Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 266: Chương 266: Bắt buộc phải tới




Lúc này Từ Mộng Kiều đang nằm sấp xuống giường. Sau khi nhận được tin nhắn thì cô khẽ mỉm cười. Hình như cảm thấy ngại nên một lúc sau cô mới nhắn lại: “Cậu nói xem? Người nào đó hùng hục như trâu bò, chẳng biết dịu dàng gì cả!”

Tần Hảo mỉm cười xấu xa khi nhìn thấy dòng tin nhắn. Rồi anh thả một icon mặt cười cộng thêm một câu: “Tôi hỏi vết thương mà!”

Sau khi Tần Hạo gửi đi thì anh có thể tưởng tượng ra bộ dạng vừa tức giận vừa xấu hổ của Từ Mộng Kiều, và thế là anh lại cười.

Từ Mộng Kiều khẽ cắn môi, thầm trách mình đã hiểu lầm ý, lại làm trò cười cho anh. Cô nghĩ một hồi lâu rồi gõ một đoạn chữ nhưng sau đó lại xóa nó đi, do dự không biết có nên gửi hay không.

Cứ gõ và xóa như vậy khiến cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Tần Hạo đợi một hồi lâu không thấy tin nhắn của cô thì hơi thất vọng.

Một đêm cứ thế trôi qua. Sáng hôm sau, khi Tần Hạo tỉnh dậy thì vẫn không thấy bất kỳ hồi đáp nào, thế là anh xóa hết toàn bộ lịch sử trò chuyện.

Cái này mà để Lâm Vũ Hân nhìn thấy thì không còn gì để nói.

Mỗi ngày làm việc lén lút này khiến Tần Hạo càng lúc càng không dám ngẩng đầu trước mặt Lâm Vũ Hân.

Tần Hạo gọi điện nhờ Huyết Ảnh điều tra về việc cục thuế cứ nhắm vào tập đoàn Triều Dương. Sau khi gọi xong anh mới ra khỏi giường.

Hôm nay là chủ nhật nên anh không phải đi làm.

Tần Hạo suy nghĩ tìm một cái cớ nào đó để ra ngoài. Dù sao Từ Mộng Kiều vẫn đang bị thương, ăn uống sinh hoạt gì đó có lẽ không tự lo cho mình được. Hơn nữa cả chân và mông cũng bị, ra ngoài ăn cũng khó khăn.

Đây là lúc người phụ nữ yếu đuối nhất, cần có người đàn ông bên cạnh bảo vệ. Huống hồ, Tần Hạo cảm thấy cô có liên quan tới mình nên cần phải chịu trách nhiệm như một người đàn ông tốt.

“Phải nói thế nào đây?”, Tần Hạo day thái dương, cảm thấy thật khó khăn.

Không thể lúc nào cũng nói ra ngoài câu cá được? Cuối tuần câu cá tận hai ngày là đủ lắm rồi.

“Anh đang nghĩ gì vậy?”

Bỗng nhiên Lâm Vũ Hân đi tới bên cạnh và hỏi anh.

Tần Hạo lắc đầu.

Lâm Vũ Hân bật cười: “Hôm nay em với Lâm Vũ Nghi ra ngoài, đi shopping các thứ nên không dẫn anh đi theo. Anh chơi một mình nhé! Cho anh nghỉ một ngày đấy!”

Tần Hạo mừng rỡ nhưng vẻ mặt thì vẫn tỏ ra không cam tâm: “Tại sao lại không đưa anh đi cùng, sợ anh đẹp trai quá gây ách tắc giao thông à?”

“Đúng là mặt dày!”, Lâm Vũ Hân nhéo yêu mũi anh một cái. Động tác của cô vô cùng tự nhiên và thân mật.

Sau đó, Lâm Vũ Hân nói nhỏ: “Gần đây tâm trạng Lâm Vũ Nghi không được tốt. Em hẹn mấy người bạn thân cùng đi shopping, đi xả stress. Anh đừng đi theo, toàn là con gái. Và quan trọng nhất là Lâm Vũ Nghi mà nhìn thấy bản mặt anh thì sẽ không vui lên được!”

Mặt Tần Hạo tối sầm lại.

Lâm Vũ Hân phất tay, tỏ ý là cô cũng rất bất đắc dĩ mới làm như vậy.

Tầm hơn chín giờ, hai chị em lái xe ra khỏi nhà.

Họ đi chưa được bao lâu thì Tần Hạo cũng rời đi. Anh cất ba trăm tệ đã giấu từ lâu trong túi, lái chiếc Polo vội vã tới nhà Từ Mộng Kiều.

Trên đường đi anh tiện thể mua một chút thức ăn rồi đi lên gõ cửa.

“Ai vậy?”

Giọng điệu biếng nhác của Từ Mộng Kiều từ trong nhà vọng ra.

Sau đó cô nhìn vào mắt cửa nhòm ra ngoài.

Tần Hạo cười nói: “Là tôi đây, mở cửa ra đi!”

