Vật Trong Tay

Chương 76: Chương 76: Chương 75




Ai cũng biết, Phó Thận Hành không hút thuốc. Nhưng Thẩm Tri Tiết thì không như vậy, Thẩm Tri Tiết từng là một tên lưu manh, lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc trên miệng. Từ ngay cai thuốc, dù khó chịu đến mấy hắn cũng không hút lấy một điếu. Hắn không đề phòng Hà Nghiên, biết thể xác và tinh thần cô đều ở nơi khác, biết cô hận mình nhưng hắn vẫn không buông tay, không đủ khả năng để buông tay.

Cô không phải thuốc lá mà là thuốc phiện của hắn.

Hắn vừa oán hận không cam lòng, vừa bất lực, vừa nhẫn nhịn chịu đựng.

Hắn bình thản nhìn cô, hạ giọng hỏi: “Tiếp theo là gì?”

Hà Nghiên không trả lời ngay, một lúc lâu mới thủng thẳng đáp: “Thẩm Tri Tiết, tôi mệt, tôi thật sự rất mệt. Chúng ta không thể buông tha cho nhau được ư? Anh buông tha cho tôi, tôi cũng buông tha cho anh. Chỉ cần anh không làm phiền chúng tôi, chúng tôi sẽ vĩnh viễn không dùng đến tập tài liệu đó. Anh yên tâm làm Phó Thận Hành, quên hết mọi chuyện đi.”

Phó Thận Hành khẽ cười: “Em để tập tài liệu ấy ở đâu?”

“Ở một nơi an toàn, anh không thể tìm thấy.” Hà Nghiên trả lời. Để chứng minh độ tin cậy cho lời nói của mình, cô bổ sung thêm: “Tôi đã gửi nó cho người tôi tin tưởng nhất.”

“Ừm, sau đó hai người định sẵn thời gian, nếu đúng hẹn không thấy tin tức của em, cô ta sẽ gửi tập tài liệu ấy ra bên ngoài, đúng không?“. Phó Thận Hành mỉa mai, hỏi tiếp: “Hà Nghiên, nói cho tôi biết, người em tin tưởng nhất là ai? Là người họ Điền phải không?”

Hà Nghiên chết sững, lập tức hiểu ngay lý do vì sao Phó Thận Hành có thể tìm đến. Rõ ràng cô không để lại dấu vết, trước khi đi Mĩ, cô không chỉ ném điện thoại vào buồng vệ sinh ở sân bay, ngay cả thẻ căn cước và chi phiếu của Điền Điềm cũng bị cô xé nát vất vào thùng rác. Hơn nữa, trước kia cô và Điền Điềm hiếm khi liên lạc, gặp gỡ. Làm thế nào hắn có thể tìm thấy Điền Điềm?

Hà Nghiên mặt không biến sắc, nhưng Lương Viễn Trạch đứng bên lại lớn tiếng hỏi: “Mày định làm gì Điền ĐIềm?”

Phó Thận Hành cười nhạt, ánh mắt rơi trên người Hà Nghiên, thong dong hỏi cô: “Em đoán xem tôi sẽ làm gì cô ấy?”

Hà Nghiên hiểu rõ tính khí Điền Điềm, dù bị uy hiếp cô ấy cũng sẽ không bán đứng mình. Sắc mặt Hà Nghiên hết sức khó coi, cố gắng ngăn chặn nỗi sợ hãi trong lòng, trầm giọng đe dọa: “Anh không nên động vào cô ấy, cô ấy không giống chúng tôi, ba của cô ấy có quyền có thế. Anh động vào cô ấy, ba cô ấy sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Đúng vậy, cô ấy thật sự không giống các người.” Phó Thận Hành chậm rãi gật đầu, lôi tấm ảnh trong túi áo đưa cho Hà Nghiên. Đó là bức ảnh chụp một đôi trai gái, thân mật nép vào nhau, chứng tỏ mối quan hệ không hề bình thường. “Giờ cô ấy là bạn gái của tôi, tương lai có thể là vị hôn thê của tôi, sau này sẽ trở thành vợ của tôi.” Hắn cười khẽ, hỏi Hà Nghiên: “Thế giới này nhỏ bé quá phải không? Tôi cảm thấy hết thảy đều là ý Trời.”

