Hà Nghiên bình tĩnh nhìn hắn đáp trả: “Anh muốn tôi biểu hiện thế nào? Đau khổ, khóc lóc kêu than? Hay lao vào cắn xé cho hả giận? Phó Thận Hành, tôi phải làm sao anh mới cảm thấy hài lòng? Đừng bắt tôi phỏng đoán, hãy nói thẳng cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn anh.”
Cô đối đáp khiến Phó Thận Hành câm nín, lồng ngực đau nhức. Hắn tức giận nhìn cô, cuối cùng bật cười, xoay người không để ý đến cô nữa. Hà Nghiên những tưởng hắn sắp ỷ thế cậy mạnh, không ngờ, với biểu hiện này của hắn, cô nhất thời ngạc nhiên, ngồi im một lúc rồi cũng nằm xuống, co ro ghé sát một bên giường.
Cô không ngủ được, cũng không có định giả vờ ngủ, bèn mở to mắt chịu đựng. Nửa đêm, Phó Thận Hành trở mình rời giường, lặng lẽ rời đi.
Lần này, hắn đi rất lâu.
Trong biệt thự không có internet, tivi, cũng không sách vở hay tạp chí. Giúp việc và vệ sĩ thì như những kẻ câm điếc, mỗi khi Hà Nghiên lại gần bắt chuyện, bọn họ đều không có phản ứng. Hà Nghiên cảm thấy mình giống như một chú chim, chỉ khác chúng không bị giam giữ, không bị bỏ rơi giống như cô. Nếu không có trái tim mạnh mẽ thì nỗi cô tịnh này có thể sẽ khiến người ta phát điên.
Hà Nghiên vô cùng bình tĩnh. Cô ăn ngủ đúng giờ, ban ngày tập yoga. Hoặc đơn giản không làm gì cả, chỉ ngồi im như thiền mà trầm tư mặc tưởng. Thi thoảng, cô sẽ dậy sớm, quấn chăn lên sân thượng phía đông chờ mặt trời mọc. Đến sẩm tối, lại chuyển sang ô cửa sổ sát đất phía tây ngắm mặt trời lặn.
Trong vòng nửa tháng, dù là giúp việc hay vệ sĩ, bọn họ đều xem cô như thể quái vật.
Tối ngày mười tám tháng giêng, Phó Thận Hành ghé qua, lên thẳng phòng ngủ tìm cô: “Dậy đi, thay quần áo, theo tôi ra ngoài.”
Cô không từ chối, ngoan ngoãn tìm đồ để thay. Trước đó đã có người mang rất nhiều quần áo mới tới, tất cả đều là hàng hiệu, treo đầy trong tủ. Cô thờ ơ, hỏi hắn: “Đi đâu? Muốn tôi mặc theo phong cách gì?”
Hắn đút một tay trong túi đứng ở cửa ra vào, nhìn cô cười nhạt: “Túy Kim Triêu, tùy em chọn.”
“Túy Kim Triêu, Túy Kim Triêu, vậy thì phải phong tao một chút.” Cô lẩm bẩm, chọn một chiếc váy đen ướm lên người, sau đó lấy đôi giày cao gót lấp lánh, thay trước mặt hắn. Lúc đứng trước gương, cô không hài lòng với mái tóc ngắn của mình, quay sang bảo hắn: “Phó tiên sinh, phiền anh mua giúp tôi mấy bộ tóc giả, dài dài một chút.”
Phó Thận Hành sửng sốt nhìn cô, vừa tức vừa giận, đáp: “Được.”
Cô ngồi trang điểm, làm đi làm lại mất hơn nửa giờ. Cuối cùng đứng dậy xoay một vòng trước gương, quay lại đến bên cạnh hắn, hướng gương mặt trang điểm dày đặc về phía hắn, cười nói: “Xong rồi, đi thôi.”
Hắn đứng im bất động, lạnh lùng quan sát cô, sau đó cười cười quay người ra ngoài. Xe đỗ trước cửa biệt thự, A Giang đã lâu không gặp đang đứng chờ, sắc mặt vô cảm, vừa trông thấy Hà Nghiên, con ngươi thoáng lóe lên.
Hà Nghiên phớt lờ, xoay người chui vào trong xe, suốt dọc đường không nói một lời, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi xe lái vào Túy Kim Triêu, cô mới như bừng tỉnh, thận trọng lôi chiếc gương nhỏ ra trang điểm lần nữa, bước xuống xe, tiến lên khoác tay Phó Thận Hành.
