lăng Khắc Cốt bá đạo mà âm lãnh ra lệnh cho Hi Nguyên.

Hi Nguyên hả hê chôn ở trong ngực anh cười trộm. Người đàn ông này đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Lão đại, người đang bệnh không nên bộc phát đại khí như vậy." Ngân Báo tiêu sái xuất hiện, hướng Lăng Khắc Cốt lộ nụ cười kiểu chiêu bài của anh.

"Về rồi?" Lăng Khắc Cốt trừng Ngân Báo một cái, đối với nhạo báng của anh rất có để ý.

"Nghe nói núi lửa lâu đài Tinh Nguyệt có phụn trào, cho nên mới vừa xuống máy bay liền chạy tới đây nhìn một chút." Ngân Báo một chút sợ hãi Lăng Khắc Cốt cũng không có, càng thêm bướng bỉnh trêu chọc anh.

"Còn ba hoa nữa, cẩn thận tôi đẩy anh tới Hàn Quốc làm bia đỡ đạn!"

Nghe được Lăng Khắc Cốt uy hiếp, Ngân Báo lập tức che ngực, một bộ dạng bị dọa dẫm phát sợ: "Lão đại thực hung ác. Quên là ai đem cậu từ Quỷ Môn quan kéo trở về rồi sao."

"Ba bị thương rất nặng sao?" Hi Nguyên lo lắng nắm chặt áo sơ mi đen của Lăng Khắc Cốt, căng thẳng nhìn gương mặt tuấn tú của anh.

"Thời điểm được tìm thấy đã hôn mê bất tỉnh, miệng vết thương sinh mủ thối rữa, tình hình lúc đó đã rất xấu. Nếu như không nhờ có Lệ Văn, có thể chúng tôi tìm thấy chính là một cái xác khô." Ngân Báo nói nhẹ nhõm, nhưng trong mắt lại thoáng đau lòng.

Ban đầu, Lăng Khắc Cốt đi Thái Lan cùng Thủ tướng A Phi Thực đàm phán, bị bang Thanh Long nắm được tin tức, khi anh cứu huynh đệ trong ngục ra muốn về nước thì giữa đường bị tập kích. Bốn hộ vệ đi theo không một ai sống sót, mà lão đại cũng bị thương nặng, may nhờ trốn được vào trong khu ổ chuột tránh được một kiếp, nhưng cũng bởi vì bị thương nặng mà hôn mê bất tỉnh. Lúc bọn họ tim được anh đã là mười ngày sau. Đói bụng, vết thương thối rữa, sốt cao, tình huống vô cùng nguy cấp, lúc ấy bọn họ có lúc đã tưởng rằng không thể cứu được Lăng Khắc Cốt, thật không biết nỗ lực sinh tồn của anh sao lại ương ngạnh đến vậy, lại có thể mở mắt ra giống như một kỳ tích. Có lẽ Lăng Khắc Cốt có thể trở thành Liệp Ưng đứng đầu giới sát thủ khiến người nghe thấy mà sợ mất mật, chính là bởi vì anh có nghị lực sinh tồn ương ngạnh hơn bất kỳ kẻ nào.

"Sao chú không nói cho cháu biết?" Hi Nguyên nghe Ngân Báo nói xong, trong mắt lập tức giăng một màn lệ.

Cô không biết thương thế của anh lại nặng như vậy, còn tưởng rằng chỉ là một vết thương nhẹ.

"Có cái gì hay mà nói chứ." Lăng Khắc Cốt thờ ơ nói. Hơn hai mươi năm qua, anh gặp qua không ít đại kiếp, mỗi một lần không phải đều có thể vưột qua được sao? Chút vết thương nhỏ này thì thấm vào đâu.

"Để tôi xem vết thương của cậu một chút." Ngân Báo cầm hòm thuốc ngồi xổm trước mặt Lăng Khắc Cốt, cởi băng gạc trên đùi anh ra, dùng bông băng giúp anh khử trùng.

Vết thương ở dưới băng gạc có chút ghê rợn, một cái lỗ hình tròn, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại, ở giữa còn có chút mủ.

