Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 267: Chương 267: Bắt đầu ra tay




Tần Hạo không khỏi cảm thán, không ngờ lòng tốt của mình không những không được đền đáp, mà còn bị khinh thường.

Anh cũng không ngờ Từ Mộng Kiều lại là một cô gái Phương Đông có tư tưởng vô cùng truyền thống, hay nói cách khác là quan điểm về giá trị bản thân của cô không giống Tần Hạo.

“Xin lỗi! Tôi nói khiến cậu không vui rồi”, Từ Mộng Kiều ngại ngùng nói.

Tần Hạo có chút bất lực lắc đầu, bày tỏ bản thân không để ý, thấy Từ Mộng Kiều dường như không có hứng ăn, chỉ ăn một chút rồi đặt bát đũa xuống, anh bất lực nói: “Sao vậy? Coi thường tôi, không muốn ăn cả cơm tôi nấu à?”

“Tôi không coi thường cậu!”

Từ Mộng Kiều sững người, cô ta không ngờ Tần Hạo lại nói như vậy, cô ta bỗng chốc cảm thấy bản thân bị hiểu lầm.

Tần Hạo không muốn quanh quẩn về vấn đề này nữa, nên cũng không nói gì cả.

Thoáng chốc ăn cơm xong, Tần Hạo thu dọn một chút. Sau đó chuẩn bị thay băng gạc cho cô ấy.

Cho dù hôm qua đã có kiểu quan hệ đó, nhưng lúc này Từ Mộng Kiều nằm trên giường vẫn không khỏi đỏ mặt tim run, khó kiềm chế tình cảm.

Tần Hạo lúc này vẫn có cảm giác vui sướng của yêu đương vụng trộm, cảm xúc trong lòng không khỏi có chút thất thường, không ngờ vừa nãy Từ Mộng Kiều lại gạt bỏ bữa cơm mà anh đã vất vả làm. Trong lòng Tần Hạo bỗng chốc có cảm xúc muốn trả thù.

Trong lúc bốc đồng, anh lại mắc một sai lầm khác!

Lúc đầu Từ Mộng Kiều còn ra vẻ vùng vẫy một chút, nhưng đến cuối cùng lại như đang làm nũng.

Vận động sau bữa ăn kéo dài một tiếng mới kết thúc.

Tần Hạo bôi lại thuốc cho Từ Mộng Kiều lần nữa, hai người nằm trên giường ôm nhau.

Đột nhiên, Từ Mộng Kiều đẩy mạnh anh ra và nhỏ giọng nói: “Cậu đến đây không phải là để làm chuyện này với tôi đấy chứ?”

“Chị nghĩ nhiều rồi!”

Tần Hạo có chút bất lực thở dài, từ sau ngày hôm qua Từ Mộng Kiều đã thay đổi rồi, trước đây cô ấy có thể là một người bạn tri kỷ của anh, có gì cũng thổ lộ.

Còn bây giờ bởi vì xảy ra kiểu quan hệ đó, nên cô ấy có chút nhạy cảm, dễ dàng lo được lo mất.

Tần Hạo biết đây là vì cảm giác mất an toàn mãnh liệt trong lòng cô ấy.

Từ Mộng Kiều hơi không vui nói: “Cậu dựa vào đâu mà nói nói tôi nghĩ nhiều, lẽ nào không phải à? Cậu đến đây chính là để lên giường với tôi, ăn cơm xong đã không đợi được! Y như một con khỉ”.

Tần Hạo dở khóc dở cười, nghiêm mặt nói: “Đó là vì chị quá hấp dẫn!”

“Cậu nói láo, tôi quyến rũ cậu lúc nào chứ?”, Từ Mộng Kiều bất mãn nói.

Tần Hạo nói: “Lúc nào cũng quyến rũ, kể cả bây giờ!”

Từ Mộng Kiều liếc nhìn tình trạng của bản thân lúc này, với bộ dạng bây giờ của cô, không có một người đàn ông nào có thể dời mắt!

“Là cậu nói linh tinh, vốn dĩ chính là vậy!”

Giọng của Từ Mộng Kiều khi nói câu này rất nhỏ.

Tần Hạo thấy cô khẽ nhíu mày, có lẽ là do vừa nãy vận động mạnh quá, khiến vết thương bị đau. Trong mắt anh hiện lên vẻ hối lỗi, anh vươn tay ra ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng nói: “Ừ, đều tại tôi cả, là do tôi không tốt!”

“Vốn dĩ chính là do cậu không tốt!”, Từần Mộng Kiều vùi mặt vào lòng anh.

Khi Tần Hạo ra khỏi nhà Từ Mộng Kiều đã là năm giờ chiều. Anh lái xe cẩn thận trở về nhà, trong nhà không có ai cả.

May mắn Lâm Vũ Hân chưa về nhà, nếu không mà phát hiện Tần Hạo không có ở nhà thì chắc chắn lại tra khảo một trận.

Anh vừa về đến nhà không bao lâu, mấy người Lâm Vũ Hân đã lái xe về nhà.

