Doãn Nhạc vừa xuống xe buýt, liền nhìn thấy Trình Hạo đứng ở cửa trường học, cô luống cuống
cúi thấp đầu, không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt anh. Chuyện ngày đó chỉ nhạc đệm sau khi say rượu, đối với anh mà nói có thể không đáng
kể chút nào.
Cô núp ở sau lưng những bạn học khác, đang nghĩ khi
anh không chú ý sẽ len lén chạy vào trường học, nhưng cô vừa đi qua cửa
trường, liền bị Trình Hạo ở sau lưng một phát bắt được.
"Doãn Nhạc. . . . . ." Trình Hạo nhìn tròng mắt đen của Doãn Nhạc có chút dùng dằng, anh lo lắng liếm liếm đôi môi khô khốc.
Doãn Nhạc len lén rút tay ra, lộ ra nụ cười yếu ớt với Trình Hạo, hai lúm
đồng tiền nhàn nhạt treo ở khóe môi khiến cho cô thoạt nhìn vô cùng yếu
ớt: "Ngày đó là một sai lầm, tôi đã quên rồi."
Nói xong, cô cắn
môi dưới cúi đầu chạy đi. Doãn Nhạc không muốn để cho Trình Hạo thấy
nước mắt của cô, cô không muốn khiến anh chỉ vì tránh nhiệm mà đến bên
cô.
"Doãn Nhạc. . . . . ." Trình Hạo mất hồn nhìn bàn tay trống không của mình, ngẩng đầu thở dài.
Mấy ngày suy nghĩ để giải thích của anh, thế nhưng không có chút công dụng
nào. Khi anh vừa nhìn thấy Doãn Nhạc với cặp mắt tròn như nai con đang
ngân ngấn lệ, tất cả lời nói trong đầu đều không nhớ nổi, anh trở nên
ngớ ngẩn, ngây ngốc nhìn Doãn Nhạc biến mất.
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn
suốt một ngày, Trình Hạo thậm chí không biết hôm nay giáo viên giảng cái gì, trong đầu tất cả đều là Doãn Nhạc. Ra chơi giữa giờ gặp Doãn Nhạc,
cô coi như không thấy anh, cúi đầu đi qua bên cạnh anh.
"Trình Hạo, hai người làm sao vậy?" Hi Nguyên bồn chồn kéo kéo Trình Hạo đang tinh thần hoảng hốt, không hiểu mày nhăn lại.
Từ buổi sáng gặp Doãn Nhạc, cô đã cảm thấy Doãn Nhạc trở nên có chút trầm
uất, gọi cậu ấy cũng không nghe thấy. Mới rồi Doãn Nhạc vừa nhìn thấy
Trình Hạo, lập tức hoảng hốt chạy đi, giống như đang trốn Trình Hạo.
"Cô ấy. . . . . . Ừ. . . . . . Hôm nay có khỏe không?" Trình Hạo không trả
lời vấn đề của Hi Nguyên, chỉ lo lắng hỏi tình hình của Doãn Nhạc.
"Thật không tốt, dường như là có thể bật khóc bất cứ lúc nào. Trình Hạo, có
phải anh bắt nạt cậu ấy hay không?" Hi Nguyên nhớ ngày nghỉ hôm ấy, cô
cố ý để hai người bọn họ đơn độc hẹn hò, chẳng lẽ ngày đó Trình Hạo khi
dễ Doãn Nhạc, khiến cậu ấy khóc?
"Có chút chuyện, tôi đi tìm cô ấy." Trình Hạo nói xong, không có giải thích gì với Hi Nguyên, liền xoay người chạy đi.
Anh tìm rất nhiều nơi, cũng không tìm thấy Doãn Nhạc, đang lo lắng muốn đi
nơi khác tìm tiếp thì chợt nghe có tiếng khóc từ phía sau cây ngô đồng.
Phía sau trường học có một khu vườn hoa nho nhỏ do những cây sồi xanh bao
quanh tạo thành, bốn phía có mấy cây ngô đồng cao lớn, tiếng khóc chính
là từ phía sau một gốc cây ngô đồng phát ra.
Trình Hạo nhẹ nhàng đi về phía cây ngô đồng, khi anh đi tới bên cạnh thì thấy Doãn Nhạc ôm đầu gối ngồi ở dưới tàng cây khóc.
Lòng Trình Hạo vừ nhìn thấy nước mắt Doãn Nhạc thì lập tức xoắn chặt lại.
Anh lo lắng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực: "Doãn
Nhạc, thật xin lỗi."
"Trình Hạo?" Doãn Nhạc đột nhiên nhìn thấy
Trình Hạo, lập tức nhếch nhác lau nước mắt. Nhưng nước mắt uất ức giống
như hai ao nước, càng tụ càng nhiều, lau hoài cũng không hết.
Thấy đôi cánh môi đỏ thắm của Doãn Nhạc nhẹ nhàng run rẩy, Trình Hạo cảm
giác đột nhiên trong lòng có một nỗi sợ hãi. Anh không kịp nghĩ nhiều,
liền cúi đầu hôn như đôi môi như anh đào đầy mĩ vị kia. Hôm đó, cũng là
dôi môi này hấp dẫn anh, khiến cho anh có cái ý tưởng muốm nhấp nháp
hương vị của cô.
"Ưmh. . . . . . Ừ. . . . . ." Đột nhiên bị Trình Hạo hôn, Tim của Doãn Nhạc có mấy giây ngưng đập, khi ý thức được anh
đang làm cái gì thì tim của cô lại bắt đầu kịch liệt nhảy lên.
Trình Hạo tựa như đang thưởng thức mỹ vị cắn nuốt sạch cái miệng nhỏ nhắn của Doãn Nhạc, vẻ mặt say mê. Thì ra là ngày đó anh không nhịn được hấp
dẫn, mới có thể ăn vụng trái cấm. Hôm nay dưới tình huống hoàn toàn tỉnh táo, thân thể của anh lại cũng bởi vì hương thơm trên người cô mà căng
đau. Anh khát vọng cô!
"Đừng!" Doãn Nhạc đột nhiên đẩy lồng ngực
Trình Hạo, lòng chua xót ngăn cản anh. Nếu anh thích Hi Nguyên, sao còn
nhập nhằng trêu ghẹo cô?
"Nhạc Nhạc, tôi thích em." Trình Hạo
chống đỡ cái trán của Doãn Nhạc, không hiểu động lòng. Đôi mắt to tròn
căng của Doãn Nhạc trong mắt anh không ngờ lại mê người đến vậy, đôi môi xinh đẹp của cô giống như đang mê hoặc anh khiến anh không cưỡng được
lại muốn lần nữa nếm thử.
Hôm đó say rượu, cho nên anh cũng không hương vị của cô lại tươi mới ngon ngọt đến vậy, giồng như được thưởng
thức một món điểm tâm ngọt ngon nhất vậy.