"Bởi vì bị hoại tử, cho nên có chút khó chữa trị. Chỉ là đừng lo lắng, nhất định sẽ tốt." Ngân Báo cười an ủi Hi Nguyên. Trong quá trình khử trùng vết thương, Lăng Khắc Cốt không có rên một tiếng, ngược lại chính Hi Nguyên lại bị dọa đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Khi Ngân báo xử lý ổn thỏa vết thương thì Hi Nguyên đã một bộ muốn té xỉu.

"Đừng dọa cô bé." Lăng Khắc Cốt ôm lấy Hi Nguyên, vừa vỗ lưng của cô, vừa trách cứ Ngân Báo nói ra những lời nói thật đó.

"Hai người tiếp tục tình chàng ý thiếp, tôi trở về biệt thự nghỉ ngơi." Ngân Báo thu thập xong đồ, liền cười rời đi.

"Lăng Khắc Cốt, tôi là gì của anh? Tại sao cái gì cũng không nói cho tôi biết?" Hi Nguyên bất mãn nhìn Lăng Khắc Cốt. Nếu như biết rõ anh bị thương, cô nhất định sẽ chạy đi Thái Lan với anh. Kết quả anh bị thương còn cô thì ở trong nước nhàn nhã tự tại vui đùa.

"Em là bé con của tôi." Lăng Khắc Cốt đặt Hi Nguyên tại trong ngực, một cách ý vị sâu xa nói.

Hai chữ bé con này lại biểu thị rất nhiều nghĩa, anh không phải một người am hiểu nói chuyện, sẽ không giải thích.

"Coi như Khắc Cốt nói cho cô biết thì có ích lợi gì? Cô có thể chữa bệnh cho anh ấy sao?" Tưởng Lệ Văn giễu cợt nhìn Hi Nguyên, "Đối với anh ấy mà nói, cô chính là một cái gánh nặng."

"Lệ Văn!" Lăng Khắc Cốt dùng ánh mắt đầy uy hiếp trừng Tưởng Lệ Văn, cấm chỉ cô ta nói thêm câu nào nữa.

"Khắc Cốt, tôi nói sai sao? Cô ta không thể bảo vệ anh, chỉ có liên lụy anh." Tưởng Lệ Văn giận đến muốn lôi Hi Nguyên từ trong ngực Lăng Khắc Cốt đi, tại sao một con nha đầu xấu xí cái gì cũng sai lại có nhiều người thích như vậy? Khiến Lăng Khắc Cốt thương yêu như bảo bối.

"Tôi có năng lực tự bảo vệ mình, phụ nữ của tôi không cần làm hộ vệ! Chuyện bên Philippines, cô đi giải quyết đi." Lăng Khắc Cốt nhìn Tưởng Lệ Văn một cái đầy trách cứ. Khi anh ở Thái Lan bị đâm, cô ta sao lại có thể đúng lúc như vậy xuất hiện ở cái địa phương anh đang lẩn trốn? Không muốn hoài nghi cô ta, nhưng đại não tỉnh táo của anh đã sớm đưa ra cho anh một tín hiệu cảnh cáo. Tưởng Lệ Văn vì lấy được anh, có chút gần như điên cuồng.

"Được." Tưởng Lệ Văn cắn răng gật đầu.

Phụ nữ của anh không cần làm hộ vệ, vậy mà anh lại cho cô đi làm nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Anh là đang ám chỉ cô, cô chỉ là một kẻ mang mệnh của hộ vệ? Mà Lăng Hi Nguyên mới là phụ nữ của anh?

Tưởng Lệ Văn càng nghĩ càng giận. Cô không cam lòng, cô chưa bao cúi đầu trước số phận, cho nên Lăng Khắc Cốt, phải trở thành người đàn ông của cô!

"Đỡ tôi đi lên." Lăng Khắc Cốt cúi đầu, nói với Hi Nguyên trong ngực.

Hi Nguyên vội vàng nhảy khỏi anh, kéo Lăng Khắc Cốt từ trên ghế lên. Anh rất nặng, nhưng có thể làm cái nạng của anh, cô cảm thấy thật hạnh phúc.

"Ánh mặt trời bên ngoài rất tốt, chúng ta đi ra ngoài tản bộ thôi." Hi Nguyên ôm hông của Lăng Khắc Cốt, để cho anh khoác tay lên trên vai gầy yếu của cô.

"Cái nạng gẫy." Lăng Khắc Cốt trầm mặc một hồi, mới do dự liếc nhìn Hi Nguyên.

