Vào buổi tối lúc 7 giờ 55 phút, trên mặt sông các tàu thủy đi đi lại lại, ráng chiều rực rỡ hòa lẫn vào hai bên bờ sông.
Trên đường tới tiệc rượu ở tầng sáu của khách sạn đầy những bóng dáng đủ hương thơm, tinh quang rực rỡ không thua gì cảnh đẹp bên ngoài sông.
Thẩm Đường đang cúi đầu nhìn vào vòng tay, hai phút trước vừa mới từ bên trong ra. Phía trước có bậc thang, chị Lý đưa tay đỡ cô, nhắc nhở: “Cẩn thận.” Thẩm Đường liếc mắt nhìn bậc thang một cái, cẩn thận bước xuống.
Trần Nam Kính đã xuất hiện ở phía trước.
Cô liền không có hứng thú xuống xem nữa. Chị Lý không chú ý đến nét mặt lạnh nhạt của cô: “Không nghĩ đến đêm nay đạo diễn Trần cũng đến.”
“Ừ, có trong danh sách.” Thẩm Đường dường như không có việc gì tháo vòng tay đưa cho người đại diện. Chị ấy đem cất trong túi: “Chị ở phía sau bàn chờ em.”
Ngồi vào bàn phía trước, người đại diện luôn xem sắc mặt và lễ phục của Thẩm Đường thì không thấy có chút nào không ổn cả.
Vô số màn trập* vang lên, cô sớm đã tập thành thói quen. Thẩm Đường thẳng lưng, bước chân không nhanh không chậm, tự cao tự đại.
(Màn trập: hay còn gọi là cửa trập, là lớp màn hình bằng kim loại được đặt trước cảm biến. Nó là bộ phận rất quan trọng của máy ảnh, giúp điều tiết lượng ánh sáng đến bộ cảm biến. Nguồn: google)
Đêm nay, Vệ thị là người tổ chức chính trong buổi đại hội chiêu thương*. Ghế ngồi ở chính giữa sân khấu hôm nay là dành cho các công ty lớn. Thẩm Đường và các diễn viên khác ở vị trí bên cạnh.
(Đại hội chiêu thương: là một trong bốn yếu tố của Marketing – mix bao gồm những hoạt động nhằm thông báo, thuyết phục, khuyến khích thị trường tiêu thụ sản phẩm và quảng bá, giao tế, bảo vệ thị phần. Nguồn: wikipedia)
“Tình huống đêm nay là sao? Đạo diễn Trần cũng đến đây.”
“Ông ta đến đây cũng coi như là bình thường, dù sao cũng có tác phẩm muốn bán. Tôi nghe nói đã không có ít công ty lớn đến hiện trường tham quan rồi, trước kia các buổi đại hội chiêu thương đều là công ty Cao quản lý đến mà.” Người bên cạnh nhỏ giọng nói.
Thẩm Đường lập tức đi đến ghế có tên mình, nhìn thấy người quen ở gần thì gật đầu một cái chào hỏi. Cô không thích bắt chuyện, người khác cũng không muốn tìm cô nói chuyện phiếm.
Kim đồng hồ vẫn miệt mài chạy.
Thẩm Đường xem đồng hồ, đã 8 giờ 9 phút, buổi đại hội chiêu thương mới bắt đầu. Không biết vị khách quý nào đi muộn đến chín phút.
Phó tổng lên đọc diễn văn, dạo đầu chỉ toàn là lời khách sáo, phía dưới cũng chỉ được mấy người nghe. Mãi đến khúc giữa thì bầu không khí mới sôi nổi lên.
“Đạo diễn Trần đã lâu không lộ mặt nhưng sức hấp dẫn vẫn không thuyên giảm. Đúng rồi, lần trước có cùng với đạo diễn Trần ăn một bữa tiệc, bọn họ nói chuyện về cô, đạo diễn Trần rất khen ngợi cô, nói Thẩm Đường cô là người có tính kiên trì...”
Thẩm Đường không chú ý đến nữ diễn viên nhỏ nói chuyện với cô, một chữ cũng không nghe vào, ánh mắt trống rỗng nhìn người ở trên sân khấu. Cô ta thấy thế liền ngừng lại lời đang nói, tầm mắt lần thứ hai về lại sân khấu nhìn Trần Nam Kính trả lời vài vấn đề với người chủ trì.
Trần Nam Kính năm nay đã bốn mươi chín tuổi, ở trong cái vòng luẩn quẩn này đã ba mươi năm. Mặc kệ là nhan sắc hay dáng người đều không nhìn ra được năm tháng đã bào mòn. Được xưng là nam thần không tuổi.
