Váy Hạ Thần

Chương 3: Chương 3: Kìm lòng không nổi




Thẩm ma quỷ lúc này vừa xuống dưới lầu, đang suy nghĩ chuyện gì nên không tập trung lắm.

Không chú ý trước cửa có hai người đi tới.

“Thẩm lão sư*.”

(Mình muốn dùng từ nó thuần việt hơn nhưng lại chẳng biết phải dùng từ gì. Cậu nào biết thì nói cho mình với nhé.)

Âm thanh trong trẻo từ phía trước đi tới.

Trần Nhất Nặc cùng Trần Nam Kính đi dạo từ bên ngoài trở về, trước mặt gặp phải Thẩm Đường.

Thẩm Đường nghe tiếng nhìn lại, Trần Nhất Nặc mặc quần áo đơn giản kéo Trần Nam Kính đi tới.

Đối với sự nhiệt tình của đối phương, cô chỉ gật gật đầu.

Đến gần, Thẩm Đường hướng phía Trần Nam Kính, không tình nguyện gạt bỏ hai chữ*, “Đạo diễn Trần.”

(Tiếng trung ghi hai chữ là 陈导)

Thẩm Đường từ trước đến nay hơi lạnh lùng, trước đây Trần Nhất Nặc đã cùng cô ở chung trên sân khấu. Tính tình của cô cũng hiểu biết, thái độ của cô không nóng không lạnh, Trần Nhất Nặc không cảm thấy không ổn ở đâu cả.

Cô ấy so với Thẩm Đường nhỏ hơn ba tuổi. Thẩm Đường là một trong số diễn viên nữ ít tuổi mà cô ấy thích. Ngoài diễn xuất, cô ấy càng thích nhan sắc của Thẩm Đường hơn.

Vẻ đẹp của Thẩm Đường là độc nhất vô nhị, là loại lạnh nhạt tự nhiên, tính tự lập đó còn xuất phát từ bên trong.

Học không được.

“Nhìn tấm ảnh giới thiệu chị trong bộ phim kia.” Nói xong, Trần Nhất Nặc dựng thẳng ngón tay cái với Thẩm Đường, “Nhất định bán rất cao.”

Thẩm Đường: “Cảm ơn.”

Khen ngợi phải có qua có lại, cô cũng tính lễ độ quay qua khen diễn xuất của Trần Nhất Nặc.

Trần Nam Kính đứng ở một bên không nói gì.

Mà Thẩm Đường từ đầu đến cuối cũng không nhìn ông ta một lần. Cho dù vừa nãy có chào hỏi thì cũng nhìn người bên cạnh ông ta.

Trần Nam Kính lướt qua mặt Thẩm Đường, ánh mắt lưu chuyển quá nhanh, mỗi lần cũng chưa kịp thấy rõ tâm tư che dấu nơi đáy mắt của cô.

Điện thoại Trần Nhất Nặc vang lên, là người đại diện.

Cô ấy xin lỗi giải thích với Thẩm Đường, xoay qua nói với ba mình: “Ba đến thang máy bên kia trước chờ con nhé.” Cô ấy cầm điện thoại đến chỗ không người nghe máy.

Đại sảnh* khách sạn to như vậy nhưng không khí dường như đông cứng lại.

(Đại sảnh: phòng rất lớn trong tòa nhà, thường dùng làm nơi hội họp, tiếp đãi quan khách)

Trần Nam Kính lúc này mới nhìn mặt Thẩm Đường. Cởi bỏ đi sự nghiêm khắc của đạo diễn giờ chỉ còn sự ấm áp của người cha: “Đã trễ thế này còn muốn đi ra ngoài sao? Sao không cho trợ lý đi cùng con?”

Đáp lại ông ta là bóng dáng lạnh lùng của cô.

Không có người ngoài ở đây, cô một chữ cũng không muốn nhiều lời với ông ta.

