Về Triều Đường Hành Nghề Y

Chương 30: Chương 30




Kỳ thi chung cuối năm vẫn như thường lệ mà tiến hành trong Thái thường tự, so với kiểm tra nói mười ngày một lần thì lần này trước phải thi viết, sau đó mới thi nói, để các tiến sĩ kiểm tra những gì học được trong năm nay.

So với khoa cử chọn tiến sĩ quá quan trảm tướng(*), sàng lọc tầng tầng, kỳ thi chung dành cho năm nhất y khoa cũng coi như còn nhân tính, ngươi không bị nhốt vào trong buồng nhỏ tận hai, ba ngày, cũng không phải nắm rõ ràng tình hình chính trị đương thời, cơ bản chỉ cần học thuộc những gì đã học qua trong tứ kinh, trong phòng thi viết chính tả vài canh giờ là có thể nắm được kết quả tốt.

Thi nói lại hơi khó hơn so với thi tuần bình thường, các tiến sĩ không chỉ yêu cầu học sinh trích tứ kinh, còn có thể đưa ra một ca bệnh cụ thể, để học sinh đề đạt phương thuốc chữa trị.

Ngô Nghị thân mang mười mấy năm kinh nghiệm lâm sàng, đương nhiên mạnh hơn mấy vị bạn học này một đoạn đường, qua hai phần thi đã ở trong ba vị trí đầu.

Thi nói xong, các học sinh liền tụ thành nhóm, đứng trong viện nghe huấn.(**)

Nghiêm Minh tuy chỉ đạt hạng giữa, nhưng người ta đứng trong ba hạng đầu còn khiến hắn vui hơn cả bản thân xếp hạng cao, hết nhìn đông lại nhìn tây muốn khoe khoang: “Ta sớm biết Ngô đệ là người không tầm thường, hôm nay mới chính thức bộc lộ tài năng!”

Ngô Nghị nhanh chóng kéo Nghiêm Minh, hận không thể bịt cái miệng hắn lại: “Các tiến sĩ còn có lời cần nói, ngươi cẩn thận không lại phải nhận giáo huấn.”

Nghiêm Minh không cho là đúng: “Dù sao cũng chỉ có bàn giao sư phụ năm sau, lại kêu chúng ta không nên hời hợt học tập, nói đi nói lại cũng chỉ mấy lời ngoài mặt đấy, có cái gì tốt mà nghe!”

Tuy oán trách ngoài miệng là vậy nhưng vẫn nghe theo Ngô Nghị, khoanh tay đứng yên, im lặng nghe các tiến sĩ phát biểu.

Trần Kế Văn cầm một quyển danh sách, đỡ râu dài, chậm rãi nói: “Các chư vị ở đây đều hoàn thành một năm học tập. Tiên hiền có câu, làm trước khi nói, sau đó hẵng nói những gì mình làm. Các ngươi muốn trở thành y quan hợp lệ của Đại Đường, nhất định phải áp dụng tri thức vào thực tế. Các vị ở đây chắc cũng đều nghe nói, tiếp nhận tiến sĩ hướng dẫn cho các ngươi, trong thái y thự hoàn thành nốt sáu năm học tập còn lại.”

Y dừng một chút, nhìn những học sinh tuy có kích động nhưng vẫn kiềm chế nét mặt, không khỏi nở nụ cười.

“Một năm nay sẽ không còn chỉ có lý luận suông như trước nữa, các tiến sĩ sẽ hàng ngày kiểm tra kiến thức của các ngươi cùng năng lực trong thực tế, sáu năm đều thông qua mới có thể thi vào thái y thừa.

Chúng học sinh đồng thanh: “Học sinh thụ giáo.”

Trần Kế Văn mở danh sách, đọc tên học sinh cùng tiến sĩ hướng dẫn.

“Trương Tá, Lý Kỳ Ngộ, theo tiến sĩ Lưu Doanh.”

“Nghiêm Minh, Hoàng Cừ, theo tiến sĩ Trần Kế Văn.”

Nghiêm Minh thấp giọng cười: “Quá được!”

Tính tình hắn không tập trung lại bất kham, sớm muốn tìm một tiến sĩ thật khoan dung hòa ái, trong thái y thự, tiến sĩ Trần Kế Văn có thể coi người tốt tính bậc nhất.

