“ Thế giới chân chính của anh là khi có em ở bên.”
Lá trên cây đang phát triển kinh người, mấy ngày không thấy mà gân trên lá đã phát triển thấy rõ rệt, mọi thứ trong mùa mưa đều ẩm ướt hết, mưa rơi tựa như sương mù, nhìn bên ngoài lúc nào cũng mờ mịt hư ảo.
Rèm cửa sổ bị nước mưa làm ướt sũng bị gió thổi bay phấp phới, nước mưa hắt vào nhà, để lại một vũng nước trên mặt đất. Văn Chiêu đứng dậy đóng cửa sổ lại, ngày tháng trôi qua lúc nào cũng không hay, một mùa xuân nữa lại sắp kết thúc.
Mấy ngày cuối xuân mưa to vô cùng, hạt mưa rơi lên lá khiến lá phát ra tiếng xào xạc, bầu trời vừa ẩm ướt lại âm u. Có lúc cậu sẽ cùng Giang Thăng xem phim trong phòng bệnh, hoặc Giang Thăng sẽ ôm cậu đọc một ít sách. Tiếng mưa bên ngoài cùng âm thanh của Giang Thăng hòa quyện với nhau vô cùng êm tai. Nước mưa tanh hôi đọng lại trên cửa sổ rơi lên chim sẻ đang chải lông, rèm cửa bay lơ lửng trong không trung.
Sau khi tạnh mưa, cậu nhìn thấy những bông hoa nhỏ xinh đỏ như máu ở hàng rào, từng chùm chụm lại như quả mâm xôi đỏ chót.
Bọn họ cũng giống như những bậc cha mẹ mới sinh con, luống cuống chân tay chăm sóc đứa nhỏ, bận rộn liên tục với những việc vặt trong sinh hoạt thường ngày. Lúc cậu cũng Giang Thăng đi dạo trên con đường rải sỏi, nhìn thấy rêu mọc từ kẽ nứt trên đá, cây cỏ xanh mướt hai bên đang rơi xuống nước mưa đọng lại, cậu sờ sờ lá cây ướt sũng, ngẩng đầu lên nói với Giang Thăng.”Đứa nhỏ đặt tên là Giang Lâm đi!” Nó sinh ra vào mùa xuân, đó là một mùa mưa nhiều.
Mùa xuân năm nay cứ như vậy mà qua đi.
Về sau,Văn Chiêu thường xuyên nhớ tới chuyện năm này, nhớ tới bọn họ nói sẽ cùng nhau đi Đức, lại nhớ tới Giang Thăng đi xa vạn dặm lại trở về bên cạnh cậu. Còn có những bộ phim bọn họ cùng nhau xem trong phòng, cái nóng oi bức của mùa hè gay gắt cùng với mùa xuân đặc biệt kia.
Lúc bay tới một đất nước xa lạ mới, Văn Chiêu nhìn qua cửa sổ thấy tầng tầng lớp lớp mây trôi dạt bồng bằng cùng bầu trời bao la rộng lớn. Tại thành phố này đã phát sinh ra tất cả mọi chuyện, theo bọn họ lớn lên, theo bọn họ rời xa, tựa như lật sang một trang giấy khác bắt đầu một chương mới. Bọn họ cũng sẽ bận rộn với công việc học tập và cuộc sống như bao người khác, tiếp thục bôn ba*( đi đây đi đó, chịu nhiều gian lao, vất vả, để lo liệu công việc) khắp nơi.
Bọn họ ở lại nước Đức 5 năm, một năm đầu cậu cùng Giang Thăng điều trị bệnh tình của hắn, bệnh tình của hắn đã tốt hơn rất nhiều trong một năm nay.
Lúc học, Văn Chiêu thường xuyên thức khuya để viết luận văn, nửa đêm mặt vô cảm gõ bàn phím, lại không chịu được mà ngáp dài buồn ngủ. Giang Thăng bưng ly cà phê ngồi một bên cùng cậu, Văn Chiêu buồn ngủ ngã lên người hắn không muốn nhúc nhích, một lúc sau mới bò dậy uống cà phê hắn mang tới, vừa kêu thảm vừa tiếp tục viết.
Mùa đông ở Đức vừa lạnh lại ẩm ướt, bầu trời luôn u ám đầy sương mù bao quanh. Văn Chiêu đứng trước cửa sổ nhìn cỏ khô ngoài sân, hà hơi thở ra khói màu trắng phả lên mặt kính một lớp sương trắng. Cậu đưa tay gạt đi lớp sương mù, lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa ngậm lên miệng, sau khi hít vài hơi, cậu kẹp điếu thuốc trên tay, để cho nó cháy từ từ. ngôn tình hoàn
Cậu xoay người nói với Giang Thăng: “Chúng ta đi ăn lẩu!”
