Văn Chiêu nằm ở trên giường, ngón tay nắm gối bắt đầu trở nên trắng bệch, tóc ướt mồ hôi dính trên trán, sau cổ đầy vết cắn, cậu khàn khàn nói: “Đừng làm nữa, thật sự không chịu nổi được nữa.”
Giang Thăng đè ở trên người cậu, vòng tay ôm eo cậu, cúi đầu liếm dấu răng trên cổ cậu. Cổ cậu bị liếm đến khó chịu, hơi thở Văn Chiêu vừa gấp gáp lại nóng rực, mái tóc đen nhánh dính trên cổ, phía trên cổ bị cắn ra vết đỏ ái muội, cậu nghiêng mặt, cổ ngửa lên trên, bên gáy căng chặt nổi gân xanh, mang theo sự cám dỗ trần trụi.
Giang Thăng cắn lỗ tai cậu, liếm láp mồ hôi trên mặt cậu, mỗi một lần đẩy vào đều vô cùng sâu, hông hắn đánh vào mông cậu phát ra tiếng bạch bạch, còn có thể nghe thấy tiếng nước dính nhớp nháp.
Cả người Văn Chiêu mồ hôi nhễ nhại không nhấc nổi ngón tay lên được, cực khoái mãnh liệt khiến ý thức của cậu dần dần choáng váng, hai tay không ngừng cào cấu trên ga giường.
Hơi thở Giang Thăng nặng nề phả vào sườn mặt cậu, đầu lưỡi liếm mắt cậu, sau đó ngậm lấy miệng của cậu. Văn Chiêu bị hôn đến nỗi không thở được, tiếng vang bạch bạch càng ngày càng lớn. Mông của Văn Chiêu không ngừng run rẩy, toàn thân run rẩy muốn chạy trố, trong miệng còn quấn lấy đầu lưỡi Giang Thăng, tay cậu nắm ga giường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cậu muốn chạy trốn nhưng lại bị áp chế chặt chẽ lại khiến cậu không thể di chuyển.
Giang Thăng đè ở trên người cậu phát ra một tiếng kêu rên, cơ lưng của hắn căng ra, xương hàm dưới cắn chặt, mồ hôi từ trên mặt chảy xuống, đọng lại trên cổ Văn Chiêu. Hắn nâng mặt Văn Chiêu hôn lên, hung hăng đưa đẩy mạnh vài cái rồi bắn vào.
Cả người Văn Chiêu run lên, trong miệng hu hu rên rỉ, mồ hôi đầm đìa nằm trên giường không nhúc nhích được.
Giang Thăng thở hổn hển đè lên người cậu, hôn lên mồ hôi sau cổ cậu, lại cắn thêm vài dấu răng lên đó, sau đó vùi đầu vào bên cạnh cổ cậu bất động.
Một lúc lâu sau, Văn Chiêu nghiêng mặt hôn hai má Giang Thăng, khàn giọng nói: “Anh đè em nặng quá.”
Giang Thăng “ừm” một tiếng nhưng cũng không di chuyển. Văn Chiêu chỉ có thể để hắn đè nặng mình. Một lúc sau, Giang Thăng ôm lấy cậu, lật người lại nằm trong lòng Văn Chiêu, tựa đầu vào vai cậu.
Văn Chiêu vòng tay qua vuốt ve tấm lưng đầy mồ hôi của hắn. Tóc Giang Thăng ướt sũng dính vào khuôn mặt tái nhợt của hắn, lông mi rũ xuống che đi con ngươi đen nháy, cả người mang theo vẻ mất tinh thần sau khi làm tình. Văn Chiêu vén mái tóc ẩm ướt của hắn lên, cúi đầu hôn lên sống mũi của hắn.
Giang Thăng ngẩng đầu lên hôn miệng của cậu, Văn Chiêu nhéo nhéo cằm của hắn nói: “Em mệt lắm rồi đấy.”
Giang Thăng cắn xương quai xanh của cậu, vòng tay qua eo cậu, nằm ở trên ngực cậu mút đầu v* của cậu. Văn Chiêu vòng tay qua hắn, chậm rãi vuốt ve tóc hắn, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của hắn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Văn Chiêu cảm thấy có chút không thoải mái. Cậu ở trong phòng làm việc cả buổi sáng, cảm thấy đầu hơi choáng váng. Cậu gục lên bàn ngủ một chút, sau đó bị cuộc gọi của Giang Thăng đánh thức, cậu nghe điện thoại giọng nói có chút khàn khàn nói: “Làm sao vậy?”
“Tiểu Chiêu, trưa qua ăn cơm với anh đi.” Giọng nói của Giang Thăng qua điện thoại dường như còn trầm hơn bình thường, Văn Chiêu mơ hồ nghe được nhưng vẫn cảm thấy như bị bỏng, lỗ tai tê tê dại dại.
