“Thạch tín cần có đơn của quan y mới có thể mua được, là ai đưa cho hắn?”
Giang thị lắc đầu: “Việc này, thiếp thân quả thật không rõ.”
Nụ cười trên môi Trương Khởi Nhân nhạt đi, thần sắc nghiêm túc hẳn lên: “Thạch tín chính là vật kịch độc, việc này sao có thể qua loa cho xong? Dù là việc của nhà ngươi thì cũng nên báo án lên quan phủ, Ngô công, ngươi thân là quan phụ mẫu, không thể để tình cảm riêng tư làm ảnh hưởng.”
Ngô Tích đột nhiên bị điểm danh, mặt tròn ngẩng lên từ đống đồ ăn: “Trương công giáo huấn rất phải, chỉ là đứa nhỏ tuổi còn trẻ, ta không đành lòng để nó phải chịu nỗi khổ công đường.”
Giang thị vội vã chém thêm một đao: “Lai lịch thạch tín này từ đâu không ai rõ, thiếp thân nghĩ đứa nhỏ này tuổi còn quá trẻ, khó tránh khỏi có chút kiêu căng bộp chộp, đáng nhẽ cũng có thể dùng gia quy để dạy bảo, ai biết đứa nhỏ này lại nổi cáu, ồn ào đòi ra ở riêng, mới khiến có sự tình ngày hôm nay, đã để lão gia ngài cười chê rồi.”
Ngô Nghị nghe thấy những lời này, vẻ mặt vốn như không có gì cũng phải nở một nụ cười lạnh lùng, bàn về khả năng đảo lộn thị phi, y còn chênh nhau một đường vứi đôi phu thê này.
Trương Khởi Nhân là người sẽ nghe từ hai phía, mấy lời chủ quan từ Giang thị nào mong giấu diếm được ông.
“Ngươi cũng nói xem, vì cớ gì lại lưu trữ thạch tín?”
Ông giơ tay chỉ điểm Ngô Nghị, không giống chất vấn, mà lại có vẻ như đang nghiêm túc kiểm tra học sinh.
Ngô Nghị hơi nhấc người, chuẩn bị biên ra một đoạn lý luận lung ta lung tung, đã thấy Lý Tố Tiết giơ tay nâng chén, làm người ngoài không phận sự đợi trò vui, từ ống tay áo rơi ra một tờ giấy.
Thạch tín, thiềm tô, calomel,...
___ đúng là đơn thuốc y đưa cho Lý Tố Tiết ngày đó.
Ngô Nghị thoáng nhìn, đáy lòng nhất thời hiểu rõ.
Cũng thự sự làm khó cho y, một đơn thuốc chữ xiên xiên vẹo vẹo như thế, trước mặt Trương Khởi Nhân lại thành thứ đồ bảo bối gì.
“Thưa Trương công, thạch tín tuy là chất kịch độc nhưng cũng là vị thuốc hay.” Ngô Nghị châm chước từ ngữ, nói rành mạch từng chút, “Thảo dân dùng thạch tín, quả thật là sai trái, nhưng thảo dân tuyệt đối không mang tà tâm hại người mà là dùng với mục đích chữa bệnh.”
Lý Tố Tiết đã làm đến mức này, y căn bản phải khai thật.
Ánh mắt Trương Khởi Nhân trầm xuống: “Ngươi nói để chữa bệnh nhiều như vậy, đến cùng đã dùng phương thuốc gì?”
Ngô Nghị nói ra những lời đã sớm thuộc nằm lòng: “Chính có thạch tín, sau đó là thiềm tô, phụ có calomel, đậu xanh làm trung hòa, lưu hoàng giải độc, lại nhờ sâm tây, toàn bộ đương quy, bạch thuật, hoàng kỳ, củ từ làm thuốc sinh máu bổ khí dưỡng thần, mỗi ngày đều dùng.”
Lời vừa dứt, bốn phía lặng yên.
Trên dưới Ngô phủ đều cho rằng ngày đó không có một màn con thứ mưu đồ hạ độc mẹ cả thì cũng là mẹ cả vu oan cho con thứ, ai cũng không ngờ Ngô Nghị thực sự dùng thạch tín làm dược liệu, kéo lại một mạng của chính mình.
Sau khi khiếp sợ cũng khó tránh khỏi kính phục, ở thời đại ngay cả cảm mạo cũng có thể đòi mạng người, người có thể chữa khỏi bệnh về máu, cho dù không phải thần tiên thì tuyệt cũng không phải phàm nhân.
Một vài vị có ánh mắt lặng lẽ lấy giấy bút, ghi nhớ phương thuốc của Ngô Nghị.
Trương Khởi Nhân làm y vài chục năm, vừa nghe đã rõ ràng, đơn thuốc này tuy có chút khác so với của Tôn Tư Mạc, nhưng về cơ bản là giống nhau.
Ông sâu xa nhìn về phía Ngô Nghị: “Vì sao lúc ở học đường ngươi không không nói thật?”
