- Ê! Về nhà ngủ thôi em! Tôi lay nhẹ mũi nhỏ.
- Không! Đang ngủ ngon mà! Nhỏ lắc đầu.
- Ngủ ngon mà còn nói chuyện?
- Hi..hi! Nhỏ cười nhưng vẫn nhắm mắt.
- Anh về quê nội với em được không? Nhỏ hỏi và tròn xoe mắt nhìn tôi.
- Không được! Anh có nhiều việc phải làm lắm!
- Nhưng…! Môi nhỏ lại trề dài ra cả thước.
- Thôi ngoan đi, lần tới anh mua kem nữa cho ăn nhe! Không biết dụ nhỏ cách này có hiệu quả không.
Sài Gòn đã về khuya, đường xá vắng vẻ. Những ánh đèn đường hiu hắt, có lác đác những quán ăn đêm. Con đường vắng lặng chỉ còn tiếng động cơ phát ra từ chiếc xe. Nhỏ vẫn ngồi phía sau tựa đầu lên vai tôi, hai con người lướt đi qua từng hàng cây, con phố trong tiết trời trở lạnh về đêm.
Chúng tôi về nhà thì đã quá nữa khuya, lúc này thì tôi cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời. Có lẽ nằm xuống thì ngủ luôn một giấc đến trưa mai.
- Anh Khanh! Định ngã lưng ra thì thấy nhỏ đứng một đống ngoài cửa ôm hai cái gối to đùng.
- Sao chưa ngủ vậy em?
- Em sợ! Nhỏ chu mỏ tiến lại gần giường và nói.
- Sợ gì?
- Phòng bên đó có âm thanh gì đó thấy ghê quá à! Nhỏ nhăn mặt nói. Tôi chợt nhớ ra là do cái cửa sổ bị hỏng, có một vài khe hở tạo ra những âm thanh kì quái khi gió thổi vào.
- Ừ! Vậy em ngủ ở phòng này đi! Anh sẽ qua bên đó!
- Anh! Ở lại đi! Vừa bước xuống giường đi được vài bước thì nhỏ nắm tay tôi kéo lại.
- Hả? Sao được?
- Nhà này em ngủ không quen, một mình sợ lắm!
- Nhưng sao ngủ chung giường được?
- Xía… Ai cho anh ngủ chung giường? Anh nằm đất á!
- À…ờ! Kiểu này không biết nằm đất bao lâu nữa đây.
Trải một tấm nệm ra đất, vừa ngả lưng ra nằm một chút thì tôi đã đi luôn vào giấc ngủ.
Một buổi sáng không ánh nắng mặt trời, đêm qua do về nhà khá trễ, tôi ngủ một giấc thật sâu thì cũng đã gần 8 giờ sáng. Trời hôm nay hơi âm u, mới sáng sớm mà đã mưa rồi. Mọi thứ trong nhà đều được dọn dẹp ngăn nắp như mọi ngày, tôi biết đó là nhờ bàn tay của nhỏ. Nhưng sao hôm nay yên lặng quá, không có âm thanh nào phát ra từ nhà bếp. Tôi bước vào bếp thì đã thấy có sẵn những món ăn sáng do nhỏ làm, tôi thử đến phòng của nhỏ xem nhỏ đang làm gì thì thấy cửa phòng mở. Bước vào phòng, không có ai cả,ra nệm thì đã được xếp lại ngăn nắp.
Không biết nhỏ đã đi đâu từ sáng sớm thế nhỉ? Tôi quay lại nhà bếp cùng những món ăn nhỏ nấu. Một mẫu giấy được kẹp dưới đáy của một ly cà phê đen.
“Chào buổi sáng!
Em có việc phải đi, thấy anh ngủ ngon nên không dám đánh thức anh dậy. Em đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng cho anh rồi đó. Nhớ là phải ăn cho hết! Nếu không em nghỉ chơi đó!… ( ^. ^ )
… Nhớ anh nhiều…!!! ( >. < )”
Đọc xong mẫu giấy mà cảm thấy buồn cười cái con bé này, có gì thì cứ nhắn tin, còn viết thư giấy nữa chứ. Nhìn những món ăn nhỏ nấu mà cảm thấy thương nhỏ hơn, chắc là dậy rất sớm để làm đây mà. Rồi đi đâu giờ này, không biết có bị mắc mưa không. Nhìn qua ô cửa sổ, những hạt mưa rơi tí tách trên mái hiên, lòng lại thầy buồn và thiếu thiếu cái gì đó. Chỉ có vài ngày thôi mà tôi đã quen với cái không khí có những tiếng động trong bếp, khi bước vào là thấy một cô bé đang hăng say công việc nấu nướng của mình. Trời bên ngoài thì mưa, càng làm tăng thêm sự cô đơn trống vắng trong ngôi nhà nhỏ.
