Ve Sầu Mùa Thu

Chương 51: Chương 51: Chương 50




Cậu dựa trên giường chậm rãi vuốt ve lưng Giang Thăng, vẻ mặt Giang Thăng uể oải dựa vào trong lòng cậu, dùng lưỡi liếm xương quai xanh của cậu sau đó cắn ra vài vết đỏ.

Văn Chiêu khẽ cau mày, đưa tay đặt ở gáy Giang Thăng, rũ mắt nhìn hốc mắt xanh đen nhàn nhạt của hắn. Văn Chiêu sờ sờ màu lục dưới mắt hắn, thoáng nhìn điếu thuốc trên bàn đầu giường.

“Nói chuyện cùng em đi.” Giọng nói của Văn Chiêu có chút khàn, khóe miệng mím lại thành một đường thẳng, vươn tay cầm lấy điếu thuốc bên cạnh, nhéo nhéo gáy Giang Thăng: “Sao anh lại bị đưa tới tới... “Cậu dừng lại nhíu mày, sắc mặt run run nói:“ Viện dưỡng lão. “

Hai mắt Giang Thăng đỏ ngầu, đứng thẳng người dậy, trực tiếp nhìn Văn Chiêu, mím miệng không nói gì.

Văn Chiêu lẳng lặng liếc mắt nhìn hắn, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc, kẹp trong tay. Giang Thăng nắm lấy điếu thuốc trong tay, cau mày nói: “Em không được hút thuốc.”

Văb Chiêu khẽ liếc hắn một cái, cười lạnh: “ Biết quan tâm em vậy sao không biết quan tâm bản thân mình?” Cậu đóng hộp thuốc lá lại, khẽ nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cảm, không biết đang suy nghĩ gì.

Giang Thăng tiến lại gần, ngón tay lạnh lẽo chạm lên mặt Văn Chiêu vuốt ve từng li từng tí một. Hắn nheo mắt bóp cằm Văn Chiêu, dùng chóp mũi cọ mặt Văn Chiêu: “Anh không muốn em lo lắng.” Hắn ôm lấy Văn Chiêu, nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của cậu, vươn đầu lưỡi liếm miệng cậu.

Văn Chiêu nắm lấy eo hắn ôm lấy: “Mẹ anh đưa anh vào à?”

Giang Thịnh dựa vào vai cậu, rũ mắt xuống nhẹ nhàng gật đầu.

Văn Chiêu siết chặt tay, run giọng hỏi: “Tại sao anh lại bị đưa vào vậy?”

Giang Thăng nhấc tay để lộ ra vết sẹo trên cổ tay: “Bởi vì anh tự sát.” Hắn bình tĩnh liếc mắt một cái sau đó giải thích những chuyện đã xảy ra ở nước Đức.

Bạch Nguyễn nghe thấy tiếng động lớn từ tầng trên liền cuống quýt chạy lên, vừa mở cửa liền thấy trong phòng bừa bộn, cô nín thở nhìn Giang Thăng đang nằm trên giường. Cô đi về phía Giang Thăng, hai chân mềm nhũn, ngồi ở bên giường nhìn hắn thần trí không rõ ràng, một cảm giác đau lòng vô lực tràn ra từ đáy lòng.

Mọi thứ đã quá quen thuộc, mọi chuyện xảy ra với Giang Dĩ Yến trước đây lại tiếp tục xảy ra với Giang Thăng.

Khi bác sĩ đến, bác sĩ cho Giang Thăng uống thuốc an thần, Bạch Nguyễn ngồi ở bên giường sờ lỗ kim trên cánh tay hắn, bác sĩ liếc nhìn đống hỗn độn trong phòng, thở dài nói: “Cậu ấy bây giờ có khuynh hướng bạo lực, bệnh tình cũng không ổn định, tôi đề nghị đưa cậu ấy đến bệnh viện. “

Bạch Nguyễn cúi đầu nhìn Giang Thăng đang hôn mê, không nói gì, một lát sau mới nói: “Con tôi không bị điên.”

Trong mấy ngày đầu, Giang Thăng chỉ cảm thấy có người nói chuyện bên tai mình, hắn như trở thành tổ ong,vô số ong mật bay vào trong lỗ tai hắn vỗ cánh bay vo ve, từ trong ốc tai chui vào não của hắn, ở trong đầu hắn xây tổ.