Hà Nghiên thoáng loạng choạng, Lương Viễn Trạch vội đỡ, nắm chặt lấy tay cô.

Khóe môi Phó Thận Hành hiện ý cười lạnh, rời ghế sô pha, bước từng bước lại gần Hà Nghiên, bỡn cợt: “Em chắc chắn đã gửi thứ đó cho Điền Điềm chưa? Sao cô ấy vẫn chưa nhận được? Em sử dụng công ty chuyển phát nhanh nào vậy? Có muốn khiếu nại gì không?”

Hà Nghiên nín thinh, không trả lời.

“Hay là bịa không nổi nữa?” Hắn lại hỏi, nhìn cô cười như không: “A Nghiên, em thật sự rất thông minh nhưng em tưởng tôi là tên ngốc à? Em nghĩ tôi cho phép bác sĩ Adelman lưu giữ thông tin của tôi ư? Nếu là em, em có làm vậy không? Còn hoạt động kinh doanh của Phó Thị nữa chứ, ha ha, em thì biết gì về mấy chuyện đó?”

Hắn đã dồn đến trước mặt cô, Lương Viễn Trạch đời nào để hắn lại gần Hà Nghiên. Anh không do dự bước lên trước, ngăn Phó Thận Hành lại: “Đồ khốn!” Anh vừa mắng, vừa vung nắm đấm về phía mặt hắn. Phó Thận Hành thoáng cười lạnh, hơi nghiêng đầu né tránh, vươn tay ngăn Lương Viễn Trạch, nhân tiện túm lấy thắt lưng anh quật sang một bên. Động tác nhanh gọn khiến Lương Viễn Trạch ngã nhào xuống đất.

Hà Nghiên cả kinh la lớn, định lao tới cứu Lương Viễn Trạch nhưng bị Phó Thận Hành kéo lại, nắm chặt cánh tay, ép cô quỳ phía trước. Lương Viễn Trạch thấy vậy, một lần nữa tức giận xông vào, phẫn nộ hét to: “Mau buông cô ấy ra.”

Phó Thận Hành không nhìn lên, nhấc chân tung một cước đạp Lương Viễn Trạch bay ra ngoài, xong hắn cúi đầu nhìn Hà Nghiên, hỏi: “Đau lòng không?”

Hà Nghiên giãy dụa nhưng bàn tay hắn như gọng kìm khiến cô không thể tránh thoát. Cô lo lắng nhìn Lương Viễn Trạch, xoay người năn nỉ Phó Thận Hành: “Chuyện giữa hai chúng ta đừng để liên quan đến người khác.”

“Người khác?” Lửa giận trong mắt Phó Thận Hành nhảy múa, hắn cười lạnh chất vấn: “Là nói Lương Viễn Trạch ư? Sao hắn lại là người khác? Hắn chẳng phải là người em yêu đó sao? A Nghiên, nói cho tôi biết, là ai đã bỏ thuốc độc vào trong nước? Là ai đã cứu em ra? Trái tim em luôn hướng về hắn, sao có thể nói hắn là người khác vậy chứ?”

Hắn một tay túm chặt Hà Nghiên, một tay đánh Lương Viễn Trạch đến đầu rơi máu chảy. Mức độ tàn nhẫn như vậy, rõ ràng muốn giết chết Lương Viễn Trạch mới thôi. Lương Viễn Trạch bướng bỉnh, hết ngã lại dậy, xông lên trước mặc cho Phó Thận Hành tra tấn tới khi ngã nhào, cuối cùng không thể gượng nổi.

Hà Nghiên lòng như lửa đốt, thấy Lương Viễn Trạch nằm im không rõ sống chết, không giữ được bình tĩnh, nổi nóng cắn cổ tay Phó Thận Hành.

Phó Thận Hành sửng sốt nhưng không chịu buông tay. Hắn không những không bỏ qua mà còn cúi đầu, nhả từng chữ một: “Mạnh nữa lên, A Nghiên, chỉ như vậy tôi mới biết đây không phải là mơ.”

Hà Nghiên không cắn tiếp, cô chậm rãi nhả miệng, ngạc nhiên ngẩng lên nhìn hắn: “Thẩm Tri Tiết, anh là đồ biến thái.”