Cũng khó cho hắn chăm chỉ được một chút, Ngô Nghị cười lắc đầu, lại nghe Trần Kế Văn tiếp tục đọc: “... Ngô Nghị, theo tiến sĩ Thẩm Hàn Sơn.”

Nụ cười của Nghiêm Minh nhất thời cứng còng, lén lút giật giật tay áo Ngô Nghị: “Nghị, sao lại vậy? Trần tiến sĩ lớn tuổi, hẳn là đọc nhầm đi.”

Ngô Nghị cũng ngỡ ngàng: “Sao có khả năng, ta cũng không quen không biết với Thẩm tiến sĩ.”

Trần Kế Văn chậm rãi tiếp tục: “Từ Tử Văn, Ngô Hủ, theo tiến sĩ Trương Khởi Nhân.”

Nghiêm Minh nhất thời giận dữ: “Ta biết ngay là chuyện tốt do mấy tên hỗn tiểu tử này làm! Quân tử giúp người làm điều tốt đẹp, kẻ tiểu nhân chỉ biết làm ác! Nhất định là do tên Từ Tử Văn này giở trò sau lưng!”

Lời còn chưa dứt đã bị ánh mắt Ngô Nghị ngăn lại, y hơi lắc đầu, ra hiệu cho hắn đừng nổi giận.

Nghiêm Minh hung hăng gườm Từ Tử Văn, hận không thể dùng ánh mắt băm hắn thành tám mảnh.

Hắn sớm biết loại tiểu nhân ham lợi này không làm được điều gì tốt đẹp, nhưng lại không ngờ tới lại gây khó dễ ở chuyện này, hắn âm thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời Từ gia một phen mới nguôi ngoai.

Mà Từ Tử Văn này lại khoác lên vẻ ngoài quân tử, đầy mặt vui vẻ nhìn về phía Ngô Nghị, cằm như hất tới tận trời.

Ngô Hủ được nhắc đến cũng cùng toan tính, một năm nay đã thay đổi chút dáng dấp, bờ vai đã kiên cường hơn mấy phần.

Ngô Nghị siết chặt lòng bàn tay.

Trần Kế Văn đọc xong danh sách, gấp lại rồi giao cho thư đồng, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn những người trẻ tuổi trước mặt, phức tạp nhìn về phía Ngô Nghị một khắc rồi rời đi.

“Lão phu biết, lần an bài này, có người thì hợp với tâm nguyên, có người lại ngoài dự liệu bản thân, đây cũng chính là việc thầy thuốc cần đối mặt ___ như vậy, vẫn phải gặp biến không hãi, tùy theo mà ứng biến, là điều đầu tiên các ngươi nên hiểu.

Chúng học sinh đều kêu phải, năm ngón tay đang nắm chặt của Ngô Nghị cũng dần thả lỏng.

Y tự biết đây là lời Trần Kế Văn khuyên bảo y, tuy rằng trong lòng còn có nghi hoặc nhưng vẫn sinh hảo cảm với vị lão sư tính cách nhân hậu này.

Dù sao, nơi đây tôn ti rõ ràng, là thời đại chủ thứ có thứ tự, có thể cân nhắc đến cảm xúc người khác, lúc cần thì độ lượng, cũng không thể gói gọn trong mấy chữ tính cách nhân hậu hòa ái này.

Một hồi chuông như gió xưa thổi tới, nhẹ nhàng lướt qua bên tai mọi người.

Ngô Nghị thở sâu một hơi, cùng với những học sinh khác cúi người.

“Học sinh tất không khiến ân sư hổ thẹn!”

___

Sau kỳ thi chung, chúng học sinh liền từng người thu dọn đồ đạc về nhà, Nghiêm Minh sợ Ngô Nghị ở một mình rầu rĩ không vui, lắc lắc tay y, muốn đưa y về nhà mình.

Ngô Nghị cũng biết hắn có ý tốt, không khỏi cười khổ: “Nghiêm huynh, Nghiêm huynh! Ngươi không cần làm đến như vậy, ta cũng sẽ không bay ra khỏi thành Trường An mà.”

Nghiêm Minh trực tiếp đẩy cả người lẫn đồ tới xe ngựa: “Ngươi không biết bay, nhưng có người lại ước khiến ngươi bay ra khỏi thành Trường An.”

Ngô Nghị có chút rùng mình, đây là lần đầu tiên y chân chính lĩnh giáo bản lĩnh của nhóm con cháu thế gia, nếu không có câu này thì chắc y vẫn đắm chìm trong tư tưởng hiện đại “bạn học hữu ái” mà tùy tiện ứng phó. Tuy vậy nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười như cũ, quay qua an ủi Nghiêm Minh.