Đến giữa trưa thì trời đã tạnh mưa, lúc này những tia nắng mới dần ló dạng khi những đám mây đen tan đi. Tôi nghe có tiếng chuông ngoài cửa.
- Miu hả em? Cửa chưa mở hết thì tôi đã hỏi.
- Hả? Chị nè. Là vợ anh Đen đang đứng bên ngoài, tay cầm cái gà mênh to.
- Dạ chào chị! Sao hôm nay chị đến vậy?
- Ừ! Con Miu con mèo gì đó nói với anh Đen nhờ chị mang đồ ăn trưa qua cho em.
- Dạ chị vào nhà đi! Phiền chị quá!
- Có gì đâu phiên em? Mà con nhỏ chu đáo ghê nhỉ? Nó thích em rồi phải không?
- Dạ!…hì…! Tôi cũng không biết trả lời thế nào.
Chị vào bếp, dọn các món ăn ra cho tôi xong cũng vội vã về nhà để lo cơm nước cho anh Đen. Tôi ăn cơm trưa xong thì cũng chỉ biết ngồi đọc báo mạng, viết một vài dòng vào quyển nhật ký. Thời gian cứ thế trôi đi về chiều một cách nhàm chán. Tôi lại nghe có tiếng chuông ngoài cửa. Mở cửa ra thì không khỏi bàng hoàng khi thấy Linh trong bộ dạng quần áo xốc xếch, tóc tai rối bù và gương mặt thất thần.
- Anh! Em chảy đến ôm tôi khóc nức nở.
- Sao vậy em? Từ sự bàng hoàng tôi chuyển qua lo lắng tột đột, tôi dìu em vào nhà ngồi.
- Hix..hix.. Em vẫn khóc và không nói gì, không biết em gặp chuyện gì.
- Có chuyện gì vậy em? Em bị làm sao vậy? Em chỉ lắc đầu và tiếp tục khóc.
Tôi dùng khăn lau mặt đã tèm lem nước mắt của em, em khóc một cách tức tưởi. Dỗ một hồi lâu thì em mới chịu nói.
- Anh Nam…anh Nam…
- Thằng Nam thế nào?
- Anh Nam nói muốn nói chuyện với em về anh, nên kêu em đến nhà ảnh. Rồi ảnh giở trò đồi bại với em.
- Cái gì? Thằng khốn đó dám làm vậy hả? Anh sẽ đi giết nó. Tôi điên cuồng lên, đấm xuống bàn kính một cái thật mạnh làm kinh vỡ loãng xoãng. Máu từ từ rỉ ra từ những vết đứt nhưng tôi lại không có cảm giác gì. Bây giờ trong lòng chỉ thấy như lưa đốt, muốn tìm ngay thằng chó Nam để tính sổ.
- Anh! Đừng đi mà! Anh Nam chưa làm gì hết, em đã dọa sẽ tự tử nếu anh làm bậy, rồi ảnh cũng buông em ra. Ở lại đây với em đi! Em sợ lắm! Em kể trong nấc nghẹn và kéo tay tôi khi tôi bước đi.
Tôi cũng dần lấy lại bình tĩnh và ngồi xuống, lúc này thì máu từ tay chảy ra khá nhiều. Cảm giác đau của da thịt mới dần dần cảm nhận được. Em chạy đi lấy bông băng và băng lại vết thương cho tôi, nhưng nước mắt em vẫn rơi không ngừng.
- Thôi vào phòng anh nằm nghỉ đi, nhìn em mệt mỏi lắm rồi đó! Tôi dìu em vào phòng, cho em nằm ra giường và ngồi cạnh nắm lấy tay em. Sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Tại sao thằng Nam lại có thể làm như vậy với em.
- Hix..hix…em sợ lắm anh ơi! Em ngồi dậy, vùi đầu vào lòng tôi mà khóc.Tôi biết em sợ lắm chứ, vì em đã từng một lần bị như vậy mà. Tại sao hạnh phúc chưa thấy đâu mà chỉ toàn những chuyện không hay xảy đến với em.
- Nín đi em, đừng sợ, anh sẽ ở cạnh em mà! Tôi ôm lấy em, xoa đầu em.
- Anh có ghê sợ em không? Chắc em không còn cơ hội nào đến với anh nữa phải không?
- Em khờ quá! Đâu phải lỗi do em. Tôi ôm em chặt hơn, cho em một bờ vai để tựa vào. Bỗng tôi nghe có tiếng động lạ bên ngoài.