“Không sai, tôi chính là kẻ biến thái.” Hắn mỉm cười, giơ tay lau vết máu trên khóe miệng cô: “Tôi là kẻ biến thái, đến ngủ cũng ngủ trên giường của em để ngửi mùi hương em lưu lại, tôi có thể không biến thái được không?” Nhìn nét mặt hoảng hốt của cô, ý cười của hắn càng thêm sâu: “A Nghiên, nói cho tôi biết, lúc ấy em đang làm gì? Ở trên giường cùng Lương Viễn Trạch ư? Hắn có làm em thấy vui không?“.

“Biến thái, đồ biến thái.” Cô nói không nên lời, không ngừng thì thào lặp đi lặp lại hai chữ ấy.

Phó Thận Hành khẽ cười: “Như vậy chưa đủ biến thái, tôi còn muốn làm chuyện biến thái hơn thế nữa.”

Nói xong, hắn kéo Hà Nghiên vào trong, ném cô lên sô pha, nhấc chân chặn người cô, một tay kéo hai tay cô qua đỉnh đầu, tay kia lột bỏ quần áo trên người cô. Ý đồ của hắn rõ rành rành, Hà Nghiên vừa tức vừa sợ, bối rối nhìn Lương Viễn Trạch nằm ngất dưới nền nhà. Cô gắng giằng co, gào khóc: “Đừng, Thẩm Tri Tiết, thả tôi ra.”

“Thu hồi nước mắt của em lại, vô dụng thôi.” Hắn lạnh giọng trả lời, không do dự xé toạc quần áo của cô thành từng mảnh. Sức mạnh hai người cách biệt một trời một vực. Hà Nghiên giãy dụa nhưng không thoát được sự kìm kẹp của hắn. Cô tuyệt vọng dừng lại, rớt nước mắt cầu xin: “Tôi xin anh, Thẩm Tri Tiết, đừng làm chuyện này trước mặt anh ấy, tôi điên mất, tôi sẽ phát điên mất.”

Hắn tạm ngừng động tác, ngước nhìn cô, hỏi: “Em sẽ phát điên đúng không?”

“Đúng, tôi sẽ phát điên.” Cô trả lời.

Hắn mím môi, hỏi tiếp: “Lúc lao tới giết tôi, bỏ chạy theo Lương Viễn Trạch, em có nghĩ tôi cũng sẽ phát điên không?”

“Nhưng anh từng nói yêu tôi, rất yêu tôi cơ mà.” Cô hoảng loạn, như bắt được cọng cỏ cứu mạng, bất lực nhìn hắn, khẩn cầu chút nhân tính cuối cùng của hắn: “Thẩm Tri Tiết, anh quên rồi sao? Anh từng nói yêu tôi, nếu quả thật yêu tôi, anh không nên làm vậy với tôi.”

“Yêu?” Hắn cười tự giễu, vành mắt dần đỏ ửng, nhìn cô chăm chú, khàn giọng hỏi: “Yêu là gì? A Nghiên, em đâu có dạy tôi.”

Hắn đã từng dâng trọn trái tim trước mặt cô, hèn mọn cầu xin cô dạy cho hắn biết tình yêu là gì: “A Nghiên, em hãy dạy cho tôi biết yêu là gì đi. Tôi sẽ học dần dần.” Nhưng cô không chấp nhận, không chịu dạy cho hắn biết thế nào là yêu mà dùng hành động thực tế nói cho hắn biết thế nào là lừa dối, thế nào là căm hận, thế nào là mộng tưởng hão huyền.

“A Nghiên, em hãy nói cho tôi biết yêu là gì đi?” Hắn lại hỏi.

Cô không trả lời, túm chặt áo hắn, chống đỡ vòm ngực hắn khóc nức nở, miệng mơ hồ gọi tên hắn: “Đừng đối xử với tôi như vậy. Thẩm Tri Tiết, đừng ép tôi chết, đừng ép tôi phải chết.”

Dòng nước mắt ấm áp xuyên qua quần áo, thấm vào ngực hắn, từng giọt từng giọt rớt vào trong lòng, tựa như a xít, xuyên thấu trái tim nguội lạnh, ăn mòn góc mềm yếu nhất.

Càng hận, càng đau.

Cánh tay Phó Thận Hành như mất hết khí lực, không thể nhấc lên. Hắn cứng nhắc nằm trên người cô, mặc cô níu lấy vạt áo, khóc đến thở không ra hơi trong lòng mình.