“Được.” Cậu lười biếng trả lời, cúp điện thoại sau đó tiếp tục gục trên bàn ngủ.
Buổi trưa khi đi ra ngoài, ánh mặt trời bên ngoài đúng lúc đang là thời điểm nóng nhất, Văn Chiêu từ trong phòng điều hòa đi ra, nhất thời cảm giác lạnh và cảm giác nóng đan xen nhau khiến cậu cảm thấy càng thêm choáng váng.
Ngồi trên xe, cậu một tay chống lên vô lăng, trong miệng ngậm điếu thuốc, nhìn từ gương chiếu hậu rồi từ từ đi xe ra khỏi gara. Cậu ấn nút tự động lau cửa kính xe, gẩy bụi tàn, cuối cùng cũng hút xong một điếu thuốc.
Buổi trưa bị tắc đường, Văn Chiêu có chút khó chịu nhìn đàn xe phía trước di chuyện chậm rề ra, Giang Thăng lại gọi điện tới. Cậu bấm Bluetooth nghe, có chút khó chịu nói: “Sao vậy?”
“Tiểu Chiêu, anh hiện tại đang họp, tý nữa em thì đến phòng của anh đợi trước nhé.”
Tay Văn Chiêu gõ vô lăng, khẽ “ừm” một tiếng.
Lúc tới dưới tầng công ty của Giang Thăng, cậu đỗ xe xong trực tiếp đi đến phòng làm việc của Giang Thăng, thư ký nhìn thấy cậu liền nói: “ Giang tổng hiện đang có cuộc họp, ngài có muốn tôi lấy một tách cà phê cho ngài không ạ?”
Văn Chiêu cảm giác có một sợi dây thừng đang gắt gao lôi kéo đầu của mình, cau mày nói: “Không cần đâu.”
Sau khi đi vào, cậu ngồi trên sô pha một lúc, cảm thấy có chút muốn ngủ, cậu cầm ly nước uống một ngụm rồi đi vào phòng nghỉ ngơi. Cậu thay áo ra, mặc choàng tắm của Giang Thăng lên, nằm trên giường kéo chăn lên đến mặt, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng thả lỏng, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Không biết đã ngủ được bao lâu, Văn Chiêu mơ mơ màng màng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. Cậu mở mắt ra nhìn trần nhà, đợi ý thức dần dần tỉnh táo lại, cậu xuống giường bước ra ngoài, chắc là Giang Thăng đấy nhỉ?
Văn Chiêu mở cửa phòng nghỉ, khàn giọng nói: “Sao anh lâu la thế?” Một lúc sau, cậu mới ngây ngẩn cả người, đó không phải Giang Thăng mà là một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề đang cầm hộp đồ ngọt đứng ở chính giữa.
Lâm Cẩm xoay người lại có chút ngạc nhiên nhìn về phía cửa phòng nghỉ, đứng ở cửa là một người đàn ông mặc áo choàng tắm màu đỏ, dáng người cao gầy, sắc mặt hơi tái nhợt, mái tóc hơi rối rơi loạn xạ ở lông mi, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt đen láy, hờ hững nhìn cô. Cô chợt run lên, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, cô nói: “Xin chào!”
Văn Chiêu dựa vào cửa, liếc nhìn hộp đồ ngọt trong tay cô, khàn giọng nói: “Cô tới đây tìm Giang Thăng hả?.”
Mặt cô đỏ bừng, nhẹ giọng nói: “Tôi tới đưa chút đồ ngọt cho ngài Giang.”
Văn Chiêu cau mày, lạnh lùng nói: “Vậy cô chờ tiếp đi!” Sau đó đóng cửa phòng nghỉ lại.
Lâm Cẩm nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt lại, lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha màu đen chờ Giang Thăng.
Một lúc sau, cánh cửa gỗ lại mở ra, cô nhìn người đàn ông đã thay quần áo khác rồi đẩy cửa bước ra ngoài mà không hề quay đầu nhìn lại.
Văn Chiêu lạnh mặt bước ra ngoài, cô thư ký nhìn cậu bước ra ngoài vội vàng nói: “Ngài Văn, Giang tổng ngài ấy sẽ ra ngay bây giờ. Nhà hàng bên kia đã đặt chỗ...”
“Bảo anh ấy tự ăn đi!” Văn Chiêu cau mày đi về phía trước, tâm tình bực bội tới cực điểm, buổi trưa đợi hắn cả tiếng đồng hồ, đau đầu muốn chết, vậy mà đợi đến khi người tới lại là một cô gái nhỏ mang đồ ngọt cho hắn. Văn Chiêu đi lên thang máy, vẻ mặt âm trầm ấn nút tầng một.