"Không cần nói đùa như
vậy." Doãn Nhạc nén lệ lắc đầu. Cô không thể tin được lời Trình Hạo nói, bởi vì cô từng lén nghe thấy anh và Hi Nguyên nói chuyện. Cô chỉ là em gái thôi!
"Tôi nói thật." Trình Hạo kéo tay Doãn Nhạc ép vào
ngực, thâm tình ngưng mắt nhìn vào đôi mắt sáng đẹp đẽ của cô, "Mặc dù
tôi không biết thích như vậy có phải là yêu hay không, nhưng nơi này bây giờ đang vì em mà đập loạn."
"Anh sẽ chọc em khóc." Doãn Nhạc
nhếch khóe môi cong cong lên, ngây thơ nhìn Trình Hạo. Trong mắt của cô
chảy nước mắt hạnh phúc.
Trình Hạo cúi đầu, lần nữa ngậm cánh môi ngọt ngào của Doãn Nhạc, nhiệt tình mút lấy, đến cả nước mắt trên gò má của cô cũng sớm bị anh mút sạch.
Khi bọn họ lần nữa xuất hiện
trước mặt Hi Nguyên thì trong mắt Doãn Nhạc đầy ý cười ngượng ngùng, cô
cúi đầu nhìn lén gò má anh tuấn của Trình Hạo, vẫn không thể tin được
một chàng trai ưu tú như anh sẽ thích một cô bé giống một con heo con
mập mạp như cô
"Làm hòa rồi hả ?" Hi Nguyên chế nhạo bẹo bẹo má
của Doãn Nhạc, trong lòng vì động tác tay trong tay của bọn họ mà vui
mừng. Xem ra sau cơn mưa trời lại sáng, hai tiểu oan gia này làm hòa
rồi. Đây đúng là kết quả mà cô muốn thấy nhất. Cô gái ngây thơ như Doãn
Nhạc vậy nên có được tình yêu của bạch mã hoàng tử.
"Là tôi quá
đần, không biết mình thực sự muốn cái gì." Trình Hạo nắm chặt tay Doãn
Nhạc, nghiêng đầu đắm đuối đưa tình nhìn khuôn mặt tươi cười khả ái của
Doãn Nhạc.
"Hiện tại biết vẫn không tính là quá muộn." Hi Nguyên
cười đẩy Doãn Nhạc tới trong ngực Trình Hạo, "Hôm nay tôi không làm lì
đã cản mũi, hai người tự mình hẹn hò đi thôi."
"Hi Nguyên!" Doãn
Nhạc thẹn thùng trợn cặp mắt to tròn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vì sự chêu
đùa của Hi Nguyên mà đỏ bừng. Điệu bộ thơ ngây mười phần của cô hấp dẫn
ánh mắt Trình Hạo, anh cúi đầu, ở trên gò má mượt mà của cô hôn trộm một cái.
Doãn Nhạc mặt đỏ bừng càng lợi hại hơn, cô cũng không dám ngẩng đầu lên nữa, đem cả khuôn mặt vùi vào trong ngực Trình Hạo.
"Tôi đi đây, hai người cứ vui vẻ đi nhá." Hi Nguyên khoát khoát tay với Doãn Nhạc, liền khoác túi sách rời đi.
Gió xuân thổi trên gương mặt cô, đem đến cho cô từng trận cảm giác ấm áp
Hi Nguyên nhớ tới Lăng Khắc Cốt, khóe miệng nở nụ cười càng ngọt ngào hơn.
Không biết có phải là anh lại đang ở nhà gầm thét hay không, cô phải nhanh nhanh về nhà chăm sóc anh thôi.
"Thượng Hi!" Hi Nguyên mới vừa đi ra khỏi cổng trường, liền nghe thấy canh đó có người đang gọi cô.
Zu Cuella?
Ngoại trừ anh ra thì còn có ai gọi cô như vậy.
Hi Nguyên mới quay đầu lại, bả vai liền bị người kia mạnh mẽ ôm lấy.
"Zu? Anh quay lại khi nào vậy?" Hi Nguyên thấy Zu Cuella, lập tức vui mừng hỏi anh.
Cặp mắt màu xanh dương của Zu Cuella lóe lên ánh sáng tà khí, anh dùng tay
phải nâng cằm Hi Nguyên, ác ý cúi đầu xuống, ngoan độc cười lạnh:
"Thượng Hi. . . . . ."
Hi Nguyên khó hiểu nhìn Zu Cuella, hôm nay cảm thấy anh là lạ, trên người không phải áo Armani ưu nhã, mà là một
thân áo đen bó chặt lấy thân thể, quần đen bằng da bóng lóe ánh sáng
chói mắt, bên trên áo khoác còn viền sáng. Sự kỳ quái của anh không chỉ ở một thân quần áo sáng bóng, còn có cả nụ cười tà ác trên mặt anh.
"Heo sắc lang, anh làm sao vậy?" Hi Nguyên vùng ra khỏi cánh tay Zu Cuella, bất mãn nhìn anh chằm chằm.
Con mắt tà khí của Zu Cuella chăm chú nhìn vào mặt của Hi Nguyên: "Miễn cưỡng có thể."
"Cái gì miễn cưỡng có thể?" Hi Nguyên càng nghe càng khó hiểu, hôm nay Zu
Cuella nói chuyện là lạ, khiến cho người ta không hiểu nổi.
"Đương nhiên là làm vương phi của tôi." Zu Cuella da mặt dày cười tà.
"Ai muốn làm vương phi của anh?" Hi Nguyên tức giận đẩy Zu Cuella ra. Cái
con heo tự đại này! Vĩnh viễn cũng không thay đổi được tính tình cuồng
ngạo của anh ta.
Không muốn lại để ý tới Zu Cuella, Hi Nguyên vội vã về nhà thăm Lăng Khắc Cốt, cho nên không có chú ý tới trong mắt đối
phương lóe lên sự tàn độc.
Lúc này, một chiếc
Cadillac đột nhiên lướt qua, dừng ở trước mặt bọn họ, Hi Nguyên đang
muốn vòng qua đuôi xe, thân thể liền bị Zu Cuella từ sau lưng nhấc bổng
lên, mở cửa xe, ném vào bên trong chiếc Cadillac.
"Zu, anh làm gì vậy?" Hi Nguyên nhếch nhác ngồi thẳng dậy, bất mãn hỏi Zu Cuella.
"Hẹn hò." Cặp mắt màu xanh dương của Zu Cuella ác ý nheo lại.
"Tôi không rảnh! Thả tôi xuống xe." Hi Nguyên theo trực giác cự tuyệt. Hôm
nay Zu Cuella mang lại cho cô sự áp bức không lý giải được.
"Lái xe!" Zu Cuella sửa sang cài lại khuy tay áo khoác nạm kim cương, không chút để ý tới yêu cầu của Hi Nguyên.
Anh ta tùy tiện làm theo ý mình như vậy khiến Hi Nguyên tức giận, cô giơ
túi sách quật về phía Zu Cuella: "Heo sắc lang! Mau kêu tài xế dừng
xe!"
