Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 268: Chương 268: Đàn ông xấu xa tai họa




Trong một câu lạc bộ tư nhân cao cấp ở Trung Hải.

Tôn Uy gọi ba người còn lại trong tứ đại thiếu gia Trung Hải đến đây tụ tập.

Kể từ lần trước bị Tần Hạo cho một bài học, bốn người anh em này đều đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không còn tỏ ra huênh hoang, vì sợ bị Tần Hạo bắt được làm cho mất mặt lần nữa.

Mấy hôm nay, bọn họ đều rất khiêm tốn.

Nhưng từ khi Diệp Bằng Phi nhận được cuộc điện thoại từ Diệp Thiên Dương, lôi kéo ba người kia tụ tập, sau đó, thái độ của bốn người đã thay đổi rất nhiều.

Diệp Bằng Phi tận tai nghe thấy Diệp Thiên Dương nói là muốn đối phó với Tần Hạo.

Lúc này chính là lúc chọn đội.

Diệp Bằng Phi thì không phải suy nghĩ nhiều, cho dù Tần Hạo là cậu chủ nhà họ Tần gì đó, có lợi hại hơn nữa thì sao? Hiện giờ có cậu chủ nhà họ Diệp – Diệp Thiên Dương chống lưng, Diệp Bằng Phi có thể nói là tràn đầy dũng khí.

Huống hồ, từ Diệp Thiên Dương mà Diệp Bằng Phi biết được, cậu chủ nhà họ Tần – người mà bốn người bọn họ luôn sợ hãi chẳng qua chỉ là đứa con rơi nhà họ Tần.

Bốn người ở trong phòng bao cực hiếm khi không gọi gái đến như hôm nay. Nếu là lúc trước, giờ này Tôn Uy đã ôm lấy một em rồi.

Hôm nay dường như cả bốn người đều không có hứng thú.

Nói cách khác, bọn họ đang có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

“Anh Diệp đã nói chuẩn bị tiến hành, mấy anh em đã có ý tưởng gì chưa?”, Tôn Uy mở một trai rượu, vừa rót cho bốn người vừa nói.

Nhưng, ba người còn lại đều không nói gì cả.

Tôn Uy thấy kì lạ nói: “Sao vậy?”

“Vội cái gì, cậu đã ra tay rồi còn gì?”, Trịnh Nhất Hùng chậm rãi cầm ly rượu nhấp một ngụm.

Tôn Uy cong môi nói: “Đó chỉ là một chút trêu đùa thôi, các cậu sẽ không cho rằng như vậy đã giải quyết được anh ta rồi đấy chứ? Ha ha, đó chỉ là lễ ra mắt nho nhỏ mà thôi!”

“Vô nghĩa, đó chỉ là người phụ nữ của anh ta, cậu thật sự cho rằng có thể gây rắc rối gì cho tên đó sao?”

Trong mắt Trịnh Nhất Hùng hiện lên sự khinh thường.

Mấy người dường như không muốn nhắc đến cái tên Tần Hạo này, luôn tránh nói đến tên anh.

“Vì vậy, hôm nay gọi các cậu đến đây, chúng ta cùng bàn bạc...”, trong mắt Tôn Uy lóe lên tia sáng, bình tĩnh nói.

Bốn người nhìn nhau, rồi cùng cười phá lên.

Tứ đại thiếu gia Trung Hải trước giờ chưa từng bắt tay hành hạ người khác, trước đây, không có ai dám khiêu khích bọn họ, cho dù là có, bọn họ chỉ cần phẩy tay là có thể tiêu diệt.

Lúc này, đối tượng bọn họ muốn tiêu diệt đang thảnh thơi dạo bước loanh quanh trong tòa nhà Triều Dương

Tần Hạo bỗng nhiên cảm nhận được phía sau có một ánh mắt xa lạ, anh định quay đầu lại thì phát hiện hơi thở người phía sau rất quen thuộc.

Là Đường Kiều!

Tần Hạo vừa đứng yên, Đường Kiều liền lập tức nhìn sang chỗ khác, cô ôm một xấp tài liệu, cúi đầu chạy đến trước thang máy.

Không dễ gì mới bắt được cơ hội, Tần Hạo không nói lời nào mà trực tiếp lao đến.

“Chạy vội như vậy làm gì?”

Tần Hạo bất lực thở dài, anh hơi đau lòng khi thấy khuôn mặt hốt hoảng lo sợ của Đường Kiều.

“Xin lỗi!”, Đường Kiều cúi đầu nói, sau đó dường như muốn rời đi, nhưng lúc này thang máy vẫn chưa đến, cô nhất thời cũng không biết nên chạy đi đâu.

Tần Hạo dở khóc dở cười nói: “Tôi rất giống thú dữ à? Đường Kiều, sao em cứ trốn tôi suốt vậy?”

“Em...Đâu có!”

Đường Kiều vẫn là Đường Kiều, khi nói dối vẫn đỏ mặt như vậy, lúc này lại càng nói lắp hơn, trông có vẻ rất căng thẳng.

“Chúng ta có thể nói chuyện tử tế không?”

Tần Hạo thở dài, từ khi rời khỏi trường đại học Trung Hải, Đường Kiều vì chuyện của Vương Tú Quân mà yên lặng rời khỏi anh.