Giang Thăng kết thúc cuộc họp xong đi về phía phòng làm việc của mình, thư ký ngăn hắn lại,nói: “Ngài Văn đã đi rồi ạ.”
Giang Thăng cau mày: “Đi rồi?”
Thư ký lại nói thêm: “Cô Lâm mang đồ tặng cho ngài nên đi vào phòng làm việc của ngài, sau đó gặp phải ngài Văn.”
Giang Thăng mím môi, lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã nói rằng ngoại trừ ngài Văn có thể vào phòng làm việc của tôi thì những người khác không được vào khi chưa có sự cho phép của tôi sao?”
Thư ký khó xử nói: “Tôi không cản được cô ấy ạ!”
“Vậy thì cô muốn thế nào đây?” Giang Thăng nhàn nhạt nói.
Thư ký toát mồ hôi lạnh, cô nói: “Cô Lâm vẫn đang đợi ngài ở bên trong.”
Giang Thăng lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Văn Chiêu, lạnh nhạt nói với cô: “Mời cô ta ra ngoài.” Sau đó đi về phía thang máy, không nhìn lại.
Giang Thăng ở trong thang máy gọi cho Văn Chiêu hai cuộc điện thoại đều bị Văn Chiêu tắt mất, hắn vẫn kiên nhẫn bấm máy gọi tiếp, sau vài hồi chuông, giọng Văn Chiêu có phần lãnh đạm truyền tới:“ Làm sao?”
“Tiểu Chiêu em đang ở đâu thế?” Giang Thăng hỏi.
“Tôi ở chỗ nào thì liên quan gì tới anh? Đi ăn đồ ngọt cùng cô gái nhỏ kia đi.”
Giang Thăng nghe vậy có chút sửng sốt, một lúc sau mới biết Văn Chiêu đang ghen. Văn Chiêu khá là thờ ơ, hầu như không bao giờ ghen tuông. Chủ yếu đều là hắn sẽ ghen tị và yêu cầu cậu không được qua lại quá gần với người khác, không cười thân mật với người khác. Hắn biết rằng ham muốn chiếm hữu của mình đối với Văn Chiêu giống như một con sói đang canh gác đàn cừu, không cho phép người khác tiến lại gần hay nhòm ngó một chút nào.
Một cảm giác diệu kì đột nhiên dâng lên trong lòng Giang Thăng, hắn cực kỳ muốn nhìn thấy Văn Chiêu, kích động đến nỗi đầu ngón tay run, nói vào điện thoại: “Tiểu Chiêu, anh đến tìm em đây.”
“Ở bãi đậu xe.” Văn Chiêu ngắn gọn nói xong liền cúp máy.
Giang Thăng nhìn thang máy đang nhanh chóng đi xuống, cảm thấy tốc độ vẫn còn chậm, cửa thang máy vừa mở liền bước nhanh ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy xe của Văn Chiêu, Giang Thăng bước tới, mở cửa ngồi vào trong đó, còn chưa kịp phản ứng thì đã kéo cậu qua rồi hôn một cái.
Văn Chiêu dùng sức đẩy hắn, Giang Thăng khóa chặt hai tay cậu trong lòng ngực, sau khi nụ hôn kết thúc, hai người trán kề trán nhau thở dốc, Giang Thăng cười nói: “Tiểu Chiêu, em đang ghen đấy à?”
Văn Chiêu nghe thấy tiếng cười của hắn liền khó chịu, đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: “Đi xuống.”
Giang Thăng tiến sát gần ôm mặt cậu, hôn hôn: “Cô ấy là cháu gái đối tác của anh. Anh mới gặp cô ấy hai lần, anh đã kêu thư ký đưa cô ấy đi rồi.”
Văn Chiêu không nóng không lạnh “À.” một tiếng.
Giang Thăng cảm thấy bộ dạng giận dỗi của cậu thật sự rất đáng yêu, không nhịn được lại hôn một cái. Văn Chiêu bực bội đẩy tay hắn ra: “Em đói chết rồi, nhà hàng ở đâu?”
Lúc ăn bữa trưa, sắc mặt Văn Chiêu có chút tái nhợt, Giang Thăng sờ sờ trán của cậu: “Có chút sốt nhẹ.” Hắn hôn lên trán Văn Chiêu:“ Có muốn đi bệnh viện không?”
Văn Chiêu không muốn phản ứng hắn, dựa vào bờ vai hắn, nhàn nhạt nói: “Em không muốn đi.” Một lát sau, cậu nói: “Em muốn ngủ.”
“Ngủ trong phòng làm việc của anh đi!”
“Ừm.”