Hắn không thể nào ngủ được vì luôn bị ù tai, hắn luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình khi nằm trên giường. Đầu óc hắn trống rỗng, không phân biệt được ngày và đêm, lúc nào cũng nhìn thấy rất nhiều thứ không thể giải thích được, hỗn loạn hỗn độn như xác chết biết đi.

Giang Thăng nửa đêm ngồi trên giường nhìn chằm chằm quả lắc trên tường, cứ đến hai giờ là lại có người tới tìm hắn nói chuyện. Ban đầu chỉ là một giọng nói mơ hồ, cười khúc khích bên tai hắn rồi dần dần biến thành một hình ảnh cụ thể.

Giang Thăng vừa nói chuyện vừa ôm cậu ngủ, hắn biết Văn Chiêu lại trở về bên cạnh hắn.

Thế giới của hắn trở nên méo mó quái dị, vô số người đến lại gần nói chuyện với hắn, cảm giác bị theo dõi càng trở nên mạnh mẽ hơn. Tâm trí hắn trở nên chùng xuống, hắn liên tục mơ màng trong trạng thái xuất thần.

Đứng trên ban công, Giang Thăng nhìn xuống, nhìn thấy cây hành lá hắn trồng cho Văn Chiêu. Hắn dựa trên lan can hút thuốc, qua làn khói, hắn nhìn thấy ai đó đứng bên những bông hoa đang vẫy tay với hắn.

Hắn cảm thấy mình như mọc cánh, lông chim màu trắng bao phủ vảy rắn màu xanh, hắn muốn nhảy xuống, muốn bay vào trong biển hoa trắng kia.

Khi khói rơi lên tay hắn mới cả người mồ hôi lạnh bừng tỉnh, mọi thứ chỉ là ảo ảnh. Hắn không có cánh, không bay được, hoa hành lá cũng không có.

Giang Thăng xoa xoa mặt và đi vào bên trong với bộ dạng mơ hồ không rõ là thật hay là mơ, hắn nằm vào trong bồn tắm, nước dâng lên bao trùm lấy cơ thể hắn. Hắn cảm nhận được hơi ấm như trở lại trong cơ thể mẹ, hắn chìm mình xuống đáy nước và trải nghiệm cảm giác đạt được khoái cảm từ hít thở không thông. Bên tai không có ai nói, chỉ có dòng nước ấm.

Khi bị cắt cổ tay, hắn không hề cảm thấy đau đớn, thấy giọt máu đỏ tươi theo mạch máu chảy ra trên mặt nước rồi nhỏ giọt xuống mặt đất, hắn cảm nhận được tia nhẹ nhõm một cách lạ thường.

Ý thức của hắn dần dần trở nên mơ hồ, tiếng khóc nức nở truyền đến bên tai, trước mắt xuất hiện âm thanh của Văn Chiêu, một loại cảm giác tuyệt vọng vô lực tràn ra từ đáy lòng.

Hình ảnh trong đầu hắn tựa như đèn lồng xoay tròn, nhấp nháy trước mặt hắn từng khung hình, lúc ở sân bay khi bọn họ cách một khoảng cách với nhau, Văn Chiêu đứng bên ngoài cười với hắn, nói: “Chờ em.”

Khi ý thức dần mất đi, hắn nghĩ đến Văn Chiêu sẽ tìm đến mình, hắn khó nhọc mở mắt ra, choáng váng nhìn ánh đèn vàng trên đầu, hắn không còn muốn đi chết nữa.

Khi vết thương của Giang Thăng vẫn đang giai đoạn khép lại, hắn ở trong phòng bệnh làm ầm ĩ một lần, đột nhiên cuồng bạo làm tất cả mọi người đều sợ hãi, vết thương cũng vì thế mà tiếp tục bị nứt ra.

Bạch Nguyễn nhìn hắn bị đè xuống đất, thống khổ kêu. Đau lòng nhưng cũng bất lực, bác sĩ một lần nữa đề nghị: “Đưa cậu ấy đến bệnh viện đi! Hiện tại cậu ấy có khuynh hướng tự sát nghiêm trọng, cô có thể phát hiện cậu ấy lần đầu nhưng cô không thể cứu cậu ấy lần thứ hai đâu.”