“Không phải tôi nói là cậu đừng tới nữa sao!”, Từ Mộng Kiều tỏ ra bực bội nhưng tay thì vội vàng mở cửa ra, đón Tần Hạo vào.

Có lẽ ngay cả cô cũng không nhận ra khuôn mặt mình hiện lên vẻ vui mừng.

Con gái đôi khi nói không là có. Cô ấy nói gì mà bạn làm y theo thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Tần Hạo cũng để ý thấy nhưng anh không nói gì. Sau khi bước vào nhà anh mới cười nói: “Nhất định phải tới chứ!”

Năm từ đó khiến Từ Mộng Kiều cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

“Cậu mua rau làm gì? Người ta thành ra thế này mà còn bắt vào bếp à?”, Từ Mộng Kiều bĩu môi tỏ ra không vui.

Tần Hạo mỉm cười: “Hôm nay tôi nấu cho chị ăn!”

“Hả? Cậu biết nấu cơm sao?”

Từ Mộng Kiều kinh ngạc. Cô không ngờ đối với một kẻ lười có tiếng như Tần Hạo mà lại biết nấu cơm. Sao nhìn chẳng giống người đàn ông của gia đình chút nào vậy.

Tần Hạo giả vờ không vui: “Làm sao? Khinh thường tôi phải không?”

“Đâu có!”

Từ Mộng Kiều thật thà lắc đầu, sau đó nói: “Tôi không tin mà thôi!”

Một tiếng sau, một bàn thức ăn thơm nức mũi được dọn ra trước mặt Từ Mộng Kiều.

Mỗi một món ăn mà Tần Hạo bưng ra đều khiến Từ Mộng Kiều há mồm trợn mắt.

“Ăn thử đi!”

Tần Hạo đưa cho Từ Mộng Kiều một đôi đũa.

Từ Mộng Kiều nếm thử. Cô như hóa đá, quay lại nhìn Tần Hạo sau đó thở dài, không nói tiếng nào.

Lần đầu tiên Tần Hạo nhìn thấy biểu cảm như vậy.

Trước đây, những người đẹp lần đầu được thưởng thức tay nghề của anh đều kinh ngạc không dám tin, sau đó hét lên khen ngon và ăn như hổ đói.

Nhưng Từ Mộng Kiều thì không.

Tần Hạo cảm nhận được biểu cảm khác thường của cô nên không khỏi giật mình. Anh hỏi: “Sao thế?”

Từ Mộng Kiều ăn một miếng, nói với giọng mệt mỏi: “Cậu vừa đẹp trai lại ân cần, vui tính, giàu có, lại còn biết nấu ăn. Cái gì cũng tốt. Tôi càng lúc càng cảm thấy không xứng với cậu. Nếu tôi ở cạnh cậu thì chẳng khác gì kẻ vô dụng. Bởi vì đến nấu cơm cậu cũng nấu ngon hơn tôi!”

Tần Hạo nghe thấy thì khóc dở mếu dở: “Vì điều đó mà chị không vui sao? Vậy thì chị nghĩ nhiều quá rồi. Chị tưởng ngày nào tôi cũng nấu cơm à? Chẳng qua là vì mấy ngày này chị bị thương ở tay thôi!”

Từ Mộng Kiều hít một hơi thật sâu, dường như đã nghĩ thông: “Cậu nói đúng, dù sao thì cậu cũng rất lười. Còn một điểm nữa, đàn ông nên làm những việc của đàn ông, chứ cứ ở trong bếp mặc dù thể hiện sự quan tâm tới gia đình vợ con nhưng lại chẳng có tiền đồ gì!”

“Đàn ông nên có chí lớn bốn phương, không thể trị quốc bình thiên hạ thì cũng phải có sự nghiệp riêng của mình!”

Lời nói của Từ Mộng Kiều có ý rất sâu xa. Trước nay cô luôn nghĩ vậy và hơn nữa là để nhắc nhở Tần Hạo đừng có bám Lâm Vũ Hân mãi.

Vì dù sao danh tiếng của Tần Hạo ở trong tập đoàn Triều Dương cũng chẳng tốt đẹp gì.

Rất nhiều người khi nhắc tới Tần Hạo đều chửi anh là kẻ lợi dụng không chút khách khí.

Hoặc là loại playboy gì đó!

Hoặc là loại trai bao.

Nói tóm lại là chẳng phải lời lẽ tốt đẹp gì.

Tần Hạo đỏ mặt, cười rạng rỡ. Anh ngượng ngùng sờ mũi, nhất thời không biết nói gì. Từ sau khi quay lại Trung Hải đúng là số lần phải vào bếp của anh cũng không hề ít.

Từ Mộng Kiều thản nhiên nói: “Tôi không thích đàn ông như vậy. Nhưng không biết tại sao tôi lại thích cậu đến thế!”

“Này này này, chị nói một thôi một hồi từ nãy tới giờ là đang chửi tôi hay đang khen tôi thế? Lúc thì nói tôi ân cần, hóm hỉnh, đẹp trai. Lúc thì lại nói là không thích đàn ông như tôi!”, Tần Hạo thở dài bất lực, cảm thấy không hài lòng.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.