“Ta nghe nói Thẩm tiến sĩ tuổi trẻ tài cao, y thuật cao minh, chưa hẳn đã kém hơn so với Trương tiến sĩ. Huống hồ, chúng ta cũng nên nghe theo nhiều ý kiến, không nên chỉ dựa vào lời nói từ một phía, phỏng chừng lại là tắc ông thất mã, ai biết được không phải phúc, ta nghĩ, việc này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.”

Nghiêm Minh phỉ nhổ một cái, trên mặt hiện lên nét xem thường: “Thẩm Hàn Sơn này là ai? Cho dù y thuật của hắn có lên đến trời thì xuất thân cũng chỉ là đại phu dân gian, ỷ có Tôn tiên nhân tiến cử mới bước chân lên được hàng ngũ thái y. Huống hồ, ngươi cũng thấy hắn rồi, cả ngày dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác, có chút nào giống một tiến sĩ đâu!”

Có thể khiến cho đám học sinh ở tầng chót của chuỗi thức ăn khinh thường như vậy, xem ra Thẩm Hàn Sơn này cũng không phải là người câu nệ tiểu tiết.

Nghiêm Minh vừa nói ra khỏi miệng liền tự hối hận ___ suy cho cùng cũng là lão sư dạy ở trường mình, Ngô Nghị cũng đã đủ xui rồi, hắn không nên chửi bới lão sư của y như vậy.

Nghĩ thế liền bày ra một khuôn mặt tươi cười, giọng nói chuyển khác: “Đương nhiên, ngươi nói cũng không sai, Thẩm tiến sĩ cũng coi như tuổi trẻ tài cao, còn là người kế tục Tôn Tư Mạc, tính ra ngươi cũng là đồ tôn của Tôn Tiên Nhân, nói như vậy cũng có chút ý tứ!”(***)

Ngô Nghị nghe hắn nói cũng không tức giận, còn sinh ra hứng thú với vị lão sư được đổi giữa chừng này.

Chỉ dựa vào một thân bản lĩnh mà có thể đặt chân vào thái y thự, bản lĩnh này đáng giá bao nhiêu, cũng đáng để cân nhắc.

___

Nghiêm gia trước nay đều phô trương xa hoa, trong xe ngựa thoải mái ít xóc nảy, hai người trong trường công tối tăm mặt mũi ôn tập một tháng, mí mắt từ lâu đã không chịu được cơn buồn ngủ, tựa vào nhau mà thiếp đi.

Đánh thức bọn họ là một đứa nhỏ chỉ cao bằng nửa người, gương mặt trắng nõn, bộ dáng vâng lời, khom người nói: “Công tử, đến nhà rồi.”

Nghiêm Minh lim dim mắt: “Là Trúc Lý sao, đây là người ta đề cập nhiều lần với ngươi, Ngô Nghị Ngô công tử.”

Trúc Lý vội vã chắp tay hành lễ với Ngô Nghị, Ngô Nghị thấy nó dáng dấp đoan chính ngoan ngoãn, nhất thời không biết đây là nhân vật thế nào, đang muốn đáp lễ đã bị Nghiêm Minh vội vã kéo lại.

“Nó là người hầu từ nhỏ đã ở trong phủ chúng ta, ngươi gọi nó Trúc Lý là được.”

“Trúc Lý?” Ngô Nghị cũng chưa bao giờ nghe qua cái tên thú vị như vậy.

Trên mặt Trúc Lý đều là vẻ kính cẩn nghe theo: “Ngô công tử chê cười rồi, bản danh tiểu nhân lúc nhỏ vốn không phải tên này, công tử nhà ta ghét bỏ nó khó nghe, bèn lấy hai chữ “Trúc Lý” từ “xuân cộng sơn trung thái, hương nghi trúc lý tiên” đặt tên cho ta.”(***)

Thanh âm nó vốn tinh tế mềm mại, niệm lên câu thơ này lại càng tựa như hát, có một phong vị đặc biệt.

Ngô Nghị nghĩ thầm người Đường triều các ngươi thật biết cách nhìn, Nghiêm Minh lại mang dáng vẻ không mấy để ý, chỉ tùy tiện sai Trúc Lý đi nơi khác: “Ngươi đi bẩm báo cho lão gia cùng phu nhân, nói Ngô công tử ta đề cập đến hồi trước đã tới quý phủ.”

