- Thôi tao có việc rồi, có gì hôm khác anh em mình nói chuyện tiếp!
- Chưa gì hết mà về rồi mạy? Tôi hỏi nó khi nó vừa đứng dậy.
- Ừ! Tao cáo lỗi đi, hôm khác tao bù. Chầu nay tao trả luôn cho!
- Biến đi mày! Tụi tao không thích xài tiền của mày! Thằng Tuấn tỏ ra bực tức và quay mặt đi hướng khác. Thằng Nam cũng chả quan tâm gí tới thái độ của thằng Tuấn.
- Thôi anh về nhe cưng, cưng vẫn xinh như ngày nào! Thằng Nam lại nựng má Linh lần nữa, mặt nó trông rất gian xảo, hành động thì lạ lùng. Khác xa với khuôn mặt hiền lành và nhát gái ngày nào.
Rồi nó và thằng mặt mày bặm trợn đó rời khỏi quán. Nó leo lên một chiếc xe, đi cùng một đám xâm trỗ khác. Cả bọn nó lao đi thật nhanh giữa lòng Sài Gòn đông đúc.
- Chắc mày cũng thấy rồi đó, giờ mày hiểu ý táo rồi phải không. Thằng Tuấn nhìn tôi, lắc đầu và nói.
- Tóm lại mọi chuyện là như thế nào? Tại sao một thằng sinh viên Sư Phạm lại trở thành như vậy? Tôi vẫn chưa khỏi bàng hoàng về những gì mình vừa thấy
- Năm hai Đại Học, con bồ nó bỏ nó đi theo một thằng đại gia nào đó. Nó buồn bã rồi đâm ra cờ bạc, rựơu chè. Bị trường đuổi học rồi còn mang nợ nữa. Cuối cùng thì nó sa ngã vào cái giới giang hồ, xã hội đen đó. Nghe đâu những năm gần đây, nó cũng có chút chiến tích rồi được giao quản lý nhà hàng, quán bar. Bây giờ cuộc sống của nó sung túc rồi nhưng tao không biết sẽ được bao lâu đây.Biết đâu ngày mai lại dính vào con đường tù tội. Gạt tàn thuốc một cái, thằng Tuấn kể mọi chuyện cho tôi nghe.
- Lúc đó mày ở đâu? Sao mày không giúp nó?
- Lúc đó tao cũng đi Singapore rồi, mà mày biết tánh nó sĩ diện mà. Tao có ở đây cũng chưa chắc gì nó nhờ tao giúp. Những chuyện này tao cũng nghe được từ bạn học của nó thôi.
- Sao mày không khuyên nó trong suốt thời gian qua?
- Khuyên? Mấy năm qua tao đã nói chuyện với nó không biết bao nhiêu lần rồi mà nó không nghe. Tao hiểu tâm trạng của mày bây giờ, nó giống tao khi tao mới biết tin về thằng Nam. Còn bây giờ, tạo cảm thấy bất lực thật sự rồi Khanh à! Ba anh em hội vườn đào hết thật rồi! Nó lắc đầu uống hết phần café đắng cuối cùng còn sót lại trong ly.
Tôi cũng chỉ biết lặng thinh, cảm thấy buồn mà không hiểu vì sao. Cảm giác như vừa mất đi một cái gì đó, một thằng chiến hữu, một thằng anh em. Tôi chở Linh về mà cứ suy nghĩ về hình ảnh của thằng Nam suốt dọc đường đi.
- Anh!
- Hả?
- Anh nghĩ gì nãy giờ vậy? Em gọi hoài mà không lên tiếng.
- Ừ! Không có gì.
- Anh đang nghĩ về anh Nam phải không?
- Ừ! Anh thấy buồn quá, nó thay đổi quá nhiều rồi!
- Em thấy tội nghiệp ảnh quá! Khi nào anh thử khuyên ảnh lần nữa coi sao.
- Ừ! Anh cũng định vậy.
- Anh chở em về nhà anh nhe, hôm này em muôn nấu cơm cho anh ăn. Mấy ngày không gặp, nhớ anh chết đi được ấy! Em vòng tay, ôm tôi chặt hơn.
- À…ờ…chắc để hôm khác nhe em, hôm này anh có việc bận rồi. Tôi chợt nhớ đến nhỏ Miu đang ở nhà.
- Ừ! Vậy cũng được. Giọng em có vẻ hơi buồn, nhưng tôi cũng đành chịu thôi. Hai cô nàng mà gặp nhau lúc này thì chả biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Về đến nhà thì thấy nhỏ đang nằm ngủ trên ghế sofa, nhìn lại đồng hồ thì đã gần 2h chiều. Chắc nhỏ ôm bụng đói chờ tôi, tội nghiệp thật.Thức ăn, cơm canh đã được bày ra sẵn. Tôi mang vào bếp để hâm nóng lại một lần nữa, trưa giờ cũng chưa ăn gì, bụng đói meo rồi. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì tôi lại ngồi cạnh nhỏ, khều khều nhỏ dậy.
