Y suy nghĩ một chút: “Ta xuất thân nghèo hèn, vốn chỉ như bụi cỏ, căn bản không phải học sinh của học đường, cả tư cách tham gia tuyển chọn cũng không có, e rằng phải phụ lòng kỳ vọng của Quận vương gia.”
Lý Tố Tiết cười lớn an ủi: “Lời ấy ngươi nói sai rồi, người có chí, chuyện tất qua, từ xưa đến nay cũng không thiếu trường hợp khốn cảnh sinh ra anh hùng hào kiệt. Mượn danh thần Trần Bình thời Hán mà nói, người xuất thân bần hàn, địa vị thấp kém, thế nhưng không ngừng nỗ lực học hành, gian khổ phấn đấu, rốt cục có thể lưu danh thiên cổ. Vì lẽ đó, cây gỗ thật thà, ở nơi đất càng cằn cỗi, càng có thể cắm sâu rễ mà đứng vững hơn. Xưa nay anh hùng cũng không dựa vào thân thế, có thể thành công hay không còn phải kể đến thời vận, hiếm có khi ngươi gặp được một cơ hội như vậy, sao có thể bỏ qua cơ chứ?”
Vị Tứ hoàng tử này câu từ hoa lệ lại mạnh mẽ, nếu có tham gia thi đại học, chắc chắn là đối tượng giám khảo gật gù cho điểm tối đa trong môn văn.
Đáng tiếc, Ngô Nghị không phải người yêu văn học mà là sinh viên khối khoa học tự nhiên, loại nghị luận văn học bàn về có chí tất nên này y đã sớm nhai đi nhai lại thời cấp ba đến ngán rồi, miễn cưỡng rèn được một thân bách độc bất xâm, không dễ rung động.
Huống hồ, trở nên nổi bật hơn người cũng không hẳn là chuyện tốt, Biển Thước bị người ghen ghét sát hại, Hoa Đà mất mạng vì sự không tin tưởng của người trên, hoàng đế đương nhiệm muốn phấn đấu giờ lại phải chịu chèn ép của Võ Tắc Thiên.
Y cũng không muốn nếm thử cảm giác gậy ông đập lưng ông.
Nói tóm lại, học y thì sẽ bị sét đánh, lời này nói ở thời nào cũng không sai.
Y liền cười nhạt, đánh thái cực đẩy lại vấn đề: “Quận vương gia nói có lý, chỉ là ta vận mỏng phúc cạn, ông trời ban cho mạng sống này đã là ân huệ, sao dám mơ ước gì nhiều thêm.”
Lý Tố Tiết vẫn chưa hết hy vọng: “Đại nạn mà không chết tất là người có phúc, Khổng Minh tiên sinh cả một đời thăng trầm nhưng vẫn là một danh thần, ngươi cần gì phải tự ti?”
Ngô Nghị quả thực muốn khóc ra máu, muốn so tài với thiên tài Lý Tố Tiết thuộc làu làu Tứ thư ngũ kinh này, y không đủ trình.
Cũng khó trách Võ Tắc Thiên lại chán ghét người con này như vậy, Lý Tố Tiết hơi động liền viết một bài luận văn nhỏ nói có sách, mách có chứng, nội dung phân nửa đều sẽ là trung hiếu nhân nghĩa, ông vốn chỉ muốn giải thích với cha đẻ, cầu những ngày tháng an ổn, lại không ý thức được từng câu từng chữ này đều chọc vào sống lưng kế mẫu.
Võ Tắc Thiên không chịu ân huệ của ông như Ngô Nghị, nếu không thể tìm ra sai lầm trong câu chữ, vâỵ chỉ cần vung tay tìm một cái lý do, ban cho ông vĩnh viễn không cần về kinh.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Lý Tố Tiết tự biết “Bàn về trung hiếu” là một lý do hại khổ chính mình, từ đó ném bút, không tiếp tục để giấy trắng mực đen lưu lại làm chứng cớ.