Mà lúc này, Tần Hạo đã tắm rửa xong từ lâu, xóa sạch mọi dấu vết trên người, ngồi ở phòng khách nghênh đón bọn họ.

Lâm Vũ Nghi tươi cười, sau khi bước vào nhà thì hét lên: “Mệt chết mất”, cô ấy ném túi to túi nhỏ lên sô pha rồi trực tiếp nằm xuống.

Tần Hạo nhìn khuôn mặt hồng hào của cô ấy thì mỉm cười thản nhiên hỏi: “Ồ, hôm nay đi chơi vui vẻ nhỉ!”

“Ha ha, không thèm đưa anh đi!”, Lâm Vũ Nghi mím môi. Nhìn Tần Hạo với sắc mặt khó coi.

Khi cô ấy ở cùng người ngoài thì thấy tâm trạng tốt đẹp hơn rất nhiều, cho dù là ở cùng Lâm Vũ Hân, cô ấy cũng có thể tạm thời quên hết những phiền não trong lòng.

Nhưng duy chỉ với Tần Hạo là không được, vừa nhìn thấy Tần Hạo, những chuyện buồn phiền trong lòng cô ấy lại tràn ngập, không thể không nghĩ đến.

Vì vậy, cô ấy ngày càng lạnh lùng với Tần Hạo.

Tần Hạo chắp tay sau đầu, lười biếng nói: “Không sao cả, dù sao tôi cũng không muốn đi!”

“Không muốn đi còn hỏi làm gì?”

Không ngờ hôm nay Lâm Vũ Nghi lại có hứng thú như vậy, còn nói vài câu với Tần Hạo. Nếu là lúc bình thường, cô ấy sẽ không thèm để ý đến anh.

“Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, chứ không thích nghe. Nói chuyện khác đi!”, ánh mắt Tần Hạo lóe lên, bình tĩnh nói.

Lâm Vũ Nghi dường như nhìn thấu ý định lấy lòng của anh, cô ấy đứng dậy, hờ hững buông một câu: “Hai người nói đi, tôi mệt rồi!”

Nói xong, Lâm Vũ Nghi liền đứng dậy đi lên tầng tắm rửa.

Tần Hạo cười gượng, lúng túng sờ mũi, nhất thời không biết nên nói gì. Thấy Lâm Vũ Hân nhìn qua, anh cũng chỉ có thể giang tay ra tỏ vẻ bất lực.

Cuối tuần cứ như vậy trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Tần Hạo nhận được tin tức của Huyết Anh, không ngờ người đứng phía sau vụ cục thuế đến điều tra sổ sách của tập đoàn Triều Dương lại là Tôn Uy - một trong tứ đại thiếu gia Trung Hải.

Chuyện này khiến Tần Hạo hết sức bất ngờ.

Khi trước tứ đại thiếu gia Trung Hải đã bị mình đánh bại rồi mà? Sao bây giờ còn dám đến?

Trong đầu Tần Hạo nghĩ đến một bóng dáng ngạo mạn.

Diệp Thiên Dương!

“Xem ra người đó đã không nhịn nổi mà bắt đầu ra tay rồi!”

Lúc này, Tôn Uy nhận được một cuộc điện thoại. Chính là Diệp Thiên Dương gọi đến.

“Làm đến đâu rồi?”, Diệp Thiên Dương nói với giọng điệu thờ ơ, và có một tư thái vô cùng trịch thượng.

Người luôn để mắt trên đầu như Tôn Uy lúc này lại nở ra một nụ cười khiêm tốn. Cung kính nói: “Tôi đã làm theo giao phó của anh, gây một chút rắc rối cho tên đó, coi như là lời chào hỏi, anh Diệp, bước tiếp theo phải làm gì?”

Trong mắt Diệp Thiên Dương lóe lên một tia sáng, anh ta thản nhiên nói: “Liên tục gây rắc rối cho anh ta là được rồi, khi cần thiết, cứ việc chơi chết anh ta!”

Tôn Uy sững người giây lát rồi nói: “Lần trước anh Diệp nói phải giữ lại anh ta mà?”

“Nếu ngay cả các cậu mà anh ta cũng không đấu lại, thì căn bản không xứng làm đối thủ của tôi, chơi chết thì chết thôi!”

Diệp Thiên Dương cười khinh thường nói: “Các cậu nhanh chóng làm việc cho tôi, thì chắc chắn sẽ không thiếu lợi ích!”

Tôn Uy nghe vậy thì vui mừng khôn xiết.

Một câu nói của Diệp Thiên Dương là có thể khiến bố anh ta thăng tiến, đương nhiên đây không chưa phải là điều quan trọng nhất.

Có thể đứng trên vai người khổng lồ như Diệp Thiên Dương mới là điều quan trọng nhất.

Có thể đi theo nhà họ Diệp – một trong bốn đại gia tộc, thì sẽ có một tương lai tươi sáng rồi!

Tôn Uy liên tục bảo đảm bản thân nhất định sẽ làm việc cẩn thận, sau khi Diệp Thiên Dương cúp điện thoại thì anh ta mới vui vẻ đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho mấy người anh em.

“Các anh em, tối nay ra ngoài tụ tập thôi!”

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.