Mặc dù nhiếp ảnh gia đã nhìn quen khu nhà cấp cao rồi nhưng trong nháy mắt bước vào nhà trọ kia vẫn bị chấn động bởi sự xa hoa ở trong phòng. Người đại diện nói là tạm thời hỏi mượn chỗ ở của bạn, anh ta cũng không tự nhiên lắm miệng mà hỏi bạn đó là bạn gì.
Nhà trọ không có vết tích sinh hoạt mấy, chỉ có cuốn tạp chí cũ trên bàn trà kia là có chút hơi thở sinh hoạt.
Trên trang bìa đầu tiên của cuốn tạp chí có nhân vật là Thẩm Đường.
Bổ sung thêm mấy tấm ảnh chụp cảnh đêm, Thẩm Đường không ngủ lại ở nhà trọ mà cùng với người đại diện quay về khách sạn.
Chị Lý nảy sinh lòng nhân từ, nói buổi tối có thể ăn khuya. Nhưng mà chỉ được salad hoa quả thôi.
Vì bộ lễ phục này mà cả ngày hôm nay cô nhịn đói, không khao bản thân một bữa quả là có lỗi.
Ngoài salad, cô dự định sẽ thêm nửa phần bò bít tết nữa.
Món ăn gọi còn chưa đến thì tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Người đại diện tìm cô làm cô phải vội vàng thu dọn đồ ăn lại.
Thẩm Đường vừa tắm xong đang đắp mặt nạ, trông qua có chút lười biếng.
“Làm sao đột nhiên lại có bữa tiệc?”
“Lãnh đạo trong buổi hôm đó tự mình gọi điện thoại cho chị, nói bộ phim em quảng cáo trong buổi chiêu thương đoạt giải quán quân. Trước tiên qua chúc mừng một chút.” Trong mắt chị ấy khó nén tia phấn khởi, “Trước đó chị còn lo lắng, vạn nhất bộ phim của đạo diễn Trần kia bị Vệ thị mua, bộ phim của em bị đẩy lùi lại thì không biết trên mạng chế giễu em như thế nào nữa.”
Bây giờ có thể hoàn toàn đem lo lắng ra ngoài rồi.
Tham gia bữa tiệc chắc hẳn đều là mấy thương nhân đồng ý tài trợ.
Phí quảng cáo động một tí là trên trăm triệu, đều là cấp bậc ba ba.
“Đúng rồi, tiệc chúc mừng ở ngay khách sạn này, phòng ở tầng chín.”
Thẩm Đường kéo mặt nạ xuống vo thành hình tròn, chất dinh dưỡng của mặt nạ ở trên mặt cô đang nhỏ giọt trên mu bàn tay. Cô nhìn chị Lý trong gương, “Chị về lấy điện thoại nói em đang chụp cảnh đêm, phải mất một lúc mới về được.”
Chị ấy đến tủ quần áo tìm cho cô bộ quần áo thích hợp, “Lãnh đạo nói, biết buổi tối em có kế hoạch, cố ý chờ em hoàn thành xong bộ ảnh mới gọi điện cho chúng ta. Tất cả mọi người đang đợi em đó.”
Người đại diện chọn một cái váy dài đơn giản, là phong cách ưa thích của Thẩm Đường, đưa cho cô, “Thay đồ nhanh đi, em không phải vừa muốn một bữa ăn no sao, vừa hay cơ hội tới.”
“.......”
Thẩm Đường không dồn hết tâm trí vào trang điểm, tóc xoăn mềm mại để khô xõa tung.
Ỷ vào làn da đẹp nên cô chỉ đeo mấy đồ trang sức đơn giản.
Thẩm Đường đóng son lại, “Chị, chị hỏi lại một chút bữa tiệc đêm nay có những ai.”
Chị Lý hiểu được ý tứ, rất nhanh đánh chữ cho vị lãnh đạo kia.
Một lát sau bên kia phản hồi lại.
Chị ấy nhìn điện thoại trả lời Thẩm Đường: “Nghiêm Hạ Vũ, Đàm tổng...”
Thẩm Đường không quan tâm những người sau đó, bữa tiệc này Nghiêm Hạ Vũ là khách quý lớn nhất rồi.
Cô chọn túi thích hợp rồi đi ra ngoài.
Từ tầng hai mươi chín đến tầng chín chỉ có mấy chục giây.
Người đại diện đưa cô thẳng đến cửa phòng, chỉ chỉ khu nghỉ ngơi bên kia, “Chị không đi, em đến đó đi.”