Trúc Lý vâng lời đi vào.

Ngô Nghị theo Nghiêm Minh xuống xe, Trúc Lý đi, bên ngoài còn hai nam tử có chút trẻ tuổi, một cao một thấp chờ dưới xe, lanh lẹ cầm theo hành lý, một chút cũng không cần Nghiêm Minh động tay.

Còn lại mấy phu xe thì phân ra hai nhóm, một nhóm đi dừng xe ở nơi khác, còn lại thì đi theo hai người, từng bước rập khuôn, nghiêm túc thận trọng.

Nghiêm Minh thấy Ngô Nghị đánh giá bốn phía, có nhiều hứng thú, chỉ nghĩ về xuất thân của y, hẳn là chưa bao giờ nhìn thấy những điều này, liền lôi kéo tay y nói: “Gia phong nghiêm ngặt, ngươi đừng để trong lòng ___ kỳ thực ta cũng không yêu thích cái trò này, bó buộc con người thành như vậy!”

Ngô Nghị cười nói: “Cũng không sao, mà không biết mấy vị đại ca này tên gì, còn có điển cố ra sao.”

Nghiêm Minh vừa oan ức vừa dở khóc dở cười: “Tiểu tử kia vốn gọi là Lưu Tam Thất, là cha ta tiện tay mua được từ nông thôn, khi còn bé ta hận nhất là số học nên mới sửa lại tên cho nó, ngươi nghe không quen vậy để ta đổi lại là được.”

Ngô Nghị vội nói: “Ta chỉ cười có hai câu, ngươi cũng đừng dằn vặt tiểu hài tử người ta.”

Nghiêm Minh nhìn y một chút, nhỏ giọng thầm thì: “Chính ngươi mới là tiểu hài tử ấy.”

Hai người một đường nói chuyện phiếm cũng đã đi qua cửa.

Nghiêm phủ hướng tới hình tượng xa hoa, điêu lan họa đống, ngọc thế kim chuyên, rất có quí khí.(*****) Thấp thoáng giữa hồng lâu là một hồ sen xanh độc đáo, chia nhánh bao quanh toàn bộ ngôi nhà.

Ngày đông vừa qua, lá sen như ngọc bích khảm trong mâm ngọc, đón gió đón sóng, dập dờn lăn tăn.

Nghiêm Minh tự hào giới thiệu: “Đây là quà cưới phụ thân ta dành tặng mẫu thân, nguyện coi người như sen trong ao, hàng năm đều không rời. Bể nước này có người chuyên chăm sóc, mỗi năm mỗi quý đều phải thật rực rỡ, chậc, đúng là phụ thân ta mà!”

Nhìn kỹ lại, bên cạnh ao có vài nhành lúa mạch vàng óng không hợp lệ, vậy nhưng lại tôn lên lá sen yểu điệu trong ao.

Liên liên tuệ tuệ, tháng tháng năm năm, nam nhân Đường triều còn rất lãng mạn.(******)

Mà việc lãng mạn này lại được đánh đồng với xa hoa lãng phí.

Nghiêm gia chẳng qua chỉ là tứ phẩm hộ bộ thị lang, trong nhà đã cực kỳ xa xỉ như vậy, Ngô Nghị liền liên tưởng tới nơi ở cách kinh thành ngàn dặm, tòa đại viện ở Viên Châu kia.

Không khỏi thầm than trong lòng, ba năm thanh tri phủ, mười vạn tuyết hoa ngân, cổ nhân cũng không lừa ta.(*******)

Đang lúc thong thả bước đi, Trúc Lý vừa được Nghiêm Minh sai đi đã vội vàng chạy lại.

“Lão gia nói, nếu là người cùng trường thiếu gia, vậy để y cùng thiếu gia cùng đến vườn liễu là được, lão gia còn công vụ tại người, mong Ngô công tử thứ lỗi lão gia tiếp khách không chu đáo. Thân thể phu nhân hôm nay không khỏe, cũng nói không thể tiếp khách, nên để cho thiếu gia đãi khách vậy.”

Ngô Nghị biết mình chỉ là tiểu nhân vật không có gì quan trọng, tự nhiên kinh động đến mệnh quan triều đình, vậy nên cũng không để trong lòng: “Nhờ ngươi chuyển lời, Nghị cảm ơn thịnh tình khoản đãi của lão gia và phu nhân.”

