Ngô Nghị ở bên kia cũng sầu không kém.
Muốn đưa Thái Bình công chúa về cũng là chuyện đơn giản, một bách tính bình thường cũng biết hoàng cung đi hướng nào.
Vấn đề duy nhất là, Trường An là một thành thị quy mô lớn, từ con phố này đến hoàng cung, ngồi xe ngựa một ngày một đêm chưa chắc đã đến nơi, huống chi hiện tại đông người nhốn nháo, cả phương hướng y cũng không biết.
Thái Bình còn đang buồn ngủ nằm nhoài trong lồng ngực y, con mắt bỗng nhiên mở lớn: “Ca ca, ta muốn ăn trái cây!”
“Trái cây?” Ngô Nghị theo ánh mắt thèm thuồng của nhóc nhìn sang, bỗng thấy vui vẻ.
Y nhìn không phải là những loại trái cây đủ loại màu sắc kia.
Mà là những cung nhân bận rộn như sóc đang phân phát trái cây.
Lần này dễ giải quyết rồi, y rốt cục thở phào một cái, thầm tính toán xem làm sao đưa bảo bối nhỏ trong ngực này cho đám cung nhân kia.
Thái Bình nắm chặt cổ áo y, nước miếng bắt đầu nhỏ.
“Ca ca, ngươi có thể mang ta đi ăn trái cây hay không?”
“Đương nhiên là được rồi.”
“Nhưng ta không muốn ở lại cùng các nàng.”
“Vì sao?”
“Các nàng nhất định sẽ đem ta đến nơi của mẫu thân, mẫu thân sẽ phạt ta ba ngày không được ăn trái cây.” Thanh âm dinh dính của trẻ nhỏ mơ hồ mang chút tính toán, “Ăn một bữa trái cây, lại bị phạt ba ngày, lỗ rồi!”
“... Khụ.” Không nhìn ra, Tiểu Thái Bình tuy còn nhỏ mà tâm nhãn không có nhỏ.
Việc đưa nhóc con này về, không phải là vấn đề có được ăn trái cây hay không, chỉ sợ Võ hậu biết y giữ công chúa, cả bát cơm y cũng không có mà ăn.
Thái Bình tựa hồ nhận được tâm tư của y, cong môi mà uy hiếp một câu: “Nếu ngươi gạt ta, ta liền bảo mẫu thân chu di cửu tộc nhà ngươi!”
Ngô Nghị vừa kéo khóe miệng, không kìm được hỏi: “Ngươi biết cái gì gọi là chu di cửu tộc sao?”
“Không biết.” Thái Bình kiêu ngạo mà hất mặt nhỏ,“Nhưng mà mỗi lần mẫu thân nói như vậy, người khác đều trở thành bé ngoan biết nghe lời!”
... Này cũng không sai.
Coi như nhóc con này không biết bốn chữ “chu di cửu tộc” viết ra sao, có ý gì cũng không hiểu, nhưng từ nhỏ đã mang huyết thống cao quý, nhóc đương nhiên có quyền sinh quyền sát trong tay.
Nghĩ tới đây, Ngô Nghị không nhịn được mà nghiêm túc lên: “Chu di cửu tộc nghĩa là, giết một người cùng người thân của hắn, nếu như ngươi muốn chu di cửu tộc của ta, vậy sau này ngươi sẽ không thể gặp lại ta.”
Y cũng không muốn nói những chuyện máu tanh tàn khốc như vậy với một bé gái vô tri, nhưng càng không hi vọng đứa nhỏ như tờ giấy trắng này bị dục vọng quyền lực tiền tài ảnh hưởng.
Cho dù tương lai người này có quyền làm đảo lộn triều chính, hô mưa gọi gió, nhưng ít nhất cũng không nên coi vạn dân là chuyện vặt, giết hại bách tính cũng không tính là gì.
Thái Bình nghe lời lẽ nghiêm nghị của y cũng không sợ, trái lại rất thích thái độ coi nhóc như người lớn mà nói chuyện của y: “Vậy ta liền bảo mẫu thân tha thứ cho ngươi.”
Ngô Nghị biết mấy câu này cũng không dễ dàng thay đổi được Võ hậu giáo dục nhiều năm sủng nịch, vẻ mặt ôn hòa nói: “Ngươi không hy vọng ta chết, có đúng không?”