"Anh bẻ gãy được hay sao?" Hi Nguyên sáng tỏ cười nhìn Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt lúng túng quay mặt, không trả lời.

"Lăng Khắc Cốt, anh cũng không phải người tàn phế, muốn nạng làm gì? Đi, chúng ta đi tản bộ." Hi Nguyên dùng sức vịn hông của Lăng Khắc Cốt, cười thúc giục anh.

Lăng Khắc Cốt nhìn Hi Nguyên một cái, trong tròng mắt đen lóe ra ánh sáng.

Tay của anh nhẹ nhàng ôm thân thể gầy nhỏ của Hi Nguyên, đùi phải hơi cà thọt đi ra khỏi lâu đài.

Đầu mùa xuân ánh mặt trời ấm áp vương trên người bọn họ, phủ một tấng ánh sáng vàng chói lọi lên hai người bọn họ đang dựa vào nhau, nhìn đẹp biết bao.

Ở sau lưng bọn họ, ánh mắt ác độc của Tưởng Lệ Văn bắn tới.

Cô mua xe lăn anh không cần, lại để cho con ranh xấu xí Lăng Hi Nguyên đỡ đi tản bộ.

"Lệ Văn. . . . . ." quản gia Diệp đi tới bên cạnh Tưởng Lệ Văn, mập mờ kêu cô một tiếng.

"Tới phòng ngủ của tôi, không cần ở bên ngoài tùy tiện gọi tên tôi!" Tưởng Lệ Văn bất mãn trợn mắt nhìn Diệp Bưu một cái, xoay người tự lên lầu.

Quản gia Diệp cười tà, nhìn bóng dáng của Tưởng Lệ Văn biến mất ở lầu hai. Anh ta đi phòng bếp nấu một bình cà phê, sau đó bưng nó đi lên lầu, thấy bốn phía không có ai, liền vội vã lách vào cửa phòng Tưởng Lệ Văn.

"Có người thấy không?" Tưởng Lệ Văn tựa tại đầu giường phun ra những vòng khói.

"Tôi tính toán như vậy, cho dù có người nhìn thấy cũng không có việc gì." Diệp Bưu lắc lư khay trên tay, cười tà trả lời.

"Bớt đắc ý đi!" Tưởng Lệ Văn khinh miệt cười lạnh, khi Diệp Bưu nhào tới trên người cô thì đem khói thuốc trong miệng phun đến trên mặt anh ta.

"Hồ ly tinh lẳng lơ! Nhớ tôi chứ?" Diệp Bưu mê đắm áp đảo Tưởng Lệ Văn, cùng với cô ta lửa nóng nhào vào nhau . . . .

"Lời của tôi anh nhớ chưa?" Tưởng Lệ Văn nghiêng người dựa vào đầu giường, dặn dò Diệp Bưu vẫn đang vùi mình giữa đùi cô ta.

Diệp Bưu ngẩng đầu lên, liếm hương thơm bên môi, cười tà nói: "Loại chuyện nhỏ này, sớm đã ghi vào lòng tôi rồi”.

. . . . . .

Hi Nguyên cảm thấy chân Lăng Khắc Cốt bước đi có chút cố hết sức, liền cười ngẩng đầu lên: "Tôi có chút mệt mỏi, chúng ta ngày mai lại tiếp tục."

Lăng Khắc Cốt gật đầu một cái, anh tận lực để cho sức nặng thân thể mình không đè hết lên trên người Hi Nguyên, ôm cô đi vào nhà.

Nâng Lăng Khắc Cốt lên giường, Hi Nguyên nằm ở bên giường, cẩn thận vén quần dài của anh lên, nhẹ nhàng đấm bóp cho anh.

"Lên đây!" Lăng Khắc Cốt đột nhiên đưa bàn tay ra, nhắc Hi Nguyên tới trên người, con mắt chìm u lãnh nhìn sâu vào mắt đen của Hi Nguyên, anh ác ý cắn môi của cô: "Em phải xoa bóp chính là nơi này."

Khi anh thả tay cô vào chỗ nào đó kia, liền mập mờ nói.

"Ghét!" Hi Nguyên ngượng ngùng đấm lồng ngực Lăng Khắc Cốt. Anh thế nào mà ngày càng trở nên tà ác như vậy rồi?

