Ve Sầu Mùa Thu

Chương 52: Chương 52: Chương 51




Giang Thăng đã vượt qua giai đoạn thích ngủ ban đầu, tinh thần của hắn cũng đã tốt lên rất nhiều. Văn Chiêu cùng hắn chủ yếu nằm ở trên sô pha xem phim, cậu xem lại “ Tâm tư đẹp đẽ “ nhiều lần, tựa hồ như một loại ám chỉ trong lòng.

Giang Thăng lười nhác dựa lưng vào ghế sofa, mặt vô biểu cảm nhìn những đoạn phim đẫm nước mắt trong phim. Văn Chiêu gọi hắn, hắn mới nhướng mi liếc mắt nhìn cậu.

Văn Chiêu để chân lên đùi hắn: “ Dù phim hay hay không anh cũng nên có chút biểu tình tý được không?” Văn Chiêu có chút buồn cười nói.

Giang Thăng nắm cổ chân của cậu đưa lên miệng hôn hôn, rũ mắt giúp cậu xoa bóp bắp chân. Kể từ lúc mang thai, bắp chân của cậu sẽ thường bị sưng lên và chuột rút khi ngủ vào ban đêm. Văn Chiêu dựa vào sô pha, nhìn Giang Thăng đang mát xa cho mình, khuôn mặt lạnh lùng hơi nhấp miệng, tóc xõa xuống che lông mày ẩn hiện trong bóng ảo. Cậu đưa tay ra chạm vào yết hầu của hắn. Giang Thăng nhướng mi híp mắt nhìn cậu:“ Đừng nghịch.”

Sườn Văn Chiêu dựa vào sô pha, cảm thấy thú vị khi thấy vẻ mặt đó của hắn. Văn Chiêu dựa vào sô pha một lúc lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, hai mắt hơi nhắm lại nhìn chằm chằm tay Giang Thăng. Bàn tay hắn rất to, ngón tay thon dài, bởi vì ấn mà xương ngón tay lõm xuống lộ ra gân xanh bên trên, Văn Chiêu cảm thấy nó gợi cảm cực kỳ, nhìn chằm chằm một hồi cũng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Càng nghĩ thì cơn buồn ngủ càng nhiều hơn, cậu không thể mở được mí mắt nữa.

Ánh đèn chiếu phim chập chờn chiếu lên người bọn họ, Giang Thăng liếc mắt nhìn Văn Chiêu đang ngủ say, cầm lấy điều khiển từ xa hạ âm thanh xuống. Hắn cẩn thận tiếp tục xoa bóp cẳng chân Văn Chiêu, nhìn những cảnh đang nhấp nháy trong phim, khi nhạc đoạn kết vang lên, Văn Chiêu nheo mắt buồn ngủ nhìn Giang Thăng: “Hết phim rồi à?”

Giang Thăng gật gật đầu, cầm lấy điều khiển tắt TV đi, cúi người ôm Văn Chiêu lên. Đặt cậu lên giường rồi lấy ra một hộp kem từ trên bàn đầu giường, Văn Chiêu liếc hắn một cái rồi cau mày nói: “Em không muốn bôi đâu, dính vào người khó chịu lắm.”

Giang Thăng nhướng mày liếc cậu một cái rồi nhàn nhạt nói: “Bôi một chút.” Hắn vén áo của Văn Chiêu lên để lộ ra cái bụng của cậu, bụng Văn Chiêu không còn bằng phẳng như trước nữa mà giờ hơi phồng lên. Giang Thăng cuối người xuống hôn lên bụng cậu.

Giang Thăng lấy một ít kem từ trong hộp ra xoa lên bụng cậu, cúi đầu nghiêm túc xoa xoa.

Trên bụng được người xoa vuốt truyền đến cảm giác thỏa thuận khiến Văn Chiêu không khỏi híp híp mắt, từ khi cậu mang thai, Giang Thăng đọc rất nhiều kiến ​​thức về thai kỳ, mỗi đêm đều giúp cậu bôi kem chống rạn da, xoa bóp bắp chân cậu, về các phương diện nhìn còn lo lắng hơn cậu.

Sau khi bôi kem xong, cậu nằm chơi game, Giang Thăng cúi đầu giúp cậu xoa bóp bắp chân, cậu ngẩng đầu liếc nhìn Giang Thăng: “Ngày mai chúng ta ra ngoài đi dạo đi! Nhân tiện mua chút gì đó luôn.”

Giang Thăng ngước nhìn cậu “ Ừm” một tiếng.

Văn Chiêu ném điện thoại sang một bên, cúi người nâng cằm Giang Thăng lên, cẩn thận nhìn hắn. Giang Thăng híp mắt bình tĩnh nhìn cậu, Văn Chiêu đẩy hắn nằm lên giường sau đó ngồi lên người hắn, cúi đầu cười cười nhìn hắn, đưa tay sờ sờ cằm của hắn, sau đó véo một cái, mông cậu cọ cọ hông hắn.

