Về Triều Đường Hành Nghề Y

Chương 50: Chương 50




Hành cung Lạc Dương tuy không xa hoa lộng lẫy như cung Đại Minh nhưng lại có một nét đẹp trang nhã khác biệt, dưới vòm trời xanh thẳm phương nam, không thấy liễu xanh Trường An, lại nhiều thêm chút hương thơm của hoa hạnh.

Chợt có một cánh hoa lạc rơi lên bả vai Lý Trị đang nghiêng người dựa vào giường, được Võ hậu nhẹ nhàng phủi đi.

Ngón tay còn chưa kịp rời long bào của Lý Trị đã bị một bàn tay nhẹ nhàng kéo qua ôm vào lòng.

“Hoa rơi hữu ý, hoàng hậu hà tất phải phủi đi.”

Bệnh đầu phong của Lý Trị ngày càng kịch liệt, lần trước Tần Minh Hạc đâm huyệt bách hội cho ông cũng chỉ làm giảm chút đau đầu và khôi phục lại chút tầm nhìn, chung quy vẫn là chịu bó tay. Tuy giờ ánh mắt đã không còn rõ ràng nhưng lòng vẫn tỏ như gương, soi rõ nụ cười của người bên cạnh.

“Nói đến hữu ý, mấy ngày trước Hoằng nhi mới thỉnh cầu, nói Nghĩa Dương công chúa và Tuyên Thành công chúa đã sớm quá tuổi xem xét hôn sự, mong nô tì tìm cho họ một nhà tốt đây.” Giọng nói mềm nhẹ tựa gió xuân tháng ba, dịu dàng đến bên tai Lý Trị.

Lý Trị giương mắt khẽ mỉm cười: “Hoàng hậu nghĩ sao?”

“Tuyên Thành cũng 22, Nghĩa Dương dường như đã quá 30 rồi.” Võ hậu thay ông xoa thái dương đau nhức, nụ cười hờ hững như hoa lê trắng đầu cành.

“Nô tì thất trách, đã trì hoãn chuyện tốt của hai vị công chúa... Xưa nay Thổ Phiên vẫn luôn hung hăng ngang ngược, công hãm từ tây vực Bạch Châu lại kiểm soát mười tám châu xung quanh, nô tì nghĩ thầm, Quan Trung đại hạn, biên quan thất thủ, nếu cứ cứng rắn, thực sự chỉ có hại không lợi, chẳng bằng...”

Nàng thả nhẹ giọng, âm thanh càng thêm dịu dàng: “Xưa có Chiêu Quân xuất tắc, đổi lại cho Hán triều vài chục năm biên cương yên ổn, hiện nay nếu ban hôn cho công chúa, biến chiến tranh thành tơ lụa, chuyện này tất nhận được ca tụng một đời.”

Ngày xuân ấm áp, hương hoa thanh thoát lẫn vào trong thụy long não được tiến cống từ tây vực, ngọt mà không ngấy, lẳng lặng lắng đọng khắp ngóc ngách hành cung.

Mắt Lý Trị ngày càng kém, miệng mũi so với người thường càng mẫn cảm, ông hoán một tiếng gọi Vương Phúc hầu hạ bên người đến: “Gọi người thu hết thụy long não lại, hun đến đau đầu trẫm.”

Vương Phúc lui đi, Võ hậu lại cười nói: “Cũng phải, vật từ ngoài tiến cống cũng không sánh bằng cây cỏ chúng ta tự trồng, hai loại mùi vị lẫn vào nhau thì mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái vẫn hợp lòng người hơn.”

Lý Trị mỉm cười gật đầu: “Trẫm cũng có ý này, trên đời sao có nhiều biện pháp song toàn như vậy được, hai vị công chúa đều đã lớn tuổi, đưa đi Tây vực có vẻ như không đủ thành ý, ngược lại còn có thể gây sự cố.”

“Ý của bệ hạ là...”

“Chuyện tình tiền triều ngươi đã thay trẫm san sẻ nhiều, sự tình hậu cung, trẫm cũng thay ngươi đưa ra hai chủ ý.” Lý Trị nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, mười ngón liên kết, chậm rãi vuốt ve, “Trong dực quân cũng không thiếu thanh niên tuấn kiệt, chọn hai người vừa mắt, cũng coi như là chỗ tốt đi.”

