Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 110: Chương 110




Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Những công nhân mỏ bị nhiễm phóng xạ năm đó không nhận được bồi thường đầy đủ. Lúc trước Cao Chấn Trạch có nói qua, ông đã bán một căn nhà để giúp Diệp Dung, bồi thường cho người cầm đầu làm loạn. Nói cách khác, ngoại trừ hai người dẫn đầu kia, những người khác thì ngay cả một bản giám định tai nạn lao động cũng không có.

Rất nhiều công nhân qua đời tạo ra số lượng lớn trẻ mồ côi. Cha của Diệp Dung, Diệp Phùng Thu, vì bù đắp những sai lầm mà từ chức ở Cục Khai thác, ở cô nhi viện Cao Viễn chăm sóc những đứa trẻ đáng thương. Hiện giờ, những cô nhi đó đều đã trưởng thành...

Địch Thần nhíu mày: “Nhưng mà, lúc trước chúng ta đã phân tích, chuyện sát thủ có liên quan đến chuyện hầm mỏ. Vậy nếu là đời sau của công nhân mỏ làm, thì bọn họ phải đến giết cha em chứ, giết em làm gì?”

Cao Vũ Sanh rũ mắt: “Cha mẹ đều tham dự trong đó, dùng máu thịt để kiếm tiền, đổi một cuộc sống giàu có, người đáng chết nhất chắc là em đi.”

“Nói bậy bạ gì thế, khi đó em mới có mấy tuổi.” Địch Thần kéo nhẹ tai của Cao Vũ Sanh, nói hắn tỉnh táo một chút, đừng ôm hết những câu khó nghe như thế vào mình, “Nói như thế, sát thủ không phải do chị em thuê?”

Cao Vũ Sanh lắc đầu, phủ định suy đoán này: “Chắc chắn chị ta có tham gia vào.”

Nhìn mấy lần phản ứng của Cao Văn Tranh, rất khó khiến người khác tin rằng chị ta vô tội. Về phần là chị ta lợi dụng người khác, hay là người khác lợi dụng chị ta, liền khó mà nói.

“Không thì lôi chị ta ra tẩn cho một trận.” Địch Thần tổng kết nói.

Nói một lúc lâu, ca ca lại cho ra một kết luận như thế, Cao Vũ Sanh không nhịn cười được, dùng đầu cọ vào vai anh: “Em đoán là Cao Văn Tranh thuê sát thủ để đánh gãy chân em, bị những người đó giành trước. Dùng tiền của chị ta, rồi trực tiếp muốn mạng em.”

Động tác giống mèo con như thế, chọc cho Địch Thần ngứa hết cả tim, ôm cái đầu xù xù của hắn xoa xoa: “Sau đó là do chị em, người thì ngốc mà tiền lại nhiều, trả thù lao nhiều quá, người ta mua một tặng một tiện thể cũng chơi khô máu với chị ta luôn?”

Cao Vũ Sanh: “... Rất có thể.”

“Nói thế mà em cũng đồng ý theo nữa.” Địch Thần ôm hắn cười ha ha, thuận miệng nói bậy mà cậu nhóc này còn nghiêm túc gật đầu, nịnh nọt ca ca chuyên nghiệp quá.

Cao Vũ Sanh tuỳ ý để cho anh xoa đầu mình thành ổ gà: “Giết Cao Văn Tranh, cũng là để trả thù Cao Chấn Trạch, một công đôi việc.”

Cọ cọ cằm trên đầu của Thiên Tứ, được dính chút “Ánh sáng trí tuệ của tổng tài,“ Địch Thần thấy lời này cũng khá có lý. Dựa vào logic trong tiểu thuyết võ hiệp, loại thâm cừu đại hận thế này, hẳn là phải giết cả nhà ác nhân thì mới có vẻ dẹp được lửa giận.

Rõ ràng quan hệ trong đó, Địch Conan bỗng nhiên thông minh đột xuất: “Nói như thế, lần trước em trai em dính dáng đến chuyện mua bán trẻ em, cũng có quan hệ với những người này.”

Có ba người con, cho một người đi bóc lịch, giết hai người còn lại, có thể nói là nhổ cỏ tận gốc không chừa hậu hoạ.

Cao Vũ Sanh ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Em thật không nghĩ được, ca ca không hổ là sinh vật ngoài hành tinh cao cấp, trí tuệ thế này người phàm nào có thể so được!”