Thẩm Đường biết chị ấy lo lắng cái gì: “Chị quay về nghỉ ngơi đi, em không uống rượu.” Trường hợp thế này cô ứng phó được.
Chị Lý khoát tay, ý bảo cô đi vào đi.
Ngoài cửa có vệ sĩ mở cửa cho Thẩm Đường.
Người đại diện lo lắng nên không lên lầu, ở khu nghỉ ngơi xem điện thoại chờ Thẩm Đường.
Trong phòng chuyện trò vui vẻ. Có rất nhiều người, cô chỉ thấy chỗ ngồi của Nghiêm Hạ Vũ. Anh ta dựa lưng vào ghế dựa, dáng vẻ thả lỏng, ngón tay vô thức xoay ly đế cao, nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh.
Thấy cô đến, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
“Tiểu Thẩm, đến bên này.” Gọi cô là lãnh đạo trong buổi đại hội hôm đó, giới thiệu cho cô từng người ngồi trong bàn.
Những người đêm nay tới đều là thương nhân đồng ý giúp quảng cáo cho bộ phim của cô.
Công ty của Nghiêm Hạ Vũ là doanh nghiệp có danh tiếng nhất, dùng lời nói của người đại diện là ba ba đứng đầu.
Cách mấy chỗ Nghiêm Hạ Vũ chính là Đàm tổng, hắn lắc ly rượu đã nhìn thấy đáy, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Thẩm Đường.
Lúc ở đại hội chiêu thương dù sao cũng cách một khoảng là sân khấu còn bây giờ chỉ cách có một cái bàn ăn, có thể nhìn rõ lông mi của Thẩm Đường đang chớp.
Người phụ nữ này là cực phẩm của nhân gian.
Trên bàn có hai cái ghế trống, bên cạnh Nghiêm Hạ Vũ một cái còn một cái bên cạnh Đàm tổng.
Người có mắt tự nhiên sẽ chọn vị trí bên cạnh Đàm tổng. Loại bữa tiệc như này đều là dựa theo địa vị và xuất thân mà sắp xếp, bản thân mình ngồi ở đâu trong lòng đã rõ.
Nhưng trong mắt mọi người Thẩm Đường lại khác, cô cười tựa như không cười mà đi đến chỗ của Nghiêm Hạ Vũ.
Vị lãnh đạo thay Thẩm Đường một phen toát mồ hôi, Nghiêm Hạ Vũ không thể so với thương nhân tài trợ khác. Không phải phụ nữ nào đến gần anh ta cũng nể mặt. Đừng nói đến việc có thể bị lấy lại mà còn đem việc tài trợ cho quảng cáo bị rối tung lên.
Mất nhiều hơn là được.
Ông ta chạy nhanh đến ngăn cản: “Tiểu Thẩm, Nghiêm tổng còn có bạn chưa đến.”
Nhắc nhở cô vị trí mà bản thân nên ngồi.
“Không sao, bạn bận quá nên không đến.” Nghiêm Hạ Vũ cười trêu ghẹo, “Bằng không chỗ quan trọng nhất cũng không tới phiên tôi ngồi.”
Thẩm Đường đi tới ngồi, chếch đối diện cô là Đàm tổng.
Đàm tổng đối với Thẩm Đường không hiểu ái mộ là gì, rất lâu không có người phụ nữ nào khiến hắn tâm tâm niệm niệm*.
(Tâm tâm niệm niệm: luôn luôn tập trung nghĩ đến việc định làm.)
Hắn đưa ly đế cao cho nhân viên phục vụ, đổ rượu vang hơn nửa ly.
“Thẩm lão sư,“ lời chúc mừng còn chưa kịp nói ra.
Điện thoại đặt trên bàn của Nghiêm Hạ Vũ rung lên, anh ta liếc xem một cái rồi trượt màn hình nghe điện thoại.
“Tôi tới rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ nhíu mày: “Không phải nói đi đường vòng sao?” Bởi vì đi đường vòng sẽ không phải đi đường biển.
“Ngồi du thuyền.”
Nghiêm Hạ Vũ “chậc chậc” hai tiếng.
Ý vị sâu xa chỉ có hai người bọn họ hiểu.
Cửa phòng từ bên ngoài đẩy ra.
Anh ta cúp điện thoại, đứng dậy đón người.
Bóng dáng cao lớn, áo sơ mi trắng quần tây đen kia một bước đi vào. Người quen biết anh đều buông ly, vây quanh anh bắt tay chào hỏi, nhất thời như những ngôi sao vây quanh mặt trăng.
“Tổng giám đốc Tưởng, đã lâu không gặp.”