Sắc mặt Zu Cuella của lập tức trở nên thô bạo, anh âm ngoan
túm lấy Hi Nguyên, ánh mắt đe dọa nhìn cô: "Chớ chọc tôi tức giận! Sự
nhẫn nại của tôi có mức độ thôi!"
"Không muốn tức giận thì liền thả tôi xuống xe!" Hi Nguyên rống lên với Zu Cuella.
Không ngờ hai tháng không gặp, Zu Cuella trở nên không thể nói lý như vậy.
"Tôi thật vất vả tìm được em, em nói tôi làm sao có thể buông tay đây?" Zu
Cuella cúi đầu, ác ý thổi một hơi ở trước mặt của Hi Nguyên. Nhìn thấy
gương mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên phiếm hồng thì anh ác ý cười to.
"Anh thật sự là Zu Cuella?" Hi Nguyên càng nhìn càng cảm thấy Zu Cuella hết sức xa lạ, bồn chồn hỏi.
Zu Cuella mặc dù rất ngông cuồng ngạo mạn, lại cũng rất ưu nhã, trên người đầy khí chất quý tộc. Anh cho dù trêu chọc cô đến cỡ nào, trong mắt vẫn chưa bao giờ lộ ra ý cười tà ác như thế này.
"Em nói xem?" Zu Cuella nhướn mày, thần thần bí bí nháy mắt mấy cái, sau đó cuồng vọng cười lớn.
"Tôi muốn về nhà!" Hi Nguyên nhìn chằm chằm Zu Cuella, lớn tiếng nói.
Cô không muốn ở chung một chỗ với Zu Cuella, anh hôm nay khiến cho cô cảm thấy chán ghét.
"Là muốn về nhà, bà nội Khải Sắt Lâm đang đợi tôi dẫn em trở về." Zu Cuella ôm Hi Nguyên, mập mờ ngửi mùi thơm trên người cô, "Em họ nhỏ đáng yêu
của tôi thơm quá. Vì em buông tha toàn bộ khu rừng rậm, miễn cưỡng có
thể chịu được."
"Heo sắc lang, đầu anh chính là bị hỏng rồi?"
Nghe Zu Cuella nói đến bà nội Khải Sắt Lâm, Hi Nguyên không hoài nghi
người đàn ông ở trước mắt nữa, cô chỉ khó hiểu nhìn Zu Cuella.
"Heo sắc lang?" Zu Cuella với vẻ nghiền ngẫm liếc nhìn Hi Nguyên, môi mỏng nhếch lên đầy mỉa mai.
"Cách tôi xa một chút!" Hi Nguyên giận dỗi đẩy Zu Cuella ra, không để ý đến anh nữa.
Xe dừng ở cửa một nhà hàng lớn cấp năm sao, Zu Cuella mạnh mẽ lôi kéo Hi Nguyên xuống xe: "Theo tôi ăn cơm."
"Tôi muốn về nhà!" Hi Nguyên hận không được cắn Zu Cuella một miếng, anh thế nhưng một ít phong độ thân sĩ cũng không có, tựa như một Tiểu Bá Vương
tà ác, chỉ biết ra lệnh cho cô.
"Cơm nước xong, tôi sẽ đưa cho em về nhà." Zu Cuella cười quỷ dị, đẩy mạnh Hi Nguyên vào trong thang máy.
Ngồi ở trong phòng ăn sang trọng, Hi Nguyên tức giận nhấp một hớp sâm banh.
Zu Cuella hôm nay bá đạo không nói đạo lý, chỉ lấy bản thân mình làm
trung tâm.
Zu Cuella lắc lư rượu đỏ trong tay, tà tà giơ lên: "Cạn!"
"Cạn cái đầu anh!" Hi Nguyên căm tức uống cạn sâm banh trong chén, bất mãn rống to.
Cô bỏ lại ly rượu, tức giận đứng lên: "Cơm ăn rồi, đưa tôi về nhà."
"Không vội." Zu Cuella tỉ mỉ thưởng thức rượu ngon trong chén, chính là vẫn không chịu đưa Hi Nguyên về nhà.
"Tự tôi đi!" Hi Nguyên đứng lên đang muốn đi ra ngoài, nhưng cô mới rời khỏi cái ghế, đầu bắt đầu đầu choáng mắt hoa.
Zu Cuella ác ý ôm lấy thân thể xụi lơ của cô, đi ra khỏi phòng, trực tiếp đi thang máy thẳng lên phòng tổng thống.
"Chờ gạo sống nấu thành cơm, xem Zu còn muốn em không?" Zu Cuella, không, phải nói là Rio Cuella, mỉa mai cười lạnh.
Zu Cuella trở về nước dẹp yên phản loạn, vừa đúng cho hắn cơ hội. Chỉ cần
Thượng Hi trở thành phụ nữ của hắn, vương vị Đan Mạch còn có thể không
phải của hắn hay sao? Hắn muốn khiến cho Zu Cuella giang sơn mỹ nhân tất cả đều không chiếm được.
Rio ác ý cười, vác Hi Nguyên đi ra khỏi thang máy.
Bên ngoài thang máy, có một người đàn ông thoáng qua hắn, khi nhìn thấy Hi Nguyên trên vai hắn thì sửng sốt.
Lăng Hi Nguyên? Thang Dật Thần mới vừa tham gia xong hoạt động tuyên truyền
nghi hoặc nhìn mặt của Hi Nguyên. Chính là cô ta không sai được. Nhưng
cô ta làm sao lại bị người đàn ông vác vào 'phòng Tổng thống'?
Đứng ở trong thang máy, Thang Dật Thần nghi hoặc.
Nhớ tới cô ta hại Mang Lâm sanh non, Thang Dật Thần cũng không muốn quan tâm tới cô ta nữa.
Sống chết của cô ta thì can hệ gì tới anh?
Anh nhấn nút xuống lầu, không chút do dự rời đi.
Rio Cuella ném Hi Nguyên tới trên giường, tà khí đứng ở bên giường cười lạnh.
Bà nội Khải Sắt Lâm từng nói, chỉ có người lấy được Thượng Hi mới có tư
cách trở thành Quốc vương Đan Mạch. Vì vương vị, hắn và Zu một mực tranh đấu gay gắt, cho dù dùng bất kì thủ đoạn nào, hắn đều muốn chiến thắng
Zu. Huống chi chỉ là đoạt lấy một phụ nữ không quá xấu xí.
Hắn vừa cời áo khoác, đáy lòng vừa cười lạnh.
Thời điểm hắn đem toàn bộ đồ trên người cởi xuống chỉ còn cái quần lót, hắn ác ý áp đến trên người Hi Nguyên.
Cô bé này da không tệ, sờ ở trong tay rất trơn mịn. Rio vừa cởi đồng phục
học sinh của Hi Nguyên, vừa hài lòng kiểm hàng. Cho dù có làm vương phi
của hắn cũng không tính là quá xấu.