Địch Thần: “...”

Ca ca sinh vật cấp cao rất buồn phiền, làm sao để cho bạn trai nhỏ say đắm anh hiểu, nịnh nọt quá lố thế này cũng chẳng thể đạt được hiệu quả ca ngợi đâu.

Sau khi thảo luận xong, Cao Vũ Sanh lại vội vàng gõ laptop. Gửi mấy email đi, lại gọi điện thoại cho cô nhi viện Cao Viễn, nhờ viện trưởng cô nhi viện giúp hắn tìm danh sách những cô nhi của mỏ khai thác Cao Viễn năm đó.

Bây giờ cô nhi viện Cao Viễn là đối tượng giúp đỡ trọng điểm hàng năm của Bản Đồ Tiêu Điểm, Cao Vũ Sanh còn dẫn đầu gây quỹ học tập trợ giúp trẻ em mồ côi trên toàn quốc, cho nên rất quen thuộc với viện trưởng mới của cô nhi viện.

“Những người này đều là do ông ngoại tôi nuôi lớn, tôi muốn biết bây giờ bọn họ đang sống thế nào.” Cao Vũ Sanh nói trong điện thoại vô cùng chân thành, còn mang theo chút hoài niệm.

Bên kia do dự một chút, liền đồng ý tìm giùm hắn: “Lúc trước nhóm người Lộ Trường Hoa thiêu hủy không ít tài liệu, chắc là cũng hơi khó tìm, để tôi tìm cách đến cơ sở dữ liệu của thành phố tìm xem.”

“Thật cảm ơn rất nhiều, à đúng rồi, có một công ty sản xuất tã chuyển đến cho chúng tôi một ít hàng còn trong kho, bên dì có cần không?”

Địch Thần ở trong phòng bếp, nghe Tiểu Thiên Tứ nhà mình dùng các loại lời kịch chuẩn bị trước xoay người khác vòng vòng, nhịn không được thò đầu ra liếc một cái. Lúc Cao Vũ Sanh nói chuyện công việc, giọng nói có như thế nào đi nữa, thì sắc mặt cũng rất bình tĩnh lạnh lùng. Rất có khí phách “đàm tiếu gian tường lỗ hôi phi yên diệt (1),“ kết hợp với khuôn mặt tuấn tú không thể xoi mói kia, khiến cho lòng người ngứa ngáy không thôi.

(1) Đàm tiếu gian tường lỗ hôi phi yên diệt: câu này nói về trận chiến Xích Bích, Chu Du phóng hoả đốt quân Tào, không cần tốn nhiều sức, trong lúc cười nói đã diệt được tám trăm ngàn quân Tào. Sau này câu này được dùng để diễn tả việc hoàn thành việc gì đó một cách dễ dàng (Baidu).

“Cậu, chảy nước miếng.” Địch Mông Mông ngẩng đầu nhìn anh.

Địch Thần vội vàng sờ khoé miệng một cái, không thấy gì cả, cúi đầu lườm cậu nhóc nói bậy: “Nói bậy gì đó, cậu của con không có tiền đồ như thế sao?”

Địch Mông Mông không tin vẹo đầu giống như con cú mèo: “Con chảy nước miếng thì sao cậu lại không có tiền đồ?” Chắc là ngửi thấy được mùi xương hầm, đói đến độ da ngực dán da lưng, mới muốn nhắc cậu đừng ngẩn người nữa, nấu cơm nhanh đi.

“Biến biến biến, đi tìm bà ngoại chơi đi, làm xong gọi nhóc sau.” Địch Thần đẩy bé đi ra chỗ xe Maserati, mình thì xoay người tiếp tục nấu cơm.

Bên này, Cao Vũ Sanh vừa mới bắt đầu điều tra, thì bài phân tích cổ phiếu bên kia đã truyền đến trong nước. Bài viết về cổ phiếu liên quan đến công ty đã lên sàn, truyền thông không dám đăng bậy, đặc biệt là có liên quan đến Cửu Dật. Phương pháp quản lý độc tài quyền hành của Cao Chấn Trạch có lợi có hại, đặc điểm rõ ràng nhất chính là, thái độ làm việc của cả công ty rất giống với bản thân ông, truy cứu đến cùng nhai tí tất báo (2).