Trong lòng Tần Hạo vẫn luôn có chút không vui, thế nhưng khi mà khó khăn lắm mới đợi được cô ấy trở lại thì hai người lại tựa như người xa lạ.

“Nói gì cơ? Em còn có việc!”, Đường Kiều vẫn không biết cách từ chối người khác, đối với Tần Hạo mà nói, những thứ như công việc hiển nhiên không chút quan trọng.

Tần Hạo thở dài nói: “Vì sao em lại lạnh nhạt với tôi như vậy? Suy cho cùng, cho dù chúng ta không thể trở thành người yêu, nhưng cũng được coi là bạn bè mà? Đây chính là thái độ đối xử với bạn của em à?”

“Không phải, em không có...”, Đường Kiều không biết nói thế nào, hơi luống cuống khiến mặt càng đỏ bừng.

Tần Hạo lại nói: “Em rõ ràng là có. Từ khi em quay lại đến giờ, đây là lần thứ mấy chúng ta nói chuyện? Không quá ba lần đúng không?”

“Em...”, Đường Kiều rất muốn nói gì đó với anh, nhưng không thể nói.

Không ngờ lần này quay về Trung Hải, lại có thể gặp Tần Hạo trong một công ty, cô ấy cảm thấy rất bất ngờ.

Thậm chí, Đường Kiều còn cho rằng đây là ông trời cho cô ấy thêm một cơ hội nữa, nhưng cuối cùng cô cũng không đủ can đảm.

Vì vậy, cô đành trốn Tần Hạo. Thậm chí, cô còn có ý định từ chức.

May mà Tần Hạo sắp chuyển công tác rồi, không còn ở chung một văn phòng. Chuyện này khiến Đường Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng.

“Vì sao không nói gì?”, Tần Hạo thở dài!

Đường Kiều cúi đầu, cảm thấy hơi khó xử.

Đúng lúc này, một bóng dáng xinh đẹp nhanh chóng lao vào, kéo Đường Kiều ra sau lưng cô ấy.

Tần Hạo liếc nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm của Lục Tiểu Nha, rồi cười một tiếng. Anh đang định chào hỏi, không ngờ Lục Tiểu Nha lại cười lạnh nói: “Tần Hạo, cậu đừng quá đáng!”

“Há?”

Tần Hạo cảm thấy kì lạ nhìn cô ấy. Dường như còn chưa kịp phản ứng lại.

Lục Tiểu Nha nhìn anh chằm chằm, rồi lạnh lùng nói: “Cậu thật sự cho rằng với chút thủ đoạn nho nhỏ đấy mà cậu có thể hống hách trong công ty à? Thật sự cho rằng Tổng giám đốc Lâm thích cậu là cậu có thể coi trời bằng vung à? Ha ha, tôi nói cho cậu biết, người khác sợ cậu, nhưng Lục Tiểu Nha tôi hoàn toàn khinh thường cậu”.

“Tổ trưởng Lục, chị dựa vào đâu mà nói như vậy?”

Tần Hạo mới sáng sớm đã bị người ta trưng cho sắc mặt không ra gì. Dù là ai thì cũng sẽ thấy khó chịu. Hơn nữa, Tần Hạo mới thấy buồn bực vì chuyện của Đường Kiều xong, không ngờ ngay sau đó Lục Tiểu Nha lại đi đến chửi anh một trận tối mắt tối mũi!

Lục Tiểu Nha thở gấp chỉ thẳng vào mặt Tần Hạo tức giận nói: “Cậu đã hại Từ Mộng Kiều rồi còn chưa đủ sao? Còn muốn hại Đường Kiều à? Loại người xấu xa như cậu sao không đi chết đi?”

Nói xong, Lục Tiểu Nha quay người vừa kéo Đường Kiều đi, vừa nói: “Đường Kiều, em đừng nghe loại người này nói linh tinh, loại đàn ông xấu xa này, bản lĩnh thì không có chỉ biết dụ dỗ con gái, đợi sau khi kéo em lên giường, chơi đùa xong sẽ đá em, loại đàn ông xấu xa này nên bị tiêu diệt từ lâu rồi!”

Lục Tiểu Nha không hề sợ bị Tần Hạo nghe thấy những lời này, ngược lại còn cố ý nói to cho Tần Hạo nghe.

Đường Kiều kinh ngạc há hốc mồm, muốn nói Tần Hạo không phải loại người như vậy, rằng bản thân cô ấy với anh chưa từng xảy ra mối quan hệ kiểu đó. Nhưng thấy bộ dạng tức giận của Lục Tiểu Nha thì Đường Kiều lại căng thẳng không dám nói gì cả.

Ý cười trên khuôn mặt Tần Hạo cũng đã biến mất, cơn tức giận không nhịn được mà bùng lên.

“Này, chị cứ luôn mồm nói tôi là đàn ông xấu xa, chửi tôi rất đã miệng đúng không? Có gì thì cứ nói rõ ràng ra, cái gì mà hại một người còn chưa đủ chứ?”

Bản thân Tần Hạo cũng chưa từng có ý định lừa Đường Kiều lên giường. Được lắm, vậy mà Lục Tiểu Nha lại biết trước cơ à, có vô lý không cơ chứ?

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.