Phó Thận Hành sửng sốt, thần sắc khó coi nhưng không gạt cô ra, trầm mặt đi vào trong Túy Kim Triêu. Vẫn là phòng bao ngày trước, có thêm mấy gương mặt lạ hoắc, thấy Hà Nghiên khoác tay Phó Thận Hành bước vào, bọn họ nhao nhao: “Ái chà! Suýt nữa thì bọn em mất công chuẩn bị em út cho anh Hành. Mọi người xem, anh Hành tự dẫn đến rồi kìa.”
Chợt nghe giọng Tiểu Ngũ cất lên từ đám đông, anh ta cười đe nẹt: “Im hết cho tôi, không ai được rò rỉ chuyện tối nay ra ngoài, cẩn thận quấy nhiễu hậu trạch của anh Hành.”
Mọi người cười vang, duy chỉ có Tiểu Bạch Dương đang ngồi sát Đầu Trọc là lén lút bĩu môi nhìn Hà Nghiên. Đầu Trọc xoa gáy cười ha hả, hiểu lầm ý Bạch Dương, nghiêng người thì thầm: “”Phải cá tính thế chứ, non nớt như con bé Trần Hòa nhìn phát chán.”
Tiểu Bạch Dương tức giận trợn mắt, hung hăng cấu véo hắn, hạ giọng mắng: “Đồ ngốc.”
Tiểu Ngũ từ sau đám người đi lên, định trêu chọc Phó Thận Hành thêm mấy câu, ánh mắt bỗng thảng thốt dừng trên người Hà Nghiên. Anh ta chăm chú nhìn kỹ, nhận ra cô, ý cười lập tức đông cứng, nhếch miệng chào: “Chị Hà.”
Anh ta vừa dứt lời, đám người quen biết Phó Thận Hành đều giật mình. Từ ngày Tiểu Ngũ được Phó Thận Hành trọng dụng, địa vị cũng nước lên thuyền lên, nhưng không có mấy người được anh ta xưng hô là “chị“. Hơn nữa, với cái họ đó, không ai đoán được Hà Nghiên là ai. Chuyện liên quan tới Hà Nghiên, số người biết rõ không quá nhiều. Thế nhưng, ai từng nghe nói về cô đều biết đối với Phó Thận Hành cô không hề tầm thường.
Khung cảnh náo nhiệt thoáng trở nên im ắng. Ngược lại, Phó Thận Hành tỏ ra điềm tĩnh, nắm bả vai Hà Nghiên đưa tới trước mặt đám đông, thản nhiên nói: “Sau này cô ấy sẽ là chị dâu nhỏ của mọi người, mọi người làm quen đi, tránh để sau này gặp mặt không nhận ra.”
Hà Nghiên mỉm cười, khóe môi kéo căng như sợi chỉ, độ cong cao thấp hoàn hảo, dựa người vào lòng Phó Thận Hành. Người khác không biết tính cách cô, Tiểu Ngũ và Đầu Trọc tiếp xúc với cô nhiều nhất thì chỉ biết ngây ra nhìn, hồi lâu mới định thần, quay đầu ngạc nhiên hỏi Tiểu Bạch Dương: “Tôi vừa nhìn thấy quỷ à?”
Tiểu Bạch Dương lại véo hắn, lén lút lẩn ra bên ngoài, nhắn tin cho chị Hoa: Cô Hà đã trở về. Cảm thấy tin nhắn không đủ rõ ràng, cô ta vội bổ sung thêm: Đang ở cùng Phó tiên sinh.
Tiếc là chị Hoa đọc hai tin này quá muộn, đến lúc đọc xong thì đã quá trễ. Chị ta định tiết lộ chuyện đám Tiểu Ngũ tổ chức tiệc chia tay độc thân Phó Thận Hành ở Túy Kim Tiêu cho Trần Hòa biết. Thành thật mà nói, chị ta thông báo tin này không phải để nịnh nọt Trần Hòa vì làm thế sẽ rất mạo hiểm.