“Đương nhiên!”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì ta yêu thích thái y ca ca nha! Ngươi không giống mấy người có râu dê kia, không bắt ta uống thuốc đắng, còn cho ta đi thăm Hiền ca ca, lại mua cho ta mì vằn thắn!”
Thái Bình nở nụ cười ngọt ngào, thiên chân vô tà.
Ngô Nghị dụ dỗ từng bước: “Ngươi yêu thích ta, người khác cũng có người thích, nếu như một người bị giết chết, thân nhân bằng hữu của hắn sẽ khó mà vượt qua, ngươi cảm thấy bản thân có bao nhiêu khổ sở, người khác cũng có bấy nhiêu đau đớn.”
Y muốn Thái Bình hiểu, chỉ tám chữ đơn giản ___ kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân.(*)
Thái Bình có chút khó khăn khi nghe lời y nói, bỗng nhiên như hiểu ra mà vỗ tay một cái, vui mừng ôm chặt cổ Ngô Nghị: “Ta hiểu rồi!”
Mắt Ngô Nghị tối sầm, suýt nữa thì bị siết cho đứt hơi, nhưng trong lòng cũng có chút vui mừng ___
Có khi bởi vì những gì y nói hôm nay, sẽ có ít người chết hơn so với trong lịch sử, tương lai nếu người này có nắm quyền, biết đâu...
“Ta hiểu rồi!” Thái Bình không chờ y vui mừng xong, tự mình hưng phấn chui ra khỏi lồng ngực y, “Mẫu thân là sợ bằng hữu của bọn hắn thương tâm khổ sở, cho nên mới giết hết bọn họ!”
... Ngô Nghị cơ hồ có thể nghe tiếng hàm dưới của mình rớt xuống đất.(**)
Tư duy của tiểu hài tử quả nhiên khác với người thường.
Huống chi còn là của tiểu công chúa được vạn người chiều chuộng...
Ngô Nghị chịu thua lắc lắc đầu, nhân nghĩa đạo đức vẫn nên để cho mấy vị ca ca đức hạnh cao thượng kia dạy đi, y thực dự không hợp để dạy người.
Trong lúc y đang thở dài, Thái Bình đang chú ý đến trái cây lại chợt kinh hô một tiếng, chợt nhào vào lồng ngực y: “Có quái vật, thật đáng sợ!”
Ngô Nghị tò mò nhìn qua.
Chỉ thấy dòng người tấp nập.
Trong vô số người dân, có một Dạ Xoa lông mày đỏ cực kỳ bắt mắt.
Chẳng trách Thái Bình lại bị dọa sợ như vậy, này không phải là yêu quái ăn thịt người lão thái bà mỗi ngày dùng để hù dọa tiểu hài tử sao?
“Không sao, ca ca giúp ngươi thu thập yêu quái kia.”
Y lập tức sải bước đi tới, dùng sức vỗ mạnh vai người nọ.
“Thật là, Nghiêm Minh, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!”
Người kia quay lại.
Đôi con ngươi tĩnh lặng phản chiếu ánh lửa, ấm áp trong đêm rét lạnh.
Bên môi hiện lên ý cười như có như không, nhạt nhòa như gió xuân lướt nhẹ.(***)
“Vị huynh đệ này, ngươi nhận lầm người.”
Ngô Nghị lập tức ngượng ngùng buông tay, đang lúng túng suy nghĩ xem nên xin lỗi thế nào, vật nhỏ trong lồng ngực lại vặn vẹo trái phải, nhô đầu ra hô một tiếng giòn tan: “Hoằng ca ca!”
Ngô Nghị cùng Lý Hoằng đồng thời ngẩn người.
Thái Bình bị kẹp ở giữa đã sớm quên lời Ngô Nghị dặn, hai gò má phồng phồng như bánh bao nhỏ, cực kỳ tủi thân mà mách Lý Hoằng: “Hoằng ca ca! Thái y ca ca không cho ta ăn trái cây!”
Lần này không chỉ có hai thanh niên kẹp nhóc ở giữa, ngay cả người bên đường đang há miệng định ăn trái cây đều quay đầu về phía Thái Bình, trái cây từ răng lăn ra, rơi xuống đất.