Trúc Lý gật đầu, mắt lại chuyển sang nhìn nhìn Nghiêm Minh, tựa hồ đang chờ hắn nói cái gì.(********)

Nghiêm Minh hơi nhíu mày ẩn nhẫn, không nhịn được mà phất tay với Trúc Lý: “Còn ở đây nhìn cái gì? Không nghe thấy Ngô công tử nói sao?”

Thân thể gầy gò khẽ run lên, nhưng lập tức chân đã không chạm đất chạy đi báo.

Ngô Nghị nhìn thân ảnh ngày một đi xa, không khỏi cau mày: “Ngươi tội gì gây khó dễ một đứa nhỏ như thế.”

“Cái gì mà đứa nhỏ.” Nghiêm Minh chẳng hề để ý mà đá đá giày, “Không phải chỉ là một đứa nô tài thôi sao, nếu như ngươi yêu thích, vậy mang đi cũng được.”

Ngô Nghị đương nhiên không thể áp đặt suy nghĩ của người hiện đại lên cậu công tử quý tộc này, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Đưa ta ta cũng nuôi không nổi, vẫy là để Nghiêm huynh giữ lại tự mình thưởng thức đi.”

Ngô Nghị ở lại Nghiêm phủ chín ngày, lão gia cùng phu nhân Nghiêm gia bận rộn, mà mấy tỷ tỷ của Nghiêm Minh lại rảnh rỗi đến sợ.

Khuê nữ thế gia làm sao có dịp gặp nam tử cùng độ tuổi, đệ đệ hôm nay lại mang về một thiếu niên tuấn tuấn tú tú, không thể không sang đây quan sát một chút, nói vài câu, nắm nắm hai cái, hận không thể xẻ người làm tám mảnh mà nghiên cứu, cực kỳ mới mẻ.

Ngô Nghị đáp ứng không nổi mấy vị tỷ tỷ này, Nghiêm Minh đã sớm không chịu được mấy nàng cứ suốt ngày líu ra líu ríu, rốt cục nhịn đến giao thừa, toàn bộ Trường An giải trừ lệnh cấm đi đêm, mới lôi kéo Ngô Nghị chạy ra từ của sau đi lên phố.

___

Cảnh đêm như nước, Trường An vào đêm vẫn phồn hoa.

Đập vào mi mắt chỉ có hai loại màu sắc, đỏ và đen.

Màu đỏ chính là đèn đuốc thắp sáng rực nhiều như sao trên trời, chiếu ra những khuôn mặt hồng hào vui sướng, vai chen vai chúc nhau một tiếng tân xuân, mỉm cười cầm đèn hoa vui vẻ cầu nguyện một năm mới bình an.

Đen là bầu trời cao thăm thẳm, trong nháy mắt pháo hoa vừa lóe, bầu trời cũng như có chút rung động, thở ra hơi thở mùa xuân đầu tiên.

Hai màu đen hồng luân phiên thấp thoáng, đan dệt nên sự rực rỡ của một tòa thành không đêm.

Ngô Nghị cùng Nghiêm Minh hòa mình cùng đám người rộn ràng, suy cho cùng đều mang tâm hồn thiếu niên không rành thế sự, khó mà ức chế tâm tình hưng phấn, hận không thể một đêm chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ Trường An.

Bọn họ đều mang mặt nạ, của Nghiêm Minh là Dạ Xoa hung thần ác sát, còn Ngô Nghị là phật Di Lặc cùng nụ cười đáng yêu, mặt nạ thỉnh thoảng lại hơi vai chạm, tạo ra tiếng vang.

Nghiêm Minh như bồ câu trong lồng, bị bao quanh bởi hàng người xung quanh, sau đó còn dọa sợ một đứa nhóc mang mặt nạ hồ ly, khiến nó khóc lóc gọi mẹ.

Hắn còn cảm thấy thích thú, đuổi theo giả trang ác quỷ, nhưng còn chưa đuổi được nửa dặm, nhảy ra một Côn Luân Nô to lớn, sắc mặt đen như đáy nồi, nhe răng vươn móng hù Nghiêm Minh lui lại.

“Không cho ngươi bắt nạt tiểu công tử nhà ta.”

Nghiêm Minh biết những Côn Luân Nô này có sức mạnh vô cùng thô bạo, thầm nghĩ hảo hán bỏ qua thiệt thòi trước mắt, nhanh chóng chạy trở về.