Lăng Khắc Cốt vừa lòng với sự xinh đẹp của cô, bàn tay nhanh chóng lột sạch cô ra, sau đó cường hãn đè ở phía dưới. . . . . .

Sáng sớm ngày thứ hai, Hi Nguyên bị râu cằm của Lăng Khắc Cốt găm cho tỉnh, cô xoay người, mê muội nhìn gương mặt khốc của Lăng Khắc Cốt, tròng mắt đen của anh giống như tinh tú giữa bầu trời đêm, sáng chói lại mang theo sự lạnh lẽo, hấp dẫn trí mạng với cô.

Cô đưa tay nhỏ bé ra vuốt ve cái cằm cương nghị của anh, nghịch ngợm nói: "Nơi này giống như cỏ dại vậy, chọc cho người ta thật đau."

"Tôi đi cạo." Lăng Khắc Cốt nghe Hi Nguyên oán trách, lập tức nghĩ đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

"Đừng! Tôi thích!" Giữ lại râu nhìn Lăng Khắc Cốt rất MAN, có điểm giống Tom Cruise, hấp dẫn đến khiến phụ nữ thét chói tai. Bị môi mỏng mang theo râu của anh hôn đến thì cái loại cảm giác vừa nhột vừa tê thế nhưng thoải mái khác thường.

"Thật sự thích?" Lăng Khắc Cốt nâng cằm Hi Nguyên lên, cúi hấp đầu xuống, liếm môi hồng của cô. Anh cố ý dùng râu ngắn ngủn này ghim bên gáy nhạy cảm của cô, khiến cô bị ngữa ngáy co cổ lên tránh né.

"Thật là nhột!" Hi Nguyên bị anh trêu chọc đến của người mê muội, loại cảm giác này thật kỳ quái.

Lăng Khắc Cốt hài lòng nhìn Hi Nguyên run rẩy ở trong lòng mình, môi mỏng khêu gợi của anh tận tình ở trên người cô tạo ra từng trận từng trận mê mẩn, khiến cho cô không nhịn được rên rỉ, tiếng thở hổn hển lại vang lên, bên trong phòng lần nữa vang lên âm thanh hòa hợp . . . . .

Hi Nguyên nhìn bộ ngực điểm một cái chấm đỏ, oán trách trừng Lăng Khắc Cốt một cái: "Cũng bị ghim đến đỏ lên."

"Tôi nhìn một chút." Lăng Khắc Cốt cúi đầu, giúp cô thổi, Hi Nguyên mắc cỡ vội vàng đẩy đầu anh ra, chui vào trong drap.

"Đừng!" Bị anh thổi vào cái chỗ đó, thật là mắc cỡ.

"Trên người em có chỗ nào tôi không có sờ qua hôn qua?" Lăng Khắc Cốt dán lên lưng Hi Nguyên, ở sau tai cô nói nhỏ mị hoặc. Giọng nói khàn khàn, như âm giữa đàn vi-ô-lông rất là mê người, tựa như một nốt nhạc chui vào trong tai Hi Nguyên.

"Lăng Khắc Cốt, anh còn nói!" Hi Nguyên hóa thành con thứ nhỏ, không hề dịu dàng nữa. Cô cắn cánh tay vòng ở trước ngực cô, xấu hổ rống to.

Lăng Khắc Cốt hai ngày nay trở nên rất lạ, không hề giống người đàn ông lãnh khốc vô tình trước kia, ngược lại có chút tư vị yêu nghiệt.

"Tôi không nói, " Lăng Khắc Cốt đột nhiên chế trụ hông của Hi Nguyên, giọng điệu lãnh mị trầm thấp nói, "Tôi cần làm."

Khi anh từ phía sau cường thế đoạt lấy Hi Nguyên thì Hi Nguyên liền giống bị điện giật, cô ngẩng đầu lên, hưởng thụ anh hôn mút bên tai, cùng anh đan vào một chỗ. . . . . .

Doãn Nhạc lầu bầu một tiếng lật người, cô đột nhiên cảm giác bên hông có cái gì đó đang gác lên mình. Cô hoảng sợ mở mắt, thế nhưng thấy trước ngực đắp một cánh tay tráng kiện đẹp đẽ, năm ngón tay đối phương thon dài đang đặt ở nơi đầy đặn của cô, cô bị sợ đến lập tức cả người toát mồ hôi lạnh.