Từ diễn viên đến đạo diễn nổi tiếng, ông ta chính là nhãn hiệu số một. Đã vào được ba mươi năm nhưng Trần Nam Kính cơ hồ không có tin xấu nào, duy chỉ có một lần bị truyền ra.
Có lẽ hai mươi lăm năm trước, lúc ấy Trần Nam Kính mới hai mươi tư tuổi cùng đại tiểu thư nhà giàu nào đó yêu nhau. Gạt nhà gái người ta, hai người đã đăng ký kết hôn ở Florida còn có đứa nhỏ là con gái nữa.
Khi đó internet chưa phát triển, mọi người biết đến không nhiều lắm. Cuối cùng tin tức này bị bỏ mặc. Nghe nói bố của đại tiểu thư nhà giàu đó đã mạnh mẽ áp chế tất cả dư luận.
Vài năm trôi qua, hiện tại Trần Nam Kính đã quen rồi kết hôn với vợ mình hơn hai mươi năm nhưng tình cảm vẫn như lúc ban đầu. Họ là đôi vợ chồng mẫu mực trong giới giải trí. Năm đầu tiên hai người kết hôn đã có con gái, gọi là Trần Nhất Nặc. Câu chuyện ông ta cùng đại tiểu thư nhà giàu đó kết hôn và sinh con gái đã không có người nào nhắc lại nữa.
Đêm nay, Trần Nam Kính ở đại hội chiêu thương của Vệ thị nói về bộ phim, nữ chính là Trần Nhất Nặc – con gái của ông ta.
Đây là lần đầu tiên hai người hợp tác. Và cũng là bộ phim có lượt điểm bán lớn nhất.
“Chúng ta xin mời Nhất Nặc lên sân khấu để chia sẻ một chút về việc hợp tác chung với ba mình.” Những lời người chủ trì nói trên sân khấu giống như khối thạch ném xuống hồ đã tạo nên những gợn sóng.
Người đang vùi đầu nói chuyện cũng nhìn qua. Duy chỉ có Thẩm Đường thu hồi ánh mắt, không nhìn trên sân khấu nữa.
Người chủ trì đỡ Trần Nhất Nặc lên còn Trần Nam Kính lại liếc xuống dưới sân khấu giống như đang tìm người, liếc nhanh qua chỗ ngồi bên cạnh khách quý một cái. Ngọn đèn tôi tối, một mảnh hư vô, cái gì cũng không nhìn thấy rõ.
Dưới sân khấu, Thẩm Đường cúi đầu xem đồng hồ. Đầu ngón tay vuốt phẳng mặt đồng hồ rồi đi theo sự chuyển động của kim đồng hồ.
Nữ diễn viên nhỏ bên cạnh xoay mặt qua tìm cô nói chuyện: “Đạo diễn Trần vội tới cổ vũ cho Trần Nhất Nặc cũng không có bất ngờ gì. Đêm nay hẳn là bộ phim của Trần Nhất Nặc được đầu tư sẽ thắng lớn.”
“Ừ.” Thẩm Đường không chút để ý nhìn đồng hồ, trên sân khấu đạo diễn Trần cùng con gái nói với nhau. Cô không có hứng thú, cả người tỏa ra hơi thở sắc bén “đừng nói chuyện với tôi“. Nữ diễn viễn đó liền thức thời ngồi im lặng. Thẩm Đường trước sau như một không để ý đến người bên ngoài đánh giá cô như thế nào.
Trước kia đã có mấy blogger(*) nói qua rằng hồi nhỏ Thẩm Đường không biết ba mẹ là ai. Khi bắt đầu đi học, mỗi lần điền thông tin của ba mẹ thì cô trực tiếp đánh dấu x. Nghe nói cô được ông nội nuôi lớn ở bờ biển, họ của cô là theo họ ông nội.
(营销号: blogger, tài khoản mạng chuyên đăng bài về showbiz, đôi khi có thể nhằm mục đích bôi xấu hoặc thanh minh cho một nghệ sĩ nào đó. Nguồn: bloganchoi.com)
Trước kia không ít blogger đào thân thế của Thẩm Đường nhưng không đào được manh mối nào có giá trị cả, còn có người nhắn lại: [Cảm giác nhà Thẩm Đường đặc biệt có tiền. Loại khí chất cao quý, lạnh lùng nhưng lại trong trẻo của cô ấy mà gia đình bình thường thì không bồi dưỡng được.] Phía dưới cả đám người hùa theo.