“Nghị...” Lúc này hắn mới không nói nên lời.

Chỉ thấy giữa biển người mênh mông điểm điểm hoa đèn, nào thấy nửa phần bóng dáng Ngô Nghị?

___

Ngô Nghị đi lạc rồi.

Y cũng không dễ đi lạc như vậy, nhưng đường phố Trường An rộng lớn vô cùng, thân cây con đường cơ hồ rộng trăm mét giờ khắc này lại chật ních người tới lui, lại còn không có biển báo giao thông, y liền không phân biệt nổi đông tây nam bắc.

Cư dân có thể phân biệt được đường phố ở Trường An nhất định là mang trên mình rada dò đường.

Đang trong lúc mờ mịt đi kháp nơi, bên đường đột nhiên vang đến một tiếng khóc vang dội.

Ngô Nghị chen trong đoàn người đi đến xuất điểm của tiếng khóc, chỉ thấy một đúa nhỏ mang mặt nạ hồ ly ngửa mặt liên tục thút thít, chỉ lộ ra một đôi mắt ướt át tựa sóc nhỏ, sợ sệt đánh giá người xung quanh.

Ngô Nghị chỉ cho nó là đứa nhỏ Nghiêm Minh dọa khóc lúc trước, trong lòng thầm mắng Nghiêm Minh là đồ gấu con, sau đó dịu dàng hỏi đứa nhỏ: “Chíp bông, chỉ có một mình em sao? Người nhà của em đâu rồi?”

Chíp bông như cục cưng của người cổ đại, dùng cho mấy bạn nhỏ như thế này.

Đứa nhỏ kia lập tức ngừng khóc rống, nhào vô lồng ngực Ngô Nghị: “Ta không phải chíp bông!”

Âm thanh bi bô, tỏ rõ vẻ không vui.

Ngô Nghị chỉ thấy âm thanh nghe được thật quen tai, đứa nhỏ vươn tay vụng về tháo mặt nạ, nước mắt lóng lánh nhìn Ngô Nghị: “Thái y ca ca, ngươi không nhớ ta sao?”

“Công... Tiểu thư, vì sao ngươi lại ở đây!” Ngô Nghị nhạy bén ôm nhóc vào lồng ngực, che khuất đi khuôn mặt như ngọc như tuyết nhỏ nhắn đáng yêu kia.

“Thái y ca ca đang chơi trò trốn tìm sao?” Được Ngô Nghị ôm vào đã nín khóc mà mỉm cười, len lén ló đầu ra từ tay y mà nhìn xung quanh, “Bọn họ là ai? Vì sao bọn họ không quỳ xuống trước mặt ta?”

Ngô Nghị vội vàng ôm nhóc lên, ngăn nhóc tiếp tục nhìn ngó: “Tiểu thư vì sao lại chơi ở chỗ này? Tùy tùng thị vệ của ngươi đâu?”

Thái Bình cười hì hì, thẳng thắn đáp: “Ta chơi trốn tìm với bọn họ, bọn họ không tìm được ta!”

... Thế mèo nhỏ vừa mới khóc hu hu ban nãy là ai ta?

Thái Bình ôm chặt mặt nạ tiểu hồ ly, không ngừng giãy dụa muốn đi ra ngoài: “Thái y ca ca, ta đói, ngươi dẫn ta đi tìm Hoằng ca ca đi.”

Ngô Nghị quay trái quay phải, xung quanh không thấy người đi theo nào, biết rằng công chúa thực sự đi lạc rồi, không thể làm gì khác ngoài hỏi nhóc: “Ngươi có biết ca ca ngươi đang ở đâu không?”

Lấy được câu trả lời là một cái lắc đầu đầy khí thế.

Thái Bình phỏng chừng chơi mệt rồi, hai tay nhỏ khoác lên cổ Ngô Nghị, nhỏ giọng hỏi: “Thái y ca ca, chíp bông là ai vậy? Ngươi rất thích chíp bông sao?”

Còn nhớ cái này à, Ngô Nghị không khỏi bật cười: “Chíp bông ở đây là chỉ tiểu hài tử, không phải là một người.”

“Nhưng không có ai gọi ta là chíp bông.”

“Bởi vì ngươi là công chúa đương triều.”

“Lẽ nào công chúa thì không thể là tiểu hài tử sao?” Thái Bình công chúa thủ thỉ bên tai Ngô Nghị, “Ngươi là thái y, cũng là ca ca, ta là công chúa, cũng là chíp bông.”