Đàm tổng rốt cuộc cũng hiểu được lúc ở đại hội chiêu thương, Nghiêm Hạ Vũ nói 'bị người khác nhờ' là bị ai nhờ, hóa ra là Tưởng Thành Duật. Vị nhị công tử này của Tưởng gia và Hạ Nghiêm Vũ là bạn thân từ nhỏ.
Hắn đặt cái ly xuống rồi cũng đi theo qua.
Thẩm Đường chống cằm nhìn Tưởng Thành Duật, đến một người như cô còn bình tĩnh ngồi ở đó.
Lúc anh tới giúp cho việc chào hỏi của cô và Đàm tổng được lược bớt đi.
Thẩm Đường nghĩ, lần trước cùng người đàn ông này ở trên giường trao đổi sâu sắc có lẽ là hơn một tháng trước.
Trong khoảng thời gian này cô trong đoàn phim suốt, hôm trước là cô vừa mới quay xong.
Lúc đó chỉ có gọi điện thoại qua mấy lần mà đều là anh gọi cho cô.
Không nghĩ đến anh đã ở Thượng Hải.
Bất kể là cô hay Tưởng Thành Duật đều không có thói quen hỏi kế hoạch làm việc của nhau, không gian cá nhân của hai người tuyệt đối tự do.
Nghiêm Hạ Vũ quay về lấy ly rượu, tay còn lại cầm hộp thuốc lá, đem chỗ ngồi quan trọng nhường lại cho Tưởng Thành Duật.
Đến khi Tưởng Thành Duật đi đến trước mặt, Thẩm Đường mới đứng lên, ra vẻ không quen: “Tổng giám đốc Tưởng.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, đưa áo vest cho nhân viên phục vụ để vào tủ quần áo.
Nhân viên phục vụ ở đây đã thấy qua các loại dáng vẻ của đàn ông nhưng cũng nhịn không được nhìn Tưởng Thành Duật vài lần. Cảm thấy toàn thân anh đầy cấm dục còn lạnh lùng nữa khiến người ta dễ dàng rơi vào.
Tưởng Thành Duật đứng bên cạnh nhìn vị trí quan trọng kia, không ngồi.
Anh gõ gõ lưng ghế, ý bảo Thẩm Đường, “Em ngồi đây.”
Lúc này tất cả mọi người đều kinh ngạc ngoại trừ Nghiêm Hạ Vũ.
Tưởng Thành Duật ở trước mặt nhiều người như vậy nhường chỗ quan trọng nhất cho cô, Thẩm Đường có chút thụ sủng nhược kinh* nhưng cô am hiểu nhất là khống chế nét mặt, thoải mái nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Tưởng.”
(Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà lo sợ)
Cô hiển nhiên đi đến chỗ ngồi đó.
Chỉ là một cái chỗ ngồi mà thôi thế nhưng lại có một lợi thế khi quan sát thế giới.
Tối nay, không ai mời cô uống rượu nữa.
Tưởng Thành Duật ngồi xuống bên cạnh cô. Tự nguyện đem mình làm nền.
Bữa tiệc tối nay của mọi người là dò ý tứ xem vị chuyên gia nhỏ này, giật mình liếc mắt với nhau một cái.
Hóa ra Tưởng Thành Duật vừa ý Thẩm Đường.
Thẩm Đường vẫn như thường giữ bình tĩnh, vẫn giữ tư thế chống cằm như trước, nhàn hạ xem Tưởng Thành Duật mở khăn ăn được xếp thành bông hoa ra.
Người đàn ông này chỉ cần ngồi ở đây cũng khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Tưởng Thành Duật trải khăn ăn ra, ỷ vào ưu thế cánh tay dài mà vắt tay trái ra sau lưng Thẩm Đường, gần như đem cô ôm vào trong lòng. Hai tay cầm khăn ăn trải ra một chút, ngón tay linh hoạt đem khăn ăn cột vào cổ cô.
Biểu hiện công khai chủ quyền đã rõ ràng, lại còn che khuất phong cảnh xinh đẹp như ẩn như hiện của cô trước người kia.
Tưởng Thành Duật cũng không quên giúp cô giảm bớt sự xấu hổ, nửa vui đùa: “Khăn ăn được dệt từ vải lanh không tồi, trước khi đi gói mấy cái đặt ở trên máy bay để dùng.”
Nghiêm Hạ Vũ nói với nhân viên phục vụ, hướng ly rượu trong tay về phía Tưởng Thành Duật, “Cơ hội phát tài của các anh đã tới, một cái tính cậu ta hai vạn, không cần khách khí với cậu ta, lấy hai mươi cái nha.”