Lại là một mánh khóe khác của cô, biết rõ như vậy nhưng đáng buồn thay, hắn không cách nào đào thoát. Hắn nới lỏng sự khống chế, xoa đầu, áp cô vào lòng rồi cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô, cất giọng chua chát: “Theo tôi đi, A Nghiên, trở về với tôi đi.”

Thỏa hiệp hay đầu hàng, hắn đều không quan tâm, hắn chỉ muốn cô trở về bên mình. Dù cô muốn khoét thịt trong lòng hắn, hắn cũng sẽ đưa cho cô một con dao, chỉ cần cô chịu ở bên cạnh hắn.

Hà Nghiên không trả lời, chỉ khóc tu tu.

Cách đó không xa, Lương Viễn Trạch bật tiếng rên, thoát khỏi tình trạng hôn mê, mở mắt chứng kiến Hà Nghiên bị Phó Thận Hành xé rách quần áo, anh lập tức nổi giận, liều lĩnh lao đến. “Súc sinh.” Anh hét to, nhân lúc Phó Thận Hành không kịp phản ứng, đấm trúng một cú vào mặt hắn.

Đòn tiếp theo bị Phó Thận Hành chặn đứng. Hắn hung hăng đạp Lương Viễn Trạch ngã nhào ra đất, lại gần nhấc anh lên, ấn xuống bàn trà, trở tay rút khẩu súng bên hông không do dự nhắm ngay đầu Lương Viễn Trạch. Hà Nghiên choáng váng, lao qua, ôm eo Phó Thận Hành kéo ra sau, kêu gào: “Tôi sẽ đi với anh, không được làm tổn thương anh ấy! Không được làm tổn thương anh ấy!”

Sắc mặt Phó Thận Hành đã trở nên hung tàn, chĩa khẩu súng vào trán Lương Viễn Trạch, không quan tâm lời khẩn cầu của Hà Nghiên, đưa tay đẩy chốt an toàn. Lương Viễn Trạch không chịu khuất phục, ánh mắt đỏ quạnh, phẫn nộ kêu lên: “Nghiên Nghiên, đừng cầu xin tên súc sinh này, đừng cầu xin hắn!”

Nhưng cô đâu còn cách nào khác. Cứ thế để mặc anh chết trước mặt mình sao?

Cuối cùng, cô ngừng khóc, ôm chân Phó Thận Hành, từ từ quỳ rạp xuống đất, dằn từng tiếng một: “Thẩm Tri Tiết, rốt cuộc anh làm vậy là vì cái gì? Giết chúng tôi để giải hận đúng không? Nếu vậy, anh hãy bắn anh ấy, sau đó giết tôi luôn đi. Nếu anh không muốn tôi chết thì đừng làm tổn thương anh ấy, buông tha cho anh ấy, tôi sẽ đi cùng anh.”

Cô dùng cái chết để uy hiếp hắn. Dùng chính cô để đổi lấy mạng sống của người đàn ông kia. Lồng ngực Phó Thận Hành như sắp nổ tung. Hắn cúi đầu lạnh lùng nhìn cô, hỏi: “Hắn chết, em cũng không sống, là ý này sao?”

Ánh mắt cô vừa đỏ vừa sưng, trầm tĩnh nhìn hắn, khẽ nhếch môi, buông cánh tay cứng nhắc nắm lấy cổ tay hắn, chầm chậm mà kiên định kéo qua, nhắm họng súng vào ngay trán mình: “Nổ súng đi, tôi chết mới xong hết mọi chuyện.”

Không sai, giết cô mới kết thúc mọi chuyện! Sắc mặt hắn tái mét, nghiến răng từ từ nhấn tay. Tiếng súng vang lên, bắn vào nơi khác. Phó Thận Hành xả liền mấy phát đạn để hả giận, cho tới khi chiếc sô pha nát bấy mới thôi. Hắn tức giận thở hổn hển, tuyệt vọng mà thống khổ nhìn cô, không nói nên lời.