- Khanh! Đừng đi! Đừng đi! Nhỏ nói mớ, người thì cứ ngọ nguậy.
- Miu! Dậy ăn cơm em! Tôi lạy nhẹ người nhỏ.
- Anh! Đừng đi có được không? Nhỏ nói mớ to hơn.
- Miu! Miu! Tôi lay người nhỏ mạnh hơn cho nhỏ tỉnh.
- Anh! Hix…hix.. Nhỏ mở mắt ra, bật dậy ôm tôi và khóc.
- Anh không thương em hả? Sao anh bỏ em? Nhỏ siết tôi chặt và khóc to hơn.
- Miu! Miu! Anh Khanh đây mà! Em bị sao vậy?
- Em xin lỗi! Nhỏ cũng từ từ tỉnh hẳn và nhận ra những hành động bất thường của nhỏ, nhỏ buông tôi ra.
- Em bị sao vậy?
- Em không sao đâu anh? Anh về lúc nào vậy?
- Anh vừa về thôi.
- Để em hâm đồ ăn nóng lại rồi ăn cơm nhe! Nhỏ lau vội những giọt nước mắt.
- Thôi được rồi cô nương, anh hâm nóng rồi. Em đi rưa mặt đi rồi ăn cơm.
- Dạ! Trên khuôn mặt nhỏ vẫn còn một chút buồn bã, âu lo.Không biết nhỏ mớ thấy chuyện gì nữa. Nhưng sao tôi lại cảm thấy những lời nhỏ nói quen thuộc đến lạ.
Nhỏ rửa mặt xong thì mặt mày đã vui vẻ trở lại, nhỏ chạy lại ngồi cạnh, ôm ngang hông tôi và nhìn thẳng vào mặt tôi.
- Vụ gì nữa đây gái? Tôi sờ trán nhỏ xem có nóng không.Nhỏ không nói gì, chỉ lắc đầu.
- Có ăn cơm không? Tôi hỏi. Nhỏ gật đầu.
- Ôm xà nẹo vầy sao ăn?
- Sao không? Bới cơm cho em đi! Nhỏ dở chứng gì đây.
- Nè, cơm của em đây.
- Gấp đồ ăn cho em! Nhỏ vẫn ôm tôi không nhúc nhích.
- Em muốn ăn gì? Sao anh biết mà gấp?
- Anh thích gấp gì thì gấp!
- Rồi nè, ăn chưa?
- Đút cho em ăn!
- Bị khùng hả? Tôi quay qua nhìn nhỏ, cười và nói.
- Ay da ay da. Nhỏ cắn tay tôi thật manh.
- Anh giỏi lắm, để em nằm ở nhà chở đói rã ruột! Nhỏ đây tôi ra xa.
- Anh xin lỗi! Sao em không ăn trước?
- Em đã nói là sẽ ở nhà chờ cơm mà! Nhỏ mếu, cái môi đỏ trề ra như cục xúc xích. Nhìn buồn cười và yêu lắm.
- Thôi cho anh xin lỗi nhe! Tôi véo má nhỏ, rồi đẩy cái môi đang trề cả thước ra vào vị trí cũ của nó.
- Không chịu! Chiều nay phải chở em đi ăn kem, đi chơi bù lại.
- Haizzz…được rồi! Ăn thôi, anh đói lắm rồi nè!
- Yeah…hì hì… Con gái là vậy đó.
- Vậy chiều đi mua vài bộ đồ mặc ở nhà luôn nhe! Tôi đề nghị.
- Xía…ích kỷ quá à, không cho người ta mượn áo mặc nói đại đi! Nhỏ khoanh tay giận lẫy.
- Ừ! Không cho đó, ăn cơm mau đi..hi..hi! Tôi cười và nói khi thấy cái mặt bí xị ấy.