Ngô Nghị may mắn mà trở thành người bị hại thứ hai sau Lý Cảnh nghe ông thao thao bất tuyệt, đang vắt óc làm sao để qua loa đẩy chuyện này qua thì Lý Phúc đã hoang mang hoảng loạn chạy vào.
“Lão gia, người Ngô phủ có lời mời, mời ngài qua cùng ăn bữa cơm với Trương tiến sĩ, còn...” Ông liếc mắt dò xét nhìn biểu hiện không vui trên mặt Ngô Nghị, lắp ba lắp bắp bổ sung, “Còn cả Ngô công tử, họ cũng mời ngài qua phủ.”
Ngô Nghị mới vừa thả lỏng lập tức đã nâng lên đề phòng: “Ta?”
Lý Phúc gật đầu như giã tỏi, cũng gia nhập phái buôn chuyện như chủ nhân: “Ngô tiên sinh đã đến ở phủ Quận vương gia chúng ta lâu như vậy, Ngô lão gia chưa từng cho người tới hỏi thăm, ngày hôm nay muốn mời ngài đến, chắc chắn là vì có điều muốn nói!”
Ngô Nghị chưa kịp từ chối, Lý Tố Tiết đã cướp lời: “Ngươi đi truyền lời, nói chúng ta sẽ đến ngay.”
Lý Tố Tiết đã nói như vậy, Ngô Nghị cũng không tiện làm xấu mặt mũi ông, không thể làm gì khác ngoài đi cùng ông và mấy người Lý phủ sang Ngô phủ quỵt cơm.
Chân trước vừa tiến vào bậc cửa, sau tai đã truyền đến tiếng hừ lạnh nhạt: “Mẫu thân kể ngày ấy ai đó chỉ trời chỉ đất, nói mình cùng Ngô phủ từ nay không quan hệ, bằng không thề không làm người, Ngô Cửu, nghe nói ngươi cũng ở đó, có phải chuyện là như vậy không?”
Ngô Cửu nói lè nhè, phụ họa thêm: “Người nọ luôn mồm kêu mình không phải người Ngô gia, nhưng vẫn mặt dày tiếp tục dùng họ Ngô, lão nô cũng không biết phải gọi người ta như thế nào nữa rồi!”
Chủ tớ Ngô Hủ nấp ở một bên sân, cách một bức tường, như chỉ mặt gọi tên mà chế nhạo Ngô Nghị, lời nói cay nghiệt đến độ ngay cả Lý Tố Tiết nghe cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Thay tên đổi họ là việc đại sự cần trình lên quan phủ, bề ngoài Ngô phủ thoải mái đáp ứng việc cắt đứt quan hệ, Giang thị ở phía sau lại gây sức ép, không chịu thả người, muốn dựa vào vị quan phụ mẫu cả chuyện nhà cũng lo không xong này thì chả khác gì đi tranh ăn với hổ!
Coi như Ngô Tích chịu nể mặt Quận Vương gia, theo luật pháp đương triều, bách tính bình thường nếu muốn tự lập môn hộ cần phê chuẩn của quan địa phương, cuối năm mới tổng kết lại mà thông báo đến hộ bộ, chờ đầu xuân sang năm mới có văn bản đưa đến, lúc này mới chính thức coi như hoàn thành thủ tục.
Vì lẽ đó, Ngô Nghị muốn gỡ bỏ dòng họ Ngô này, giờ vẫn còn quá sớm.
Ngô Hủ chính là mượn điểm này để trào phúng Ngô Nghị, có điều, có tà tâm lại không dám làm, chỉ núp sau tường mà bóng gió.
Lý Cảnh nắm tay Ngô Nghị, hoàn toàn không nghe hiểu lời nói ác ý bên kia tường, không biết đều là những lời đâm lưng Ngô Nghị.
“Bọn họ đang nói cái gì vậy? Sao con không hiểu?”
Ngô Nghị lạnh lùng liếc về phía đó, đáp trả một câu: “Chúng ta là người, đương nhiên không thể nghe hiểu tiếng chó.”
Lý Cảnh tin là thật, tay nhỏ nắm nắm ngón cái Ngô Nghị: “Cún nhỏ ở đây còn có thể biến thành yêu quái cơ ạ?”
