Trong một căn phòng nhỏ trên sân thượng một tòa nhà cao tầng, một người không rõ là nam hay nữ đang cuộn thành nhộng nằm ngủ say như chết, mặc cho tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi.
Chuông điện thoại réo rồi tắt, tắt rồi lại réo đến n lần thì dường như chẳng chịu nổi nữa, người đang ngủ kia mới vươn tay ra nhận máy, giọng ngái ngủ.
- Alo.
“....”
- Không làm.
Đáp lại một câu như vậy rồi người này lại vứt điện thoại sang một bên, sau đó ngủ tiếp.
....... ba mươi phút trôi qua.......
Cánh cửa phòng bị người đập rầm rầm như muốn đạp nát cửa xông vào. Người bên ngoài vừa gọi vừa đập cửa.
- Tiểu Dược à, dậy đi anh có công việc cho cô làm đây. Mở cửa đi. Tiểu Dược...
- ....!
Im lặng...
Năm phút...
Mười phút....
Mười lăm phút trôi qua, cánh cửa hé mở, một khuôn mặt lờ đờ nhìn người đến.
- Sao anh dai thế? Anh có biết khó khăn lắm tôi mới có ngày nghỉ không? Anh có biết mấy ngày rồi tôi không ngủ không?
Người bên ngoài mặc kệ lời càm ràm của cô, đẩy cửa đi vào, tùy tiện lấy một cái ghế con ngồi xuống rồi quay lại nhìn cô.
- Đi thay đồ đi, cô định quyến rũ anh đấy à?
Tiêu Tiểu Dược mở tủ lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm. Lát sau cô đi ra với một bộ váy liền áo màu đen dài qua đầu gối. Mái tóc dài được buột tùy ý, ánh mắt vẫn còn lờ đờ dường như chưa ngủ đủ giấc.
Cô ngồi xuống giường, tay mò lên đầu giường lấy một chiếc hộp hình chữ nhật có dây buột vào bên đùi. Chiếc váy nếu nhìn tư xa thì nó cũng như những chiếc váy bình thường, nhưng khi nhìn kĩ sẽ thấy nó bị xẻ sâu lên tận đùi Tiêu Tiểu Dược. Khi cô buột chiếc hộp vào đùi thì phần chân thon dài, trắng nõn lộ ra khiến người đàn ông đối diện âm thầm nuốt nước bọt. Anh ta vội ngoảnh đầu sang hướng khác.
Qua một lúc lâu, anh ta mới quay đầu lại, nhưng khi vừa nghoảnh lại thì giật mình bởi cái nhìn chằm chằm không mấy thiện cảm của đối phương.
- Nói đi, việc gì mà khiến một người lúc nào cũng giữ vợ như giữ vàng lại tìm đến đứa em gái xấu số như tôi?
Tiêu Vân hắng giọng rồi lôi trong túi áo ra một tập hồ sơ đưa cho Tiêu Tiểu Dược rồi nói.
- Thật ra, anh muốn cô làm vệ sĩ cho Lãnh Khiếu Thiên ba tháng tới.
- Tại sao anh không bảo người khác mà lại bảo tôi?
Tiêu Tiểu Dược hỏi nhưng ánh mắt lại không rời khỏi tập hồ sơ.
- Chuyện này cũng chỉ có cô làm được, chuyện cô làm vệ sĩ chỉ là một phần, anh muốn cô tìm ra con yêu hồ đang ẩn nấp bên trong gia tộc Lãnh Thị.
- Yêu Hồ?
Tiêu Tiểu Dược nghi hoặc. Tiêu Vân nói tiếp.
- Hai hôm trước người của anh vô tình nhìn thấy một con hồ ly bốn đuôi vừa chạy vừa ngậm một cái đầu người. Bọn anh đuổi theo thì thấy nó chạy vào nhà Lãnh Khiếu Thiên. Nhưng kì lạ là dù có đột nhập vào nhà nhưng bọn anh vẫn không tìm thấy nó, dù chỉ là một luồn âm khí nhỏ.
Nghe đến đây, Tiêu Tiểu Dược đóng tập hồ sơ lại, vứt lên bàn rồi nhìn Tiêu Vân.
- Sau đó...
Biết cô chấp nhận việc này nên Tiêu Vân nói tiếp.
- Trong lúc bọn anh đang đau đầu không biết làm sao thì anh hai cho người tới nói, gần đây Lãnh Khiếu Thiên đang có một công trình xây dang dở, nghe nói nếu công trình này hoàn thành thì Lãnh Khiếu Thiên sẽ lãnh đạo toàn bộ bất động sản tại Đông thành. Vì chuyện này mà dạo gần đây anh ta không ngừng gặp những vụ ám sát, thư nặc danh cảnh cáo, anh nghĩ đây là một dịp hấp dẫn để “ tiện đường “ vừa bảo vệ chủ nhân ngôi nhà vừa thăm dò xem con yêu hồ ấy ẩn nấp ở đâu.
Mà người làm được việc này chỉ có hai người. Tiêu Long và em, tiếc là Tiêu Long đã ra nước ngoài làm nhiệm vụ rồi. Còn mỗi em...
Tiêu Vân vừa nói vừa xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, ánh mắt long lanh nhìn Tiêu Tiểu Dược.
Tiêu Tiêu Dược vẫn lừ mắt nhìn Tiêu Vân, khiến nụ cười lấy lòng càng gượng gạo. Mãi một lúc sau, cô mới gật đầu.
- Được thôi, với một điều kiện.
Tiêu Vân thở dài nhẹ nhõm khi nghe cô nói được nhưng lại kèm theo điều kiện làm anh đang lâng lâng trên mây bỗng rớt “ bịch “ xuống đất.