Khi hắn đàng muốn cởi bỏ đồ
lót của Hi Nguyên thì Hi Nguyên đột nhiên mở mắt ra. Khi cô thấy gương
mặt đầy dục vọng của Rio Cuella thì sợ hết hồn. Cô liều mạng giùng
giằng, muốn từ phía dưới Rio Cuella né ra.
"Heo sắc lang, anh muốn làm gì?" Hi Nguyên hoảng sợ đá chân.
Cô chưa bao giờ từng thấy Zu Cuella sẽ làm ra loại chuyện hạ lưu này, sự
nho nhã thường thấy của anh không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại dục
vọng tà ác.
"Ngoan ngoãn đi theo tôi, sau này em chính là vương phi của tôi." Rio Cuella cúi đầu, ác ý hôn Hi Nguyên.
Đang lúc này cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng ra.
Thang Dật Thần nhìn thấy Hi Nguyên bị cưỡng bức, lập tức xông lên trước, đá Rio Cuella bật qua một bên.
"Thang Dật Thần?" Hi Nguyên không ngờ anh sẽ xuất hiện, vừa che ngực, vừa rưng rưng nhìn anh.
Rio đứng dậy từ dưới đất, bất mãn rống giận: "mày dám đá tao? Mày biết tao là ai không?”
"Tôi chỉ biết anh đang cưỡng bức cô gái này." Thang Dật Thần cởi âu phục
xuống, ném tới trên người của Hi Nguyên, che đi thân thể lõa lồ của cô.
"Dẫn tôi đi!" Hi Nguyên đau lòng chớp chớp đôi mắt ngấn lệ.
"Chớ hòng mơ tưởng!" Rio tay nắm thành quyền, hung ác đấm về phía Thang Dật Thần.
Thang Dật Thần nghênh đón, đánh nhau với hắn.
Mới vừa rồi trong thang máy, anh luôn nghĩ tới gương mặt tuyệt mỹ của Hi
Nguyên, muốn không để ý đến cô, lại không qua được một cửa ải trong đáy
lòng kia. Vì vậy anh vội vàng nhấn dừng thang máy, lần nữa cho thang máy quay lên.
Nhìn thấy cái người đàn ông ngoại quốc này đè ở trên
người Hi Nguyên thì anh vô cùng căm tức, hận không thể giết chết đối
phương.
Quả đấm của Thang Dật Thần rất có lực, Rio cũng không
phải là kẻ đầu đường xó chợ, hai người đánh thật lâu, rốt cuộc Thang Dật Thần mới tìm ra chỗ yếu của Rio, một cước đá vào hông của hắn.
Rio bị Thang Dật Thần đá ngã trên mặt đất, đau đến không đứng lên được.
Thang Dật Thần nhân cơ hội này, kéo Hi Nguyên đã mặc quần áo tử tế rời
đi.
"Zu Cuella, tôi hận anh!" Hi Nguyên vào thừoi khắc lướt qua Rio Cuella, đầy hận ý nói.
Trên gương mặt thô bạo của Rio hiện ra nụ cười tà ác, cũng không có giải thích thân phận của mình với Hi Nguyên.
Để cho cô hiểu lầm Zu, cũng không phải ý tồi.
Vào thang máy, Thang Dật Thần phát hiện bả vai Hi Nguyên đang khe khẽ run rẩy, vì vậy quan tâm hỏi cô: "Cô không sao chớ?"
"Không sao." Hi Nguyên cắn môi dưới lắc đầu một cái. Là cô nhìn người không
rõ, lại đi dâng mình cho người đàn ông hư hỏng tà ác như Zu Cuella. Cô
sẽ không để ý tới anh ta nữa.
"Đừng khóc." Thấy mắt Hi Nguyên hàm chứa nước, Thang Dật Thần có chút luống cuống. Anh không phải nên hận
cô sao? Làm sao thấy cô rơi lệ, tim lại xoắn vào một chỗ rồi.
"Tôi không có khóc." Hi Nguyên kiên cường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên,
hướng về phía Thang Dật Thần lộ ra một nụ cười khó coi, "Cám ơn anh."
"Chỉ cần là phụ nữ, tôi đều sẽ giúp ngay, không phải cố ý cứu em." Thang Dật Thần hất hất tóc quăn ở trên trán ra, kỳ cục nói.
"Vậy cũng phải cám ơn anh." Hi Nguyên thành khẩn nói. Mỗi lần gặp phải anh,
đều bị anh giễu cợt, vốn là ấn tượng đối với anh rất kém, nhưng mới vừa
một khắc anh cứu mình kia, oán hận trong lòng cô đều đột nhiên biến mất.
"Tôi đưa em về nhà." Thang Dật Thần cuồng ngạo ra khỏi thang máy, nói với Hi Nguyên ở sau lưng.
Hi Nguyên đuổi theo Thang Dật Thần, thành tâm cám ơn.
Dọc theo đường đi, Thang Dật Thần cũng không nói chuyện, hình như khinh
thường việc phải ở cùng Hi Nguyên trong một không gian, nhưng ánh mắt
của anh cũng không ngừng liếc về phía Hi Nguyên.
Đến lâu đài Tinh Nguyệt, Thang Dật Thần từ chối ý mời vào nhà của Hi Nguyên: "Tôi còn có chuyện."
"Vậy lần sau có cơ hội, tôi sẽ cảm ơn anh thật tốt." Hi Nguyên vẫy vẫy tay với Thang Dật Thần một cái, thành khẩn nói.
Nếu như hôm nay không phải nhờ có Thang Dật Thần, ý xấu của Zu Cuella sẽ đạt được. Đến lúc đó, cô nhất định sẽ khóc chết.
Thật may mà có anh, cô mới thành công tránh được một kiếp này.
Thang Dật Thần không nói gì, trầm mặc khởi động xe hơi rời đi.
"Một Zu Cuella không đủ, lại còn quyến rũ Thang Dật Thần?" Giọng nói đầy giễu cợt này của Lăng Khắc Cốt từ cửa truyền đến.
Hi Nguyên khiếp sợ quay đầu lại, thấy Lăng Khắc Cốt gương mặt lo lắng nhìn cô chằm chằm.
"Lăng Khắc Cốt, anh có ý gì?" Hi Nguyên giận đến nhìn anh chằm chằm.
Cái gì gọi là cô quyến rũ Thang Dật Thần?
Anh sao có thể vũ nhục người như vậy?
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Lăng Khắc Cốt dựa khung cửa, mắt phượng lãnh mị nheo lại.
Anh đang ở nhà đợi đến nóng lòng, đang muốn phái người đi tìm cô, vậy mà
cô, lại cùng Thang Dật Thần giống như một đôi tình lữ, lưu luyến không
rời chào từ biệt. Cô lúc nào thì thông đồng với Thang Dật Thần rồi? Có
một người là anh còn chưa đủ sao?
Hi Nguyên ủy khuất mắt hàm chứa nước, hoảng sợ trong đêm nay còn chưa bày tỏ được với ai, liền lại bị
Lăng Khắc Cốt tránh oan, trong lòng cô thật khó chịu.