Bài post cuối cùng đào thân thế của Thẩm Đường đều bị xóa sạch. Cho tới bây giờ không ai biết được ba mẹ của cô là ai. Cô cũng chưa bao giờ cùng người khác nói về ba mẹ mình.
Có tiết mục ở trên, tiểu hoa mới nổi hay nói giỡn, nói muốn nhìn xem ba mẹ của Thẩm Đường rốt cuộc là thần tiên có nhan sắc như nào mới sinh ra được người con gái thần tiên này.
Trong giới có người ngấm ngầm nói Thẩm Đường không có ba mẹ cho nên không có gia giáo cũng là bình thường.
Ra mắt gần năm năm, cô một đường đạp lên sự đen tối để thuận lợi đứng lên.
Trong cái vòng luẩn quẩn này, ai nằm mơ cũng muốn trở thành Trần Nhất Nặc, có ba là Trần Nam Kính che mưa chắn gió cho. Nhưng quay về hiện thực lại muốn trở thành người phụ nữ như Thẩm Đường. Không có ba che chở thì phải tự mình bảo vệ.
Ngón tay Thẩm Đường vòng vo theo kim đồng hồ mười một vòng, đột nhiên đầu ngón tay cô dừng lại.
'Bốp – bốp – bốp –'
Tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt. Mọi người vui vẻ vỗ tay cho hai người Trần Nam Kính và Trần Nhất Nặc.
Thẩm Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, trên sân khấu không có một bóng người mà người chủ trì thì đang đứng bên cạnh sân khấu.
Trên màn hình lớn đang chiếu một bức ảnh giới thiệu. Chính là cô đóng vai chính trong một bộ phim truyền hình.
Cô cùng Trần Nhất Nặc đều là diễn viên chính trong bộ phim được Vệ thị đầu tư. Hai bộ phim có phong cách tương tự, lúc trước vẫn còn đang quay phim đã bị blogger lấy ra vài ba cái tiêu khiển.
Chủ yếu là do diện mạo hay tính cách hoàn toàn bất đồng giữa cô và Trần Nhất Nặc. Thế nhưng phong cách diễn nữ chính không khác lắm.
Tuy rằng Trần Nhất Nặc không thừa kế dung mạo xinh đẹp của ba mẹ nhưng bộ dáng lại ngọt ngào, rất có tài hoa. Danh tiếng ở trong giới không thể chê được.
Bởi vì cảm tình với ba mẹ không tồi, tính tình của Trần Nhất Nặc lại hiền lành, giọng điệu khiêm tốn, là người vừa có sự dịu dàng của nữ giới lại vừa có sự cởi mở của nam giới.
Còn tính tình của cô lại tương phản với Trần Nhất Nặc. Cô ích kỷ, lạnh nhạt.
“Sắp đến lượt cô lên sân khấu rồi, tôi giúp cô xem lại lớp trang điểm một chút nha.” Nữ diễn viên nhỏ ngồi bên cạnh nhiệt tình nói.
Thẩm Đường thu lại suy nghĩ, lần đầu tiên trong đêm nay nở nụ cười, “Cảm ơn“.
Cho dù trên mặt đang cười nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy xa cách.
Theo câu nói của người chủ trì 'xin mời Thẩm Đường', không ít người theo hướng người chủ trì nhìn qua.
Bọn họ lần đầu tiên nhìn Thẩm Đường, nghe đồn cô 'cậy nhan sắc mà phạm tội'.
Ánh mắt Đàm tổng cứ nhìn Thẩm Đường mãi, hôm nay hắn đến nơi này bởi vì nghe Thẩm Đường muốn tới chứ hắn cũng không có thời gian rảnh mà tự mình đến đây.
Có thể làm hắn thích thú chỉ có việc làm ăn và mỹ nữ.
Tầm mắt hắn đuổi theo bóng dáng gợi cảm lại thướt tha của Thẩm Đường tới giữa sân khấu. Thẩm Đường mặc lễ phục màu trắng hở vai, trên cánh tay là dãy hoa hải đường càng tôn thêm vẻ đẹp động lòng người.
Đàm tổng ngồi bên cạnh Nghiêm Hạ Vũ nói: “Xem ra bát quái trên mạng không nhất định là giả.”
Nghiêm Hạ Vũ cũng đang nhìn lên sân khấu. Bọn họ được sắp chỗ ngồi ở vị trí đầu tiên, đối diện trung tâm sân khấu, tầm mắt rất tuyệt nên có thể nhìn người trên sân khấu rất rõ.
