Chuyển ngữ: Cực Phẩm
“Đừng nhìn!” Địch Thần ôm đầu Cao Vũ Sanh, chôn trong ngực mình, “Để anh đọc giùm em, đọc xong rồi nói em biết.”
Nhìn thanh cuộn ở một bên thì biết bài đăng này rất dài, vậy thì ảnh chụp không chỉ có tấm này, Địch Thần lo lắng phía dưới lại có thêm hình ảnh gì càng kinh khủng hơn. Phản ứng lần trước của Cao Vũ Sanh khi thấy tấm hình này còn rành rành trước mắt, tuyệt đối không thể để cho người này bị kích thích đến phát bệnh nữa.
Cách một tấm màn hình mà Archi cũng cảm nhận được mùi hóc-môn, nhịn không được “Oa” một tiếng.
Địch Thần trừng tên nước ngoài chẳng phân biệt được trường hợp: “Archi tiên sinh, anh không đi kiếm cậu chồng nhỏ à?”
Từ lúc cơ thể trẻ tuổi mang theo mùi mồ hôi thoảng qua trước mắt, Archi đã có chút ngồi không yên, sau đó còn có câu tiếng Trung ý tứ sâu xa của KK, khiến hắn cực kỳ bứt rứt. Vì giữ vững phong độ trước mặt bạn hợp tác nên vẫn không nhúc nhích, bây giờ Địch Thần nhắc tới, Archi lập tức trườn theo đó mà nói, “Bái bai.”
“Trên đó viết gì?” Cao Vũ Sanh nói, phun khí nóng trên ngực Địch Thần, khiến cho một khoảng da nóng muốn bỏng.
Địch Thần ngượng ngùng thả tay ra: “Ừm, không biết.”
“Hả?” Cao Vũ Sanh nghi hoặc ngẩng đầu.
“Toàn là tiếng Anh.” Địch Thần nhún nhún vai, anh có khả năng bắt chước và tiếp thu rất mạnh với bất kỳ ngôn ngữ nào, nhưng với mặt chữ thì không giỏi lắm.
Theo Địch thần, ngoại trừ tấm hình nhảy lầu đầu tiên, những tấm ảnh phía dưới đều không có nguy hiểm gì, liền thả tay ra để cho Cao Vũ Sanh tự đọc. Cao Vũ Sanh im lặng từ từ đọc hết, chân mày từ từ nhăn lại.
“Trên đó viết gì thế? Tay và mặt có vấn đề, chắc là những công nhân năm đó đúng không.” Địch Thần chỉ vào tấm hình ở giữa hỏi.
Cao Vũ Sanh khẽ vuốt cằm, lại lần nữa kéo bài báo lên đến trên đầu, cẩn thận đọc một lần nữa, thở dài một hơi: “Nói cho đúng, đây không phải là tin tức, mà là một bài dự đoán rủi ro thị trường chứng khoán.”
“Hả?” Địch Thần không hiểu cái này, lấy điện thoại ra chuẩn bị dùng phần mềm dịch để đọc.
Cao Vũ Sanh từ từ giải thích: “Trang web này giống với một diễn đàn kinh tế mở. Anh biết đó, Cửu Dật lên sàn cổ phiếu ở Mỹ, bài viết này chính là phân tích hướng đi cổ phiếu của Cửu Dật, tiện thể... chia sẻ một câu chuyện làm người ta nghe mà sợ.”
Câu cuối cùng này, chính là nguyên gốc trong bài viết.
[Một người bạn bản địa cung cấp cho tôi một tư liệu tỉ mỉ xác thực, thông tin bên trong quá mức khó thể tưởng tượng được, thậm chí còn khiến người khác buồn nôn. Tôi không biết có nên công bố vào lúc này hay không, bởi vì tôi không có khả năng tìm hiểu tin tức này sâu thêm. Sau khi đấu tranh một phen, tôi vẫn cảm thấy nên cho mọi người biết.]
Tác giả lảm nhảm một đống, phân rõ quan hệ, sau đó mới vào chủ đề chính, kể về một sự kiện xảy ra ở Trung Quốc vào mười mấy năm trước.
Lúc đó có một công ty khai thác mỏ nhỏ, tên là Khai Thác Mỏ Cao Viễn, vốn chỉ khai thác và buôn bán quặng sắt, thỉnh thoảnh cũng làm được một vụ lớn. Sau đó, công ty khai thác mỏ này bỗng nhiên phá sản, người đại biểu pháp lý là bà Diệp nhảy lầu, mà bà Diệp này chính là mẹ ruột của con trai của chủ tịch tập đoàn Cửu Dật hiện tại. Hình kèm theo chính là tấm hình đầu tiên, mẹ của Thiên Tứ đứng ở tầng cao nhất của toà nhà Cao Viễn.