Ngữ khí đàng hoàng trịnh trọng, nghiêm túc khiến người nghe phải bật cười.

Ngô Nghị xoa xoa đầu nhóc, cảm thấy tiểu công chúa nhận được muôn vàn sủng ái này kỳ thực rất đáng yêu: “Ừ, công chúa chíp bông, giờ ta dẫn người đi tìm ca ca, có được hay không?”

Thái Bình cực kỳ thỏa mãn với tên gọi mới này, vui mừng thốt lên một tiếng, mà lúc này cái bụng cũng phát ra tiếng ùng ục.

Mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt bỗng đỏ mặt, chôn sâu vào bả vai Ngô Nghị.

Ngô Nghị đỡ nhóc, đeo lại mặt nạ tiểu hồ ly, cười híp mắt hỏi: “Ngươi rất thích danh tự chíp bông này sao?”

Bạn nhỏ trong ngực thành thực gật đầu.

“Vậy hôm nay chúng ta chơi một trò chơi đi, người là chíp bông, còn ta là ca ca, có được không nào?”

“Được được!”

“Ai nói hai chữ “công chúa” hay “thái y” trước liền thua cuộc.” Ngô Nghị bế nhóc bằng một tay, “Người thua sẽ trở thành đại ngốc nghếch.”

Đứa nhỏ thuận lợi mắc câu, hai mắt sáng rõ: “Chơi với thái y ca ca là vui nhất!”

Ngô Nghỉ mỉm cười lẳng lặng nhìn nhóc.

Tiểu công chúa lập tức cuống quít nhìn hai bên, sốt sắng nói: “Không tính không tính, mới nãy không tính! Thái Bình mới không phải đại ngốc nghếch!”

Ở một đầu khác của đường phố, không khí náo nhiệt đã đạt tới đỉnh điểm.

Đám đông vây quanh một cái đèn hoa đăng khổng lồ hình bàn đào, theo một tiếng hô to, bốn góc đèn được chậm rãi nâng lên, trên bàn đào cũng có rất nhiều đĩa đồng tinh mĩ, trong đĩa chất đầy trái cây khiến người nhỏ dãi, có mấy cung nhân cười khanh khách đứng ở một bên, tay chân lanh lẹ phân phát trái cây.

“Đây là vạn quả Võ hậu ban cho bách tính, là do ngự trù trong cung Đại Minh tự tay chế thành, hoàng hậu nương nương nói, tân xuân là thời gian cùng mọi người, hoàng gia đương nhiên thành một với bách tính, xin mọi người cùng thưởng thức tay nghề của cung Đại Minh!”

Trong đám người lập tức vang lên một trận cười sung sướng, tất cả đều chen lấn xông lên cướp trái cây hoàng gia, xô đẩy không thể tránh việc ngươi đạp giày của ta, ta động vào bội hoàn của ngươi, vậy mà cũng không lo chỉnh trang, chỉ muốn thưởng thức đồ ăn mà bình thường đế hậu vẫn dùng.

“Này, ngươi làm gì vậy!”

Nói chuyện chính là một tiên sinh mag áo vải, ở kinh thành chuẩn bị cho khoa thi sang năm, đang muốn dính một chút hỉ khí hoàng gia lại bị một nam tử đụng mạnh vào vai, cơ hồ muốn ngã xuống một bên.

Nam tử mặc trang phục hóa trang kia liếc mắt nhìn hắn, nói một tiếng “Xin lỗi” nhưng trong giọng lại không có chút ý tứ xin lỗi nào, thư sinh kia vừa định nổi giận, chỉ thấy đối phương đã như lóe lên mà biến mất trong đoàn người.

Dường như ban nãy chỉ là mộng.

Thư sinh xoa xoa mắt mình, nhưng chỉ thấy nhân gian rộn ràng, nào còn thấy nửa mảnh bóng người khi nãy.

___

“Bẩm công tử, vẫn chưa tìm được tiểu thư.”

Nam tử ban nãy thoát thân từ đám người, vọt đến một gốc liễu, cung kính bẩm báo với chủ nhân của mình, “Những người đeo mặt nạ như tiểu thư thực sự rất nhiều, tiểu nhân không dám quấy nhiễu dân, chỉ dám lẳng lặng đi theo những người có hình dáng tương tự, cũng không tìm được tiểu thư.”

