Vệ Sĩ Thần Bí Của Lãnh Thiếu

Chương 2: Chương 2: Từ hôm nay tôi sẽ là vệ sĩ của anh. tt




Mặc kệ tiếng hét thảm của gã trung niên, Tiêu Tiểu Dược vẫn thản nhiên ăn thịt nướng của mình.

- Còn đứng đó nhìn à? Đánh chết nó cho tao.

Dù bị dẫm đau nhưng gã trung niên vẫn không quên ra lệnh cho đàn em đánh Tiêu Tiểu Dược, nghe gã sai bảo, đám đàn em sực tỉnh khỏi sự ngây ngốc liền vung đao chém về phía cô.

Mà lúc này Tiêu Vân đi đến cạnh cửa xe nhẹ gõ hai cái lên cửa kính. Màn kính hạ xuống, anh nhàn nhã nhìn người trong xe nói.

- Lãnh tổng, đó là vệ sĩ mới của cậu, con bé tên Tiêu Tiểu Dược, như đã hứa với anh tôi, tôi bàn giao lại nó cho cậu. Nếu bây giờ cậu không chấp nhận thì tôi dám chắc sẽ chẳng có vệ sĩ nào trụ nổi trong ba tháng tới đâu.

Bên trong xe, người đàn ông vẫn im lặng, anh ta mặc bộ vest đen lịch lãm, mái tóc đen tuyền được chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt ngược sáng nên chẳng thấy rõ được cảm xúc của hắn.

Năm phút trôi qua, Tiêu Vân không thấy người kia trả lời cho là anh ta không thích vệ sĩ nữ nên đứng thẳng dậy, gọi Tiêu Tiểu Dược.

- Tiểu Dược, về thôi, người ta không cần vệ sĩ nữ.

Mà Tiêu Tiểu Dược bên kia đang bẻ xương từng người, đúng... là bẻ xương từng người một. Người ôm tay kẻ ôm chân la oai oái, nằm lăn lộn trên đường.

Tiêu Tiểu Dược nghe được lời này cũng là lúc cô ăn đến xiên thịt cuối cùng. Ánh mắt cô thờ ơ lướt qua chiếc xe nơi có người đàn ông kia rồi nhanh chóng chuyển mắt đi.

Không cần thì không cần, dù sao thì cô cũng ể oải trong người. Về ngủ tiếp thôi.

Tiêu Tiểu Dược xoay người đi về sạp bán thịt sau khi đá một tên còn muốn đánh ráng. Cú đá nhìn như rất nhẹ nhưng lại khiến gã kia ôm bụng nằm phịch dưới đất không bò dậy nổi.

Tiêu Vân rút điện thoại ra gọi cho anh hai mình. Không biết đối phương nói gì mà Tiêu Vân lại im lặng, rồi lại nhìn người đàn ông kia. Vừa vặn chạm phải ánh mắt hắn.

Tiêu Tiểu Dược xách hai hộp giấy đã chứa đầy thịt xiên định đem lên phòng thì Tiêu Vân ngăn lại, thì thầm vào tai cô.

- Anh hai bảo em ở lại làm vệ sĩ cho anh ta, tính anh ta ít nói nên lúc nãy anh hiểu nhầm.

Tiêu Tiểu Dược gật gật đầu rồi xách hai hộp giấy to đi lại chổ chiếc xe. Khom người nói với người trong xe.

- Lãnh tiên sinh, tôi tên Tiểu Dược sẽ là vệ sĩ của anh trong ba tháng tới. Mong anh hợp tác.

Người đàn ông gật gật đầu rồi nhìn thẳng về phía trước, ý bảo cô lên xe. Tiêu Tiểu Dược mở cửa xe cho hai hộp giấy vào trong rồi bản thân cũng ngồi vào theo. Cửa xe đóng lại, lăn bánh đi...

Tiêu Vân nhìn chiếc xe đi xa rốt cuộc thở phào một hơi rồi cũng lên xe của mình đi hướng ngược lại.

Sau khi theo Lãnh Khiếu Thiên đến công trường giám sát cả buổi chiều thì khi đi ngang qua chung cư nơi cô ở, hắn liền bảo tài xế thả cô xuống để thu dọn hành lý rồi chuyển tới nhà hắn.

Sau đó nữa, chiếc xe rời đi...

Hôm sau, trước cửa một biệt thự xa hoa. Một cô gái với chiếc vali nhỏ đi vào cổng tòa nhà nhưng khi vừa bước qua cổng thì bị bảo vệ chặn lại.

- Xin lỗi, cô tìm ai? Nơi này là khu dành cho giới thượng lưu ở, cô gái có phải đi nhầm nơi không?

Tiêu Tiểu Dược nhìn gã bảo vệ, nói.

- Đây có phải nhà Lãnh tiên sinh không?

Bảo vệ nghe vậy liền nghi hoặc hỏi lại.

- Sao cô biết, cô tìm Lãnh tiên sinh có chuyện gì?

- À, tôi là vệ sĩ mới của anh ta, hôm qua anh ta có bảo tôi tới đây.