Thoáng chốc, căn phòng trở nên tĩnh lặng. A Giang xông từ ngoài vào, chứng kiến Hà Nghiên và Lương Viễn Trạch vẫn nguyên vẹn, gã bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Phó Thận Hành nghiêm mặt, nắm chặt cánh tay Hà Nghiên, kéo cô ra ngoài. Lương Viễn Trạch đứng dậy định ngăn cản liền bị A Giang giữ lại, không cần Phó Thận Hành phân phó, gã lập tức động thủ, tung mấy cước khiến Lương Viễn Trạch ngất xỉu, sau đó đuổi theo Phó Thận Hành.

Có hai chiếc xe đợi sẵn bên đường, sau khi kéo Hà Nghiên lên xe, bấy giờ, Phó Thận Hành mới buông tay. A Giang đuổi theo, lên xe quay đầu nhìn Phó Thận Hành, thấy hắn không có biểu hiện gì khác, bèn dặn dò lái xe: “Đi thôi.”

Hai chiếc xe một trước một sau lặng lẽ chuyển bánh, nhanh chóng biến mất rời khỏi thị trấn.

Đêm đông nơi miền quê tĩnh mịch, trong xe càng tĩnh mịch hơn. Hà Nghiên ngồi co ro trong góc, cúi đầu ôm chặt đầu gối. Phó Thận Hành cũng im lặng, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Cây cối hai bên đường liên tục lướt qua, bóng cây giống như quái vật giương nanh múa vuốt lao về phía trước, phản chiếu khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối, âm tình bất định.

Hà Nghiên im lặng nhưng trong lòng đang vô cùng hoang mang. Lần đầu tiên cô thấy tương lai mờ mịt, không biết con đường kế tiếp sẽ như thế nào. Toàn bộ dũng khí dường như vỡ tan ngay khi tiếng súng vang lên. Sau thời khắc thoáng gặp tử thần ấy, cô mới cảm thấy sợ chết, mới đau xót phát hiện, ấy vậy mình cũng sợ chết cơ đấy.

Cô không hề mạnh mẽ như mình đã tưởng tượng.

Kế tiếp nên làm gì bây giờ? Tiếp tục trốn chạy? Nhưng có thể chạy thoát và ẩn náu ở đâu đây? Hay vẫn nên kiên trì ở bên Phó Thận Hành, tìm kiếm cơ hội để báo thù? Cô không biết, cô thật sự không biết.

Cô vô thức liếc trộm Phó Thận Hành, không ngờ hắn cũng đang nhìn mình, ánh mắt u ám như giếng cổ không gợn sóng, nhìn không rõ cảm xúc.

Hắn trầm ngâm, chăm chú nhìn cô, đột nhiên nhắc nhở A Giang: “Dừng xe.”

Xe dừng bên đường, hắn nhìn cô, bảo A Giang cùng xuống xe. Hai người đứng bên ngoài không biết nói gì, chỉ thấy A Giang thi thoảng gật đầu, sau đó chuyển sang chiếc xe phía sau.

Phó Thận Hành lại lên xe, liếc nhìn Hà Nghiên, bỗng đưa tay cởi y phục của mình. Hà Nghiên giật thót, co rúm người lại. Phản ứng này của cô khiến hắn thoáng ngừng tay trong giây lát, xong tiếp tục cởi chiếc áo âu phục, ném lên người cô, lạnh lùng bảo: “Mặc vào.”

Cô do dự, nhặt áo của hắn khoác lên người, cất lời “cảm ơn” theo thói quen. Vừa dứt câu, cả người nói lẫn người nghe đều sững sờ. Cô rủ mắt, rụt người vào góc, còn hắn cười mỉa mai, lại nhìn ra cửa sổ.

Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên nói: “Hà Nghiên, tôi sẽ giết em, một ngày nào đó, tôi có thể sẽ giết em.” Dù cô là thuốc phiện, một ngày nào đó hắn cũng sẽ từ bỏ cô, không mềm lòng, không đau khổ, giết cô, kết thúc mọi chuyện.

Cô lặng lẽ cúi đầu, mãi mới lên tiếng: “Được.”

Không biết vì lo Lương Viễn Trạch báo cảnh sát hay do đã sắp sẵn kế hoạch từ trước mà Phó Thận Hành không đưa Hà Nghiên về nước theo cách thông thường. Hắn dẫn cô vòng qua Đông Âu, vượt biên vào Trung Quốc, lúc này mới đổi xe đáp phi cơ riêng, bay thẳng tới Nam Chiêu. Giờ đã là giữa tháng một, sắp sửa đến Tết. Phó Thận Hành trực tiếp đưa cô từ sân bay về một biệt thự hẻo lánh, sau đó lẳng lặng rời đi.