Thanh niên được gọi là Hoằng cũng không ít.
Nhưng được mang theo thái y cũng không nhiều.
Dưới những ánh mắt ngờ vực kia, kẻ cầm đầu lại nhìn chằm chằm huynh trưởng đang đeo mặt nạ Dạ xoa, trong lòng âm thầm hiện ra chút hoa si ___ coi như chỉ lộ ra một đôi mắt, Hoằng ca ca của nhóc quả nhiên là mỹ nam tử thiên hạ đệ nhất tuấn lãng vô song a!
Cái cụm tuấn lãng vô song là bạn học từ Vi gia Hòa nhi nói với nhóc, Hòa nhi nói trên đời này chỉ có một mình ca ca nhóc là nam tử gánh nổi bốn chữ này.
Nhóc cũng không hiểu là có ý gì, chỉ biết nữ tủ trong cung Đại Minh cùng Hòa nhi đều dùng ánh mắt mơ ước nhìn Hoằng ca ca.
Nhìn các nàng một bộ mặt phấn ngậm xuân cúi đầu, nói cho nhóc biết thái tử ca ca là công tử trơn bóng như ngọc thế nào.
Người thì làm sao mà như ngọc chứ? Hoằng ca ca của nhóc so với cái tảng đá lạnh lẽo đó rõ ràng đẹp hơn nhiều lắm!
Thái Bình si ngốc nhìn Lý Hoằng, Lý Hoằng cùng Ngô Nghị mặt không biến sắc trao đổi qua ánh mắt.
Chạy!
___
Phiền phức cũng không tới bên trong cung Đại Minh rực rỡ xa hoa, sáo trúc vang lên, ca múa mừng cảnh thái bình.
Hoàng đế Lý Trị đang thịnh niên cùng mẫu nghi thiên hạ Võ hậu đang ngồi trước án trên cao, nâng lên một chén quế hoa tửu mới cất, hướng về phía đám đông.
Đây là quế hoa tửu trẫm cùng hoàng hậu mới cất từ ngày thu, nguyện cùng các khanh chung xuân hoa thu nguyệt.
Ăn uống linh đình, yến tiệc qua đi một nửa, triều thần bên dưới đã có chút men say, lại không dám say triệt để, chỉ có thể dùng con mắt đã hồng men rượu dò xét, nói ra những lời chúc tốt lành.
Hoàng hậu Võ Tắc Thiên cũng ngồi nghiêm chỉnh, ba phần men say khiến sóng mắt lưu chuyển, dường như vẫn như khuê nữ năm nào, thần thái của thiếu nữ của tri huyện.
Lý Trị ngắm nhìn Hoàng hậu của mình, nghe khúc nhạc trong cung Đại Minh vài chục năm cũng không đổi, phảng phất như bản thân vẫn đang ở thời điểm Thái Tông còn tại, tài tử mới phong Võ Tắc Thiên ngồi ở cuối cùng, cổ dài linh động nhìn xung quanh.
Chính do ánh mắt ấy, ông mới buông bỏ giáo huấn tiên hiền, mặc cho thế nhân gièm pha, thậm chí cũng không để ý tới phụ thân ông vô hạn sùng kính, nhất định phải cưới nàng làm chính thê.
Thời gian cứ trôi, năm nào cũng cùng cảnh, nhưng ông từ lâu đã không còn là thiếu niên vì tình mà hồ đồ năm nào.
Ông không tự chủ mà nâng chén rượu trong tay, mỉm cười mời người bên cạnh một ly rượu.
“Trẫm đã già, còn hoàng hậu vẫn sáng rực rỡ như thuở đầu.”
Võ hậu nhận chén rượu trong tay ông, ngậm giận lại nở nụ cười: “Bệ hạ thực sự đã say rồi...”
“Hoàng hậu nương nương.” Võ hậu còn chưa dứt lời, sau tấm bình phong đã hiện ra một thanh niên mảnh khảnh, ngoan ngoãn nửa quỳ ở bên, thấp giọng nói, “Thần có việc muốn bẩm báo.”