Khi trở lại văn phòng, Giang Thăng bắt đầu xử lý các tài liệu khác nhau, Văn Chiêu nằm mơ màng buồn ngủ trên ghế sô pha. Giang Thăng ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó nở nụ cười: “Em đi vào bên trong phòng nghỉ ngủ đi!”
Văn Chiêu lắc đầu, cậu nằm nghiêng nhìn Giang Thăng làm việc. Giang Thăng giờ đã rút đi thời kì tối tăm nhợt nhạt của thời trẻ, ngũ quan của hắn càng trở nên lập thể hơn, đường nét khắc sâu, sống mũi cao, khí chất điềm đạm và lạnh lùng hơn.
Vẻ mặt Giang Thăng bình tĩnh nhìn chằm chằm máy tính, ngón tay ấn con chuột hiện lên khớp xương rõ ràng, trên người mặc một bộ âu phục màu đen, cà vạt được thắt chỉnh tề, mang theo cảm giác tinh anh lạnh lùng. Văn Chiêu nhìn Giang Thăng làm việc đến xuất thần, bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Giang Thăng liếc cậu một cái, sự lãnh đạm khi nãy biến mất, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn. Hắn đi về phía Văn Chiêu, cởi áo khoác trên người ra đắp lên người cậu.
Văn Chiêu buồn ngủ nhưng vẫn mở to mắt nhìn hắn, Giang Thăng cúi đầu hôn lên trán của cậu: “Ngủ đi!”
Văn Chiêu dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng bàn phím rất nhỏ.
Giang Thẳng thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn cậu, mỗi tiếng đều đi tới sờ trán cậu, sau khi xác định nhiệt độ của cậu đã dần trở nên bình thường rồi thì mới yên tâm. Hắn hoàn thành công việc nhanh gấp đôi bình thường, sau đó ngồi trên sô pha lặng lẽ nhìn Văn Chiêu đang ngủ. Cẩn thận quan sát kỹ lông mày, lông mi, mũi của Văn Chiêu.
Hắn đã vẽ rất nhiều bức tranh cho Văn Chiêu, nhưng hắn luôn cảm thấy mỗi bức tranh đều không bằng một phần vạn của người làm mẫu.*(Ý nói Văn Chiêu)
Giang Thăng dùng tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi tái nhợt của Văn Chiêu: “Ghen mà còn không thừa nhận.”
Lúc 4 giờ chiều, có tiếng gõ cửa sau đó thư ký mở cửa một chút nói với hắn: “Giang tổng, cô Lâm lại đến rồi. Cô ấy nói rằng nhất định phải gặp ngài.” Cửa truyền đến thanh âm đi lại cùng cuộc đối thoại ồn ào.
Giang Thăng lấy tay che tai Văn Chiêu lại, vẻ mặt lạnh lùng, trong đôi mắt đen hiện lên một tia không kiên nhẫn. Nhìn thấy Văn Chiêu cau mày, hắn rũ mắt xuống, dùng tay vuốt nhẹ lông mày đang cau lại của Văn Chiêu, ngắn gọn nói: “Đuổi đi đi.”
Thư ký do dự: “Nhưng...”
Khóe miệng Giang Thăng nhấp thẳng nói: “Vậy gọi bảo vệ lên đi.”
Thư ký vội vàng đáp ứng, vội vàng đi ra ngoài.
Khi Văn Chiêu tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối, cậu liếc mắt nhìn điện thoại, đã 6 giờ tối rồi.
Giang Thăng ngồi bên cạnh cậu đang đọc một quyển sách, cậu giật giật góc áo của Giang Thăng, giọng nói có chút khàn, nói: “Sao anh không đánh thức em dậy?”
Giang Thăng khép sách lại, sờ sờ trán cậu: “Nhiệt độ cơ thể bình thường rồi.”
Văn Chiêu nói: “Em muốn uống nước.”
Giang Thăng rót cho cậu một cốc nước ấm, Văn Chiêu uống một hơi hết sạch, đưa cốc lại cho hắn: “Hình như buổi chiều em có nghe thấy gì mà cô Lâm sao đó.”
Giang Thăng đặt cốc lên bàn: “Bị anh đuổi đi rồi.” Hắn tiến lại gần ôm lấy Văn Chiêu: “Hết giận chưa?”
Văn Chiêu nhẹ giọng “Ừm”, một lúc sau mới nói thêm: “Về sau không có sự cho phép của anh, phòng làm việc của anh không thể cho người khác tiến vào.”
Giang Thăng mỉm cười: “Em là người duy nhất có thể vào mà không cần xin phép.”
Văn Chiêu sửng sốt một chút, lỗ tai có chút đỏ lên, nghẹn ngào “Ừ” một tiếng.