(2) Nhai tí tất báo: nhai tí là trừng mắt, câu này có nghĩa là, bị lườm một cái cũng muốn trả thù. Ý nói lòng dạ rất nhỏ nhen (Baidu).

Phàm là dám tung tin đồn nhảm về Cửu Dật, mười người đăng tin thì kiện hết cả mười; có tới trăm người tung tin thì cũng kiện hết cả trăm. Mấy năm trước có người tung tin vịt là hệ thống động lực của Cửu Dật có vấn đề, đối phương nói xin lỗi Cửu Dật cũng không chịu bỏ qua, phải tống người bịa đặt tin vào tù mới xem như là xong.

Cẩn thận thì cẩn thận, nhưng luôn luôn có người gan lớn, đăng tấm chụp màn hình lên mạng.

Dính dáng đến tai nạn hầm mỏ, giám định tai nạn lao động trắc trở, câu chuyện làm giàu của nhà giàu, còn có Cao Vũ Sanh, thanh niên tài giỏi đẹp trai có độ quan tâm cực cao, trong nháy mắt đã hút được sự quan tâm cực lớn. Sau khi nổi lên, truyền thông cũng đều đăng theo, cố gắng dùng câu văn khách quan phiên dịch, miêu tả, không dặm mắm dặm muối thêm câu nào, để tránh khỏi bị bộ phận pháp luật của Cửu Dật để mắt tới.

Cư dân mạng thì lại không kiêng dè nhiều như thế:

[Chuyện này chắc chắn là thật, trước đây mỏ khai thác Cao Viễn là tập đoàn khai thác Trí Viễn, đổi tên lại thành Cao Viễn, chắc chắn là vì Cao Chấn Trạch họ Cao.]

[Cũng bệnh thành như thế, vì sao không thể làm giám định tai nạn lao động?]

[Vậy mà còn cần hỏi. Mười mấy năm trước, đó là một thị trấn nhỏ chim không thèm đến đậu, chắc chắn mỏ khai thác Cao Viễn ở đây một tay che trời, có thể giám định ra mới là lạ.]

[Thật tởm, trước đó còn mê khuôn mặt của Cao Vũ Sanh, nghĩ đến cậu ta dựa vào việc hút máu những công nhân này mới được như thế, là cảm thấy buồn nôn. Ai gọi cậu ta là ông xã nữa thì người đó chính là vợ bé hút máu người!]

[Lầu trên, anh là một thằng đực rựa thì gọi ông xã cái gì, giả làm fan nhan sắc hả? Chắc anh ghen tỵ người ta vừa đẹp trai vừa có tiền đúng không, cha mẹ sai thì có quan hệ gì với cậu ấy.]

Sau đó cứ thế mà rùm beng lên. Mà độ hot thì càng rùm beng càng lên cao, có người còn lấy bài văn tiếng Anh này đi kiện, yêu cầu điều tra rõ Cao Chấn Trạch.

Chuyện trên mạng thật thật giả giả, tạm thời sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống thực tế. Tuy là mọi người nháo nhào đến đáng sợ, nhưng không ai dám đến trước toà nhà Cửu Dật gây chuyện. Phản ứng đầu tiên là từ thị trường chứng khoán. Đối với một công ty đã lên sàn mà nói, vụ tai tiếng thực tế khống chế người khác chính là đòn trí mạng.

Quý Tiện Ngư cũng nhịn không được hỏi dò Cao Vũ Sanh, dựa vào quan hệ riêng để lấy được chút thông tin. Nếu như cổ phiếu của Cửu Dật chắc chắn sẽ rớt giá trong tương lai, bây giờ mà bán khống (3) là có thể kiếm được một vố lớn.

(3) Bán khống (short sale): là một loại cách kiếm tiền nhờ vào việc giá cổ phiếu giảm trong tương lai (Wiki).

“Trong khoảng thời gian ngắn thì dao động sẽ không quá lớn.” Một tay Cao Vũ Sanh cầm điện thoại, một tay di chuyển chuột, trên màn hình laptop toàn là những biểu đồ đường gấp khúc mà Địch Thần nhìn không hiểu.

“Nói như thế, việc này là giả?” Quý Tiện Ngư thấp giọng hỏi.

Cao Vũ Sanh không trả lời thẳng: “Giúp tôi đầu tư một khoản đi, làm dài hạn.”