Bắt đầu như thế, mới có thể khiến cho người nước ngoài không rõ chuyện gì, hiểu sơ sơ được việc này có quan hệ gì với nội dung chính.
“Này ——” Địch Thần không có tâm tình đọc bản dịch, trực tiếp nghe Cao Vũ Sanh nói. Người viết bài này xem ra biết rất nhiều, kéo cả Cao Vũ Sanh vào đó.
Một ngón tay của Cao Vũ Sanh chỉ vào màn hình, đọc từng chữ cho Địch Thần nghe: “Bắt đầu từ một ngày nào đó, nhiều công nhân mỏ bắt đầu sinh bệnh, chứng bệnh thì mỗi người mỗi khác.”
[Bọn họ cho rằng trong hầm mỏ có gì đó nguy hiểm khiến cho bị mắc bệnh, chủ hầm mỏ thì cho là chuyện sinh bệnh không có quan hệ gì với mình. Đơn vị giám định tai nạn lao động ở địa phương giám định là không phải tai nạn lao động, toà án sẽ không thụ lí. Những công nhân này không nhận được giúp đỡ, chỉ có thể tự mình đi biểu tình.]
Hình kèm theo chính là công nhân với các loại bệnh, nhìn ảnh chụp thì đã có từ lâu. Có công nhân mỏ da thối rữa, lật bàn tay bị nẻ sưng đỏ cho người chụp hình xem; có công nhân mỏ mắc bệnh ung thư, gầy như bộ xương nằm giãy giụa trên giường bệnh. Hai tấm hình đặt chung một chỗ, đó chính là địa ngục trần gian rành rành trước mắt.
Không có báo cáo giám định tai nạn lao động, không thể nào đi kiện được, ngay cả Trọng tài lao động cũng không được.
[Bi kịch như thế, cuối cùng kết thúc khi người đại biểu pháp lý nhảy xuống từ lầu cao, mà buôn bán khoáng thạch quý giá có phóng xạ lại mang về tiền tài, toàn bộ bị chồng của bà Diệp mang đi. Mười mấy năm sau cũng không có tin tức, mãi đến lúc có người tra được tung tích của con trai bọn họ, Cao Vũ Sanh, mới biết được chồng của bà Diệp chính là Cao Chấn Trạch, chủ tịch Tập đoàn Sản xuất Xe hơi Cửu Dật.]
Đến chỗ này, cuối cùng mới nói tới điểm chính trong bài viết. Người viết nhắc nhở người đầu tư, gần đây đang có người tra vụ án này, nếu như Cao Chấn Trạch có liên quan trong đó, tất nhiên sẽ khiến cho cổ phiếu của Cửu Dật dao động. Cuối cùng, tấm hình đính kèm là một báo cáo giám định có làm mờ.
Có lẽ muốn dùng nó làm chứng cớ sau này, cho nên không thể công bố, chỉ có thể đọc được một phần, nội dung đều đã bị che đi. Nhưng người viết nói chắc như đinh đóng cột, đây là một bản báo cáo phân tích khoáng thạch của một sở nghiên cứu có uy tín, chứng minh loại khoáng thạch kia có chứa “Kim loại màu.” Một khi cảnh sát biết được, Cao Chấn Trạch sẽ khóc ròng trong tù.
Địch Thần đọc mà hoảng hồn, giơ tay ôm Vũ Sanh môi đã trắng bệch. Lúc trước chỉ là nghi ngờ, giờ thì suy ra được trong bài viết này, tiền là do Cao Chấn Trạch mang đi.
Ánh mắt của Cao Vũ Sanh lạnh buốt: “Ông ta có tiền mà không bồi thường cho công nhân, trơ mắt nhìn mẹ em đi tìm chết.”
Quặng đầu tuyết còn đắt giá hơn hoàng kim, khai thác mấy năm trời. Nhiều tiền như thế, cũng đủ để bồi thường tiền thuốc men cho công nhân. Nhưng cuối cùng lại chỉ tượng trưng bồi thường cho người cầm đầu, không may mắn là hai người cầm đầu bị giết trên đường đi, cuối cùng ép cho Diệp Dung phải nhảy lầu tạ tội.
“Người viết bài này có phải là người gửi email cho em không. Email mà cha em nhận được chắc là những nội dung này rồi?” Địch Thần xoa xoa bờ vai của hắn.
“Ha, sợ là còn cụ thể hơn mấy chuyện này, không thì ông ta cũng không hoảng tới mức như thế...” Cao Vũ Sanh ngừng một chút, bỗng nhiên khép laptop lại cái cạch, “Em biết rồi!”
“Hả? Em biết cái gì?” Địch Thần không hiểu lắm.
Cao Vũ Sanh nắm tay anh: “Bày ra những chuyện này, chính là người có liên quan đến những công nhân mỏ năm đó. Bọn họ muốn lật lại vụ án năm đó, để cho Cao Chấn Trạch nhận được báo ứng!”
/Hết chương 109/