Đúng là sự tài trợ của nhóm thương nhân lớn trong miệng người khác.
Mà Nghiêm Hạ Vũ đến muộn chín phút là vì có mặt trong nhóm đó.
Sau một lúc lâu, Nghiêm Hạ Vũ quay qua Đàm tổng: “Cái gì bát quái không giả?”
Đàm tổng ba lời hai câu nói một chút về bát quái kia.
Mọi người tiếp xúc qua Thẩm Đường nói cô không hơn trong ảnh nhưng trong ống kính cô đã là một người có vẻ đẹp tuyệt trần thì ngoài đời thật không tưởng tượng ra được cô ấy đẹp cỡ nào.
Vì thế còn bị thảo luận cực kỳ nhiều ở trên mạng.
Đàm tổng đánh giá chung: “Bản thân Thẩm Đường quả là tốt hơn khi xem trên tivi.” Còn không phải đẹp nhất thì hắn cũng chẳng đến xem.
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, ở trước mặt Đàm tổng anh ta không thích xoi mói về phụ nữ.
Đàm tổng còn nửa câu chưa nói xong, tính ngang bướng trên người Thẩm Đường khiến cho đàn ông có ham muốn chinh phục.
Hắn và Thẩm Nghiêm Vũ không tính là quen biết, lời nói của hắn hiểu được là được chứ không lát nữa ở trong bàn tiệc lại không đạt được mục đích của mình.
Cũng không nhìn chằm chằm Thẩm Đường nữa, không thôi lại giống như hắn chưa từng thấy phụ nữ giống nhau. Vì thế Đàm tổng tìm Nghiêm Hạ Vũ bắt chuyện: “Người bận rộn như cậu làm sao lại có thời gian rảnh rỗi từ Bắc Kinh đến đây để tham gia đại hội chiêu thương vậy?”
Nếu không làm nhanh một chút, làm sao anh ta có thời gian tham gia đại hội chiêu thương được. Việc mở rộng bận quá, không đến hiện trường được khiến anh ta phải đến đây cổ vũ cho việc quảng cáo bộ phim của Thẩm Đường. Nghiêm Hạ Vũ quay qua Đàm tổng: “Phải trung thành khi nhận sự ủy thác của người ta.”
Đàm tổng nghe được cảm thấy mơ hồ nhưng vẫn gật đầu phụ họa.
Có thể làm phiền Nghiêm Hạ Vũ tự mình đến đây cổ vũ thì người kia hẳn phải có địa vị lớn. Dù sao Nghiêm Hạ Vũ cũng là một trong những thái tử gia ở kinh đô.
- --
Chưa đầy năm phút, Thẩm Đường ở trên sân khấu nói xong.
Con người cô cao ngạo lại lạnh lùng, lúc nói chuyện cũng tích chữ như vàng.
Người chủ trì có chút áp lực khi nói chuyện cùng Thẩm Đường, anh ta không thường xuyên tiếp xúc với cô, cùng cô tương tác với nhau quá ít khiến cho anh ta hoài nghi trình độ chủ trì của mình trong một khoảng thời gian.
Thẩm Đường hướng về phía dưới sân khấu hơi cúi người để đi xuống.
Trên màn hình lớn bắt đầu phát tấm hình của bộ phim khác.
Thẩm Đường trực tiếp đi vào hậu trường, người đại diện đang đợi cô ở đó.
Bộ lễ phục hôm nay cô mặc là kiểu dáng thu đông mới ra của nhãn hiệu lớn được người ta gửi tới.
Buổi chiều chụp không ít hình, buổi tối còn muốn đi chụp cảnh đêm nữa.
Người đại diện lấy áo khoác choàng lên người cô, “Hôm nay nhiệt độ thấp, bên ngoài đang lạnh nên mặc áo khoác vào.”
Thẩm Đường hỏi: “Buổi tối không có sắp xếp gì chứ ạ?”
“Không có, 6 giờ hơn sáng mai có chuyến bay về Bắc Kinh.” Chị Lý ở với cô cũng lâu nên nghe được ý khác trong câu hỏi kia, “Em buổi tối muốn làm gì?”
Thẩm Đường liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sông, ánh trăng treo cao kéo đám mây lơ lửng ở trên đỉnh tòa cao ốc, cô hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thượng Hải rất ít khi có ngày như vậy.”
Chị Lý: “Dù sao so với Bắc Kinh cũng nhiều.” Cô ấy nhìn Thẩm Đường, “Thượng Hải thời tiết không tồi, sau đó?”