"A!" Doãn Nhạc không ngừng thét chói tai, không cách nào thích ứng kích thích đột ngột này.

"Ai kêu gào như quỷ vậy?" Trình Hạo bị tiếng thét chói tai đánh thức, phiền não rống to, mười phần khí phái thiếu gia, một chút cũng không giống bạch mã hoàng tử hào hoa phong nhã thường ngày ở trường kia.

"Trình. . . . . . Trình Hạo?" Doãn Nhạc quay đầu, khi thấy gương mặt tuấn tú mới vừa tỉnh ngủ của Trình Hạo, "Anh. . . . . . Em . . . Chúng ta . . ."

"Nhạc Nhạc?" Trình Hạo bị Doãn Nhạc làm cho sợ hết hồn. Anh hoảng sợ kéo ga giường trên người ra, thế nhưng nhìn thấy thân thể mình bên dười hoàn toàn trần trụi.

"Ngày hôm qua. . . . . . Chúng ta . . . . ." Doãn Nhạc cắn môi, cố gắng nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

Ngày hôm qua sau khi Hi Nguyên rời đi, Trình Hạo liền liều mạng uống rượu, cô thấy tâm tình của anh không tốt, cũng uất ức theo. Có lẽ bọn họ uống quá nhiều, cho nên cô không thể nhớ nổi tại sao mình với Trình Hạo lại ngủ với nhau.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm." Trình Hạo nhắm mắt lại, cố gắng kéo lại đầu óc vẫn còn đang u mê. Ngày hôm qua uống rượu quá nhiều, anh thế nhưng say rượu loạn tính, đụng chạm Doãn Nhạc. Nhạc Nhạc là một cô gái tốt, người nên chịu trách nhiệm trong chuyện này chính là anh.

"Không cần." Nhạc Nhạc thương tổn nắm ga trải giường trước ngực, đôi mắt to tròn ủy khuất chớp chớp. Cô không cần anh bởi vì trách nhiệm mà ưng thuận hứa hẹn điều gì, người cô yêu đích thực là anh, nhưng cũng không nghĩ bởi vì một đêm này mà trói buộc anh.

Cô vội vã nhặt y phục lên trên đất, chạy vào phòng vệ sinh.

"Nhạc Nhạc?" Trình Hạo vươn tay muốn ôm Nhạc Nhạc, cô lại từ giữa vòng tay của anh vụt mất. Anh có chút mất mác nhàn nhạt. Chuyện ngày hôm nay khiến anh luống cuống tay chân, không biết nên phản ứng ra sao.

Doãn Nhạc mặc quần áo tử tế, kéo lê thân thể có chút đau ra khỏi phòng vệ sinh: "Tôi đi nha. Chuyện ngày hôm nay coi như chưa từng xảy ra."

"Đừng đi!" Trình Hạo không để ý mặc quần áo, nhảy xuống giường kéo Doãn Nhạc.

"Chúng ta còn có cái gì để mà nói sao?" Doãn Nhạc quay đầu ra, tận lực không nhìn tới thân thể mê người này của Trình Hạo. Con trai sao lại có dáng dấp mê người tới vậy chứ?

Cô hất tay Trình Hạo ra, cắn môi dưới chạy mất.

Khi trong tay mất đi độ ấm của Doãn Nhạc thì lòng của Trình Hạo thậm chí có chút mất mác. Trên giường nhuốm lạc hồng nhắc nhở anh một đêm phong lưu này, anh đoạt đi trinh tiết của Nhạc Nhạc.

Anh nỗ lực bứt tóc, nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Anh nhớ anh uống say rồi, đôi mắt như hạt tử bồ đào kia của Doãn Nhạc si tình nhìn anh, lại có thể hấp dẫn ánh mắt của anh. Nhất là hai lúm đồng tiền bên má cô, đáng yêu đến khiến anh nghĩ cắn một cái, anh dĩ nhiên cũng làm thật ôm lấy Doãn Nhạc, bắt đầu gặm cắn. Cô ngây thơ ở trong lòng anh cười khúc khích, phẩn vẻ đẹp độc đáo này khiến cho anh nổi điên. Vì vậy anh trực tiếp mở căn phòng ra, liền cảm giác say đè ngã cô. . . . . .

