Ve Sầu Mùa Thu

Chương 58: Chương 58: Phiên ngoại 1: Giang lâm




Theo giờ Berlin, bên ngoài trời đã 4 giờ sáng rồi nhưng vẫn tối đen mịt.

Văn Chiêu giật mình tỉnh dậy, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc rồi mới định thần lại. Lúc xuống giường cậu đi nhẹ nhàng, chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ.

Máy pha cà phê phát ra âm thanh vù vù, cậu lấy một chiếc cốc từ quầy bar đặt ở chỗ rót. Sau khi rót cà phê xong, cậu cầm cốc ngồi trên sân thượng, châm một điếu thuốc ngậm trong miệng.

Một tay Văn Chiêu lướt điện thoại di động xem tin tức về chuyến bay, tay kia cầm điếu thuốc gẩy gẩy. Chuyến bay của Giang Lâm đến Đức là lúc 7 giờ sáng, vẫn còn hai giờ nữa.

Cuối cùng cậu cũng hút xong điếu thuốc, dập đầu thuốc lá ở gạt tàn, rồi dựa vào tường nghịch điện thoại.

Lúc 5 giờ sắc trời bắt đầu trong xanh hơn, Giang Thăng từ trong phòng đi ra, Văn Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Anh ngủ có ngon không?”

“Cũng được.” Giọng hắn khàn khàn do mới dậy, Giang Thăng uống một cốc nước: “Sao lại dậy sớm vậy?”

“Em luôn nghĩ đến chuyện chuyến bay nên không thể ngủ được nữa.” Văn Chiêu cầm cốc lên, uống một hơi hết sạch cà phê đã nguội đi trong cốc:“Anh đi rửa mặt trước đi, em đi thay bộ quần áo khác đã.”

Sau khi Giang Thăng rửa mặt xong, Văn Chiêu đang thay quần áo, hắn sát lại gần vòng tay qua eo cậu hôn lên sườn mặt cậu một cái.

Một tay Văn Chiêu điều khiển xe đi ra khỏi gara, cậu liếc thoáng qua Giang Thăng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, điều chỉnh nhỏ nhạc xuống một chút.

Cả bầu trời đã trắng sáng, những đám mây đỏ bay lên chiếu vào cửa sổ xe, tiếng nhạc jazz từ từ vang lên trong xưởng. Lúc cậu đến sân bay thì mới 6 giờ rưỡi, đỗ xe xong, Giang Thăng vẫn chưa tỉnh lại. Cậu tiến lại gần thổi một hơi lên mặt hắn, lông mi Giang Thăng run lên, buồn ngủ mở mắt nói: “Đến rồi à?”

“Ừ.” Văn Chiêu sờ sờ mi mắt hắn: “Tinh thần anh quá kém rồi.”

“Có thể là do gần đây mới đổi thuốc khác.” Giang Thăng kéo cậu qua, vùi đầu vào vai cậu không muốn động đậy. Văn Chiêu nhéo nhéo gáy hắn: “Anh có thể nghỉ ngơi thêm 20 phút nữa.”

Giang Thăng liếm cổ cậu, bắt đầu gặm cắn xương quai xanh của cậu.

Văn Chiêu A một tiếng, cau mày nói: “Thói quen hay cắn người của anh khi nào mới thay đổi được vậy? “

Giang Thăng kéo cậu qua, để cậu ngồi trên đùi mình, chui vào bên trong áo cậu, ngậm lấy đầu v* của cậu bắt đầu mút. Văn Chiêu không thể thẳng người lên được nên đành cong eo ôm lấy đầu Giang Thăng, thở hổn hển nói: “Nhẹ một chút đi.” Thói quen cổ quái này của Giang Thăng vẫn luôn dưỡng đến tận bây giờ vẫn không sửa lại, mỗi lần hắn đều giống trẻ con đang trong thời kỳ bú sữa, đi liếm mút đầu v* cậu.

Văn Chiêu bị hút có chút đau, cau mày mắng: “Đệt, nhẹ chút.”

Giang Thăng từ bên trong áo cậu chui ra, bóp cằm cậu hôn lên, đem Văn Chiêu hôn đến nỗi thở không ra hơi, hắn vuốt ve đầu cậu, ghé bên tai cậu khàn khàn nói: “Muốn ** em khóc ngất.”

Văn Chiêu đụng phải ánh mắt thâm thúy của hắn, mỉm cười nhéo nhéo gáy hắn: “Thời gian không đủ làm.” Cậu từ đùi Giang Thăng đi xuống, đẩy cửa xe đi ra ngoài.