Ngô Nghị không khỏi thấy buồn cười, thiếu chút nữa đã quên đứa nhỏ này tin quỷ thần, đương nhiên không nghe ra ý trào phúng trong lời y.
Y thu hồi ánh mắt, cúi đầu nở nụ cười: “Không phải sợ, chó cũng chỉ ỷ thế người, chỉ cần con ngồi ngay thẳng, chúng nó cũng chỉ dám sủa vọng từ bên kia tường, không dám cắn con đâu.”
Ngô Nghị nói mấy lời này, từng câu từng chữ đều đâm vào lòng Ngô Hủ, hắn hận không thể phá luôn tường mà xông ra cắn người, lại bị Ngô Cửu kéo tay lại.
“Thiếu gia, phu nhân đã dặn, hiện giờ Trương tiến sĩ ngụ tại trong phủ, chúng ta nơi nơi phải thận trọng trong lời nói việc làm, hôm nay nếu cùng y xung đột mà bị Trương tiến sĩ nhìn thấy, chẳng phải là càng lợi cho y sao!”
Ngô Hủ nghiến răng ken két, không nhịn được hừ lạnh một câu: “Nói cũng phải, nó không giáo dưỡng, ăn nói lỗ mãng cũng không kỳ quái, ngược lại là ta, loạn như vậy có thể sẽ hỏng danh tiếng!”
Thanh âm hắn vượt sang phía bên kia tường, muốn để xem Ngô Nghị còn có thể nói lại cái gì.
Đợi một lúc, sát vách một tiếng động cũng không có, hắn cảm thấy có chút không đúng, dặn Ngô Cửu sang thăm dò chút xem sao.
Ngô Cửu nhận lệnh, mang thang ra ngó ngó qua, nhưng chỉ thấy lá rụng ngoài cửa, nào đâu còn bóng người.
Chờ Ngô Hủ mặt mày âm trầm trở lại phòng lớn, mọi người đã yên vị từ lâu, Trương Khởi Nhân ngồi ngay ngắn ở ghế cao nhất, bễ nghễ nhìn bốn phía, vô hình trung tạo ra một loại khí chất lấy Thái Sơn áp đỉnh.
Lý Tố Tiết cùng Ngô tích ngồi chếch hai bên, Giang thị tay cầm một ấm sứ trắng, kính cẩn mà mời bọn họ thử thêm một chén rượu Quế hoa mới cất.
Ánh mắt của thị dời đi, liếc đã thấy gương mặt bản thân cực kỳ không muốn gặp, Ngô Nghị như cảm nhận được, cũng mang theo tầm mắt như lưỡi dao mà đáp trả lại.
Ánh nhìn tựa hồ như cọ sát tạo ra tia lửa điện.
Trương Khởi Nhân đều thu vào trong mắt, có điều biểu tình trên mặt vẫn không có chút dấu vết nào: “Trương thị và Ngô thị có quan hệ tốt, các ngươi cùng là học sinh, cũng là vãn bối của lão phu, biển học vô bờ, nếu như gặp phải khó khăn có thể nói một chút cùng lão phu, ta mặc dù đã già, cũng coi như là người từng trải, có thể chỉ điểm cho các ngươi đôi điều.”
Lời này nghe đến thân thiết, cảnh giương cung bạt kiếm nhất thời dịu đi, tiếp theo mùi thơm của đồ nhắm rượu và thức ăn cũng dần hòa trong không khí.
Canh cải xếp mẫu đơn, súp sữa hầm, hầm bốn món, thịt giòn Lạc Dương, canh chua, thịt viên sốt, canh Như Ý... 24 món Lạc Dương tích thủy cũng không kém.(*)
Từng món sơn hào hải vị được bày lên bàn, Lý Cảnh thèm đến độ nước miếng chảy ròng ròng, mà những vị đại nhân đến dự thính ở đây lại đều mang sắc mặt rụt rè, tựa như trong miệng không phải sơn trân hải vị.