Anh nhất định là điên rồi, mới có thể làm chuyện như vậy.

Nhạc Nhạc sẽ rất hận anh sao?

Trong đầu Trình Hạo không ngừng hiện ra gương mặt tròn nhỏ nhắn của Doãn Nhạc, cái cằn đã gầy đi nhiều, hai gò má đỏ hồng, môi mềm mại . . . .

Cảm giác tốt đẹp ngày hôm qua khiến cho anh không nhịn được nắm chặt quả đấm, ngã xuống giường.

Tư vị ngai ngái tràn ngập lỗ mũi của anh. . . . . .

Ngày mồng một tháng năm nghỉ dài hạn, Trình Hạo đều ngây ngô đần độn, mâu thuẫn giãy giụa, anh không biết khi gặp lại Doãn Nhạc, nên làm cái gì. Vậy là quan hệ bạn bè đã bị một đêm này phá vỡ, bọn họ không bao còn có thể hồn nhiên ở bên cạnh nhau được nữa.

Thật muốn mất đi người bạn Doãn Nhạc này sao?

Trong lòng Trình Hạo trống rỗng hốt hoảng.

Doãn Nhạc vừa về tới nhà thì đã gặp mẹ hốt hoảng đón: "Nhạc Nhạc, ngày hôm qua con ở đâu?"

"Con đi chơi với Hi Nguyên về muộn quá nên ngủ lại ở nhà bạn ấy." Doãn Nhạc cúi đầu, nói dối mẹ. Chuyện ngày hôm qua, cô không biết nên nói với ai, cô thế nhưng say đến quên cảm giác ngày hôm qua, cho dù là lưu lại trong trí nhớ chỉ có sự đau đớn kia, cô cũng biết cô thật sự đã cùng bạch mã hoàng tử trong lòng mình xảy ra quan hệ.

"Hi Nguyên khỏe không? Đứa nhỏ này rất lâu không có tới nhà chúng ta ăn cơm rồi." Mẹ Doãn không có hoài nghi cười. Nhạc Nhạc là một cô bé ngoan, bà sao có thể nghi ngờ con bé.

"Hôm nào đó con lại kêu cậu ấy tới đây chơi." Doãn Nhạc nói xong, liền trốn vào phòng của mình.

Bẩy ngày này, lòng của cô giống như một mớ bòng bong, ăn không vô ngủ không yên, ngày ngày nằm mơ, tất cả trong mơ đều là Trình Hạo.

. . . . . .

Nghỉ dài hạn bảy ngày, Hi Nguyên đều ở nhà cùng với Lăng Khắc Cốt dính lấy nhau, ngay cả cửa chính lâu đài Tinh Nguyệt cũng không bước ra một bước. Cô chỉ nghĩ ở bên cạnh hầu hạ cái người bị thương là anh, làm cái nạng gỗ của anh.

Sau khi Tưởng Lệ Văn đi Philippines, cuộc sống của cô và Lăng Khắc Cốt quả thật rất vừa lòng. Mỗi ngày ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, sau đó tịnh dậy giữa nụ hôn của anh, ban ngày, cô có thể dính ở trong lòng anh, ép buộc anh khe khẽ ngâm nga một khúc tình ca. Mỗi lần anh đều một bộ tâm tình mâu thuẫn, không muốn hát tình ca, cô liền chống nạnh uy hiếp: "Anh dám không hát, tôi liền rời khỏi anh đi tìm Zu Cuella."

Lăng Khắc Cốt dưới sự uy hiếp của cô, không thể không quẫn bách rên rỉ hát.

Nói thật ra, anh hát thật rất khó nghe, nhưng chính cái chất giọng hát tình ca khàn khàn kia lại khiến cô mê muội.

Hôm nay, Bách Hổ tới lâu đài Tinh Nguyệt, chạy đến thư phòng cùng Lăng Khắc Cốt thần thần bí bí bàn luận gì đó, Hi Nguyên liền ở lại trong phòng khách xem ti vi.