"Đúng! Tôi
ưuyến rũ Thang Dật Thần đó! Anh hài lòng chưa?" Hi Nguyên giống như con
nhím, căm tức rống to với Lăng Khắc Cốt. Cô quật cường đẩy Lăng Khắc Cốt cản đường ra, chạy thẳng lên lâu.
Úp sấp trên giường, Hi Nguyên
mới bắt đầu ủy khuất khóc nấc lên. Cô thiếu chút nữa thất thân, vốn còn
muốn tìm anh tố uất ức, anh thế nhưng một ít cũng không thấy làm tổn
thương lòng cô, còn mở miệng châm chọc cô.
Lăng Khắc Cốt tại sao có thể nói cô như vậy?
Trước kia, anh nhận định kết tội cô mang thai nghiệt chủng của người khác,
không nói lời nào ngược đãi cô, hiện tại lại không cho cô giải thích,
trực tiếp chụp cho cô một cái mũ lêu lổng.
Cô sẽ không để ý tới anh nữa!
Buổi tối, cô không tiếp tục qua phòng Lăng Khắc Cốt, Lăng Khắc Cốt cũng
không đến tìm cô, hai người lại lâm vào chiến tranh lạnh.
Cứ để
cho chân của anh đau chết luôn đi! Hi Nguyên cắn chăn, ép buộc bản thân
hạ quyết tâm, không nghĩ tới anh ấy có muốn đi toilet hay không, không
có nạng, có thể xuống giường hay không.
Ngày thứ hai rời giường, Hi Nguyên ngay cả bữa sáng cũng không tình nguyện ăn cùng Lăng Khắc Cốt, trực tiếp ngồi xe đi học.
Nhìn cô rời đi, Lăng Khắc Cốt căm tức ném đi cả một bàn đồ ăn sáng, mặc cho
một bàn bữa ăn sáng phong phú cũng đều rơi xuống đất.
Rõ ràng người sai là Hi Nguyên, cô lại một bộ dáng giống nhue anh nói sai.
Anh mặt lạnh đứng lên, khập khiểng lên lầu.
Diệp Bưu cười tà ác, hắn gọi người giúp việc ra thu dọn xong tất cả, liền
trốn vào phòng cho người giúp việc của mình gọi điện cho Tưởng Lệ Văn ở
mãi tận Philippines.
"Rất tốt, hiện tại chính là cơ hội. Anh kêu
Trình Liệt làm cho đẹp một chút, đừng lưu lại nhược điểm khiến cho người ta liên tưởng đến tôi." Tưởng Lệ Văn nghe được Diệp Bưu nói xong, hả
hê cười.
"Em nói xem như vậy có phải quá độc ác hay không?" Diệp
Bưu bị tiếng cười của Tưởng Lệ Văn dọa sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng.
Thật may hắn không phải đối tượng đối phó của cô ả.
"Thế nào? Mềm lòng? Chẳng lẽ anh cũng coi trọng cái con ranh xấu xí Lăng Hi Nguyên đó?" Tưởng Lệ Văn âm lãnh cười nhạo.
"Nào có? ! Trong lòng tôi chỉ có em! Em kêu tôi đi hướng đông tôi nào dám đi hướng tây." Diệp Bưu nói lấy lòng, "Tôi sẽ gọi điện thoại cho Trình
Liệt."
"Anh cẩn thận một chút! Đừng để cho Lăng Khắc Cốt biết tôi có quan hệ tới Trình Liệt. Nếu như để anh ta biết tôi đem hành trình
của anh ấy tiết lộ với Trình Liệt, anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi. Kế
hoạch của chúng ta liền toàn bộ xong rồi!" Tưởng Lệ Văn lạnh lùng nhắc
nhở Diệp Bưu.
Thông qua Diệp Bưu, cô biết Trình Liệt, là cô thiết kế Lăng Khắc Cốt bị đâm, sau đó tại thời điểm nguy cấp cô ra mặt cứu
anh, khiến cho anh cảm kích cô. Kế này thật hoàn hảo, không có ai nhìn
ra.
Cô đang từng bước tiến tới thành công, hiện tại cũng chỉ còn có con ranh con xấu xí Lăng Hi Nguyên kia.
Kẻ đắc tội với cô, không có ai có kết cục tốt, huống chi là Lăng Hi
Nguyên? Đợi con ranh đó thành một cái giày rách đã bị dùng qua, nhìn xem Lăng Khắc Cốt còn đuổi theo muốn nó không kịp nữa không?
Tưởng Lệ Văn ác ý cười to.
"Tôi hiểu biết rõ rồi!" Diệp Bưu lập tức gật đầu. Đối với Tưởng Lệ Văn, hắn
vẫn ôm tâm tình vừa thương vừa sợ, người phụ nữ này lòng dạ ác độc mà đã trỗi dậy, Lục Thân Bất Nhận.
Doãn Nhạc nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Hi Nguyên, không khỏi lo lắng lay lay bờ vai của cô: "Hi Nguyên, cậu có tâm sự gì sao?"
"Không có. Mình đau bụng sinh lý thôi." Hi Nguyên lắc đầu một cái, cô không
muốn đem chuyện với Lăng Khắc Cốt kể cho người khác nghe, anh và cô
chiến tranh lạnh mấy ngày, mấy ngày nay, mặt của anh luôn là rất thối,
cô cũng không để ý tới anh. Ai bảo anh hiểu lầm cô?
"Có muốn mua
chút thuốc hay không?" Doãn Nhạc vừa nghe, lập tức nhớ tới Hi Nguyên có
bệnh đạu bụng sinh lý, mỗi lần đều phải dựa vào thuốc bắc để điều hòa.
"Không cần. Mình uống chén nước nóng là tốt rồi." Hi Nguyên nằm ở trên bàn, vô lực lắc đầu.
Doãn Nhạc vội đi rót nước cho cô: "Hi Nguyên, nước này vẫn còn nóng lắm, nhanh uống một chút đi."
"Cám ơn." Hi Nguyên nhận lấy chén nước, cảm kích cười cười.
Eo đích xác có chút đau, cô ở trong lòng tính toán ngày một chút, cũng
đích xác một hai ngày nữa là đến kỳ? Cho nên eo có phản ứng trước, nhâm
nhẩm đau.
"Hi Nguyên, mình lại có bài đóng góp cho tạp chí rồi."
Doãn Nhạc hạnh phúc nheo con mắt tròn lại, nhỏ giọng nói với Hi Nguyên, "Mình viết thiên tình sử xưa, biên tập tối ngày hôm qua nói với mình
chỉnh sửa một chút, kỳ tới tòa soạn của bọn họ sẽ bắt đầu đăng."
"Thật sao? Chúc mừng!" Hi Nguyên chân thành vui thay Doãn Nhạc.