Vương Phúc ở bên vẫn cười hí mắt, phất trần quét qua, ngăn cản hắn: “Bùi tiểu tướng quân, nương nương cùng bệ hạ đang vui mừng, nếu không thì ngài cũng ngồi xuống dùng chén rượu, làm ấm thân thể?”
Lông mày Bùi Nguyên còn mang theo sương tuyết, có chút vô tình: “Xin thứ lỗi, thần không dám che giấu.”
“Ngươi...” Vương Phúc hận không thể dựng thẳng lông mày, đứa nhỏ này vì sao lại không có mắt nhìn như vậy, không thấy bệ hạ cùng nương nương đang ấm áp nói chuyện sao?
“Không sao, Bùi tướng quân vội vã tới đây tất có chuyện quan trọng.” Võ hậu nhẹ nhàng đặt chén trong tay xuống, vẫy tay về phía Bùi Nguyên. Bùi Nguyên lập tức đi tới, giản lược mọi việc nói nhỏ bên tai nàng.
Võ hậu nghe vậy, mỉm cười, cũng không nhanh chóng đáp lời hắn, ngược lại rót đầy một chén sứ trước mặt, đưa cho tiểu tướng quân trẻ tuổi.
“Vương Phúc cũng đã nói rồi, ngoài cung rất lạnh, Bùi tiểu tướng quân trước dùng rượu làm ấm người đi.”
Bùi Nguyên cung kính tiếp nhận chén rượu, không động đậy mà nâng trước ngực.
“Ngươi đứa nhỏ này...” Võ hậu hướng Lý Trị nở nụ cười, “Bệ hạ, ngươi nhìn hắn xem, có chỗ nào học được nửa điểm khôn khéo của phụ thân mình không.”
Lý Trị liếc hắn một cái, cười nhạt nói: “Ngươi không nói, trẫm cũng đã quên, Bùi Cư Đạo là người có khả năng, lại sinh ra một đứa con trai thành thật.”
Bùi Nguyên hơi giật mình mà nhìn đế hậu đang nhìn nhau cười: “Thần...”
“Bệ hạ đây là khen ngươi trung hậu, được rồi, đi đến ngồi bên cạnh phụ thân ngươi đi.” Võ hậu nhàn nhạt nhìn hắn một chút, trong con ngươi ngậm ý cười lạnh lẽo, “Ăn uống cho đầy đủ, mới có thể thay bản cung chăm sóc tốt thái tử, hiểu chưa?”
Bùi Nguyên đổi sắc, cơ hồ không cầm được chén rượu trong tay, vội vã cúi lui vào trong yến hội.
“Thái Bình và Hoằng nhi lại ra bên ngoài hồ nháo.” Võ hậu cơ hồ kề sát môi bên tai Lý Trị, nhẹ nhàng cười yếu ớt, “Dù sao cũng do Nguyệt nhi hồ đồ, quấn quít ca ca nàng, Hoằng nhi lại nuông chiều Nguyệt nhi, nếu bàn về độ dằn vặt người, ai còn hơn đứa tiểu quỷ kia nhà chúng ta!”
Lý Trị nửa tỉnh nửa say, nghe được ba chữ “nhà chúng ta”, không khỏi cong khóe miệng.
Ông hỏi: “Bùi Nguyên lo lắng như vậy, có phải Hoằng nhi đã xảy ra chuyện gì?”
“Hai đứa nhỏ bị tách ra.” Võ hậu cũng không che giấu trượng phu mình, làm như bất đắc dĩ, vừa như thở dài, “Bệ hạ yên tâm, đứa nhỏ Bùi Nguyên này làm việc ổn trọng, chỉ là quá thành thật ___ có điều, nếu không thành thật, bệ hạ đã không để hắn đi theo thái tử rồi.”
Dứt lời, nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng như châu, lúm đồng tiền như hoa nở.
Có lẽ vì cười hơi nhiều nên phấn son trên mặt có chút bong ra, Lý Trị cũng mơ hồ nhìn được những vân mịn nơi khóe mắt, trong đôi mắt sáng ngời vẫn còn cất giấu nhiều tâm sự khác, lúm đồng tiền kia ít nhiều cũng mang theo những rụt rè lễ chế cột mình.