Tiếng 'Đạo diễn Trần' vừa nãy cô không muốn gọi kia cũng là xem mặt Trần Nhất Nặc mới bất đắc dĩ chào hỏi ông ta.

- --

Tưởng Thành Duật ở Thượng Hải có hai nhà trọ, hai bên bờ sông mỗi bên một căn.

Đêm nay bọn họ ở căn gần bãi, chính là căn mà Thẩm Đường lấy cảnh để chụp ảnh kia.

Tưởng Thành Duật còn ở trên phòng chưa xuống lầu. Thẩm Đường ngồi trong xe lướt điện thoại chờ anh.

Hôm nay cô lên hai cái hot search, một cái là lễ phục, hẳn là hot search phòng làm việc mua.

Cái còn lại là dãy hoa hải đường trên cánh tay cô.

Mọi người hăng say thảo luận, rốt cuộc là dán lên hay là hình xăm thật.

Hơn mười phút trôi qua.

Thẩm Đường giục Tưởng Thành Duật: [?]

Tưởng Thành Duật không về, cửa xe mở ra, Thẩm Đường nhìn qua. Anh không trả lời mà ngồi lên xe, phân phó tài xế lái xe đến bến tàu.

“Sao lại muốn đi bến tàu, còn có xã giao sao?”

“Đưa em đi ngắm cảnh đêm.”

Thẩm Đường kéo tay vịn ở sau chỗ ngồi xuống, chống cằm nhìn chằm chằm anh.

“Hôm nay tâm tình của anh không tệ, ký được hạng mục lớn hả?”

Tưởng Thành Duật một tay cởi áo vest, “Không phải em nói tháng này là tròn ba năm sao, tặng em món quà.”

Thẩm Đường gật gật đầu, xem ra anh xuất hiện trong bữa tiệc còn mời Nghiêm Hạ Vũ làm quảng cáo của cô đạt danh hiệu quán quân đều là một trong những món quà của anh.

“Còn có gì nữa không?”

Lúc này đổi lại Tưởng Thành Duật nhìn chằm chằm cô, anh cười.

Xem ra là không còn rồi.

Tưởng Thành Duật nới lỏng cà-vạt, “Còn muốn gì à?”

Thẩm Đường có bản lĩnh làm cho đàn ông khó xử cũng ba lời hai câu dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành.

Cô chỉ chỉ hai má, “Quà em chờ mong nhất anh vẫn chưa tặng.”

Hành động này của cô là muốn anh hôn.

Tưởng Thành Duật ngồi im không nhúc nhích, chỉ trán cô cười nhạt: “Mỗi ngày đều nghĩ một đằng nói một nẻo, Thẩm Đường em ban đêm có gặp ác mộng không.”

“Dù sao mỗi ngày mơ thấy anh, có gặp ác mộng không em cũng không biết nữa.”

“...........”

Trong xe quanh quẩn hương nước hoa trên người cô hòa với mùi rượu trên người anh.

Không khí lại nổi lên sự ám muội.

Tưởng Thành Duật duỗi tay ôm cô vào lòng, eo cô vừa mềm lại vừa dẻo dai.

Thẩm Đường bám vào bả vai anh, cách áo sơ mi vẫn cảm nhận được đường cơ săn chắc của anh.

“Anh là ác mộng của em?” Anh thở ở giữa cổ cô.

“Mộng đẹp.” Là giấc mộng hoàng lương*.

(Hoàng lương nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.)

Cô vừa rồi đòi hôn, anh liền làm nụ hôn ấy sâu thêm cho cô.

Xe hơi một đường chạy đến bến tàu.

Dừng lại bên lề, cảnh hôn cũng đặt dấu chấm tròn.

Đêm nay gió không nhỏ, Thẩm Đường lại không mang áo khoác, Tưởng Thành Duật cởi áo vest ra khoác lên vai cô.

Trên du thuyền trừ nhân viên công tác thì chỉ có hai người Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật.