Có môn lý, nhất là phương diện toán học, Doãn Nhạc là một Đại Ngốc Nghếch, nhưng ở phương diện văn học, cô ấy chính là một thiên tài. Cô từng đọc
qua một bài văn chương của Doãn Nhạc được đăng báo “Dạ tiểu thuyết”,
cảm thấy văn phong của cô ấy rất tốt, nội dung rất tốt.
"Cũng chỉ là một bài văn nhỏ, không có gì." Doãn Nhạc khiêm tốn cúi đầu, có chút
ngượng ngùng nói. Cô viết một bài tiểu thuyết tình yêu, bên trong có một quãng ngắn là tình cảm rung động trong câu chuyện tình yêu của cô với
Trình Hạo. Cô không biết người khác biết được, có cười cô hay không.
"Mình đi nói với Trình Hạo, để cho anh ấy vui thay cho cậu." Hi Nguyên đột
nhiên nhớ tới Trình Hạo, lập tức lôi kéo Doãn Nhạc muốn đi qua lớp bên
cạnh tìm anh ấy
Chuyện này, người nên biết trước hết phải là bạn
trai Doãn Nhạc - Trình Hạo. Cô muốn cho Trình Hạo hiểu rõ, người anh ta
yêu chính là một đại tài nữ đấy nha.
"Đừng! Sẽ bị chê cười." Doãn Nhạc ngượng ngùng kéo tay Hi Nguyên, hai gò má bắt đầu hồng hồng.
Có tình yêu thấm nhuần, sắc mặt của cô không hề tái nhợt nữa, thì ra là
mặt gầy mặc dù không có bao nhiêu thịt, nhưng đã dần dần đỏ thắm, xinh
đẹp đến như trái táo đỏ căng mọng.
"Anh ta dám!" Hi Nguyên bá đạo nói, "Đi, tìm anh ta bắt mời khách đi!"
Trong KTV, Hi Nguyên nằm ở trên ghế sa lon, thưởng thức tiếng hát Trình Hạo.
Không ngờ anh ta thật biết hát tình ca, nhất là nét mặt anh thâm tình
nhìn Doãn Nhạc, khiến cho cô cũng bắt đầu ghen tỵ với Nhạc Nhạc.
"Hi Nguyên, cậu cũng hát một bài đi." Doãn Nhạc đưa list bài hát cho Hi Nguyên, hưng phấn nói.
"Eo mình có chút đau, hai người các cậu cứ hát đi, mình làm một người đơn
thuần nghe là đựơc rồi." Hi Nguyên lắc đầu một cái. Cô hiện tại toàn
thân vô lực, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
"Em không sao chớ?" Trình Hạo nghe được Hi Nguyên nói đau thắt lưng, thì để míc xuống ngồi vào bên cạnh Hi Nguyên.
"Không có. . . . . . Chỉ là thắt lưng có đau một chút. Nghỉ ngơi một chút là
tốt rồi." Hi Nguyên đỏ mặt giải thích. Muốn cô thế làm thế nào giải
thích với một cậu bé to đầu như vậy đây.
"Nhạc Nhạc, chúng ta đưa Hi Nguyên về nhà thôi." Trình Hạo cảm thấy không yên tâm, Hi Nguyên nhìn như có vẻ rất khó chịu.
Doãn Nhạc gật đầu đồng ý.
"Tài xế nhà tôi đang ở phía dưới, hai người không cần phải để ý đến tôi. Tự
tôi đi xuống là được rồi." Tối nay không khí tốt như vậy, cô không muốn
phá hư Trình Hạo cùng tình nhân nhỏ Nhạc Nhạc của anh ta, để cho hai
người bọn họ chơi thêm một lát nữa thôi.
"Vậy chúng tôi đưa cho em xuống lầu." Trình Hạo giúp Hi Nguyên đeo cặp sách, cùng với Doãn Nhạc đỡ Hi Nguyên rời đi.
Bên cạnh KTV là một quán rượu chuyên đồ ăn Nhật, Hi Nguyên mới vừa đi ra
cửa chính KTV, liền bị một người đàn ông ngoại quốc bắt được tay.
"Thượng Hi!" Zu vui mừng nhìn Hi Nguyên, không ngờ trùng hợp như thế sẽ đụng phải Hi Nguyên.
Hi Nguyên vừa nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc của Zu Cuella, lập
tức nhớ tới hai ngày trước bị anh thiết kế, kém chút nữa thì bị cưỡng
bức rồi, cô không chút suy nghĩ, liền tặng anh một bạt tai: "Vô sỉ!"
"Thượng Hi, em làm sao vậy?" Che mặt bị đánh đau, Zu Cuella không hiểu sửng
sốt. Đây chính là lễ ra mắt Thượng Hi cho anh sao? Một cái tát?
"Anh còn có mặt mũi hỏi tôi?" Hi Nguyên căm tức nhìn chằm chằm Zu Cuella.
Thấy anh một bộ dạng đuối lý không hiểu, cô liền giận dễ sợ.
"Giải thích cho tôi!" Zu Cuella giận tái mặt, lãnh khốc ra lệnh. Từ xưa tới
nay chưa từng có ai dám đánh anh, Hi Nguyên là người thứ nhất. Đánh
người dù sao cũng phải có lý do, anh muốn biết mình đến cùng là đã làm
cái gì, lại đưa tới lĩnh một cái tát.
"Anh đi chết đi!" Hi Nguyên đẩy Zu Cuella ra, tức giận chạy xuống bậc thang.
Trình Hạo và Doãn Nhạc theo sau, thời điểm Trình Hạo lướt qua Zu Cuella, không khỏi nhìn lâu anh một cái.
"Hi Nguyên, đi đường cẩn thận chút." Doãn Nhạc không yên tâm dặn dò Hi
Nguyên ngồi vào trong xe. Cô không hiểu Hi Nguyên làm sao lại đánh Zu
Cuella. Quan hệ anh em họ của bọn họ không phải rất tốt sao?
"Hai người đi lên tiếp tục chơi. Mình đi nha." Hi Nguyên vẫy vẫy tay với Doãn Nhạc một cái.
Nhìn xe Hi Nguyên đi xa, Doãn Nhạc mới hoàn hồn, đi tới bên cạnh Zu Cuella: "Có phải hai người có hiểu lầm gì hay không?"
"Tôi sẽ tra rõ." Zu Cuella lo lắng nói.
Nhất định là có nguyên nhân gì đó mới khiến Thượng Hi có thái độ như vậy.
"Nhạc Nhạc, chúng ta lên lầu thôi." Trình Hạo có chút ghen ghét ôm hông của
Doãn Nhạc, thấy cô cùng cái người đàn ông ngoại quốc cao lớn đẹp
trai này nói chuyện, anh đặc biệt ghen tỵ.
Doãn Nhạc ngây ngốc bị anh kéo theo lên lầu, không biết Trình Hạo đã đổ bình dấm chua.
Mới vừa vào phòng, Trình Hạo liền ôm Doãn Nhạc vào trong ngực. Anh dần dần
ôm chặt lấy eo thon của cô, bá đạo hôn cánh môi của cô.