Miệng anh ta chứa ý cười: “Đến lúc đó các anh kiếm lời nhớ chia cho tôi một phần, tôi là người không có lòng tham đâu, cho tám hay mười cái đã rất hài lòng rồi.”
Làm cho nhân viên phục vụ cũng cười lên.
Trong phòng anh một lời tôi một tiếng, náo nhiệt hẳn lên.
Tưởng Thành Duật và Nghiêm Hạ Vũ hai người này, bất kể là trường hợp gì cũng đều vô cùng thành thạo.
Thẩm Đường rũ mắt nhìn xuống khăn ăn, cũng chẳng phải con nít, lại không có người trưởng thành nào trong bữa ăn lại đem khăn ăn cột trên cổ thành khăn lau nước miếng cho trẻ con như này.
Nhưng bởi vì là kiệt tác của Tưởng Thành Duật, tác dụng của chiếc yếm tạm thời này không giống nhau.
Từ trước đến nay Tưởng Thành Duật đối với cô rất săn sóc, bình thường cũng làm cho cô vui. Nhưng vị nhị công tử của Tưởng gia này có sự khác biệt, dường như là kiêng kị không thể đòi hỏi anh.
Một là tình yêu, hai là hôn nhân.
Còn những cái khác anh đều không keo kiệt với cô.
Anh đối với sở thích của cô cũng chiều theo.
Nhưng cô lại chẳng để ý sở thích của anh, lúc cùng anh yêu đương đều là xa cách vạn dặm.
Không biết trong lòng anh có người phụ nữ hay không.
Tưởng Thành Duật hỏi cô: “Khi nào thì về Bắc Kinh?”
Thẩm Đường trong một chốc trả lời ánh mắt của anh, “Sáng mai.”
Tưởng Thành Duật không coi ai ra gì: “Đem vé máy bay hủy đi, cùng anh quay về.”
“Máy bay tư nhân?”
“Ừ.”
Thẩm Đường nói cho người đại diện rằng ngày mai cô không đi, cô về cùng với Tưởng Thành Duật.
Chị Lý kinh ngạc: [Tưởng Thành Duật ở Thượng Hải?]
Thẩm Đường: [Ừ, ở ngay bên cạnh em.]
Người đại diện nghe nói Tưởng Thành Duật ở bữa tiệc đêm nay thì tâm tư trong lòng cũng được thả lỏng, cô ấy không cần tiếp tục ở đây nữa, [Sáng ngày mốt có hoạt động ở sân ga, tám giờ chị đi đón em.]
Mỗi ngày đều làm việc liên tục, kế tiếp có có năm sáu hoạt động thương mại, Thẩm Đường không nhớ rõ ngày mốt là đi sân ga làm cho nhãn hiệu nào.
[Nhãn hiệu gì? Còn có người nào đi nữa?]
Chị Lý đem kế hoạch hoạt động cắt ra gửi cho Thẩm Đường, là sự kiện kỷ niệm cửa hàng hàng đầu của một thương hiệu thể thao ở Bắc Kinh. Tham gia hoạt động còn có người phát ngôn đồ nam của nhãn hiệu, Hoắc Đằng.
Chị Lý: [Hai người các em vừa vặn tham dự sự kiện, đến lúc đó chị đem giày và quần áo mới của nữ đưa cho em.]
- --
Tưởng Thành Duật vốn không định uống rượu, Nghiêm Hạ Vũ đã đổ cho anh ly nước lọc.
Cho dù là lấy nước thay rượu cũng không ai có ý kiến gì.
“Rượu vang đỏ, cảm ơn.” Tưởng Thành Duật nhàn hạ tựa vào ghế, cầm ly đế cao đưa cho nhân viên phục vụ. Tay kia thì tự nhiên khoác lên lưng ghế Thẩm Đường, đầu ngón tay cuốn tóc dài của cô một vòng.
Một ly rượu, anh mời một bàn người.
“Về sau bạn gái tôi đến Thượng Hải, còn phiền các vị quan tâm nhiều hơn.”
Thẩm Đường đang xem tin tức của người đại diện, đột nhiên quay mặt qua nhìn anh.
Phản ứng của mọi người đều chậm nửa nhịp, chờ phản xạ hình cung trở lại vội nâng ly, “Tổng giám đốc Tưởng anh khách sáo rồi, đó là việc chúng tôi nên làm mà.”