Ban đầu, chị Hoa tiếp cận Trần Hòa với mục đích không khác gì lúc tiếp cận Hà Nghiên, đơn giản chỉ muốn nhân cơ hội ôm chân nịnh nọt Phó Thận Hành. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, chị ta nhận ra Trần Hòa là một cô gái tốt bụng, thật lòng thật dạ gọi mình một tiếng “chị Hoa“. Vì vậy, chị ta cũng coi Trần Hòa như em gái. Thấy con bé ngốc nghếch Trần Hòa thật tình có ý với Phó Thận Hành, sau khi biết Phó Thận Hành và tiểu thư nhà họ Điền đính hôn, Trần Hòa như người thất tình, trong lòng cảm thấy không nỡ. Suy đi nghĩ lại, chị ta vẫn quyết định kể chuyện này cho Trần Hòa nghe.
Trần Hòa không ngốc, chỉ là không tin, không tin Phó Thận Hành đột nhiên đính hôn với tiểu thư nhà họ Điền. Cô biết Phó Thận Hành yêu Hà Nghiên, cô cũng biết chuyện Hà Nghiên lừa hắn bỏ trốn cùng chồng cũ. Chính vì những chuyện đó, mà cô nảy sinh cảm giác khác lạ với Phó Thận Hành. Cô đã hiểu lý do vì sao Phó Thận Hành lại lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy, đồng thời cũng cảm thấy đồng cảm sâu sắc, sau đó yêu lúc nào không hay.
Buổi tối có tiết, cô lén chạy ra ngoài, gọi taxi tới Túy Kim Triêu, không đánh động đến ai, cứ thế quen đường quen lối tìm phòng bao của Phó Thận Hành.
Trong phòng có rất nhiều người, tất cả đều đang hồ hởi. Phó Thận Hành ôm một cô gái trong lòng, bị đám anh em vây quanh chúc tụng.
Chợt nghe có người kêu lớn: “Anh Hành không uống à? Không uống thì bảo chị dâu nhỏ uống thay đi.”
Cô gái tóc ngắn trong lòng Phó Thận Hành định đưa tay đón ly rượu, không ngờ bị Phó Thận Hành ngăn lại, lạnh nhạt nói: “Để tôi.”
Câu nói khiến mọi người nhao nhao, Phó Thận Hành cũng cười vang ngửa đầu uống cạn. Hắn đặt ly rượu xuống, vô tình quay sang Hà Nghiên, thấy cô chăm chú nhìn về phía xa xa, bấy giờ mới phát hiện bóng dáng Trần Hòa đang đứng bất động sau đám người.
Hắn thoáng giật mình, còn chưa kịp phản ứng bỗng nghe Hà Nghiên bật cười. Cô lấy tay chọc hắn, thì thầm: “Ái chà, chị dâu nhỏ đến kìa.”
Chỉ một câu nói liền khiến Phó Thận Hành nổi giận.
Mọi chuyện khác với những gì hắn mong đợi. Hắn giam cầm cô nhưng cô không nóng vội mà an nhàn tự tại. Hắn dẫn cô tới đây, cô liền thoải mái làm dáng, cười nói. Cô biết bạn thân của mình sắp đính hôn nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ không mấy quan tâm. Bắt gặp Trần Hòa, người mình từng bán mạng để cứu giờ biến thành tình nhân của hắn, cô cũng không chút phẫn nộ, còn cố tình trêu đùa hắn.
Phó Thận Hành sắc mặt sầm sì khó coi, ngược lại, Hà Nghiên liều lĩnh vẫy tay chào Trần Hòa, nhiệt tình gọi to: “Hòa Hòa, qua bên này ngồi, ngồi cạnh Phó tiên sinh đi, hai người chúng ta mỗi người một bên.”
Đừng nói là Trần Hòa, tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc trước hành động này của Hà Nghiên. Bọn họ ngây ngốc nhìn cô, không phản ứng. Đầu Trọc cười hì hì, cảm thán với Tiểu Bạch Dương: “Nhìn xem, nhìn trình độ của chị Hà đi, không hổ là...”
Tiểu Bạch Dương choáng váng sợ hãi, ngẩng phắt lên lấy tay bịt miệng hắn, vì lực quá mạnh mà phát ra thành một tiếng “bốp“.
Khuôn mặt anh tuấn của Phó Thận Hành trở nên lạnh như băng, hắn không để tâm tới Trần Hòa, lặng lẽ nhìn Hà Nghiên. Một lúc sau, hắn rướn môi cười nhạt. Hà Nghiên phớt lờ cơn giận đang bùng phát của Phó Thận Hành, đưa tay đẩy hắn, cười nói: “Kéo Trần Hòa lại đây đi, cô ấy đang xấu hổ kìa.”
Phó Thận Hành im lặng, đứng đó nhìn cô, một lúc sau mới chậm rãi phun ra hai chữ: “Ra ngoài.”