Cô ngồi ở boong tàu dựa vào lan can. Không cần lo lắng bị chụp ảnh, cả người đều thoải mái.

Nhân viên phục vụ đưa tới hai ly cà phê, đây là Tưởng Thành Duật gọi.

Ngày tốt cảnh đẹp.

Thẩm Đường gọi Tưởng Thành Duật chụp ảnh cho cô, “Chụp đẹp lên nhé.”

Tưởng Thành Duật mở camera thì cảm thấy không ổn, nhìn quần áo trên người cô, “Em đòi chụp ảnh để đăng lên mạng hả?”

Thẩm Đường nghĩ nghĩ: “Giữ lại cho bản thân xem.”

Tưởng Thành Duật bắt đầu điều chỉnh góc độ camera.

Thẩm Đường bưng cà phê, sườn mặt nhìn ra bờ biển, “Có thể chụp rồi.”

Du thuyền đang di chuyển chậm rãi trong khu vực phồn hoa này, đặt mình trong ánh sáng lung linh đầy màu sắc, cái gì cũng không chân thật, bao gồm cả người đàn ông đang chụp ảnh cho cô này.

Chụp xong, Tưởng Thành Duật ngồi xuống đối diện cô, chọn mấy tấm cho cô.

Thẩm Đường lười cầm điện thoại, đợi về nhà sẽ đem ảnh chụp lưu lại.

Cô nhấp cà phê, thích ý mà ngắm cảnh.

'Ngày kỷ niệm đầy năm' này cô chưa chuẩn bị quà cho anh vì thế đề nghị: “Thời tiết đêm nay không tồi, em cũng chụp giúp anh mấy tấm ảnh nhé.”

Nói xong, Thẩm Đường không chê phiền mở túi ra, đang chuẩn bị cầm điện thoại chụp hình cho anh.

Tưởng Thành Duật từ trước đến nay không thích chụp hình, “Không có gì hay để chụp.”

Việc chụp ảnh thất bại. Thẩm Đường âm thầm buông điện thoại, cầm gương trang điểm đi ra thoa lại son.

Tưởng Thành Duật nhìn cô, “Không uống cà phê à?”

“Uống.”

“Vậy em còn đánh son.”

“Bởi vì bị cà phê hòa tan rồi.”

Tưởng Thành Duật không theo kịp logic của cô. Nghĩ đến những lời cô nói trên đường, hình như đối với quà của anh không hài lòng lắm.

“Cuối tuần anh ra nước ngoài, ở đó hơn mười ngày. Có muốn đi chung với anh không?” Anh chủ động đề cập.

Thẩm Đường cất gương trang điểm, uống cà phê, “Du lịch?”

“Xem là vậy, thuận tiện cho em mua chút trang sức, tham dự sự kiện đỡ mượn tới mượn lui.”

“Này cũng là quà ba năm sao?”

“Ừ.”

Yêu nhau ba năm, cô không phải quay phim thì là nhận đủ loại thông báo, cơ hồ cả năm không nghỉ ngơi. Còn muốn trốn papazazzi, vì thế cô cùng Tưởng Thành Duật chưa từng đi du lịch.

Thẩm Đường vẫn là từ chối: “Em phải về thăm ông nội. Tháng mười một bộ phim bắt đầu khởi quay, chờ tiến tổ sẽ không có thời gian về.”

Tưởng Thành Duật: “Tùy em.”

- --

Trở lại nhà trọ đã là nửa đêm, Thẩm Đưởng đổ nửa ly rượu vang đi tắm.

Cô hỏi Tưởng Thành Duật ngày mai mấy giờ đi sân bay.

“Mười một rưỡi.”

Vậy thì tốt, không cần phải dậy sớm.

Thẩm Đường xả nước, nằm trong bồn tắm lớn, nước ấm cùng tinh dầu đánh bay mỏi mệt của ngày hôm nay.

Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy tháp Minh Châu bên kia sông. Tất cả phù hoa đều trong mắt, như ngọn đèn xa xa, hư hư thật thật.