Xe đo một lúc lâu sau mới tìm được quán ăn lẩu, nồi đồng bốc nghi ngút khói nóng, Văn Chiêu cởi khăn quàng cổ ra, thả thịt dê vào bên trong. Đáy nồi ùng ục bọt nổi lên, Giang Thăng giúp cậu gắp đồ đã chín cho vào bát, Vân Chiêu nhìn tuyết rơi bên ngoài, nói với hắn: “Tý nữa anh muốn ăn cái gì?”
“Anh không biết nữa.” Hắn lắc đầu cười cười.
Trong nhà hàng chỉ có mỗi bàn ăn của cậu đang dùng bữa, bọn họ một người ăn một người giúp nhúng đồ lẩu, Văn Chiêu nói với hắn: “Hôm nay chúng ta còn chưa gọi điện cho bé cưng nữa.”
“Bây giờ có gọi luôn không?” Giang Thăng hỏi cậu.
“Anh gọi đi! Nó khá là thích dính anh đấy.” Văn Chiêu nói không rõ ý tứ.
Trong 5 năm ở Đức, bọn họ đã đi qua rất nhiều nước, Văn Chiêu luôn muốn cùng Giang Thăng nhìn thấy một vài phong cảnh khác nhau, đi đến những nơi khác nhau. Bọn họ tới Iceland ngắm cực quang ở nhiệt độ âm dưới 0 độ. Lúc ánh sáng xanh rực rỡ rơi xuống, trên mặt của bọn họ tràn đầy ánh sáng tối, Văn Chiêu tiến sát lại gần hôn Giang Thăng. Đây cũng là nụ hôn lãng mạn nhất, cực quang xanh như một bức màn mờ ảo, nhẹ phủ lên họ.
Sau khi tốt nghiệp đại học xong hai người trở về Trung Quốc, rời đi nước Đức cũng không có cảm giác gì mấy, sau khi trở lại Trung Quốc liền phát hiện thành phố này vẫn không có gì thay đổi, chỉ có bọn họ là không ngừng lớn lên.
Phòng thí nghiệm cũ của trường đã được phá bỏ và được xây dựng thành một khu dạy học mới. Thầy giáo của bọn họ cũng đã về hưu, chủ nhiệm nhìn vẫn như trước, chỉ có điều nhìn hơi mập ra, lúc gặp Văn Chiêu, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra tên của cậu.
Văn Chiêu dắt hắn đến con đường tắt sau sân thể dục, châm một điếu thuốc hút, lá phượng bị gió thổi xào xạc, lá khô run run rơi xuống, Văn Chiêu nhìn lá cây rơi xuống, nhìn Giang Thăng cười.
Giang Thăng sửng sốt nhìn cậu, tựa như thiếu niên kiêu ngạo từng xuất hiện trong trí nhớ hắn, cậu đứng ở dưới tầng nhướng mày khiêu khích nhìn hắn.
Văn Chiêu ngoéo tay với hắn: “Lại đây.”
Giang Thăng như từ trong mộng tỉnh lại đi về phía cậu, ôm Văn Chiêu nói: “Anh nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy em.”
Văn Chiêu cười đưa hắn điếu thuốc trong miệng, ghé bên tai hắn nói: “Chỉ có một điếu thuốc.”
Giang Thăng cầm điếu thuốc, hai người nhìn nhau cười.
Trên bầu trời xung quang là đàn chim bay lượn tự do, Văn Chiêu ngẩng đầu nhìn lẩm bẩm: “Mùa thu lại tới rồi.”
Sau khi trở về Trung Quốc, họ ở lại Bắc Kinh, sống ở tuyến đường 3 chỗ nằm trên 1 hàng, mỗi buổi sáng đều lo lắng vì bị kẹt trên Đường vành đai 2*( là đường cao tốc vành đai trong cùng bao quanh trung tâm thành phố Bắc Kinh), nhìn đoàn xe xếp thành hàng dài nhích từng chút một. Sau khi tan làm, cậu và Giang Thăng thỉnh thoảng sẽ đi đến quán bar ở Houhai*( là một cái hồ và vùng lân cận của nó ở quận Xicheng, trung tâm Bắc Kinh, Trung Quốc) để ngồi.
Đến năm thứ 6, bệnh tình của Giang Thăng không hề tái phát trở lại mà hồi phục rất tốt, Văn Chiêu ôm lấy hắn nói: “Em biết anh nhất định sẽ khỏi bệnh mà.”
Giang Thăng hôn lên khóe miệng cậu: “Anh tin rằng tình yêu có thể cứu vãn tất cả.” Tình yêu có thể bao dung hết thảy, bởi vì Văn Chiêu không ngừng giúp đỡ hắn đi về phía trước.
Hai người lên kế hoạch cho một chuyến đi đến Nepal từ rất lâu rồi, khi đến được Nepal rồi, họ thuê một nhà nghỉ ở địa phương. Tường phòng đã có chút bong tróc, sơn đỏ trên bàn cũng có chút loang lổ, Văn Chiêu đặt ba lô lên giường: “Không sao, nơi này ít ra còn tốt hơn trong trí tưởng tượng của em.”