Hình ảnh vòng tới vòng lui, thế nhưng xuất hiện một mẩu tin tức, Đan Mạch xảy ra bạo loạn chống Chính phủ, dưới sự chỉ huy anh minh cơ trí của hoàng tử Zu Cuella, rốt cuộc đã bình ổn được trận rốiloạn này. Trên truyền hình phát đi hình ảnh Zu Cuella nho nhã cười hướng về phía dân chúng vẫy tay chào hỏi, anh vẫn là Zu Cuella đầy khí chất quý tộc, làm cho vô số phái nữ thét chói tai, hoan hô.

Giờ Hi Nguyên mới hiểu được tại sao Zu Cuella biến mất lâu như vậy, đến nỗi cô cũng sắp quên anh. Thì ra là trở về nước để dẹp một cuộc đảo chính quân sự. Nhìn dáng vẻ của anh, còn rất có phong độ vương giả. Nếu như người kế nhiệm Quốc vương Đan Mạch là anh, nhất định có thể trở thành một quân chủ anh minh.

"Tiểu tử kia rất lợi hại, lúc đầu tôi còn có chút khinh địch." Bách Hổ đứng ở bên bàn, có chút áy náy nói. Anh không ngờ Zu Cuella chỉ cần dùng hai tháng, liền có thể nhẹ nhàng dẹp yên một cuộc đảo chính vốn có thể làm biến chuyển cục diện chính trị của Đan Mạch.

"Anh làm vô cùng tốt. Chỉ cần kéo hắn trở về Đan Mạch là tốt rồi, tôi cũng không muốn hủy diệt nền Quân Chủ Lập Hiến của Đan Mạch." Lăng Khắc Cốt nhìn Bách Hổ tán thưởng. Cái anh muốn chỉ là khiến Zu Cuella rời khỏi bé con, Zu Cuella đem đến cho anh cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt, giống như anh tùy thời tùy chỗ đều có thể mất đi bé con. Đối thủ mạnh như vậy, anh sao có thể để cho đối phương ở lại uy hiếp quan hệ của anh và bé con?

"Thật may mắn loại tình địch như Zu không phải là của tôi." Bách Hổ cười khoa trương. Tên Zu Cuella kia quá xuất sắc, quá khốc, cũng quá lợi hại, nếu như mình là tình địch của hắn, khẳng định đấu không lại hắn.

"Vây hắn ở Đan Mạch, không để cho hắn trở lại đây." Lăng Khắc Cốt cau mày ra lệnh cho Bách Hổ. Zu Cuella đích xác rất nguy hiểm, thân phận của hắn quá đặc biệt, bọn họ là người thân cùng dòng máu duy nhất với Hi Nguyên ở trên thế giới này, nếu thật muốn cướp bé con đi, anh cũng không ngăn được. Chỉ là, nếu như bọn họ thật tới cướp người của anh, anh liền giũ tung chuyện xấu năm đó của bọn họ ra.

Vô luận như thế nào, anh đều sẽ không buông bé con ra.

"Không thành vấn đề, vì hạnh phúc của lão đại, tôi có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ." Bách Hổ cười hào phóng nói.

"Bên Thẩm Đan như thế nào?" Lăng Khắc Cốt vuốt vuốt chuỗi thủy tinh trên điện thoại di động, mày kiếm nhíu lại hỏi.

Thù lần này, anh nhất định phải báo. Lần trước không tiêu diệt hết Thanh Long bang là sai lầm lớn nhất của anh.

"Đang bắt đầu bày binh bố trận. Lão đại cứ ngồi mà nhìn là được rồi." Bách Hổ kiêu ngạo mà vỗ ngực. Bản lĩnh Thẩm Đan anh quá rõ ràng, quả thật đúng là một Lăng Khắc Cốt thứ hai, chẳng những công phu cũng thế, còn có một đầu óc kín đáo, nhiệm vụ ở Thái Lan lần này rất nhiều ý kiến đều là đề xuất của Thẩm Đan, hoàn hảo đến khiến anh thốt lên vì kinh hãi. Cho nên anh rất yên lòng đem chuyện Thanh Long bang toàn quyền giao cho Thẩm Đan phụ trách, bản thân thì buông xuống nghỉ ngơi thôi.

"Tôi muốn khiến cho Trình Liệt biết, hắn đã đụng phải người không nên chọc giận”. Lăng Khắc Cốt cười lạnh, trong tròng mắt đen nổi lên vằn máu tàn bạo. . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.