Những ánh nắng của buổi chiều tà soi rọi khắp nẻo đường Sài Gòn, không khi trở nên mát mẻ hơn sau một buổi trưa hè nóng nực. Hai đứa tôi cùng nhau đi dạo chơi như đã hứa. Tôi chở nhỏ vào một shop nhỏ để chọn vài bộ quấn áo mặc ở nhà. Thực ra tôi cũng chả phải ích kỷ về chuyện cho nhỏ mượn quần ảo, chỉ muốn nhỏ ăn bận đàng hoàng hơn phòng khi có khách đến nhà. Họ mà thấy nhỏ ăn bận như vậy thì lại hiểu lầm linh tinh. Vậy mà mọi thứ lại đâu lại vào đấy, nhỏ vẫn chọn những cái quần ngắn nhất có thể. Chọn mua những chiếc áo nam to để dằn mặt tôi hay sao đó.Tôi
khuyên nhỏ nhưng cứ nhận được lý do là thời tiết nóng, mặc càng mát mẻ càng tốt. Tôi cũng đành chấp nhận cái lý lẽ của nhỏ.
Nhịp sống người dân Sài Gòn là thế, cứ tất bật, hối hả từ những sớm bình minh cho đến chiều hoàng hôn. Sau một ngày đi học, làm việc mệt nhọc, mỗi người lựa chọn riêng ình một nơi để vui chơi, giải trí. Có người thì quay quần bên mâm cơm gia đình, người thì la cà hàng quáncafé, quán cóc vĩa hè. Người thì tranh thủ đi mua sắm, ăn uống tại các khu chơ đêm náo nhiệt. Tôi đang chở nhỏ vào khu chợ đêm Kỳ Hòa, cái chợ khá to với hơn 300 gian hàng gồm đầy đủ tất cả các loại mặt hàng. Hình như nó bắt đầu hoạt động từ những năm 2003 kéo dài từ đường Cao Thắng đến Lê Hồng Phong.
Nhỏ vào đây thì mê tít như lạc vào thế giới shopping của riêng nhỏ. Cứ nấm tay tôi kéo đi từ gian hàng này đến gian hàng khác thử đồ mà không biết mệt. Nhỏ đang dừng trước một gian hàng nữ trang, ngấm nghía những sợi dây chuyền một cách say mê. Nhưng bất chợt tôi nhận ra một điều, khi nhỏ cầm đến một sợi dây chuyền cũng khá đẹp thì nhỏ lặng người đi. Nụ cười đã tắt hẳn trên môi, mắt nhỏ hơi ứa lệ. Nhỏ đứng lặng yên và nhìn vào mặt dây chuyền.
- Miu! Miu!
- Miu! Sao vậy em? Tôi lay nhẹ vai nhỏ.
- Dạ! Nhỏ giật mình quay lại như vừa hoàn hồn, tay nhỏ cầm sợi dây chuyền nhét sâu vào đống trang sức khác.
- Xem gì mà chăm chú suy tư vậy? Cho anh coi với!
- Không có gì đâu anh! Mình đi qua chỗ khác xem nhe! Nhỏ kéo tay tôi đi, lau vội vài giọt nước mắt lưng tròng.
Không hiểu sao nhỏ lại như vậy, rõ ràng đang rất vui vẻ mà. Sợi dây chuyền đó có ý nghĩa gì với nhỏ nhỉ? Nhiều lúc tôi cảm thấy thắc mắc, muốn hỏi nhỏ nhưng lại thôi. Có thể là một chuyện riêng tư nào đó, một phần ký ức buồn nào đó mà nhỏ vẫn chưa thể quên. Ở Miu vẫn còn nhiều điều bí ẩn, tôi vẫn chưa thể hiểu hết được con người của nhỏ. Đôi lúc rất trẻ con, hồn nhiên, lúc thì chững chạc, sâu sắc và lạnh lùng.
Tôi chở nhỏ qua từng hàng cây, gốc phố của Sài Gòn đêm đã lên đèn. Nhỏ vẫn lặng im suốt từ lúc thấy sợi dây chuyền đến giờ. Có lẽ nhỏ có tâm sự, cần được chia sẻ. Tôi chạy một hồi thì cũng đến cầu Thủ Thiêm, một cây cầu nối hai bờ sông Sài Gòn thuộc Quận 2 và Quận Bình Thạnh. Trên cầu có hai dãy hành lang dành cho người đi bộ. Về đêm thì khá nhiều các bạn trẻ tụ tập ở đây hóng gió, vui chơi. Quanh cảnh xung quanh cũng rất đẹp và lãng mạng, thích hợp cho những đôi tình nhân hẹn hò. Tôi quyết định dừng xe trên cầu để hóng gió, ngắm nhìn Sài Gòn về đêm.
- Không khí ở đây thích thật anh nhỉ! Nhỏ và tôi đang ngôi ngang trên yên xe, đầu nhỏ khẽ tựa lên vai tôi.
- Á…lạnh quá! Nhỏ la lên khi đôi tay tôi đặt lên gò má của nhỏ.
- Sao tay anh lạnh vậy?
- Anh cầm kem nãy giờ nè! Ăn kem nhe!