Tiêu Tiểu Dược lễ phép đáp. Bảo vệ nghe cô là vệ sĩ liền tỏ ý khinh thường.

- Cô nói gì cơ? Vệ sĩ á... cô gái à, có rất nhiều người giống cô từng tới đây, đòi gặp Lãnh tiên sinh, vì gia thế và vì ngài ấy vẫn còn độc thân, theo tôi thấy cô đừng tự cho là đúng nữa. Cái gì mà vệ sĩ chứ?

Tiêu Tiểu Dược thấy đối phương không tin liền lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Vân. Chốc lát sau từ trong nhà đi ra một lão già mặc trang phục kiểu quản gia. Ông ta tiến tới mở cửa rồi nói với cô.

- Tiêu tiểu thư, tôi xin lỗi vì sự chậm chạp của mình khiến cô chờ lâu... mời cô vào nhà, lão gia đang đợi.

Tiêu Tiểu Dược gật gật đầu rồi đi theo lão quản gia vào trong mặc cho bảo vệ kia hóa đá tại chổ.

Cô ta là vệ sĩ thật à? Nhìn nhỏ nhắn như búp bê thế mà.

Tiêu Tiểu Dược đi theo quản gia vòng vèo vài lần rồi mới rẽ vào một hành lang dẫn tới một căn phòng.

Lão quản gia tiến lên gõ cửa, nói vọng vào.

- Lão gia, Tiêu tiểu thư đã tới.

- Vào đi.

Tiêu Tiểu Dược đưa vali hành lý cho quản gia, còn nàng tiến vào phòng, đập vào mắt cô là một đống sách được xếp ngay ngắn trên giá, chính giữa phòng có một cái bàn dài, trên bàn đặt cơ man nào là đồ vật, dụng cụ văn phòng phẩm, và bên kia bàn có một người đàn ông đang gõ lách cách lên bàn phím. Ánh mắt anh ta chưa từng rời khỏi màn hình mặc cho Tiêu Tiểu Dược đã đi tới đứng đối diện mình.

Mãi cho đến khi kết thúc việc với máy tính, Lãnh Khiếu Thiên mới ngước mắt lên nhìn. Ánh mắt hắn vừa ngẩng lên thì đối diện ngay với đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Tiểu Dược.

Hai người cứ mắt đối mắt chừng vài giây thì Lãnh Khiếu Thiên mở miệng.

- Dùng ánh mắt như thế nhìn chủ nhân là tác phong làm việc của cô à?

Biết mình thất thố nhưng Tiêu Tiểu Dược không hề tỏ ra xấu hổ mà còn biện minh.

- Tôi là vệ sĩ chứ không phải nô lệ của anh, việc của tôi là bảo vệ anh chứ không phải kẻ thấp kém mà đến cả việc nhìn cũng bị cấm, hơn nữa, tôi không nhớ mặt người khác lâu. Tôi nghĩ nên nhìn anh kĩ hơn một chút để khỏi quên. Nếu không lại nhớ nhầm đối tượng cần bảo vệ thì mệt lắm.

Khóe môi Lãnh Khiếu Thiên co rút, hắn có phải tìm nhầm người làm vệ sĩ rồi không? Sao lại trả treo thế chứ?

- Vậy... cô Tiêu đây bao nhiêu tuổi, làm vệ sĩ bao nhiêu năm rồi?

- Về chuyện tuổi tác, xin lỗi ngài đây là chuyện riêng tư của tôi, tôi không nghĩ làm vệ sĩ nhiều năm thì sẽ có kinh nghiệm và phản ứng trong mọi trường hợp nguy hiểm.

Anh ta không thấy bản thân ấu trĩ hay sao mà lại đi hỏi những câu thế này chứ?

Tiêu Tiểu Dược nhíu mày, mà khóe môi Lãnh Khiếu Thiên càng co rút dữ dội. Đây là thái độ của một vệ sĩ nên có sao? Có phải hắn lầm rồi không?

- Cô Tiêu, hiện tại cô là vệ sĩ của tôi, cô lấy thái độ như vậy với tôi là đúng đắn sao?

Tiêu Tiểu Dược bĩu môi trong lòng nhưng cũng nhanh chóng trả lời một cách thành thực.

- Vâng, Lãnh tiên sinh, tôi xin lỗi. Nhưng tôi chỉ nêu lên suy nghĩ của mình, hoàn toàn không tỏ thái độ gì cả. Nếu câu trả lời làm anh phật ý, mong anh bỏ qua cho.

Nói như vậy là ám chỉ hắn nhỏ nhen à.

Lãnh Khiếu Thiên nhăn mày rồi phất tay áo ra hiệu.

- Cô ra ngoài đi, lát nữa tôi sẽ bảo thư kí đưa cho cô một bản lịch trình công việc hằng ngày của tôi.

Nói xong, anh ta tiếp tục tập trung vào chiếc máy tính, vẻ mặt nghiêm túc của anh làm Tiêu Tiểu Dược vội gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.