Có rất nhiều người ở sân bay, bọn họ đứng đợi ở sảnh sân bay. Một lúc sau, thấy Bạch Nguyễn từ trong đi ra, trong lòng vẫn ôm Giang Lâm.

Giang Lâm dựa vào vai cô ngủ mơ màng màng, Giang Thăng vươn tay ôm lấy bé con.

Bạch Nguyễn dặn dò vài câu rồi đi theo lái xe đi nơi khác.

Văn Chiêu đi tới, chọc chọc khuôn mặt nhỏ của bé con: “Còn ngủ hả, bé lười biếng?” Giang Lâm buồn ngủ liếc cậu một cái, mềm mại kêu một tiếng mẹ, bé con lại ôm cổ Giang Thăng ngủ thiếp đi.

Lúc đi xe, Giang Lâm ngồi ở ghế trẻ em phía sau, đầu lắc lư ngủ gà ngủ gật, Văn Chiêu nhìn thấy trong gương chiếu hậu, nhẹ giọng nói: “Bé cưng, tựa đầu vào lưng ghế ngủ đi.”

“Vâng ạ.” Giang Lâm mơ màng nói.

Giang Thăng từ trong túi lấy ra núm vú giả, quay mặt sang nói với bé con: “Con muốn ngậm nó không?”

“Bà nói con đã gần 3 tuổi rồi không thể ngậm nữa.” bé con mơ màng nói, một lúc sau bé con uể oải nói: “Chú nhỏ cũng sẽ không cho con ăn đồ ngọt nữa.”

Giang Thăng cất núm vú giả đi, lấy ra một viên kẹo đưa cho hắn: “Hôm nay chỉ có thể ăn một viên.”

Giang Lâm cầm lấy viên kẹo, cao hứng nói: “Cảm ơn ba ba.”

“Sẽ sâu răng đấy.” Văn Chiêu nói với hắn.

“Ăn một cái không sao đâu.” Giang Thăng nói.

Văn Chiêu cười liếc hắn một cái.

Trong nhà có thêm một đứa nhỏ, Văn Chiêu cùng Giang Thăng rất chú ý về mọi mặt. Giang Thăng thường có tính kiên nhẫn với trẻ con hơn cậu, nhưng cũng may thay là tính cách của Giang Lâm khá yên tĩnh và không ầm ĩ nhiều, vì vậy cậu cũng khá thoải mái.

Văn Chiêu khoanh chân ngồi trên sô pha chơi game, Giang Lâm bé nhỏ ngồi ở bên cạnh nhìn cậu chơi, thấy cậu thắng liền cố dùng bàn tay mũm mĩm nhỏ bé vỗ tay, nhẹ giọng nói: “Mẹ thật là lợi hại.”

Văn Chiêu nhéo nhéo má bé con: “Gọi mẹ là ba ba đi.”

Giang Lâm đặt bàn tay nhỏ của mình lên đầu gối cậu, mỗi lần Văn Chiêu chơi thắng đều sẽ hô:“ Mẹ là lợi hại nhất.”

Văn Chiêu bắt được móng vuốt nhỏ của bé con nhéo nhéo, ôm bé con để trước mặt mình: “Đến đây, để mẹ dạy bé cưng chơi nhé.”

Lúc Giang Thăng trở lại liền nhìn thấy hai người ngồi trên sô pha, người lớn ôm người bé chơi game, Giang Lâm nhỏ bé ngồi trong lòng Văn Chiêu chăm chú chọt chọt điện thoại.

Văn Chiêu hợp theo nói: “Bé cưng thật là giỏi.”

Giang Lâm cười khúc khích trong lòng cậu, ngón tay út cọ loạn ở trên mặt.

Giang Thăng ngồi xuống, cầm lấy di động của Giang Lâm đi: “Không tốt cho thị lực đâu.” Văn Chiêu ôm Giang Lâm lăn trên sô pha: “Ba ba của con thật là nghiêm túc mà!” Cậu gãi bụng Giang Lâm nói: “Đừng gọi ba ba là ba ba nữa, gọi mẹ là ba ba đi.”

Giang Lâm cười khúc khích không dứt, nói không rõ: “Mẹ ơi ngứa quá!”

Giang Thăng cười với cậu, cầm điện thoại di động rời đi.

Văn Chiêu nhìn bóng lưng của hắn rời đi, hừ một tiếng.

Cậu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Lâm, nói: “ Gọi mẹ là ba ba, biết chưa?”

- -----------------------------------

Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.