Ngô Nghị cúi người chắp tay, giương mắt đã thấy vẻ ngay thẳng: “Thảo dân vốn không muốn lừa gạt tiến sĩ, nhưng đúng thật là có cao nhân, nếu không nhờ người ấy đưa thuốc giúp đỡ, e rằng thảo dân từ lâu đã không còn trên cõi đời. Thảo dân là người chịu ân huệ, thực không dám tiếp tục liên lụy người đó, nếu như có tội thì để thảo dân một mình gánh chịu.”
Ánh mắt chân thành hơi đảo qua Lý Tố Tiết nhanh chóng đã được thu về.
Ngô Nghị rõ ràng trong lòng, Lý Tố Tiết chỉ là báo đáp nhưng cũng không ngăn cản y cảm kích vị tứ hoàng tử này. Ở thời đại mà chỉ có mình y cô độc, là Lý phủ cho y một gian phòng, một bát cơm, một hơi ấm.
Tích thủy chi ân, dũng tuyền báo đáp, đây là đạo lý mà một Lý Cảnh năm tuổi đã hiểu.(*)
Lý Tố Tiết chỉ cảm thấy hai gò mò có chút nóng, giống như mười mấy năm qua trái tim chưa một lần nhận được ấm áp giờ lại có thể nhảy loạn.
Trương Khởi Nhân nhàn nhạt liếc nhìn ông, cũng đã rõ ràng vị “cao nhân” trong lời Ngô Nghị là người nào, cũng không vạch trần, chỉ khẽ vuốt cằm: “Ngọn nguồn của việc này đã rõ ràng, Ngô Nghị không có ý xấu, có thể đề ra phương thuốc này cũng coi như lấy công chuộc tội, theo lão phu thấy, nên dừng lại ở đây, mọi người thấy sao?”
Giang thị cũng chỉ có thể thầm lặng vò khăn, trên mặt lại mang vẻ hiền thục: “Trương công nói có lý, giờ chân tường cũng đã rõ một hai, coi như đã có thể cho Nghị nhi một cái công đạo, ngươi đứa nhỏ này cũng không sớm nói cho vi nương, nếu vậy đã không gây ra sự tình này, vô duyên vô cớ lại khiến cho người khác chế nhạo.”
Lời này là chỉ trích y “chỉ biết luồn cúi, không có nhân nghĩa”, miễn cưỡng gán lên đầu y một cái mũ bất hiếu.
Ngô Nghị không khỏi cười lạnh: “Phu nhân, lời ấy không phải nói như vậy, từ trước đến nay, Ngô công là phụ, thảo dân là tử, nhi tử ở trước mặt phụ thân dù cho có oan khuất thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, bằng không liền là trái với hiếu nghĩa. Hiện tại Ngô công là quan, thảo dân là phận dân, trước mặt quan phụ mẫu lại không dám che đậy, bằng không sẽ làm dơ đoạn anh danh công minh của ngài.”
Giang thị cơ hồ nghẹn cứng cả họng, trong chốc lát không tìm ra lời nói, vạn vạn không nghĩ tới đứa con từ nhỏ không vào thư phòng này lại có thể nói ra lời phản bác hùng hồn như vậy, còn không thể tìm ra một chút sai lầm trong câu chữ.
Ngô Nghị thầm nghĩ, không phải lễ nghi nhân nghĩa đều là một bộ sao? Ai còn không trải qua trong chín năm giáo dục bắt buộc chứ.
Giang thị lần này bại hai thành, không thể đòi lại nửa điểm tốt, khó chịu như muốn xé rách khăn trong tay.
Ngay từ đầu, đáng nhẽ thị không nên mềm lòng với cái cây non bệnh tật này, giờ này y đã như thể chân tay với Bà Dương Quận vương, muốn diệt trừ để yên tâm đã không còn là chuyện dễ dàng nữa.
Vì sao ngày đó lại không nghe Ngô Cửu, nhổ cỏ tận gốc cơ chứ.
Hối hận cũng không thể làm nên chuyện gì, sau hai, ba chén rượu, thị liền nói bản thân không được khỏe, vội vã rời bữa tiệc.
Đến đây, câu chuyện trên bàn cơm cũng chỉ buồn tẻ vô vị.
Lý Tố Tiết có chút say, hướng Trương Khởi Nhân loạng choạng kính một chén: “Mấy năm không gặp, phụ... Cơ thể Thánh thượng có còn an khang? Bệnh tình của người gần đây có tiến triển gì sao?”
Trương Khởi Nhân nắm lấy cổ tay ông: “Quận vương uống nhiều rồi, phụ hoàng ngài vẫn còn ở tuổi xuân đang độ, bệnh cũng đã khỏi rồi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt...” Ông lẩm bẩm, “Cũng đúng, thảo luận việc của người trên là tội nặng, là ta uống nhiều rồi... Ợ.”
“Thảo luận về việc của người trên là tội nặng, nhưng con cái quan tâm phụ thân lại là hiếu nghĩa.” Trương Khởi Nhân ôn hòa nở nụ cười, âm thanh lại như nhiễm chút tiêu điều của gió thu, “Ngài là tứ hoàng tử của thánh thượng, mang huyết thống chính thức của hoàng thất Lý Đường, điểm này là sự thật mãi không thay đổi.”