Căn biệt thự rộng lớn, ngoại trừ một nữ giúp việc trung tuổi còn có mấy tên vệ sĩ cao to, một ngày hai mươi bốn tiếng thay phiên nhau canh giữ, giám sát cô nghiêm hơn tội phạm. Hà Nghiên sống như chết, một ngày ba bữa đúng giờ ăn cơm, buổi tối lên giường, ngủ hay không đều nằm đó, cho tới khi trời sáng, một ngày mới bắt đầu.

Cho đến ngày cuối cùng của năm, cô chủ động tìm kẻ đứng đầu đám vệ sĩ, yêu cầu: “Xin hãy báo với Phó Thận Hành, tôi muốn gọi điện cho ba mẹ báo bình an.”

Gã đàn ông nhìn cô, không nói không rằng. Đến tối, Phó Thận Hành đột nhiên xuất hiện, mang theo mùi rượu, đẩy cửa phòng cô ra. Cô đã sớm lên giường, thấy vậy vội bật dậy ấn đèn, nhìn hắn bước từng bước lại gần, ngừng bên cạnh giường, đứng đó quan sát mình.

Hắn nhìn một lúc lâu, chợt bật cười, ném tờ báo cho cô. Cô giật mình, nhặt tờ báo lên. Đó là một tờ báo tiếng Pháp, ra cách đây mấy ngày, phía trên có tin, một đôi vợ chồng người châu Á bị côn đồ tấn công khiến cả hai thiệt mạng, còn hiện trường vụ án thì bị đập phá đến nát bấy.

Hà Nghiên phát run không cầm nổi tờ báo. Thảo nào hắn đột ngột dừng xe, gọi A Giang ra căn dặn. Bảo sao A Giang không theo họ trở về, thì ra là để đi làm việc này. Thật nực cười, cô quả là ngu ngốc, tưởng hắn sẽ bỏ qua cho Lương Viễn Trạch, ngoan ngoãn theo hắn quay về. Cô ngẩng đầu, nhìn hắn không chớp, cánh môi không ngừng run rẩy, mấp máy không thốt thành lời.

Phó Thận Hành cong môi trào phúng: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi giữ chữ tín hơn em. Lương Viễn Trạch không chết, nạn nhân là thế thân, hai khách du lịch người Nhật Bản.” Hắn vừa cười vừa nói tiếp: “Nhưng Lương Viễn Trạch cũng gần sống mà như chết, hắn đã bị tẩy não, bị phẫu thuật chỉnh hình, trở thành một người hoàn toàn khác. Hắn đã quên em, quên hết mọi thứ trong quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.”

Cô chết đứng, hồi lâu mới có thể thốt thành tiếng: “Thật ư?”

Hắn nhướng mày, gật đầu: “Đúng vậy, đợi hắn khôi phục cuộc sống bình thường, tôi sẽ đưa em đi gặp hắn. Chờ hắn tìm được người yêu mới, lúc kết hôn, chúng ta có thể tới tham dự.”

Cô rủ mắt, khẽ cười: “Vậy cũng tốt, cảm ơn anh, Phó Thận Hành.”

Hắn túm cằm cô, nâng khuôn mặt cô lên dò xét: “Cảm ơn tôi?”

“Đúng vậy, cảm ơn anh.” Cô mỉm cười, nhẹ giọng trả lời: “Chỉ cần anh ấy còn sống, nhớ hay quên không sao hết.”

Phó Thận Hành nhìn cô chằm chằm như thể phân biệt thật giả. Một lát sau, hắn buông tay, bật cười, cởi áo lên giường, không động vào cô, nằm một lát chợt nói thêm: “Còn ba mẹ em, không cần gọi điện báo bình an. Họ vẫn nghĩ em đã chết từ lâu rồi.”

Cô trầm mặc, khẽ đáp: “Được.”

Phản ứng này rốt cuộc đã chọc giận hắn. Hắn lật người, cười lạnh hỏi: “Sao? Mất hết can đảm, muốn làm cái xác không hồn phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.