Bạch Nguyễn ngồi dưới đất hồi lâu không trả lời, cô tận mắt nhìn Giang Dĩ Yến bị đưa vào bệnh viện tâm thần, bây giờ lại đến lượt con trai mình.

Giang Thăng bị tiêm thuốc an thần sau đó ngủ thiếp đi trên giường, cô nắm tay Giang Thăng, cẩn thận nhìn hắn. Cô bước ra khỏi phòng, cười khổ với bác sĩ: “Tôi quyết định xong rồi.” Thân hình cô lung lay, khàn giọng nói:“ Đưa nó đi chữa trị đi.”

Sau khi Văn Chiêu nghe hắn xong, trái tim như bị nước sôi thiêu đốt, đau đớn đến nỗi cậu đứng dật ôm chặt Giang Thăng vào trong lòng mình, cậu run rẩy còn nhiều hơn Giang Thăng.

Mặt của cậu dán vào mặt Giang Thăng: “ Sau đó anh trở về như thế nào?”

Giang Thăng cọ cọ mặt cậu: “Ở trong bệnh viện, khi cảm xúc của anh không kiểm soát được, bác sĩ đã trói anh vào giường bằng dây đai để không cho anh động đậy. Sau đó, tình trạng của anh tốt hơn và bọn họ cũng không giám sát anh chặt chẽ như vậy nữa.”

Giang Thăng ngẩng đầu lên, thâm thúy nhìn hắn: “Anh nghe lén thấy mẹ nói em đang mang thai, lúc đó anh nghĩ nhất định phải quay lại tìm em. Anh trốn chạy khỏi bệnh viện, về nhà trộm hộ chiếu rồi vội vàng trở về gặp em.” Hắn ôm Văn Chiêu vào trong lòng, hôn hôn trán cậu:“ Bởi vì anh muốn trở về ở bên cạnh em. “

Đôi mắt hắn đen nhánh, Văn Chiêu không khỏi chìm vào trong đó, Giang Thăng sờ sờ bụng của cậu, nói: “Anh không muốn em mang thai vất vả, với cũng sợ là em không cần anh nữa.”

Trái tim Văn Chiêu run lên, ôm Giang Thăng, nói: “Em chưa từng nghĩ tới không cần anh nữa.”

Giang Thăng nằm ở trên đùi cậu, hai mắt mang theo nóng rực dị thường nhìn thẳng vào cậu. Văn Chiêu cầm lấy điếu thuốc bên cạnh, rút ra một điếu ngậm trong miệng, đưa tay che mắt Giang Thăng lại: “Để em hút một điếu.” Máu của cậu chảy với tốc độ cấp tốc khiến trong lòng cậu hoảng sợ, mùi vị cay của thuốc lá cũng không thể khiến cậu bình tĩnh lại được. Cậu như trở thành Don Quixote*( Tiểu thuyết của Miguel de Cervantes- Vì ham mê truyện phiêu lưu, hiệp sĩ nên muốn trở thành hiệp sĩ trừ gian diệt bạo, cứu người lương thiện)múa may cầm một ngọn giáo, ảo tưởng muốn chặt đầu người khổng lồ.

Văn Chiêu gẩy tàn thuốc, trong lòng bàn tay có chút ngứa, là lông mi của Giang Thăng đang cọ cọ vào lòng bàn tay cậu. Tay đang kẹp điếu thuốc của cậu nâng cằm Giang Thăng lên, cúi người phả một hơi thuốc cho hắn. Mùi nicotine đắng cay lan tràn trong miệng, tàn thuốc đang cháy dán gần vào mặt họ mang theo ảo giác cháy bỏng, Giang Thăng bị sặc ho khan một tiếng, khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng.

Văn Chiêu không buông bàn tay đang che mắt hắn ra, ngậm điếu thuốc trong miệng, híp mắt nhìn Giang Thăng, đưa một ngón tay vào trong miệng Giang Thăng khuấy đảo đầu lưỡi hắn. Cậu hít một hơi thuốc lá, cúi người xuống hôn Giang Thăng, liếm sạch nước bọt ở khóe miệng hắn, Văn Chiêu câu lấy đầu lưỡi của hắn liếm mút, vị thuốc cay đắng nồng đậm trong miệng hai người.