Qua nửa tuần rượu, món ăn cuối cùng cũng được dọn lên, đề tài trên bàn mới quay về vấn đề chính.
“Tiến sĩ đã kiểm tra qua học đường Viên Châu, không biết có để vào mắt học sinh nào không?”
Trương Khởi Nhân rất ít động đũa: “Vẫn là những đứa nhỏ, đã làm sao có thể nhìn ra dài ngắn, chỉ cần dốc lòng vun bón, mỗi người đều sẽ là một hạt giống tốt, đương nhiên, lệnh công tử cũng là một người có thể phát triển.”
Ngô Tích cũng biết vị lão thái y này khẩu vị nhạt, cơm ăn ba phần là no, nói cũng chỉ úp mở phân nửa, mặc dù muốn khiến ông ta an tâm nhưng cũng không chỉ rõ rốt cục là “lệnh công tử” nào.
Giang thị cười tủm tỉm thay ông rót đầy một chén rượu: “Tiến sĩ nói rất có lý, thiếp thân tuy chỉ một lòng theo nữ tắc cũng hiểu loại đạo lý này. Nhưng thiếp thân tự cho rằng, không phải ai cũng nhất định là người lương thiện, bằng không sẽ khiến ai đó thành hổ mọc thêm cánh, nối giáo cho giặc thì sao? Bọn nhỏ tuy còn trẻ, nhưng vẫn nên chọn người có phẩm hạnh đoan chính.”
Lý Tố Tiết cũng rất tán thành: “Khổng phu tử có lời, nên ở gần với đức hạnh, thông thái, nhưng ta lại thấy học sinh trong học đường chưa chắc đã là người có phẩm hạnh tốt, có lẽ còn người tài không có cơ hội được nhập học.”
Hai người này dựa vào Khổng phu tử mà đánh cờ một phen, đều ám chỉ trẻ con nhà đối phương chỉ là hạng hữu tài vô đức, mà người mình đề cử mới là nhân tài xứng đáng.
Trương Khởi Nhân ngồi ở giữa, tựa như sóng to gió lớn xung quanh đều chỉ như mưa xuân lất phất.
Hai người ngươi đến ta đi, cuối cùng miệng lưỡi Giang thị cũng phải thua Quận vương gia từ nhỏ đã học đủ thứ thi thư, thế nhưng cũng không vội nóng nảy.
“Một chén này, thiếp thân xin kính Quận vương gia.” Thị lại cười, nói, “Nghị nhi quấy rầy quý phủ đã lâu, không thể để nó ở lại gây thêm phiền phức. Đứa trẻ này tuổi còn nhỏ tính tình đã khó chiều, lúc trước để che đậy việc bản thân lưu trữ thạch tín đã trở mặt với người làm cha làm mẹ chúng ta, ở lại phủ Quận vương lại không có bao nhiêu tôn kính, xin Quận vương gia bao dung.”
Ngay trước mặt Trương Khởi Nhân mà nhắc lại chuyện xưa, tâm tư Giang thị cơ hồ hiện rõ trên mặt.
Lý Tố Tiết thử dò xét, thấy mi tâm Trương Khởi Nhân có hơi động.
Ban ngày Ngô Nghị chỉ nói có vị cao nhân như thần tiên ban cho y thần dược để trị bệnh, ông cũng không để ở trong lòng, nay xem ra vẫn còn uẩn khúc.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
( tóm gọn lại là nói về Võ hậu, nói bà thưởng thức người có ăn có học, tuy nhiên không vừa mắt Lý Tố Tiết vì văn chương ông không đặc sắc, lời lẽ lại chỉ trích bà.)
Hal: (*) 24 món Lạc Dương tích thủy là tên chuẩn, túm lại là 24 món có nước. Nhưng tên món thế nào tôi chịu =)))))))
Không biết nhân vật phản diện khác sau này thế nào chứ mấy người ở ván 1 ngốc nghếch quá nè =))) Toàn kiểu tự nói ngu mà không hay,nhưng tôi cũng chỉ thích đọc dạng này thôi, đỡ hại não các cô à =)))))