Vị “công tử” này đeo một cái mặt nạ hung thần ác sát, ngữ khí lại ôn hòa không gợn sóng.

“Hiếm có khi hủy bỏ lệnh cấm đi đêm, bách tính đều muốn ra đường đón tân xuân, muốn ở đây tìm người xác thực khó khăn. Ngươi lập tức điều động ba trăm nhân mã, cải trang thành bách tính bình thường, cẩn thận tìm kiếm từng con đường ngõ hẻm, tiếp tục thông báo xem có ai tìm được bé gái tầm bốn, năm tuổi không, tìm được sẽ có thưởng.”

Nam tử kia nói: “Thuộc hạ đã hiểu. Công tử, đêm lạnh, ngài vẫn nên bảo trọng thân thể, nên về nhà trước.”

Công tử lắc đầu một cái, nhíu mày dưới mặt nạ: “Nguyệt nhi đã quen kiêu căng, ta lo lắng thân phận nàng bị lộ, bị người có ý đồ bắt đi. Bùi Nguyên, người trước theo lệnh ta làm việc, nếu như có phát hiện lập tức báo lại.”

Bùi Nguyên nhận mệnh, không dám chậm trễ nữa, thân hình lóe lên, dung nhập vào bóng đêm đen kịt.

Hắn vừa đi, Lý Hoằng mới chậm rãi thở dài.

Bùi Nguyên là ám vệ cao cấp nhất trong Đông cung, có thể từ trăm mét bắn rơi lá liễu mà không kinh động đến chim trên cành, nhưng không hẳn có thể tìm được Thái Bình trong biển người mênh mông.

Thái Bình không phải bé ngoan chờ một chỗ như lá liễu, nàng cũng không phải chim nhỏ không khiến người lạ để ý.

Nàng là thiên chi kiêu nữ, là hòn ngọc quý duy nhất trên tay Lý Đường hoàng thất, là công chúa mà toàn bộ đế quốc đều sủng trên tay.

Tuy vậy cũng chỉ là một đứa nhỏ răng chưa mọc hết, ai cũng có thể sử dụng một chuỗi kẹo hồ lô bắt nàng đi.

Y âm thầm hối hận bản thân nhất thời mềm lòng, thật sự gạt mẫu hậu dẫn nàng ra ngoài chơi, ai biết đứa nhỏ này tuổi không có bao nhiêu nhưng lá gan lại rất lớn, thừa dịp y trả tiền mặt nạ đã chui vào trong đám đông mà biến mất.

Thành Trường An không bao giờ thiếu kẻ xấu, Thái Bình lại là một đứa nhỏ xinh đẹp, một khi lưu lạc nhân gian, không chắc sẽ không bị bán tới một số địa phương không sạch sẽ.

Nghe nói dân gian bây giờ còn rất lưu hành trào lưu “con dâu nuôi từ bé”, nếu để cho nàng bị bắt đi mất, chả phải cả đời này sẽ không tìm được vật nhỏ đáng yêu ồn ào kia rồi sao.

Y càng nghĩ càng sầu, cơ hồ móng tay bấm vào da thịt muốn ra máu.

- --

Hal: (*) Quá quan trảm tướng: Vượt qua nhiều khó khăn

(**) huấn ở đây chắc là kiểu diễn văn để răn dạy giáo dục gì đó, tôi cũng không biết thay sang từ nào ;;v;;

(***) đồ tôn: học trò của học trò.

(****) xuân cộng sơn trung thái, hương nghi trúc lý tiên: tôi cũng không biết dịch xuôi ra kiểu gì, hình như là một câu nói về trà.

(*****) điêu lan họa đống, ngọc thế lan kim: cột xà chạm trổ, bậc ngọc gạch vàng, nôm na là thế.

(******) liên là hoa sen, tuệ là lúa mạch, liên liên tuệ tuệ là “lián lián suì suì”, còn cái vế năm tháng kia là “niánnián suìsuì”, túm lại là chơi chữ á ;;v;;

(*******) ba năm thanh tri phủ, mười vạn tuyết hoa ngân: nghĩa là đã làm quan thì sẽ có nhiều cách kiếm tiền, kể cả khi là thanh quan thì vẫn có thể giàu.

(********) cảm thấy như nhìn được chút chân tướng... có khi nào em giai Nghiêm và bé Trúc này có gian tình... Anh em là phải gei cùng nhau Nghiêm Minh nhỉ ha ha...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.