Giang Thăng tránh thoát khỏi tay cậu, vẻ mặt hung bạo đè cậu xuống, giật điếu thuốc trên tay cậu. Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tàn thuốc ướt trong vài giây, sau đó ngậm trong miệng hít vài hơi. Hắn dập tắt thuốc trên bàn đầu giường, nhéo cằm Văn Chiêu, hung ác nói: “Có thai rồi mà còn hút thuốc, muốn chết à?”

Văn Chiêu híp mắt nhìn chăm chú vào Giang Thăng đang hung bạo, giơ tay sờ gáy hắn: “Chúng ta cùng nhau trị bệnh cho tốt đi.” Cậu đưa tay ôm lấy eo Giang Thăng áp vào người mình, hôn lên tai hắn: “Sẽ ổn lên thôi.”

Giang Thăng thần kinh không ổn định liếm hôn mặt cậu, tiến gần vào cổ cậu gặm cắn ra dấu hôn đỏ bừng, tóc của Giang Thăng cọ vào mặt cậu khiến cậu ngứa ngáy. Cậu đặt tay Giang Thịnh lên bụng mình: “Anh có biết tại sao em lại muốn sinh nó không?”

Giang Thăng ngẩng đầu nhìn cậu, Văn Chiêu ôm mặt hắn: “Bởi vì em muốn có thêm một người tới yêu anh.”

Trong một tháng này, bệnh tình của Giang Thăng lúc tốt lúc xấu, vì thế hắn đã ngừng dùng Olanzapine*( được bán dưới tên thương mại Zyprexa và các nhãn khác, là một thuốc chống loạn thần không điển hình chủ yếu được sử dụng để điều trị tâm thần phân liệt và rối loạn lưỡng cực) và chuyển sang tiêm thuốc. Di chứng là trở nên thích ngủ và chán ăn.

Khi Lê Tưu tới đưa canh gà cho Văn Chiêu, cô nhìn Giang Thăng đang nằm trên giường liền thở dài một hơi.

Lê Tưu và Văn Minh Viễn mỗi tuần sẽ đến thăm một lần, bệnh tình của Giang Thăng khiến họ lo lắng, lo lắng rằng hắn sẽ làm tổn thương đến Văn Chiêu.

Lê Tưu liếc nhìn Văn Chiêu, mở miệng nói: “Bệnh trạng Giang Thăng đang không ổn, con nên đưa cậu ấy đi đến — cô ngừng chút, một lúc sau mới nói:“ Đến viện dưỡng lão. “

“Con muốn ở bên cạnh anh ấy, cho dù hiện tại trạng thái tinh thần của anh ấy rất không ổn định.” Văn Chiêu dừng lại chút, nói: “Con không thể gửi anh ấy vào viện dưỡng lão lần nữa.”

Sự từ chối cứng rắn của cậu cũng làm Lê Tưu không khuyên bảo thuyết phục được cậu. Khi cô rời đi còn dặn dò thêm: “Chú ý nghỉ ngơi tốt, ăn uống nhiều hơn nữa nhé.”

Văn Chiêu trở lại phòng ngủ, phát hiện Giang Thăng đã tỉnh, liền bật đèn lên, nói: “Có muốn ăn chút gì không? Mẹ em làm rất nhiều món đấy.”

Giang Thăng ăn miếng xong cũng không được thêm nữa, hắn nhìn Văn Chiêu muốn nói rồi lại thôi.

Văn Chiêu đi tới, ngồi ở trên đùi của hắn: “Anh nghe thấy hết rồi à?” Giang Thăng gật gật đầu, cậu ôm mặt Giang Thăng, nhìn chăm chú ngũ quan sắc bén của hắn: “Em sẽ không đưa anh đến đó đâu.” Văn Chiêu tiến lại gần hôn lên cái mũi cao thẳng của hắn:“ Bởi vì em tin tưởng rằng anh có thể tự làm mình tổn thương nhưng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em. ”

Em tin rằng tình yêu có thể cứu vãn mọi thứ.

[Điều người viết muốn nói:]

Ngược cay đắng xong rồi nè, giờ thì cuộc sống mang thai ngọt ngào sắp tới rồi.

Thời gian mang thai sẽ có đại bụng play, Văn Chiêu sẽ bị Giang Thăng làm cho đến khi mặt Văn Chiêu đầy nước mắt rưng rưng. * Xấu hổ* 〃3〃

Có phải biến thái quá không? ( có nha bà =)) nhưng tui thích)

-----------------------------------

Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.