Trần Hòa sững sờ, phát hiện hắn đang nói với mình. Ánh mắt cô đỏ quạnh, nhìn hắn không dám tin: “Anh Phó?”
Phó Thận Hành mất kiên nhẫn, đi lướt qua cô, không cả liếc nhìn, lạnh giọng lặp lại: “Tôi bảo cô ra ngoài.”
Hà Nghiên bật cười, thanh âm này như giọt nước tràn ly. Gương mặt Trần Hòa thoáng đỏ bừng, nhảy khỏi sô pha, kéo cửa phòng chạy ra ngoài. Tiểu Ngũ và A Giang đứng bên ngoài, sớm nghe động tĩnh bên trong nhưng không dám lộ diện. Thấy Trần Hòa lao ra, Tiểu Ngũ do dự, căn dặn thuộc hạ: “Chạy theo xem thế nào, đừng để xảy ra chuyện.”
Nói xong, anh ta và A Giang ngầm đưa mắt nhìn nhau, hướng ra xa hai bước, đứng đó phòng thủ.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Phó Thận Hành rủ mắt nhìn Hà Nghiên, mím môi không nói. Còn Hà Nghiên cũng nhìn hắn, mắt ẩn chứa vẻ khinh thường. Trong lúc cả hai đang giằng co, di động trong túi Phó Thận Hành đột nhiên vang lên, phá vỡ sự im lặng. Hà Nghiên như đoán được điện thoại của ai, khóe môi giương cao hơn, vẫn dựa lưng vào ghế sô pha, chế giễu: “Nghe đi. Yên tâm, lần này tôi sẽ im lặng, tuyệt đối không nói nửa chữ.”
Biểu hiện tiểu nhân đắc chí của cô thật đáng ghét, Phó Thận vừa giận vừa cười: “Em nghĩ xem, nếu em nói ra liệu Điền Điềm liệu có tin không? Giữa tình yêu và tình bạn, em đoán cô ấy sẽ chọn gì?”
Hà Nghiên cười nhạt, đáp: “Tin hay không là việc của cô ấy, nói hay không là chuyện của tôi. Chuyện tôi làm kết thúc rồi, còn lại như thế nào tôi không quản được. Hơn nữa, không phải phụ nữ nào cũng giống như Trần Hòa, nói dăm ba câu liền bị anh lừa.”
Chiếc điện thoại không ngừng kêu vang, tưởng chừng không đạt mục đích không buông tha. Phó Thận Hành lôi điện thoại ra nhìn. Thấy màn hình hiển thị tên Điền Điềm nhưng hắn không nghe, lạnh lùng quay người ra cửa, phân phó A Giang: “Đưa cô ấy về.”
A Giang không dám hỏi nhiều, vội vàng tuân lệnh. Thấy Phó Thận Hành dẫn Tiểu Ngũ rời đi, gã vào phòng tìm Hà Nghiên, mặt không đổi sắc, nói: “Để tôi đưa cô về.”
Hà Nghiên không làm khó, rời sô pha, điềm tĩnh theo gã quay về biệt thự.
Phó Thận Hành đi một mạch tới nửa đêm mới về, lên thẳng phòng của Hà Nghiên. Sau khi bật đèn, hắn phát hiện cô không nằm ngủ mà ngồi một mình lặng lẽ trên ghế, người vẫn mặc bộ quần áo lúc tối, giày cũng không thay. Nhìn dáng vẻ ấy của cô, hắn bỗng mềm lòng, sắc mặt lạnh lùng tan chảy đi rất nhiều: “Sao không bật đèn?”
Cô ngẩng lên, không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại: “Rốt cuộc thì tình yêu thắng hay tình bạn thắng.”
Phó Thận Hành chăm chú nhìn cô, đi đến bên cạnh, cởi áo khoác tiện tay vắt lên thành ghế, ngồi xuống bàn trà đối diện Hà Nghiên: “Hà Nghiên.” Hắn gọi tên cô, hỏi: “Em có nghĩ, sở dĩ em dám làm thế, dám điên cuồng như vậy là dựa vào cái gì không?”