Đồng tử Giang Thăng đột nhiên co rút lại, lộ ra một tia hung ác, vẻ mặt âm trầm nhìn cậu, cậu hừ một tiếng từ trên người hắn đi xuống.

Giang Thăng nắm lấy mắt cá chân của cậu kéo cậu qua, đè cậu dưới thân cắn miệng cậu, hôn cậu đến mức mặt cậu đỏ bừng, nhéo nhéo cằm của cậu, lạnh lùng nói: “Đã mang thai rồi mà còn khiêu khích ta. Sao em lại dâm đãng như vậy. “

Hai chân Văn Chiêu quấn lấy eo hắn cọ cọ, híp mắt nhìn con ngươi đen láy của Giang Thăng, khiêu khích nói: “Bên dưới em ướt rồi.”

Giang Thăng cảm giác được gân xanh trên trán mình đang thình thịch nhảy lên, bị cậu trêu chọc khiến da đầu hắn tê dại, vẻ mặt hắn âm trầm dùng tay quần của Văn Chiêu ra, sờ sờ hoa huy*t nhỏ ướt át.

Văn Chiêu thở hổn hển sát lại gần hắn hơn, cậu đưa đẩy hông đến trước ngón tay của hắn.

Giang Thăng mở chân cậu ra, duỗi hai ngón tay đâm nhợt nhạt cắm vào. Dâm dịch theo mông cậu chảy xuống làm ướt ga giường, Văn Chiêu cắn ngón tay thở hổn hển, cậu đã lâu không làm rồi, thân thể này đã bị dương v*t nuôi dưỡng, mỗi ngón tay thôi căn bản không thể nào thỏa mãn được cậu.

Hai tay cậu ôm cổ Giang Thăng, dùng lưỡi liếm láp linh tinh trên mặt hắn, vẻ mặt mê ly nói: “Cắm vào đi, không cần ngón tay.”

Trong mắt Giang Thăng cố nén áp chế dụ vọng, âm trầm nói: “ Bụng từ bỏ, chỉ biết dâm đãng thôi.” Hắn dùng tay xoa bóp bờ mông ướt át của Văn Chiêu, hai mắt đỏ bừng như muốn lộ ra tia lửa.

Hắn lột quần của Văn Chiêu xuống, đặt hai chân cậu đặt lên vai mình, sát lại gần ngậm lấy môi âm hộ đang phun nước kia, môi âm hộ vừa bị ngón tay chọc lộ ra thịt mềm bên trong. Đầu lưỡi Giang Thăng quét qua quét lại giữa khe thịt, hút lấy d*m thủy chảy ra từ bên trong, dùng răng nhẹ nhàng cọ cọ âm đế đã cương cứng.

Ngực Văn Chiêu kịch liệt phập phồng, cận há to miệng thở dốc, hai chân kẹp chặt đầu Giang Thăng, đĩnh hông đưa hoa huy*t lên miệng hắn làm hắn liếm nó.

âm đ*o nóng rực như sắp bị Giang Thăng liếm tan chảy, hắn cắn ngón tay, tham âm mang theo nức nở tiếng khóc. Giang Thăng chôn ở kẽ mông cậu, từ hoa huy*t một đường liếm tới hậu huyệt đang đóng mở. Bên trong lỗ chảy ra nước làm cả mông cậu ướt dầm dề, Văn Chiêu lắc đầu kêu:“ Đừng liếm nữa. Nóng quá... Muốn tan chảy.”

Giang Thăng ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cậu: “Chảy nhiều nước như vậy, dâm đãng không chịu được, phun lên hết mặt anh rồi này.” Hắn cúi xuống đem toàn bộ môi âm hộ vào miệng mình mà liếm mút, đầu lưỡi thăm tiến bên trong âm đ*o cậu, cọ xát nếp uốn bên trong.

Ngón chân Văn Chiêu co quắp cọ hai bên, hai chân cậu kẹp đầu Giang Thăng cọ xát, đập vào trong mắt đều là bạch quang, cậu phải bị liếm hỏng.

Giang Thăng bóp xương hông của cậu không cho cậu cử động, hắn ngậm lấy lỗ niệu đạo của cậu mà liếm mút, toàn thân Văn Chiêu run rẩy, cậu cắn ngón tay chảy nước miếng, bên dưới tê dại vì bị hút, âm đế cùng lỗ niệu đạo đau xót làm cậu không chịu được và muốn nâng hông lên tránh thoát.

Giang Thăng ấn mông cậu xuống, há miệng ngậm lấy lỗ nhỏ của cậu hung hăng hút một cái, đôi mắt Văn Chiêu mở to, cậu vùng vẫy tay:“ Từ bỏ, bị hút hỏng rồi, nóng quá...nóng quá.” Cậu đĩnh hông không ngừng phun nước.

Mặt Giang Thăng đối mặt cậu bắn ra, bắn tính dịch vào giữa hai chân cậu, lỗ nhỏ của cậu yếu ớt nuốt vào nôn ra tinh dịch đục ngầu, chảy ra một vũng d*m thủy.

Văn Chiêu nằm ở trên giường mở rộng hai chân, cắn ngón tay phát run, mơ màng nói: “Không...không muốn...không tới nữa.”