Mi tâm Ngô Tích giật một cái, cho rằng lời này cũng để nói với ông ta.
Rốt cục chỉ là do tấm lòng thấy thuốc hòa ái, hay là thái tử vẫn còn quý trọng tình thân, hay do thánh thượng vẫn còn muốn săn sóc cho nhi tử xa nhà?
Ông ta ngồi đó xoắn xuýt đến hỏng cả lông mày, Trương Khởi Nhân chỉ vạn phần hiền hòa mà phất tay, giao Lý Tố Tiết cho Lý Phúc đang hầu hạ một bên: “Chăm sóc Quận vương gia nhà ngươi và tiểu thế tử cho tốt.”
Trương Khởi Nhân mang ý rung cây dọa khỉ, nói mấy câu nhẹ nhàng đã tóm chặt lông gáy con cọp giấy Ngô Tích, khiến cho đống thịt mỡ của ông ta như co rụt lại, không khỏi thầm vui mừng; thời điểm Lý Tố Tiết mới lưu lạc đến Viên Châu, tuy rằng ông ta không gần gũi săn sóc gì, thế nhưng cũng không bỏ đá xuống giết.
Đúng là Ngô Nghị âm thầm lại gặp may, không nói tiếng nào mà bám được vào cái cành hoàng gia buông xuống dân gian này, thủ đoạn trong đó hẳn đáng để nghiền ngẫm.
Ông ta lật đi lật lại Ngô Nghị trong lòng mà xem xét, thật giống như lần đầu tiên mới nhận thức người con trai nên được ví như tay chân này.
Ngô Nghị chẳng muốn phân tích ánh mắt sáng quắc của Ngô Tích, lại không nhịn được mà ngồi ngay ngắn chăm chú nhìn Trương Khởi Nhân.
Có thể ghi danh trong Thái Thường tự, tuyệt đối không phải kẻ tùy tiện dễ dãi, càng không hẳn là người dễ mềm lòng lương thiện. Trương thị cùng Ngô thị có quan hệ tốt, không đến mức vì một đứa con thứ cha không thương mẹ không yêu mà trở mặt.
Là muốn nể mặt Lý Tố Tiết? Hay là để chèn ép Ngô Hủ vô dụng?
Mang theo đầy bụng nghi hoặc cùng Lý Cảnh đang say ngủ trong vòng tay, Ngô Nghị ngẩng đầu mà bước ra khỏi cửa lớn Ngô phủ.
Lần này coi như trong sạch, một thân lẫm liệt, không còn nửa điểm gút mắc với Ngô phủ rồi.
Mới vừa đặt Lý Cảnh ngay ngắn lên giường liền nghe thấy tiếng bước chân nhỏ truyền đến.
Nửa vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, buông xuống từng vạt bạc mỏng, phác họa ra bóng người cúi đầu của Lý Tố Tiết.
Ngô Nghị sợ đánh thức Lý Cảnh nên nhỏ giọng: “Quận vương gia còn có chuyện gì quan trọng muốn dặn dò?”
Lý Tố Tiết được người đỡ về nhà, ba phần cảm giác say cùng bảy phần khổ tâm đều đã được thổi tan trong gió thu hiu quạnh.
Ông chần chừ trong chốc lát, lộ ra vẻ mặt do dự: “Theo tình hình ngày hôm nay, người mà Trương Khởi Nhân chọn trúng tám chín phần là ngươi rồi.”
Ngô Nghị không khỏi cười khổ: “Quận vương gia, đầu óc ta ngu dốt, không chứa nổi cái cọi là chí hướng cao xa.”
“Sao lại nói lời này, nếu như ngươi, chuyện này...” Lý Tố Tiết vốn là người có tài ăn nói, giờ đây lại như bị nghẹn nước, nhờ ánh trăng mà thoáng thấy da mặt có chút ửng hồng.
Ngô Nghị: “... Quận vương gia?”
Lý Tố Tiết hơi nhướng mày, quanh co nửa ngày mới bật được một câu từ cổ họng ___
“Nếu như ngươi muốn ở lại Viên Châu, Quận vương phủ sẽ mãi mãi vì ngươi mà lưu lại một gian phòng.”
Ngô Nghị hơi sững sờ, vì câu nói này mà lộ rõ mọi biểu cảm lên khuôn mặt.
Người nhà là Ngô gia lại ghét bỏ thân thể y, thế nhưng Lý phủ lại cho y khả năng sống an ổn, cho y một nơi gọi là nhà.
Gió lạnh thổi qua, vậy mà vẫn ấm áp.
Y vừa mở miệng nói tiếng cảm ơn, Lý Tố Tiết đã đè lại tay y, hai đôi mắt thăm dò nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều biến thành một tràng cười lớn.
- --
Hal: (*) À, bác sĩ cách cún con 8 tuổi nhé =))))