“Hả?” Quý Tiện Ngư không phản ứng kịp, “Để làm gì, cậu nghĩ trong thời gian ngắn thì không có việc gì, nhưng thời gian dài thì sẽ có chuyện?”

Cao Vũ Sanh không trả lời thẳng như trước: “Chiều nay tôi chuyển tiền qua.”

“Được, tôi bảo đảm sẽ làm thật đẹp cho cậu.” Không cần Cao tổng nhiều lời, Quý Tiện Ngư đã hiểu. Để cảm ơn bạn thân Cao Vũ Sanh, cho nên không thu phí dịch vụ của hắn.

Địch Thần bưng canh xương hầm đến, nghe Cao Vũ Sanh nói “Đầu tư chơi kiếm chút tiền kết hôn,“ nhịn không được đỏ cái mặt già. Nâng mắt nhìn qua, chỉ thấy tổng tài tiên sinh bình tĩnh khí phách cúp điện thoại, sau đó, hai mắt trông mông nhìn sang đợi cho ăn.

Địch Thần bật cười, múc một chén cho hắn: “Làm sao em biết trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì.”

Cao Vũ Sanh tìm một miếng xương sườn bỏ vào miệng: “Ca ca có muốn cá cược với em không.”

“Cá cược gì?”

“Trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ, Cửu Dật sẽ trả lời việc này.”

Nếu Cao Chấn Trạch đã nhận được email, dùng kinh nghiệm mạc ba cổn đả (4) của cáo già đã ở trên thương trường nhiều năm, chắc chắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Nhưng mà, sau khi phản đòn vụ này xong, rồi còn chuyện gì chờ ông thì không biết được.

(4) Mạc ba cổn đả: hình dung thái độ không khuất phục trước gian khổ và trắc trở (Baidu).

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Cao Vũ Sanh, ngay tối hôm đó, Cửu Dật liền đăng thông báo bác bỏ tin đồn. Đồng thời, để cho Cao Văn Tranh làm đại diện phát ngôn, lập tức mở họp báo để làm sáng tỏ chuyện này. Vì lý do thời gian quá ngắn, truyền thông chỗ khác không thể đến được, sẽ livestream lần họp báo này, để có thể truyền đi trên diện rộng trong thời gian nhanh nhất.

Địch Thần và Cao Vũ Sanh cứ thế đóng đô trong phòng bệnh, ăn đồ ăn vặt xem livestream.

Họp báo được tổ chức ở phòng hội nghị của một khách sạn cao cấp, thời gian vội vàng đến độ ngay cả một tấm kệ X cũng không kịp làm, chỉ gõ mấy chữ trên màn ảnh lớn. Cao Văn Tranh mặc váy màu xanh đeo kính râm bước lên bục, gác gậy chống lên cạnh bàn thuyết trình, từ từ tháo kính ra, ngạo mạn nhìn một vòng hội trường.

“Phập,“ Cao Vũ Sanh gập Ipad lại, trực tiếp khoá màn hình.

Địch Thần đang tập trung tinh thần xem, bỗng nhiên không thấy gì nữa, nghi ngờ quay đầu: “Sao thế?”

Cao Vũ Sanh cúi đầu: “Không có gì, chúng ta đừng xem nữa.”

Địch Thần giả vờ không nhìn thấy đầu ngón tay cầm góc Ipad đã trắng bệch, cười hỏi: “Em đã đoán được cô ta sẽ nói gì?”

Hắn thật sự đã đoán được, vốn nghĩ sẽ không có gì, ngay lúc nhìn thấy đôi mắt ngạo mạn kia của Cao Văn Tranh, bỗng nhiên không muốn nghe nữa. Cao Vũ Sanh cũng không biết bản thân mình làm sao nữa, có thể là do có Địch Thần bên cạnh, vốn chẳng cảm thấy tủi thân gì, chẳng hiểu sao sự tủi thân lại bùng lên.

“Cũng chẳng có gì, vẫn là xem đi.” Lại lần nữa mở Ipad, Cao Vũ Sanh nhịn không được cười bản thân mình, vừa nãy, trong nháy mắt lại mong chờ Địch Thần dỗ mình, đúng là điên rồi.

Hai người đang ngồi một hàng trên giường, theo góc của Địch Thần, chỉ có thể nhìn được gò má của Thiên Tứ, đôi môi hơi chu lên kia rất nổi bật. Kéo ống thông mũi qua hít một hơi, trực tiếp kéo người qua ôm vào lòng, để cho Cao Vũ Sanh xem mình thành đệm dựa, hai người cùng xem.