Giang Thăng ôm cậu vào trong lòng, hôn lên cái trán ướt át của cậu: “ Không tới nữa, ngủ đi!”

Văn Chiêu run rẩy súc vào trong lòng hắn, Giang Thăng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, sờ sờ cái bụng nhô lên của cậu, không ngừng hôn lên sườn mặt cậu: “ Anh nên bắt em như thế nào đây?”

Văn Chiêu mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình và đội mũ lưỡi trai, quan sát những thứ trên kệ hàng. Cậu quay đầu lại dò hỏi: “Em muốn mua cái này.”

Giang Thăng từ phía sau đẩy xe hàng đến, liếc mắt nhìn mấy thứ trên đó: “ Không thể mua, em không ăn được.”

Văn Chiêu nhướng mày liếc hắn một cái, tiếp tục đi về phía trước nhìn hàng trên.

Giang Thăng đi theo phía sau nhìn cậu, Văn Chiêu đã mang thai bốn tháng rồi, bụng to lên rất nhiều, trên người bị áo hoodie rộng thùng thình che kín mít. Cậu thân cao chân dài, đội mũ lưỡi trai, mặc quần túi hộp đứng trước kệ hàng đặc biệt thu hút ánh mắt người nhìn.

Giang Thăng đi tới, cầm lấy một túi khoai lát, nói với cậu: “ Không có lần sau.”

Văn Chiêu híp mắt nhìn hắn, gợi lên một nụ cười. Quay đầu nhìn xung quanh không thấy ai, cậu tiến lại gần hôn hắn, Giang Thăng sờ sờ bụng cậu, đẩy xe hàng đi về phía trước.

Từ khi Giang Thăng sử dụng loại thuốc mới, hắn hiếm khi xuất hiện cảm xúc không tốt nhưng vẫn để đề phòng, cậu vẫn luôn đưa hắn ra ngoài đi dạo và xem phim để giữ cho hắn luôn vui vẻ.

Cũng có lúc tâm trạng Giang Thăng thấp thỏm, tinh thần hoảng hốt nằm ở trên giường, không muốn nhúc nhích. Đôi khi sẽ có người lải nhải không biết đang nói cái gì, hắn lôi kéo Văn Chiêu ôm vào trong lòng không cho cậu rời đi, thần kinh hắn không bình thường luôn sợ rằng Văn Chiêu sẽ rời đi.

Văn Chiêu ôm hắn vào lòng dỗ dành, “Em sẽ không rời đi.”

Bụng cậu ngày càng to lên, hai người đã cấm dục hơn bốn tháng rồi, chỉ dựa vào mỗi ngón tay và đầu lưỡi cũng không thể thỏa mãn được bọn họ.

Văn Chiêu mở cửa đặt chìa khóa lên tủ giày. Sau khi cởi giày, cất đồ vào phòng bếp xong, cậu ở phòng nghỉ gọi:“ Giang Thăng.” Không có ai trả lời, cậu nhíu mày.

Vừa đi tới cửa phòng, cậu liền nghe thấy tiếng thở dốc, trong lòng Văn Chiêu nhảy dựng lên, đẩy cửa ra, khí lạnh từ điều hòa bên trong ập tới, cậu nhìn chằm chằm Giang Thăng không dời mắt.

Giang Thăng ăn mặc một bộ áo len gấm đen, trông hắn cực kỳ cấm dục, miệng ngậm điếu thuốc, tóc che khuất đôi mắt, khuôn mặt bị bao phủ bởi bóng tối, nhưng hành động lại hạ lưu lại bậy bạ.

Hắn ngước đôi mắt u ám nhìn Văn Chiêu, trong mắt hiện lên một tia dị thường nóng rực. Trong tay cầm quần lót của cậu xoa xoa lên dương v*t của mình, Văn Chiêu nhìn chằm chằm động tác của hắn cảm giác chân có chút mềm nhũn.

Khóe mắt Giang Thăng dư quang, nghiêng mắt mang theo tia cười nhìn Văn Chiêu. Hắn vuốt ve dương v*t thô dài trong tay, gốc rễ dương v*t nổi gân xanh bởi vì sung huyết, thoạt nhìn vừa dữ tợn vừa khủng bố, dương v*t cọ quần lót của cậu mà chảy ra một tia dâm dịch.

Văn Chiêu nuốt nước miếng, hô hấp dồn dập nhìn hắn.

Giang Thăng trầm thấp thở hổn hển, trong miệng ngậm điếu thuốc, nhìn gợi cảm muốn mạng, mê hoặc cậu cúi đầu trước dục vọng.

Giang Thăng kẹp điếu thuốc trong tay, đôi mắt nhìn thẳng cậu, ngoài miệng tràn ra nụ cười vặn vẹo, hắn ngoéo tay với Văn Chiêu, khàn giọng nói: “Tiểu Chiêu, em lại đây.”

[Người viết muốn nói:]

Văn Chiêu phải bị làm đến khóc hề hề

-----------------------------

Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.