- Thôi em nắm xuống nghỉ một tí đi! Anh đi lấy nước cho em! Nhẹ nhàng đặt em nằm ra giường.
Khi tôi bước ra ngoài thì thấy cửa nhà mở toang hoang lúc nào, trên nền nhà thì những quả trái cây rơi lăn lốc khắp nơi. Hình như có ai vừa đến đây thì phải. Tôi bước vội ra cửa trước và nhìn xung quanh, mọi thứ đều bình thường. Tôi đóng cửa lại và quay vào trong, rót cho em một cốc nước lọc và quay về phòng. Bước vào thì em đã thiếp ngủ từ lúc nào. Tôi ngồi xuống cạnh em, dùng khăn ướt để lau mặt và lau tay cho em.
Tôi cảm thấy đau đớn vô cùng khi để cho người con gái này phải khổ sở đến vậy. Chợt nghĩ về những lời hứa với mẹ Hiền là sẽ quan tâm, lo lắng cho em. Vậy mà giờ đây em lại gặp phải chuyện này, cơn nóng giận của tôi lại bắt đầu dâng lên. Không suy nghĩ thêm một phút giây nào nữa, tôi phải đi tìm nó để nói chuyện.
Sau khi em vừa chợp mắt, tôi bước vội ra phòng khách. Tôi gọi ngay cho thằng Tuấn để nhờ nó chỉ nhà thằng Nam. Thằng Tuấn biết có chuyện không hay xảy ra nên đề nghị sẽ qua chở tôi đi. Nữa tiếng đồng hồ sau thì chúng tôi đã có mặt trước cổng nhà nó, một căn nhà khá khang trang ở khu đô thị Phú Mỹ Hưng, quận 7.
- Mày ở lại xe đi, tao vào nói chuyện với nó tí rồi ra ngày. Tôi cố giữ bình tĩnh hết sức để không cho thằng Tuấn biết chuyện về Linh, nếu không nó lại làm lớn chuyện hơn.
- Thật ra là có chuyện gì? Suốt dọc đường đi, nhìn sắc mặt của mày là tao thấy không ổn chút nào!
- Không có gì đâu, tao chỉ cần nói với nó vài chuyện thôi. Tôi vỗ vai nó trấn an.
Mở cửa bước xuống xe, tôi đi lại đứng trước cổng nhà thằng Nam và bấm chuông. Một thằng mặt mày bặm trơn, có đeo khuyên mũi đi ra.
- Tìm ai đó thằng kia? Nó nhìn tôi vả hỏi.
- Đây có phải nhà của Nam không? Tôi là bạn nó, cần gặp nó nói chuyện.
- Đợi tao chút! Nó lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
- Vào nhà đi! Nói được vài câu thì nó mở cửa.
Tôi đi từ từ vào nhà, trong sân thì có 2 chiếc mô tô đang dựng. Bước đến phòng khách thì thấy bốn thằng kể cả thằng vừa mở cửa đang ngồi cạn ly. Trên bàn toàn là mồi nhậu, sàn nhà thì lon bia lăn lốc.
- Mày ngồi chờ đại ca tao chút! Một thằng khác nói với tôi.
- Ừ!
- Ủa? Khanh lúa. Đến có việc gì không mạy? Thằng Nam bước ra, nó gặp tôi và có chút bất ngờ, giọng nói hơi e dè. Tôi nghĩ nó cũng đoán được lý do tôi đến đây.
Nó đi từ từ lại phía tôi, khuôn mặt nó đã thay đổi quá nhiều. Không còn là thằng Nam thư sinh hiền lành bạn tôi nữa. Bây giờ tôi chỉ thấy trước mặt là một thằng đểu cán, khốn nạn. Nhớ lại hình ảnh Linh khóc, máu nóng của tôi dâng trào lên. Tay tôi bóp thật chặt nấm đấm lại mặc do vết thương lúc nãy đang rỉ máu. Nó định mở miệng ra nói thì tôi đã đứng thật nhanh dậy, dùng hết lức vào tay phải đấm thằng vào mặt nó một đấm như trời giáng. Nó bật ngữa ra sau lăn mấy vòng.
Tụi đàn em của nó thấy có biến liền lao về phía tôi. Thằng khuyên mũi lúc nãy tung chân lên đạp tôi, tôi lách người qua né và quơ lấy két bia nhựa ném thẳng vào mặt nó. Tôi định chạy về phía thằng Nam cho nó thêm vài đạp nữa thì cảm thấy tê tái cả lưng. Cảm giác như vừa bị một ống tuýp đập vào người. Tôi đổ khụy ra đất, lúc này cả vai và tay phải như tê liệt. Quay người lại thì thấy một thằng khác đang cầm ống tuýp định bổ từ trên xuống…