Uống sạch ly rượu vang, Thẩm Đường tìm điện thoại nhìn giờ, cô đã ở trong bồn tắm một tiếng rồi. Mặc áo tắm đi ra ngoài, tóc vẫn còn nhỏ từng giọt, trên vai cô quàng cái khăn.

Vội vàng khóa vòi nước nên tóc cô vẫn ướt.

Tưởng Thành Duật đã sớm tắm xong, từ dưới lầu cầm ly nước đá lên, nhìn cằm cô: “Mấy ngày không ăn cơm rồi?”

Thẩm Đường giơ ba ngón tay, hai ngón dựng thẳng còn ngón kia thì gấp khúc lại.

Ý là đã hai ngày rưỡi. Hai ngày rưỡi này chỉ có trái cây thay cơm. Trái cây cũng hạn chế, đều là nửa nửa. Thành công làm cho eo còn 54. Đáng mừng chính là chỗ nên có thịt gần như không giảm.

Tưởng Thành Duật không hiểu được sự ngược đãi bản thân của cô, “Sấy khô tóc đi rồi xuống lầu ăn khuya. Đừng đến lúc đó lại biến cổ anh chỗ nào cũng là nước miếng.”

Lúc trước nằm mơ uống sữa đến chua xót, chép miệng một cái đã biến trên cổ anh đều là nước miếng, thành công tạo nên lịch sử đen.

“Anh vậy mà lại ghét bỏ nước miếng em.” Có chút làm nũng, Thẩm Đưởng lấy ra một cây son, cầm tay anh qua, ở trên mu bàn tay anh viết một chữ 'x'.

Tưởng Thành Duật nhìn mu bàn tay, chờ cô giải thích chữ này có ý gì.

Thẩm Đường tiếp tục chăm sóc da, “Bây giờ anh không phải là ghét nước miếng của em. Mà là có vinh hạnh được ngủ với em hay không thì cũng giống như chữ cái này, là một ẩn số.”

“Ẩn số x= là cái gì?” Anh kiên nhẫn hỏi.

Thẩm Đường nghĩ nghĩ, “x= tâm tình Thẩm Đường tốt. Anh có biết tâm tình em tốt so với điện tâm đồ còn khó nắm bắt hơn không. Giải được ẩn số này có chút khó đấy.”

Tưởng Thành Duật không lên tiếng, lấy khăn trên vai cô lau vết son đi.

Thẩm Đường nghĩ Tưởng Thành Duật nhất thời không tìm được lời nói để phản bác lại cô.

Tưởng Thành Duật đem khăn vắt lên vai cô, nhìn như nói chuyện phiếm: “Em vừa rồi nói không biết bao nhiêu đoạn, lời thoại của biên kịch nào viết vậy?”

Lời kịch cái gì. Trong lòng Thẩm Đường nói, cô chính là 'biên kịch' tài năng và xinh đẹp đấy.

Nước trên tóc cô theo cánh tay chảy xuống, Tưởng Thành Duật nâng tay lau đi.

Thẩm Đường cắm điện máy sấy tóc, “Anh hỏi người nào biên kịch làm gì? Rất thưởng thức biên kịch này?”

“Vượt quá cả sự thưởng thức.” Tưởng Thành Duật ngược lại hỏi cô: “Biên kịch là bạn của em?”

Thẩm Đường: “Là bản thân em, những lời đó là bản gốc của em đấy.”

Tưởng Thành Duật thuận theo lời cô: “Biên kịch Thẩm, thỉnh giáo một chút, nếu như đoạn này viết thành kịch bản, cuối cùng nam chính sẽ giải X của nữ chính làm sao? Anh cũng xem để học một chút.”

Anh nói tiếp: “Không cần khiêm tốn, việc này em tài mạo song toàn, cả giới giải trí đều nói...”

Không đợi anh nói hết, Thẩm Đường bị anh chọc cười.