"Trình
Hạo. . . . . . Ưmh. . . . . ." Doãn Nhạc bị anh hôn không thở nổi, chưa
bao giờ từng thấy anh nhiệt tình như vậy, tim của cô đập đến cực nhanh,
như muốn nhảy ra khỏi ngực.
"Trong mắt của em chỉ có thể có tôi!" Trình Hạo bá đạo áp đảo Doãn Nhạc ở trên ghế sofa, điên cuồng đòi lấy
ngọt ngào của Doãn Nhạc .
Đêm hỗn loạn của kỳ nghỉ dài ngày lần
trước, anh không có kịp thưởng thức sự đẹp đẽ của Doãn Nhạc, hôm này cái hôn này đã dẫn phát sự nhiệt tình của anh không cách nào ngừng được
nữa.
Môi Doãn Nhạc giống như lau mật ngọt, khiến cho anh muốn
thưởng thức tiếp nữa. Anh đột nhiên ngăn cổ áo Nhạc Nhạc, dúi đầu vào
trước ngực của cô.
"Không cần. . . . . . Ưmh. . . . . ." Doãn
Nhạc ôm lấy đầu Trình Hạo, động tình nỉ non. Lòng của cô cuồng loạn,
nghênh đón một bữa yến tiệc kích tình.
Lần nữa nếm được tư vị của Doãn Nhạc, Trình Hạo thiếu chút nữa điên cuồng. Anh cuồng dã đoạt lấy
ngọt ngào phía dưới, thì ra là tư vị của cô so thiên sứ còn ngọt ngào
hơn. . . . . .
. . . . . .
Lúc Hi Nguyên về đến
nhà, Lăng Khắc Cốt đang ở trong phòng khách xem báo. Anh lạnh lùng nâng
mí mắt, nhìn Hi Nguyên một cái, liền lại cúi đầu tiếp tục xem báo.
Hi Nguyên cũng không thèm để ý tới anh, trực tiếp lên lầu.
Lăng Khắc Cốt đột nhiên vứt bỏ tờ báo trong tay, vịn lưng ghế sofa đứng lên, gương mặt tuấn tú lãnh khốc của anh căng thẳng, không nói lời nào đi
lên lầu. Băng gạc trên đùi anh đã bỏ đi, đi đứng bây giờ vẫn có chút cà
thọt.
Bé con mấy ngày nay đối với anh hờ hững, anh sắp tức nổ
phổi rồi. Vừa nghĩ tới cái tên hoàng tử Zu Cuella tôn quý đó và cái kẻ
mỹ nam Thang Dật Thần kia, anh lại ghen đến muốn nội thương luôn rồi.
Cô có thể cười với bất kỳ người đàn ông nào, lại duy chỉ có mặt lạnh đối với anh.
Anh đẩy cửa phòng Hi Nguyên ra, nghe được tiếng nước chảy ào ào truyền ra
từ phòng tắm, anh nghĩ cũng không nghĩ, đã vào phòng tắm.
"A!" Hi Nguyên nghe được tiếng động ở cửa, bị sợ đến thét chói tai. Chờ thấy rõ là Lăng Khắc Cốt thì cô tức giận rống to với anh: "Đi ra ngoài!"
Lăng Khắc Cốt mặt lạnh không để ý tới Hi Nguyên, vừa cởi áo đang mặc, vừa nhảy vào bồn tắm.
"Không nên đụng tôi!" Hi Nguyên vươn tay, không ngừng đấm Lăng Khắc Cốt.
"Vậy em muốn cho người nào đụng?" Lăng Khắc Cốt ghen tỵ cắn răng. Anh một
phát ôm chầm lấy hông của Hi Nguyên, để cho cô ngồi lên đầu gối của anh.
"Bất kỳ người đàn ông nào, chỉ cần không phải anh!" Hi Nguyên khiêu khích
nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt. cài người nay sao cứ kiên quyết cho là cô
lăng loàn, ngày đó anh ngay cả hỏi cô cùng không hỏi, liền nổi giận với
cô.
Lăng Khắc Cốt bị Hi Nguyên khiêu khích nổi giận, anh tức giận đặt Hi Nguyên lên thành bồn tắm, lo lắng từ dưới đất thấp rống to: "Cái người tiểu yêu tinh này!"
"Tôi muốn quyến rũ đàn ông khắp thiên hạ." Hi Nguyên không chịu thua đẩy Lăng Khắc Cốt.
Cô chính là Yêu tinh rồi sao?
Anh không phải hi vọng cô chính là loại người đó hay sao?
Lăng Khắc Cốt căm tức kéo chân Hi Nguyên ra, không cho cô thời gian thích
ứng, dã man xông vào, anh khổng lồ xé rách thân thể Hi Nguyên, đau đến
mức cô ở trên người của anh run rẩy.
"Anh không phải là người!" đôi môi Hi Nguyên bởi vì đau đớn mà run rẩy.
"Tôi là đàn ông!" Lăng Khắc Cốt âm ngoan nhìn chằm chằm Hi Nguyên, đột nhiên luật động kịch liệt.
Hi Nguyên đau đến cắn bả vai Lăng Khắc Cốt, đem ngọn lửa tức giận cháy bùng về phía anh.
Hi Nguyên không ngừng đá Lăng Khắc Cốt, lại vẫn không đẩy ra được sự xâm
lược của anh, cô chỉ cảm thấy cả thân thể như bị anh xé rách, đau đến co rút.
Sự phản kháng của Hi Nguyên hoàn toàn chọc giận Lăng Khắc
Cốt, anh tức giận đè cô lên mép bồn tắm, từ phía sau tiến vào nơi mà
chưa từng có ai chạm qua của cô.
"A! Cái người ma quỷ này!" Hi
Nguyên cảm giác mình muốn chết, tay của cô nắm chặt thành quyền, đau đến mất đi hơi sức phản kháng.
Suốt đêm, Lăng Khắc Cốt dùng hết các
loại phương thức xâm chiếm Hi Nguyên, khiến cho khắp thân thể của cô đều lưu lại kín mít dấu ấn của anh. Một vài vết cắn còn in nguyên dấu răng ở trên người của cô, giống như những đóa sen hồng rực rỡ.
Buổi
sáng tỉnh lại, Hi Nguyên toàn thân đau đớn chua xót, nhất là hai nơi
phía dưới, cũng đau rát. Ngày hôm qua anh có thể đụng cô như vậy! Hi
Nguyên vừa xấu hổ lại phẫn hận. Mà ác ma Lăng Khắc Cốt kia, lại vẫn
không chịu buông tha cho cô, vẫn ở lại trong cơ thể cô.
"Đã tỉnh
rồi hả?" Lăng Khắc Cốt cảm thấy Hi Nguyên ở trong lòng anh nhúc nhích,
lập tức đôi mắt phượng lãnh mị liền mở ra, sắc bén nhìn cô chằm chằm.