Khóe miệng Thẩm Đường gợi lên ý cười: “Không phải là một bữa ăn lớn, thật xin lỗi cho một buổi tối tốt như vậy.”
Chị Lý không lưu tình chút nào: “Tâm tư này nên chết đi.”
Thẩm Đường ra mắt cho đến nay chưa bao giờ ăn quá no.
Nửa đêm nằm mơ, trong mộng cũng đói, phải uống sữa đến chua xót. Không biết nguyên nhân gì, sau khi cô ngủ thế nhưng lại cùng người nào đó thân mật, thân mật đến mức đem mặt chôn ở trong cổ anh, chép miệng một cái thì đầy nước miếng trên cổ anh.
- --
Vừa mới vào thang máy, người đại diện nhận được điện thoại của nhiếp ảnh gia, đã sớm quyết định chụp cảnh đêm ở ngoài sân. Nhưng vì nhân viên công tác của khách sạn lúc kết bạn có sự nhầm lẫn, hiện tại trên tầng thượng đang bắt đầu có người nằm úp sấp.*
(Chắc ý tác giả là paparazzi á)
Không thôi đến hai ba giờ sáng lại có chuyện.
Hoặc là đổi sân, bằng không sẽ phải chờ cánh bên kia kết thúc.
Sau nửa đêm nào còn có cảnh đêm để chụp. Chị Lý trưng cầu ý kiến Thẩm Đường, “Nếu không bây giờ đi ra ngoài chụp bổ sung?”
Thẩm Đường không hề nghĩ ngợi: “Đi nhà trọ.”
Chị ấy nhớ rất rõ: “Căn nhà trọ không phải là thuê?“. Cô cảm thấy không ổn: “Muộn như vậy tùy tiện quấy rầy khách thuê hình như không tốt lắm?”
Thẩm Đường lấy điện thoại, “Cái kia không phải của em.”
Chị ấy biết Thẩm Đường nói nhà trọ là của ai, lấy cảnh ở ngoài sân nhà trọ với cảnh lấy ở sân thượng khách sạn cơ bản cũng không có gì khác biệt lắm.
Thẩm Đường tìm được dãy số. Điện thoại vang lên ba tiếng đã được tiếp.
Thẩm Đường nghe được tiếng anh nói với người bên cạnh: xin lỗi, tôi nhận điện thoại đã.
Có thể làm cho anh khách sáo như vậy hẳn là đối tác làm ăn.
Theo sau là tiếng bước chân vội vàng, tiếp đó là âm thanh mở cửa.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi
Mặc kệ là bao lâu cô mới gọi điện cho anh, mặc kệ là nhiều lúc anh bận nhưng khi nhận điện thoại chưa bao giờ lạnh nhạt hỏi cô một câu: có chuyện gì?
Mỗi lần đều là kiên nhẫn hỏi cô, làm sao vậy.
Đã lâu Thẩm Đường không nghe tiếng anh. Mấy ngày nay cô vừa mới hoàn thành phần diễn trong một bộ phim, nhập vai quá sâu, đang lo không biết thoát vai như thế nào.
Âm thanh đặc biệt lành lạnh của anh nháy mắt làm cho cô trở về thực tế.
Thẩm Đường nói với anh: “Bây giờ em đang ở Thượng Hải, anh cho em mượn nhà trọ chụp mấy tấm ảnh nha.”
Nhà trọ kia vốn là mua cho Thẩm Đường ở khi đến Thượng Hải, anh đến đây công tác thì cũng ở lại.
Trong âm thanh của anh rõ ràng có tiếng cười nhưng chứa tình cảm khiến người ta nghe không ra là vui hay giận: “Có phải trong thời gian này đóng phim quá mệt, nhập vai quá sâu nên không nhớ rõ anh là gì của em, mới khách sáo như vậy sao.”
Thẩm Đường không phải là khách sáo với anh, “Nửa năm không ở nên không nhớ mật mã thang máy.”
Đầu bên kia trầm mặc, mật mã thang máy cho đến bây giờ cũng không cài, chỉ cần đưa vân tay vào là được.
Nhưng anh cũng không nói nhiều với cô.
So với giọng nói lạnh nhạt không có cảm tình khi nãy thì bây giờ đã dịu dàng không ít, “Chờ một chút.”
Treo điện thoại.
Thẩm Đường nghĩ anh muốn cô chờ một lát là để gửi mật mã cho cô.
Rất nhanh quản gia nhà trọ đã liên hệ với Thẩm Đường, hỏi rõ ràng yêu cầu chụp hình để trước tiên đi rửa sạch sân.