Bọn họ nghe ra ý tại ngôn ngoại* trong câu nói của Tưởng Thành Duật. Trọng điểm không phải khiến bọn họ quan tâm Thẩm Đường mà là cho họ biết, Thẩm Đường là bạn gái của anh.
(Ý tại ngôn ngoại: Ý ở ngoài lời, phải tự suy ra mà hiểu.)
Nghiêm Hạ Vũ lại chêm thêm, “Biết trái tim cậu vỡ tan rồi, vì bữa cơm này mà cậu ngồi du thuyền đến đây. Nào nào nào, chúc vợ chồng son các người ngọt ngào như mật.”
Anh ta cầm ly rượu một hơi cạn sạch.
Mọi người hiểu rõ, hóa ra Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật không phải vừa mới quen biết.
Đàm tổng yên lặng đem ly rượu vang kia một ngụm khó chịu nuốt xuống.
May mắn cho bản thân không quá phận biểu hiện ra hành động không nên có trong suy nghĩ với Thẩm Đường.
Lại bắt đầu một vòng kính rượu khác.
Thẩm Đường đối với Tưởng Thành Duật đột nhiên công khai hết sức lạnh nhạt, chưa nói tới vui vẻ hay ngạc nhiên gì.
Ở trong cái vòng luẩn quẩn Tưởng Thành Duật kia chỉ có vị hôn thê môn đăng hộ đối với có phân lượng. Bình thường bạn gái của bọn họ và vị hôn thê sau này đều là hai nhóm người.
Danh hiệu bạn gái này thực ra so với người bình thường cũng không khác nhau.
Đương nhiên đôi khi cũng có mấy phần phân lượng.
Ví dụ như lúc này, mấy người trên bàn về sau nhìn cô đều có thể ít nhiều cho cô chút mặt mũi.
Thẩm Đường lấy ly nước trái cây chạm vào ly rượu của Tưởng Thành Duật, dùng ánh mắt truyền đạt hai chữ cảm ơn với anh.
Bữa tiệc kết thúc, Thẩm Đường rời đi trước. Đêm nay cô ở nhà trọ của Tưởng Thành Duật.
Tài xế chờ ở dưới lầu, sợ bị chụp hình nên cô và anh tách ra xuống lầu.
Trong phòng chỉ còn Tưởng Thành Duật và Nghiêm Hạ Vũ, tràn ngập khói thuốc.
Nghiêm Hạ Vũ châm thuốc, cùng Tưởng Thành Duật ngồi lại hai phút.
Anh ta cũng không quan tâm chuyện tình cảm riêng tư của người khác, cho dù là Tưởng Thành Duật cùng với Thẩm Đường yêu nhau. Ngoại trừ thỉnh thoảng giúp đỡ tài trợ quảng cáo ra thì tuyệt đối không hỏi nhiều nửa câu.
Hôm nay đúng là tò mò.
“Tình huống gì đây? Vừa tặng danh hiệu quán quân quảng cáo lại vội vàng đi nửa vòng Thượng Hải chỉ để lấy mấy cái khăn ăn.”
“Không có gì, ba năm.”
Tưởng Thành Duật qua loa lấy một câu.
Đêm nay Nghiêm Hạ Vũ uống không ít rượu, phản ứng chậm chạp so với bình thường.
Không hiểu được ba năm là cái ý tứ gì.
Anh ta cau mày ý bảo Tưởng Thành Duật: “Cậu nói dễ hiểu một chút đi.”
Nhìn Nghiêm Hạ Vũ không có ý trêu chọc, hiếm khi Tưởng Thành Duật kiên nhẫn giải thích, “Tôi với Thẩm Đường ở cùng một chỗ đã ba năm, tặng cô ấy món quà.”
“?”
Tuy Nghiêm Hạ Vũ uống không ít rượu nhưng anh ta xác định mình không say, “Hai người các cậu không phải hai tháng trước đã chúc mừng ba năm sao? Ngay cả cây nến kia cũng đặc biệt làm cho cô ấy. Làm sao lại muốn chúc mừng nữa?”
Tưởng Thành Duật đứng dậy mặc áo vest, “Thẩm Đường nói lần trước cô ấy nhớ nhầm ngày, tháng này mới là ba năm.”
Thật ra tháng này không phải, tháng sau mới phải.
“Không phải...”
“Hửm...”
“Cậu đến như vậy vì cô ấy?”
Nghiêm Hạ Vũ nói năng có chút lộn xộn.
Anh tay day day mũi, vô thức nói fuck.
Người phụ nữ Thẩm Đường kia chính là một ma quỷ.
- --
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thẩm Đường: Tôi là thiên thần nhỏ giữa ác quỷ:)