"Đi ra ngoài!" Hi Nguyên giãy dụa thân thể, muốn đẩy anh ra xa. Anh chôn ở trong cơ thể cô, khiến cho cô mất đi khí thế cần có.
"Tôi còn không có chơi đủ!" Lăng Khắc Cốt như ma quỷ cười lạnh đẩy ngã Hi
Nguyên, tiếp tục vận động vẫn không thay đổi tự cổ chí kim kia . . . . . .
. . . . . .
Chờ tới lúc Lăng Khắc Cốt rời đi, toàn thân Hi Nguyên đã mất đi hơi sức, giống như búp bê vải rách nát nằm ở trên
giường trong một cái áo ngủ bằng gấm.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân
đau đớn, cơ hồ khắp người không có một chỗ nào là còn tốt. Nhất là phía
sau, ngay cả động một cái đều đau.
Đợi cô khập khiễng xuống lầu thì Lăng Khắc Cốt đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở dưới lầu xem báo chí.
Hi Nguyên như kẻ phản nghịch ngẩng cao đầu, không để cho anh nhìn thấy sự mềm yếu của cô.
"Tới đây!" Lăng Khắc Cốt thấy Hi Nguyên muốn rời đi, lạnh giọng ra lệnh.
Hi Nguyên hừ nhẹ một tiếng, khoác vung cặp sách lên trên lưng, chỉ là răng vẫn cắn chặt, tận lực dùng tư thế bình thường lướt qua Lăng Khắc Cốt.
Lăng Khắc Cốt đột nhiên kéo cô, túm cô vào trong ngực: "Em còn chưa có cho tôi hôn chào buổi sáng."
Hôn chào buổi sáng?
Nghe được lời Lăng Khắc Cốt nói, Hi Nguyên giận đến muốn hét to.
Anh cưỡng bức cô cả đêm, còn tham lam đến hôn buổi sáng.
Cô mở lớn hàm răng, hung hăng cắn lên môi mỏng của Lăng Khắc Cốt.
Đáy mắt Lăng Khắc Cốt mù mịt khí lạnh. Anh đột nhiên phản công, răng nhọn cắn môi hồng của Hi Nguyên.
Máu lan tràn ra ở trong miệng cả hai.
Hi Nguyên quật cường không chịu thua nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt.
"Đừng nghĩ cắm sừng tôi!" Lăng Khắc Cốt đầy uy hiếp nói nhỏ bên tai Hi
Nguyên, âm thanh không cao, lại làm cho đáy lòng người ta phát rét.
"Anh không quản được tôi!" Hi Nguyên nhảy xuống chân của anh, cười kiêu
ngạo, "Trừ phi anh đi theo tôi, nếu không làm thế nào khống chế được tôi cùng với người khác lên giường?"
Nói xong, cô liền lao ra khỏi
lâu đài Tinh Nguyệt, lưu lại một người đàn ông mặt mày giữ tợn, ở trong
lâu đài Tinh Nguyệt rống to.
. . . . . .
Hi Nguyên khi đi
học đột nhiên phát hiện trên cổ của Doãn Nhạc có mấy viên dâu tây, kinh
ngạc che miệng lại, rồi sau đó khóe mắt hiện ra nụ cười. Không ngờ Trình Hạo đã ăn sạch Doãn Nhạc. Cô thật muốn chân thành chúc phúc cho bọn họ. Người chân chính yêu nhau mới có thể đạt được hạnh phúc, không giống cô và Lăng Khắc Cốt, trừu làm tổn thương lẫn nhau cùng không còn gì khác.
"Nhạc Nhạc, trên cổ này là cái gì hả?" Hi Nguyên nghịch ngợm chỉ chỉ dấu vết
như cánh hoa hồng bằng lụa mỏng kia trên cổ Doãn Nhạc trên, mập mờ hỏi.
"À?" Doãn Nhạc không biết làm sao trả lời, cô xấu hổ cúi đầu, "Muỗi. . . . . . Con muỗi cắn."
"Con muỗi thật to." Hi Nguyên chế nhạo cô.
Doãn Nhạc mắc cỡ mặt thiếu chút nữa thì chúi xuống tới mặt đất, cô ngượng
ngùng nói: "Hi Nguyên, bọn mình . . . . . bọn mình làm. . . . . ."
"Làm cái gì?" Hi Nguyên làm bộ không hiểu hỏi cô.
"Chính là loại sự tình kia." Doãn Nhạc che mặt, không dám nhìn Hi Nguyên.
"Kỹ thuật của Trình Hạo như thế nào?" Hi Nguyên tò mò chớp mắt, nhìn mặt
Doãn Nhạc càng ngày càng đỏ, trong lòng cười trộm. Tiểu tử này thật đần, bộ dạng đỏ mặt của cậu ấy thật xinh đẹp. Nhìn gương mặt Doãn Nhạc thật
rất hạnh phúc, cô cùng Trình Hạo ở chung một chỗ nhất định rất thoải
mái, không giống Lăng Khắc Cốt. Cô ngày hôm qua bị anh làm cho gần chết, đến bây giờ cũng không dám đi Toilet, liền đi tiểu đều đau đến khiến cô toát mồ hôi lạnh.
"Lăng Hi Nguyên!" Doãn Nhạc ngẩng đầu lên, bất mãn rống to. Cô đã mắc cỡ đến muốn chết được, cậu ấy vẫn còn cười cô.
"Nhạc Nhạc, thật tốt nắm lấy hạnh phúc nhé." Hi Nguyên đột nhiên trịnh trọng vỗ vỗ bả vai Doãn Nhạc, nghiêm trang nói.
"Ừ, mình hiểu rồi." Doãn nhạc vui vẻ gật đầu, trong mắt hàm chứa lệ quang nhàn nhạt.
"Đừng khóc! Cô nhóc cười đáng yêu Nhạc Nhạc đó của chúng ta đi đâu mất rồi?
Chẳng lẽ bị Trình Hạo nuốt vào trong bụng rồi sao?" Hi Nguyên cố tình
kinh ngạc nhìn Doãn Nhạc.
"Cậu là đang muốn chọc tôi phải không!" Doãn Nhạc không chịu cắn môi dưới, nháy nháy đôi mắt tròn rực rỡ như
thủy tinh, ủy khuất nhìn Hi Nguyên.
"Nhạc Nhạc, mình mừng thay cho cậu." Hi Nguyên đột nhiên ôm lấy Doãn Nhạc.
Cô và Nhạc Nhạc, ít nhất cũng có một người hạnh phúc.
"Cậu cũng sẽ gặp được người đàn ông mà cậu yêu, Hi Nguyên, chúng ta cùng
nhau cố gắng lên." Doãn Nhạc vươn tay về phía Hi Nguyên, khích lệ cô.
Có không?
Người đàn ông cô yêu mến ở đâu?
Gương mặt của Lăng Khắc Cốt giống như những thước phim đen trắng từng chút
từng chút chiếu qua trước mặt cô, phương thức vận động trừng phạt ngày
hôm qua khiến cho lòng cô rét run. . . . . .