Giang Thăng đặt Giang Lâm lên ghế con ở phía sau, mở cửa ngồi vào ghế lái, hắn liếc nhìn phía sau, hỏi: “Tỉnh ngủ rồi à?”
Giang Lâm gật đầu, nghịch sợi dây rút trên áo, nói: “Tại sao mẹ không đi cùng chúng ta thế ạ?”
“Mẹ con sáng nay có tiết học, chúng ta tới công viên giải trí chờ mẹ trước.” Giang Lâm nhìn kính chiếu hậu, đánh tay lái đi xe ra ngoài.
Tay Giang Lâm múa may nói vâng ạ, sau đó hai tay nhỏ bé lúng túng bắt đầu tháo nút vừa thắt, kết quả là càng ngày càng hỗn loạn hơn.
Từ gương chiếu hậu Giang Thăng nhìn thấy Giang Lâm đang nghiêm túc dây rút áo, liền nói với bé con: “Đợi lát nữa ba ba sẽ giúp con giải.”
Giang Lâm gật gật đầu, tựa lưng vào ghế cười.
Khi đến công viên giải trí, Giang Lâm đã dựa vào chỗ ghế ngủ say rồi, Giang Thăng đậu xe xong, vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con. Giang Lâm mở to mắt buồn ngủ nhìn hắn, Giang Thăng hỏi bé con: “Con muốn tự mình đi xuống hay để ba ba ôm con?”
Giang Lâm dụi mắt, thanh âm mềm mềm nói: “Tự mình xuống ạ.”
Giang Thăng gật gật đầu, ôm bé con đi xuống, Giang Lâm túm ống quần Giang Thăng đi theo bước nhỏ của hắn, Giang Thăng đi chậm lại để bé con theo kịp.
Giang Lâm dừng chân ở lối vào của một cửa hành thức ăn nhanh, bé con kéo quần Giang Thăng, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Giang Thăng nhìn bé một cái, trầm mặc một lát nói: “Chỉ được ăn một lần trong hôm nay.”
Giang Lâm gật đầu, ôm lấy chân hắn, mềm mại nói: “Ba ba thật là tốt.”
Giang Thăng cúi người ôm bé đi về phía cửa hàng thức ăn nhanh, Giang Thăng đặt bé vào ghế trẻ con, nói: “Ba ba đi gọi đồ ăn, con ngoan ngoãn ngồi đây đi.” Giang Lâm gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Giang Thăng bưng khay đồ ăn lên bàn, Giang Lâm cầm một chiếc bánh hamburger còn to hơn mặt mình lên, chậm rãi ăn. Giang Thăng xé thịt cánh gà và đùi gà thành từng miếng nhỏ rồi đưa cho Giang Lâm.
Miệng nhỏ của Giang Lâm nhấm nháp miếng thịt xé nhỏ, mơ hồ nói: “Mẹ còn bao lâu nữa mới tới ạ?!”
Giang Thăng lấy hamburger của Giang Lâm, cúi đầu chia bánh hamburger thành nhiều phần nhỏ, hắn trả lời: “Mẹ đang trên đường đến rồi.”
Hắn đưa bánh hamburger cho bé còn: “Còn ăn được nữa không?”
Giang Lâm lắc đầu: “Con no rồi ạ.” Bé con chỉ vào cây kem: “Con muốn ăn thêm cái kia.”
“Đợi tý nữa hẵng ăn, con vừa mới ăn đồ nóng xong không nên ăn.”
Lúc Văn Chiêu tới, cậu nhìn thấy miệng Giang Lâm dính đầy sô cô la, đi tới, cười cười nhéo nhéo gương mặt bé con: “Sao bé con lại có râu thế này?”
Giang Lâm vòng tay qua cổ Văn Chiêu muốn hôn cậu, Giang Lâm nắm cổ áo bé kéo ra, sau đó lau miệng: “Ăn gì giờ?”
Văn Chiêu quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, tiến đến gần bên miệng Giang Thăng hôn lên, cười nói: “Hôm nay sao lại đồng ý dẫn bé cưng đi ăn cái này?”
Giang Thăng nhéo nhéo cổ cậu, lời ít ý nhiều nói:“Anh sợ nó khóc.”
Văn Chiêu nhướng mày nói với hắn: “Đi giúp em gọi ít đồ ăn đi.”
Sau khi ăn đồ ăn vặt xong, Văn Chiêu ôm Giang Lâm đi khắp nơi, Giang Thăng đi theo sau cầm đồ giúp bọn họ, Văn Chiêu cầm lấy một cái băng đô con thỏ nói với bé con: “Cái này dễ thương không bé cưng?”