- Ủa, anh mua lúc nào vậy? Hi..hi! Mặt nhỏ tươi rối khi thấy món ăn khoái khẩu của mình.
- Em có tâm sự gì hả? Anh mua kem lúc nào mà em cũng không biết?
- Không có gì đâu anh!
Nhỏ vừa ăn kem vừa nhìn về thành phố, mặt đã vui tươi hơn nhưng trong đôi mắt ấy vẫn chất chứa nhiều phiền muộn.
- Thật ra hôm nay em thấy được vài thứ, và nhớ lại những kỷ niệm xưa! Nhỏ cất vội 2 que kem vào túi xách như mọi lận và nói.
- Kỷ niệm buồn hả em?
- Em cũng không biết là vui hay buồn nữa?
- À…ừ! Tôi cũng không nói gì thêm, thả mình vào những cơn gió vi vu.
- Anh không muốn biết là chuyện gì sao?
- Anh đâu phải bà tám! Tôi véo mũi nhỏ một cái và nói.
- Rồi sẽ đến lúc anh biết thôi! Nhỏ vòng tay ôm lấy tôi.
Ngồi lặng yên được một lúc thì tôi quay sang nhìn nhỏ, nhỏ đã ngủ từ lúc nào không biết. Cái con bé này sao mà dễ ngủ vậy nhỉ? Khuôn mặt lúc ngủ càng đáng yêu hơn, đôi môi đỏ nhỏ xinh mím chặt lại. Gò mà trắng hồng phúng phính như em bé. Một vài sợt tóc phấp phới bay trong gió.Không hiểu sao mỗi khi bên nhỏ lại có một cảm giác bình yên lạ thường. Nó khác với Linh, người con gái tôi từng yêu. Ngày xưa khi ở bên Linh, tôi luôn có cảm giác hơi bất an, lo sợ về chuyện tình cảm của cả hai đứa. Có thể Linh chưa từng mang lại cho tôi sự an tâm.
Mặc dù không phải là gì của nhau, nhưng ở cạnh nhỏ, tôi cảm thấy được sự quan tâm, lo lắng. Nhìn thấy nhỏ, có thể quên đi những phiền muôn trong cuộc sống. Một người con trai luôn là một bờ vai, điểm tựa ột người người con gái. Nhưng con gái có biết? Đôi lúc người con trai cũng có những phút giây yếu mềm, cần được quan tâm, chia sẻ. Cần một vòng tay của người con gái, không hẳn là điểm tựa, nhưng nó đủ tiếp thêm nghị lực cho người con trai bước tiếp. Tôi cảm thấy được cảm giác này khi ở bên nhỏ, một cảm giác một chút lạ và một chút quen thuộc, sự quen thuộc khi tôi cũng từng có được từ một người.
Mắt nhỏ vẫn nhắm nghiền, chắc do hậu quả của buổi chiều tung tăng đi bộ trong chợ đêm. Khuôn mặt nhỏ sáng ngời như những vì sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. Nhỏ vẫn ôm tôi không rời, tôi cảm thấy một chút vui và một chút lo sợ. Vui vì không biết tại sao cô bé đáng yêu này lại bước vào cuộc sống của tôi một cách lạ lùng như vậy. Lo sợ vì không biết mối quan hệ này sẽ đi đến đâu, mục đích của tôi ngày từ đầu về lại Việt Nam là rất rõ ràng, nó không phải dành cho việc nảy sinh tình cảm với bất cứ ai.
- Miu à! Cứ như thế này hoài, anh sợ anh sẽ có tình cảm với em mất! Tôi khẽ thì thầm, vén những sợi tóc lòa xòa trước trán của nhỏ. Chạm nhẹ vào đôi mắt, cái mũi, đôi môi chúm chím.
Tôi chợt giật mình khi thấy nhỏ khẽ cười, nép sát đầu và ngực tôi. Ôm tôi và tiếp tục giấc ngủ của nhỏ. Không biết nãy giờ nhỏ có thật sự ngủ không nữa. Tôi vòng tay ôm lấy nhỏ, cho nhỏ một ít hơi ấm khi trời dần se lạnh. Nhìn về cái thành phố thân thuộc mà tôi sống mỗi ngày. Ở gốc nhìn này, tôi lại thấy được một thành phố khác, không còn quá tất bật, hối hã. Xa xa, có những con thuyền lung linh ánh đèn chạy trên sông Sài Gòn. Cũng không hiểu cảnh vật thật sự bình yên, hay là cảm giác bình yên chỉ xuất hiện khi nhỏ ở cạnh. Mọi sự việc xung quanh đều diễn ra rất chậm rãi, như lắng đọng lại.
… Lại một ngày êm ả nữa trôi qua…