Tưởng Thành Duật nhìn vào mắt cô, “Bây giờ tâm tình em có chút tốt.”

X= tâm tình Thẩm Đường tốt.

Anh rất ít khi nói đùa với cô.

Nước đá trong tay vẫn còn chưa uống, anh đặt nó xuống.

Thẩm Đường không hề phòng bị, máy sấy vẫn chưa mở, Tưởng Thành Duật ôm lấy cô.

Khăn ở trên nửa đầu vai Thẩm Đường rơi xuống đất.

Ai cũng không quan tâm.

Tưởng Thành Duật đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô lên gối đầu. Khuỷu tay anh chống bên người Thẩm Đường, lẳng lặng nhìn cô.

Thẩm Đường nói tấm hình giới thiệu của bộ phim cô đóng ở đại hội chiêu thương, “Anh xem chưa?”

“Xem rồi.” Anh nói: “Có cảnh hôn.”

“Ừ, là có hai cảnh, cũng không phải lần đầu quay cảnh hôn.”

Ngọn đèn ấm áp, ánh mắt cô không kiêng nể gì.

Tưởng Thành Duật im lặng nhìn cô. Hơn một tháng không gặp mặt, cô đối với anh xa cách không ít.

Anh cúi đầu khẽ hôn lên gò má cô.

Thẩm Đường nâng tay ôm anh: “Ngày kỉ niệm đầy năm anh tặng quà cho em nhiều như vậy, em cũng không có thời gian chuẩn bị cho anh, chờ em nghĩ xong sẽ tặng cho anh cái gì nhé.”

Tưởng Thành Duật: “Có cái phù hợp không nhất định phải dùng tiền mua.”

Thẩm Đường hôn anh một chút, “Vậy cái hôn này coi như quà đầy năm nhé.”

“Có thể.” Tưởng Thành Duật thấp giọng nói: “Hôn lại một cái.”

Thẩm Đường thỏa mãn anh, lần này phải lấy lòng anh. Sau khi hôn cô muốn lùi lại nhưng Tưởng Thành Duật lại không thả ra.

Nụ hôn của anh đầy nóng bỏng, bởi vì vừa nãy lấy nước đá mà đầu ngón tay anh có cảm giác mát mát, vòng tay rắn chắc, hơi thở hormone đầy mạnh mẽ.

Đây là sau khi chia xa, anh không thể chờ đợi được mà muốn cô.

Cổ Thẩm Đường có vài sợi tóc ướt, khó mà chịu được nhưng Tưởng Thành Duật lại cố tình không đợi cô sấy khô tóc.

Lúc sau chẳng ai quan tâm đến việc nói chuyện.

Tưởng Thành Duật nắm lấy tay cô, ngón tay hai người nhanh chóng siết chặt. Kìm lòng không nổi mà hôn sâu.

Đèn dưới đất phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

Trên tường hắt lên hai bóng dáng đan xen nhau.

- --

Mười giờ sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp của mùa thu xuyên qua tấm kính tiến vào phòng ngủ, Thẩm Đường vẫn còn chưa tỉnh.

Giường được kê gần cửa sổ sát đất, có vài ánh nắng nhảy lên cuối giường. Còn có mấy cái dừng ở trên cổ chân trắng nõn của cô.

Thẩm Đường là điển hình cho kiểu ngủ chú ý đến đầu mà không quan tâm chân, đầu ở trong chăn còn hai chân thì lộ ra ngoài.

Ngay cả chân cô cô còn không quan tâm nói chi đến Tưởng Thành Duật.

Hai người ngủ với hai cái chăn riêng. Nếu như quay về chỉ có một cái chăn, nhất định sáng hôm sau Tưởng Thành Duật dậy thì ngay cả góc chăn cũng sờ không tới vì đã bị Thẩm Đường quấn lên người rồi.

Bản thân mình không lạnh là được, bất chấp sống chết của Tưởng Thành Duật.