Giang Lâm gật đầu, Văn Chiêu nói với bé: “Để mẹ mua cho con một cái nhé.” Cậu nói với Giang Thăng: “Đến trả tiền đi.”
Sau khi thanh toán tiền xong, Giang Thăng cầm hai chiếc băng đô đưa cho cậu, cậu khó hiểu hỏi: “Anh mua hai cái làm gì?”
Giang Thăng nhìn chằm chằm cậu hai giây, trong mắt hiện lên tia dị thường hưng phấn, Văn Chiêu bị hắn nhìn chằm chằm đến bối rối, ho khan nói: “Đừng nghĩ, em sẽ không đeo đâu.”
Văn Chiêu đem băng đô con thỏ đeo lên đầu Giang Lâm, nhéo mặt bé:“ Đáng yêu quá.”
Giang Thăng ghé sát bên tai cậu, thổi một hơi, khàn giọng nói:“ Tiểu Chiêu, em đeo lên cho anh xem đi.”
Văn Chiêu đẩy mặt hắn ra: “Không muốn.”
Ánh sáng trong mắt Giang Thăng ảm đạm xuống, Văn Chiêu liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt lạnh lùng đưa băng đô cho hắn: “Giúp em đeo lên đi.”
Giang Thăng đảo mắt qua, ảm đạm trong mắt hắn biến mất, vẻ mặt cao hứng đeo băng đô lên đầu Văn Chiêu, Văn Chiêu nhìn sắc mặt hắn thay đổi nhanh chóng, hừ một tiếng: “Em lại tin lời nói dối trá của anh.”
Văn Chiêu thấy hắn lẳng lặng nhìn chính mình, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Giang Thăng lôi kéo cậu đến chỗ bóng râm bên cạnh, Văn Chiêu cau mày: “Anh làm sao vậy?!”
Giang Thăng đẩy cậu dựa vào gốc cây, cắn tai Văn Chiêu, Giang Lâm “ A “ một tiếng che mắt, Văn Chiêu đẩy hắn ra, ôm Giang Lâm sang tới một bên: “Bé cưng che mắt lại, đứng ở chỗ này, không cho mở ra.” Giang Lâm dùng tay che mắt lại, gật gật đầu.
Văn Chiêu đi tới bóp cằm Giang Thăng, cắn một cái ở miệng hắn: “Anh phát điên gì vậy?”
Giang Thăng ôm cậu vào lòng, hôn lên miệng cậu, Văn Chiêu hoàn toàn không biết, bây giờ mỗi lời nói và cử chỉ của cậu đều là dụ hoặc chí mạng đối với hắn. Giang Thăng phát điên nghĩ, Văn Chiêu chính là điểm yếu chết người của hắn, bất cứ động tác dễ dàng nào của cậu cũng sẽ móc tim hắn, trái tim của hắn thiếu chút nữa bị Văn Chiêu ăn mòn. Văn Chiêu lúc nào cũng xinh đẹp dễ thương, làm hắn đối với cậu như người nghiện thuốc phiện vĩnh viễn.
Hắn chống trán Văn Chiêu, liếm vết nước trên môi cậu, khàn giọng nói: “Buổi tối đeo cho anh xem đi.”
Văn Chiêu dựa vào lòng hắn thở dốc, sau đó trừng hắn: “Thần kinh.”
Giang Thăng đưa tay vuốt ve eo của cậu, gặm cắn cổ cậu, Văn Chiêu “A” một tiếng, dùng tay đẩy hắn: “Đừng cắn, tý nữa sẽ để lại dấu vết.”
Giang Thăng ghé bên tai hắn nói: “Vậy buổi tối em đeo cho anh xem đi.”
Văn Chiêu cắn một chút miệng hắn, cứng ngắc nói: “Được.”
Giang Lâm ôm cổ Giang Thăng, nhìn Văn Chiêu đi phía mặt, nói nhỏ: “Mẹ tại sao lại đi lên phía trước một mình vậy ạ?”
Giang Thăng nhìn bóng lưng của Văn Chiêu, nhìn chằm chằm vào băng đô con thỏ trên đầu cậu, cười nói với bé: “Mẹ đang tức giận.”
Giang Lâm vòng tay qua cổ hắn, nói: “Vậy ba ba mau đi dỗ mẹ đi.”
Giang Thăng cười không nói.
- ------------------
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!
Mọi người tết dương vui vẻ nhé!