Không ngờ Hà Nghiên bật cười. Cô ngồi thẳng dậy, vắt hai chân vào nhau, nghiêng người ghé sát mặt hắn, hỏi: “Anh phải ngốc đến mức nào mới không biết mình có thẻ bài gì trong tay? Không sai! Hiện tại, tôi đang ỷ vào việc anh thích tôi, không thể buông bỏ tôi. Hơn nữa, anh không cần phải đoán, tôi là người rất thức thời, chỉ cần một ngày nào đó anh thấy phiền, tôi nhất định sẽ không vượt qua ranh giới.”
Hắn chưa bao giờ bắt gặp cô với khuôn mặt bất hảo như vậy. Nhìn một lúc, hắn bỗng vươn tay túm lấy cổ họng cô, mặc đôi môi tô đẫm son, hung hăng hôn xuống. Nhưng rõ ràng cô đã đề phòng trước, giãy dụa lui người ra sau, khẽ nhấc chân lên, cẩn trọng đạp đôi giày cao gót vào vị trí nhạy cảm của hắn, chậm rãi nói: “Anh đừng hôn tôi, tôi buồn nôn lắm.”
Câu nói khiến Phó Thận Hành sa sầm. Hắn nhìn cô chằm chằm: “A Nghiên, chuyện gì cũng phải có giới hạn, quá đáng quá không hay đâu.”
Cô nghe nhưng chỉ cười mỉm, nghiến răng nhấn mạnh gót giày, đáp: “Giới hạn à? Được thôi. Anh hãy khử trùng bản thân trước đi đã. Hàng công cộng, trước khi sử dụng phải khử trùng là lẽ thường tình.”
Phó Thận Hành tức giận tái xanh mặt mũi, nắm chặt mắt cá chân của cô, áp người tới, chống tay lên lưng ghế sô pha, nhốt cô trong lòng mình, nghiến răng nói: “A Nghiên, em đang ở đây tìm đường chết đấy.”
Cô ngửa ra sau tránh né, cần cổ thon mảnh liền lộ trước mắt hắn: “Chỉ cần anh cam lòng, tôi sẽ để mặc anh giết tôi.”
Hắn không nỡ buông bỏ, chẳng những không thể buông bỏ mà còn bị dáng vẻ phẫn uất của cô mê hoặc. Cả buổi tối hắn đã bị cô chơi xỏ, ôm một bụng tức về nhà. Nhưng khi nhìn cô mịn màng nõn nà, hắn lại không tự chủ cúi đầu hôn xuống.
Lần này, Hà Nghiên không trốn chạy, cô vòng tay ôm lấy cổ hắn, luồn ngón tay vào tóc hắn, mặc hắn hôn môi hôn cổ mình. Lúc hắn bắt đầu động tình, cô chợt bảo: “Thẩm Tri Tiết, đừng ngủ với Điền Điềm, được không?”
Hắn thoáng khựng lại, ngẩng lên nhìn cô.
Cô cũng nhìn hắn, sắc mặt điềm tĩnh, ánh mắt lộ vẻ chán ghét không thể che giấu: “Đổi người đi, ai cũng được, chỉ cần không phải là Điền Điềm. Tôi không sợ anh gây tổn thương cho cô ấy, chỉ đơn giản là cảm thấy buồn nôn. Tôi và cô ấy thân nhau, vừa nghĩ anh chạm vào cô ấy sau đó lại đụng vào tôi, tôi liền thấy buồn nôn.”
Hắn không bằng lòng với nửa câu đầu của cô, cười lạnh hỏi: “Thay người khác thì không thấy buồn nôn?”
“Cũng buồn nôn.” Cô thản nhiên trả lời: “Nhưng có thể chịu đựng được, riêng Điền Điềm thì không.”
Hắn không nổi giận, buông cô ngồi sang bên, cười tự giễu: “Sao không nói dối, là do em ghen, cho nên không muốn tôi chạm vào người đàn bà khác, không chỉ Điền Điềm, mà tất cả phụ nữ khác đều không được?”
Cô không thể nhịn cười, hỏi lại hắn: “Nếu tôi nói vậy anh có tin không? Chuyện tình cảm phải tiến từng bước, biết rõ anh không tin, tôi hà tất phải nói ra.”
Hắn chậm rãi gật đầu, quay sang nhìn cô: “Có đúng là nhẫn nhịn nổi không?”
“Thật ra là không nhẫn nhịn được, giống như hai chị em cùng chia sẻ một người đàn ông, không thể không buồn nôn.” Nói xong, cô vô thức nhíu mày: “Vì vậy, nếu có thể, vẫn nên đổi đối tượng kết hôn thì hơn, anh không phải không thể lấy cô ấy mà.”