Từ khi vào nghề, Thẩm Đường nào biết đồng hồ sinh học là gì, năm năm này giấc ngủ đều không theo quy luật. Chỉ cần không có điện thoại gọi đến thì cô có thể ngủ đến trời tối mịt luôn.

Hơn nữa tối hôm qua cùng Tưởng Thành Duật một phen mây mưa, căn bản là hiện tại không có dấu hiệu dậy.

Mười rưỡi, cách giờ đi sân bay chỉ còn một tiếng.

Tưởng Thành Duật ở phòng khách dưới lầu chờ nữa buổi, một chút động tĩnh cũng không có.

Anh mới cầm quyển tạp chí trên bàn trà lật xem, trừ bỏ trang bìa có thể nhìn, nội dung bên trong lạ mắt, Tưởng Thành Duật không có hứng thú xem nên khép lại.

Thẩm Đường vẫn còn chưa dậy.

Tưởng Thành Duật lên lầu gọi người rời giường, đứng ở cửa phòng ngủ anh hít một hơi thật sâu. Thẩm Đường đem bản thân bọc lại như vậy, hoàn toàn nhìn không thấy đầu ở đâu, anh nhìn cũng thấy ngạt thở.

“Thẩm Đường.”

“Hở.” Một tiếng lẩm bẩm trong chăn mơ hồ truyền đến.

“Nếu không dậy sẽ không kịp máy bay.”

“À, dậy ngay đây.”

Thẩm Đường chưa ngủ dậy nhưng một lần gọi liền tỉnh.

Khi còn bé chưa đi học ấy, ông nội sẽ ra biển trước bình minh. Khi đó cô quá nhỏ, ông nội lo lắng cô ở nhà một mình nên mang cô theo ra biển luôn.

Chỉ cần ông nội gọi một tiếng, cô lập tức bật dậy, tự mình mặc quần áo.

Thói quen tốt này vẫn theo cô đến bây giờ.

Một hồi ở trong chăn, cô quấn vài lớp khiến bản thân rời giường có chút tốn sức.

Tưởng Thành Duật giúp cô gỡ chăn ra, kéo cô ra ngoài.

“Sao lại đem mình quấn kín như vậy?”

“Có cảm giác an toàn.”

Tóc Thẩm Đường mềm mại, vừa mới ở trong ổ chăn nhưng chỉ cần lấy tay làm lược thì không rối nữa.

“Chào buổi sáng.”

Hai tay cô đan vào nhau giơ qua đầu duỗi lại thắt lưng.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Tưởng Thành Duật xem đồng hồ, “Mười giờ ba mươi lăm.”

Thời gian coi như dư dả.

Thẩm Đường mặc váy vào, đi đến phòng tắm rửa mặt.

Chờ cô đi ra, Tưởng Thành Duật vẫn còn ở phòng ngủ, ngồi khoanh chân trước bàn trang điểm của cô. Có lẽ anh thật sự không có việc gì để làm bèn cầm một lọ trong đồ trang điểm của cô nghiên cứu.

Kem dưỡng ẩm làm trắng da.

Thẩm Đường chọc chọc vai anh, từ lâu hai người vô hình chung ăn ý với nhau, Tưởng Thành Duật bỏ chân xuống, Thẩm Đường trực tiếp ngồi lên đùi anh bắt đầu skincare.

Anh vẫn đang xem kem dưỡng ẩm làm trắng da kia, “Cái này không trắng bằng em, bôi có ích gì không?”

Không trắng bằng cô, Thẩm Đường rất hài lòng.

“Cũng không tệ lắm.” Cô nói: “Đồ anh tặng em sẽ dùng.”

Tưởng Thành Duật để lọ kem xuống. Cái đó không phải anh mua mà là của cháu gái. Cháu gái khoe mỹ phẩm đó xài tốt nên anh liền mang cho Thẩm Đường.

- --

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cháu gái: Chú đợi đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.