“Chậc, chị em lớn lên có hơi doạ người, ca ca ôm em xem, sẽ không sợ nữa.”

Cao Vũ Sanh sửng sốt, lúc này mới hiểu được Địch Thần đang dỗ hắn. Nhiệt độ cơ thể nóng rực bao lấy cơ thể mình, hoá thành cảm giác hạnh phúc thật chất, lấp đầy chỗ trống trong lòng. Không có khoảng trống có thể công kích, tự nhiên là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Lại lần nữa mở lên, Cao Văn Tranh đã nói xong mấy câu mở đầu, giờ đi thẳng vào vấn đề, vẫn cứ chua ngoa như cũ:

“Về chuyện xảy ra của mỏ khai thác Cao Viễn trong bài viết, tôi sẽ không đánh giá gì cả. Nhưng tôi có thể khẳng định, xí nghiệp đã phá sản mấy chục năm kia không có chút quan hệ gì với nhà họ Cao chúng tôi cả. À, cũng không phải là không có, người đại biểu pháp lý của mỏ khai thác Cao Viễn, bà Diệp Dung, là mẹ ruột của em trai tôi, Cao Vũ Sanh.

Nhưng mà, người kết hôn với bà Diệp không phải là cha tôi, mà là một người tên Cao Thành. Chuyện này có thể tra được trong hệ thống đăng ký kết hôn, hoặc là các vị có thể tra trong tư liệu của mỏ khai thác Cao Viễn, có thể tìm được vị Cao tiên sinh này trong danh sách quản lý hoặc cổ đông.”

Nói xong, Cao Văn Tranh đưa một phần tài liệu cho mọi người xem, đó là chứng minh tình trạng hôn nhân của Cao Chấn Trạch. Trên đó ghi, Cao Chấn Trạch chỉ kết hôn hai lần, mà người vợ trong hai lần này cũng không có tên Diệp Dung.

Hô hấp của Địch Thần bị nghẹn, ôm chặt người trong ngực.

Cao Vũ Sanh vỗ vỗ tay anh, cũng chẳng kích động mấy. Nhìn tờ giấy có mộc đỏ trong màn hình, trong mắt lộ rõ châm biếm lạnh lùng.

Các phóng viên đều phóng to tờ giấy kia.

“Nói thế, Cao Vũ Sanh cũng không phải là con trai của Cao Chấn Trạch?”

“Nếu không có quan hệ thì tại sao lại nuôi Cao Vũ Sanh?”

Giữa hội trường lập tức ồn ào lên, câu hỏi dồn dập vang lên. MC duy trì trật tự nói mọi người im lặng, nghe Cao tiểu thư tiếp tục giải thích.

Thật ra, Cao Văn Tranh rất muốn nói Cao Vũ Sanh không có quan hệ máu mủ gì với cô, tiếc là không thể nói thế được, chỉ có thể giữ thái độ ưu nhã cười nói: “Năm đó tên của Cao Vũ Sanh không phải là Vũ Sanh, mà là Thiên Tứ, nhưng cậu ấy đúng là con trai của cha tôi. Cha tôi cũng là tới trước khi Diệp Dung qua đời mới biết, lực bất tòng tâm, liền cử người đi tìm con. Lúc đó cũng đưa một ít tiền cho bà Diệp, hy vọng có thể giúp bà vượt qua được cửa ải khó khăn, nhưng mà lại như muối bỏ biển, chẳng thể thấm được vào đâu.”

“Ồ ——”

Lời này vừa xong, toàn hội trường ồ lên.

Nói cách khác, Cao Vũ Sanh, là do Diệp Dung đã có gia đình, ngoại tình với Cao Chấn Trạch rồi sinh ra.

Dựa vào vài câu nói mơ hồ của Cao Văn Tranh, có thể nhanh chóng tưởng tượng ra một câu chuyện hoàn chỉnh. Diệp Dung ngoại tình, sinh ra người con riêng Cao Vũ Sanh, chồng của bà chắc chắn là không biết chuyện. Sau khi Cao Viễn gặp chuyện không may ồn ào lên, Diệp Dung vì để bảo vệ con mà đã nói ra sự thật, để Cao Chấn Trạch mang con mình đi.