Giang Thăng sờ sờ tro trên bàn: “Vẫn nên dọn dẹp qua tý.”
Buổi trưa hôm đó hai người không có đi ra ngoài, bọn họ cùng nhau làm tình trong căn nhà cũ kỹ này, Văn Chiêu nóng đến đầu đầy mồ hôi, cả người nhễ nhại ôm Giang Thăng không bỏ. Giang Thăng tiến lại gần hôn cậu: “Chúng ta còn chưa lên mặt trăng nữa.”
Văn Chiêu cười ôm cổ hắn, hôn lên trán hắn: “Bây giờ anh lại có tính tình trẻ con như Giang Lâm hả?” Một lúc sau, cậu ghé bên tai Giang Thăng nói: “Chúng ta không có phi thuyền để chạy trốn lên mặt trăng.”
Bầu trời ở Nepal trong xanh mây trắng. Họ gặp được nhiều nhà sư trên đường phố. Trên khắp Quảng trường Durbar ở Kathmandu toàn là những gian hàng nhỏ. Những ngôi chùa cổ kính màu sắc đẹp mắt cùng khu chợ sôi động náo nhiệt như hòa thành một. Cậu nhìn một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ, nói với hắn:“Nepal thực sự là một nơi kỳ lạ.”
Giang Thăng nhìn bức tượng điêu khắc bằng gỗ trong tay, nói: “Có muốn mua không?”
Văn Chiêu lắc đầu.
Đàn bồ câu bay lượn phấp phới trên trời, đám người chen chúc đông nghẹt, Văn Chiêu cầm một đồ vậy lên đưa cho Giang Thăng nhìn: “Đây là cái gì?”
Giang Thăng cau mày cầm đồ vật trên tay Văn Chiêu lên:“Linga*đấy.” (đôi khi được gọi là lingam hoặc Shiva linga, là một hình ảnh trừu tượng hoặc đại diện hoặc của thần Shiva Hindu trong Shaivism) Hắn nắm tay Văn Chiêu đi về phía trước, một lúc sau mới nói: “Bộ phận sinh dục của thần Shiva.”
Xe máy lao vun vút giữa đám đông đông nghẹt người, tiếng rao hàng không dứt bên tai, Văn Chiêu mua một bức tranh khắc gỗ sáp ong, cười với Giang Thăng rồi giơ thứ trong tay lên: “Em mua cho anh nhé.”
Đàn chim bồ câu bay vút lên, tiếng xe motor gần rú lao vút qua. Xuyên qua đám đông, mọi thứ xung quanh như trở nên hư ảo. Chỉ có nụ cười tươi sáng của Văn Chiêu là hấp dẫn lòng người, Giang Thăng và cậu nhìn nhau một lúc lâu.
Trước khi đến Nepal, hắn đã nhận được một tấm bưu thiếp của Văn Chiêu.
Trong đó ghi: Em muốn đưa anh đi qua hàng ngàn dặm sông núi và cùng anh trải nghiệm tất cả vẻ đẹp của cuộc sống này. Em muốn đem tất cả tình yêu đẹp đẽ nhất grên thế giới này dành cho anh.
Giang Thăng bước đến ôm lấy cậu.
Thế giới chân chính của anh là khi có em ở bên.
[Điều người viết muốn nói:]
Bộ truyện Ve sầu mùa thu đến đây là kết thúc, câu chuyện của Giang Thăng và Văn Chiêu cũng đã đến lúc hạ màn, cảm ơn tất cả các bạn vẫn luôn theo dõi tôi.
Ve sầu mùa thu đã kết thúc sau khi kéo dài được 5 tháng, lúc đầu tôi chỉ định viết chơi chơi để thỏa mãn cho bản thân mình thôi, sau này được các bạn chú ý theo dõi, tôi càng có động lực để viết tiếp. Càng viết phần sau tôi càng căng thẳng, thậm chí còn có chút sợ phải thay đổi một vài chi tiết, càng không biết viết như thế nào. Đây là một bộ truyện còn có rất nhiều chỗ chưa hoàn hảo lắm, nhưng các bạn vẫn tiếp tục đọc làm tôi rất cảm kích, nếu có thể mang lại cho các bạn một chút hạnh phúc trong bộ truyện này thì tôi sẽ thực sự thỏa mãn rồi.
- ----------------------------
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!
Đôi lời editor: Vậy là chính chuyện của bộ truyện Ve sầu mùa thu đã hoàn thành rồi! Tất cả là 56 chương tất cả, cảm ơn mọi người vẫn luôn theo dõi mình nhé! Mình đã edit bộ này từ ngày 17/6/2020 và tận tận 24/12/2021 mới kết thúc, xin lỗi tất cả mọi người vì đã trì trễ lâu như thế