Võ hậu thấy ông không động đậy mà nhìn mình chằm chằm, không khỏi vuốt ve thái dương của mình, nụ cười nhạt đi: “Bệ hạ có phải hay chăng nhìn thấy nếp nhăn trên mặt nô tì cùng những sợi bạc trong búi tóc?”
Lý Trị lắc đầu: “Trẫm vẫn nhìn thấy ngươi vì trẫm mà lo liệu việc nhà, là mẫu nghi thiên hạ khổ cực.”
Võ hậu ngẩn ra, tựa hồ không ngờ tới câu trả lời này.
“Ta còn tưởng bệ hạ trách ta quản bọn nhỏ quá chặt.”
Trong mắt bà bỗng lóe lên một tia nhu tình ấm áp, lại nhanh chóng bị thay đi bởi một loại cố chấp kiên định: “Thái Bình hồ đồ, ca ca của nàng lại tuổi trẻ không hiểu chuyện, bệ hạ đã ngày ngày vất vả vì chuyện nước, nô tì chỉ muốn làm tròn chức trách mẫu thân.”
Dứt lời, lại tựa như tự giễu, ngại ngùng nở nụ cười: “Nô tì xuất thân thấp hèn, sau đó lại bị thiên hạ phản đối, sợ rằng ngươi so với ta còn phải chống đỡ nhiều hơn, bệ hạ có thể nói lời kia, nô tì cảm thấy miệng lưỡi thiên hạ cũng không còn quan trọng nữa.”
Lý Trị thấy bà thay đổi sắc mặt, trong lòng cũng một hồi đảo loạn.
Ông làm sao không biết dưới cái vỏ hoàng hậu hoàn mỹ đã chứa đựng dung nhan dần dần già yếu.
Làm sao không thấu nàng sắp xếp quanh mình, hay thậm chí con cái bao nhiêu người dò xét.
Lại làm sao không hiểu nàng vì hoàng thất chí tôn vô thượng đã bỏ ra bao nhiêu năm hoa cùng tâm huyết.
Ông lặng lẽ nắm chặt bàn tay đã có chút lạnh lẽo kia, mấy năm quen sống trong nhung lụa cũng không xóa bỏ hoàn toàn chút thô ráp trên lòng bàn tay, hoàn toàn không có sự mềm mại nhẵn nhụi của một quý phu nhân thâm cung nên có.
Trên lớp chai mỏng còn có vài vết sẹo nhợt nhạt, nghe nói khi nàng ở trên chùa bổ củi không cần thận chém phải, còn có một vết do thu dọn thư từ giúp ông bị trúc cắt phải, lúc đó hai người còn trêu ghẹo nhau công phu vi biên tam tuyệt cũng chỉ có như thế.(****)
Còn vết sâu nhất, là trên đường phong thiện bị tập kích, nàng miễn cưỡng dùng một đôi tay yếu ớt thay ông cản một kiếm.(*****)
Chuyện cũ rõ ràng hiện ra trước mắt.
Khóe mắt Lý Trị bất giác ướt át.
“Trẫm hiểu.”
Ông cùng thê tử của mình mười ngón liên kết, tay kề tay, tuổi trẻ ngông cuồng cùng lời ngon tiếng ngọt quấn quýt si mê, giờ đây đều lắng đọng trong một từ “hiểu” ngắn gọn nhẹ nhàng.
- --
Hal: (*) kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân: những gì bản thân không muốn thì cũng đừng áp đặt lên người khác.
(**) Nghị ca dạy trẻ thất bại quá =))))
(***) tự nhiên cảm thấy thái tử thật đẹp trai...
(****) Khổng Tử độc Dịch, vi biên tam tuyệt: Khổng Tử đọc kinh Dịch làm cho lề sách đứt ba lần.
(*****) phong thiện: vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất.
Đọc truyện này thỉnh thoảng lại phải mò đi đọc sử tra tên (à thì đọc qua loa thôi, tôi lười thế đấy), nhỡ rớt hố thái tử ôn nhu rồi, biết trước kết cục của thái tử lại càng không thích nổi Võ hậu.. Cơ mà đọc đoạn cuối tự dưng cảm thấy không ghét nổi ;;v;;
Anyway, vẫn ngày ngày gọi cameo Lý Cảnh xuất hiện.