- Điều kiện gì?
Tiêu Tiểu Dược nhìn Tiêu Vân cười đến híp mắt.
- Đó là những lúc tôi ở ngoài đường, không cần biết là ở đâu, miễn là nơi nào có người thì phải đem thức ăn đến cho tôi, mặc kệ là nước hay đồ ăn vặt. Cay hay nóng lạnh gì cũng được.
- Được. Không thành vấn đề.
Tưởng gì chứ? Cái yêu cầu này quá dễ.
Tiêu Vân hí hứng đứng dậy, lại nghe Tiêu Tiểu Dược bồi thêm một câu.
- Và... mỗi bữa phải có ít nhất mười con cua hoàng đế loại to.
Tiêu Vân đang cầm điện thoại chuẩn bị báo cáo kết quả cho anh hai bên kia thì nghe đến đây liền “ cạch “ một tiếng, điện thoại rơi xuống sàn. Hai mắt Tiêu Vân trợn trừng nhìn Tiêu Tiểu Dược.
- Cô đây là muốn anh phá sản hả? Mùa này làm gì có cua hoàng đế cho cô ăn?
Tiêu Vân gào lên, thiếu chút nữa là lật bàn nhìn người nào đó vẫn tỉnh bơ, mà Tiêu Tiểu Dược lại chẳng bận tâm đến ông anh thứ ba của mình, thản nhiên đáp.
- Không phải anh hai bảo anh tìm người ư?
- Thì đúng là anh hai bảo anh tìm em...
Ý, khoan đã?
Tiêu Vân bắt được điểm mấu chốt, anh cười cười nhìn cô.
- Con bé này, cô làm anh thót tim đấy nhé.
Đang nói thì chuông điện thoại vang lên. Tiêu Vân bắt máy, nghe được một lúc thì anh ta ngắt máy nhìn Tiêu Tiểu Dược rồi nói.
- Mau đi thôi, Lãnh Khiếu Thiên bị người chặn đường ở gần chỗ em này, anh hai mới gọi bảo chúng ta đi nhanh chút.
Vừa nói Tiêu Vân vừa cất điện thoại lao ra ngoài, Tiêu Tiểu Dược chậm rì rì đi theo.
Nơi cô sống chính là một khu chung cư mới xây dựng, người ở còn chưa được nhiều như mấy chung cư cũ khác nhưng lại khá nhộn nhịp vì trẻ con, chó mèo cứ gào thét inh ỏi, từ chung cư đi ra một đoạn tầm một trăm mét thì có một công trường đang xây khởi công, mà công trường đó chẳng xa lạ gì, chính là khu đất mà Lãnh Khiếu Thiên đang tái xây dựng.
Tiêu Vân và Tiêu Tiểu Dược vừa ra khỏi cổng thì thấy một đám côn đồ cầm gậy, cầm đao đang chặn một chiếc BMW, xung quanh chiếc xe lại có ba bốn chiếc ô tô loại trung khác vây quanh.
Mà Tiêu Tiểu Dược hình như chẳng thèm bận tâm, cô đi tới bên cổng chung cư có một sạp đồ ăn vặt mua một túi thịt xiên nướng cùng mấy lon coca rồi lại dặn ông chủ nướng hết số thịt ông ấy có để lát nàng lại lấy. Ông chủ cười cười gật đầu.
Tiêu Vân lắc lắc đầu với cô, thật hết nói nổi mà.
Tiêu Tiểu Dược ôm cái túi đi tới bên cạnh Tiêu Vân nhìn đám người đang hò hét với người trong ôtô kia.
- Lão tử nói mày có nghe không đấy? Khôn hồn thì dừng lại việc khởi công rồi cút về đô thị của mày đi.
Người trong xe vẫn im lặng, tài xế không ngừng gọi điện thoại cho ai đó, lúc này Tiêu Vân cũng nhận được điện thoại. Anh ta nói chuyện một hồi rồi nhìn Tiêu Tiểu Dược.
Cô vừa cầm thịt xiên nướng vừa ăn vừa đi tới chổ đám người đang hò hét, đập xe.
Gã đàn ông trung niên vừa rồi hăm dọa thấy đối phương đếch thèm để ý tới gã thì tức tối định chửi tiếp lại ngửi thấy mùi thịt nướng. Gã ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người tới là một cô gái nhìn như thiên sứ xinh đẹp đang ăn thịt nướng.
- Con ả này, mày không thấy chỗ này có ai à? Cút ngay cho ông.
Nghe tiếng gã quát, mấy đàn em cũng ngạc nhiên quay lại nhìn. Tiêu Tiểu Dược vẫn không nhìn tới gã mà vẫn thoải mái ăn thịt nướng của mình, ngủ một đêm tỉnh dậy, bụng cô rất đói, không ăn thì làm sao có sức mà làm việc. Mà gã trung niên kia lần thứ hai bị bơ thì vô cùng tức giận, gã không quan tâm việc cô gái này có là nữ nhân đi chăng nữa. Trước giờ chưa từng có ai bơ gã đến hai lần như vậy, ấy vậy mà hai cái người trước mắt này lại dám xem gã như trò đùa trước mặt đàn em. Làm sao gã có thể nhịn chứ?
Nghĩ vậy gã vung nấm đấm định đấm vào mặtTiêu Tiểu Dược. Nhưng chưa kịp đấm gã đã hét như heo bị cắt tiết.
- Aaaaaa... chân, chân của tao, chân của tao... bỏ ra, làm ơn bỏ chân tao ra... aaaaa...