Mà nguyên phối Cao Thành biết mình bị đội nón xanh, trong cơn giận đã ôm tiền chạy trốn, để lại cục diện rối rắm lại cho tự mình Diệp Dung thu dọn. Diệp Dung không còn cách nào khác, liền nhảy lầu tạ tội.

Chuyện của hầm mỏ, từ đầu đến cuối, Cao Chấn Trạch cũng chẳng có nửa xu quan hệ. Vai trò của ông chỉ là một người cha tốt, tuy phong lưu nhưng biết chịu trách nhiệm.

Đoạn sau cũng không cần xem nữa, Địch Thần tắt Ipad, trong phòng im lặng trong nháy mắt, chỉ còn lại mỗi tiếng ngáy ngủ nhỏ liên tiếp của Địch Mông Mông.

“Em không phải là con riêng, mẹ em cũng không ngoại tình.” Cao Vũ Sanh nói khô khốc.

“Anh biết.” Địch Thần sờ mặt hắn. Trên thực tế, đầu của anh giờ chỉ toàn lửa giận, vô cùng muốn vọt tới hiện trường xem Cao Văn Tranh là bao tải để phang cho một trận.

Cao Vũ Sanh cạy bàn tay đã nắm chặt thành quả đấm kêu răng rắc của Địch Thần, giọng nói bình tĩnh: “Từ rất nhỏ em đã bắt đầu nhớ mọi chuyện, căn bản là không có người cha thứ hai kia, Cao Thành đó chính là Cao Chấn Trạch.”

Địch Thần cũng đã đoán được, đau lòng ôm người chặt hơn. Trước thời đại của Internet, quản lý hộ khẩu không được chặt chẽ như bây giờ, có vài người có hai thẻ căn cước hoặc thậm chí là nhiều hơn.

Lúc đó, Cao Chấn Trạch dùng thân phận “Cao Thành,“ đăng ký kết hôn với Diệp Dung, hùn vốn mở nhà máy rồi sinh ra Cao Vũ Sanh. Đến lúc Cao Viễn gặp chuyện không may, ông liền bỏ tên “Cao Thành,“ quay về làm Cao Chấn Trạch, có tra nữa cũng chẳng thể tra được tới ông.

Điện thoại để một bên vang lên, là của Cao Vũ Sanh, trên đỏ hiển thị “Cha.”

Địch Thần nhíu mày, đưa tay ra lấy: “Để anh bắt.”

Cao Vũ Sanh ngăn anh lại, tự mình bắt, mở loa ngoài cùng nghe với Địch Thần.

Bên kia, giọng nói của Cao Chấn Trạch vô cùng thoải mái, nghĩ đến nguy cơ của công ty đã được giải quyết, thậm chí còn đang đắc chí vì mình đã phòng ngừa chu đáo: “Vũ Sanh à, đừng để trong lòng buổi họp báo kia, đó cũng là vì Cửu Dật.”

Người cẩn thận, sẽ không nói chuyện quan trọng ở trong điện thoại. Thậm chí Cao Chấn Trạch cũng không chịu nói “Con không phải là con riêng,“ chỉ nói một câu “Hai cha con chúng ta tự hiểu là được, người ngoài nói gì cũng không cần để ý.”

“Cha.” Cao Vũ Sanh nhỏ giọng cắt đứt lời ông.

“Ừ?”

“Cha đi tự thú đi.”

“Con nói gì?” Cao Chấn Trạch nghĩ rằng mình nghe nhầm.

“Tự thú đi, mua lại cổ phần công ty của cha, dốc sức bồi thường, tranh thủ được xử giảm mấy năm.” Câu này nói đến không hề phập phòng, cứng nhắc và máy móc, giống như là Cao Vũ Sanh dùng giọng của Siri nói.

Cao Chấn Trạch hít sâu mấy hơi: “Con nói nhảm gì đấy! Có phải là lại phát sốt không, dưỡng bệnh cho tốt đi, mấy ngày nữa cha tới thăm con sau.”

Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Điện thoại mở loa ngoài, phát ra tiếng kết thúc cuộc gọi “tít tít tít.” Giống như là quan hệ cha con giữa bọn họ, sau khi tiếng “tít tít” vang lên, tín hiệu ở hai đầu biến mất, có muốn nghe nữa cũng không nghe được.

/Hết chương 110/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.