Võ hậu thầm tính toán chốc lát, biết Lý Trị đối hai vị công chúa còn tồn tại tình phụ tử, thế nào cũng không nỡ gả đến ngoại quốc, gả cho dực quân, vậy cũng không tính là oan ức cho hai vị công chúa đã qua tuổi hoa này.

Tay liền buông lỏng, đáp một câu “Phải“.

Lại tiếp tục nhớ tới một việc: “Nói tới kết hôn, Hoằng nhi của chúng ta cũng sắp 20 rồi...”

Lý Trị nâng mí mắt, đưa ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh xanh vốn đã không nhìn được quá rõ ràng, tia sáng ấm áp dịu nhẹ xuyên qua các kẽ lá lại càng tăng thêm sắc thái hỗn loạn cho khung cảnh này.

Ông lắc đầu, cười nói: “Vòng tới vòng lui, nguyên lai lại vòng lại chuyện này.”

“Cũng là do Hoằng nhi xin chỉ trước, mà gấp này, cũng là vì nó mà gấp a.” Võ hậu lại cười nói, “Nô tì đã thay thái tử lựa một phen, cảm thấy con gái của Dương Thiếu Khanh vô cùng tốt, dòng dõi xuất thân đều xứng, lại nghe danh là mỹ nhân kinh thành. Năm ngoái nô tì đã gặp mặt nàng một lần, dáng dấp xinh đẹp cũng chỉ là thứ yếu, nhưng người này thực sự có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, là một đứa nhỏ tốt.”

“Có thêm người tốt thì ngươi cũng không nỡ cho người khác, nghĩ tới thì Dương thị này chính là thí sinh tốt nhất rồi.” Lý Trị chậm rãi gật đầu, “Dân gian có nói, hài tử đều là miếng thịt từ lòng cha từ mẹ rớt xuống, có được tâm hoàng hậu, tất nhiên cũng sẽ có được tâm Hoằng nhi.”

“Như vậy liền theo ý nô tì?”

Lý Trị nghiêng đầu, mơ hồ nhìn thê tử đã làm bạn bên mình vài chục năm, trong lòng không khỏi phác họa ra đôi mắt sáng linh động xinh đẹp tuyệt trần của Võ Tài nhân năm xưa.

Bị bệnh ở mắt xem ra cũng có chỗ tốt, có thể nhìn cũ thành mới, muốn trường sinh bất lão, có bao nhiêu phép thuật của tiên nhân cũng không làm được.

“Vậy thì theo ý hoàng hậu, sắc phong Dương thị làm thái tử phi đi.”

___

Chuyện kết hôn của hai vị công chúa Nghĩa Dương và Tuyên Thành được định qua loa vào tháng sáu.

Lý Hoằng tự mình thay hai nàng từ trong dực quân chọn ra hai người Quyền Nghị và Vương Toại Cổ, đều có xuất thân từ môn phiệt vọng tộc, chức quan tuy rằng có chút thấp nhưng suy cho cùng cũng có thể bảo toàn cái phú quý an khang, so với nơi lãnh cung âm u như Dịch Đình thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Có Võ hậu quan sát, lễ cưới của hai vị công chúa cũng không dám làm quá lớn, hai dịp tụ làm một, đốt hai ngọn đèn lồng đỏ thẫm, treo cao một chữ “Hỷ” do thái tử tự tay viết, như vậy cũng coi như hôn lễ song hỉ lâm môn.

Tuy Lý Hoằng không tự mình đến chủ trì lễ cưới cũng cho người thưởng rất nhiều thứ, vàng bạc ngọc khí như nước chảy được đưa đến phủ phò mã, cho người biết, hai vị này đường đường là công chúa Đại Đường, há có thể để cho người ta khi dễ coi thường.

Tuổi Tuyên Thành nhỏ hơn một chút nhưng đối với hôn lễ vẫn có chút mệt mỏi ứng phó ___ cũng không phải không có phấn khởi cùng ao ước, chỉ là tâm tình vui sướng bị tâm trạng u uất do giam cầm lâu năm che giấu, lúc này lại đột nhiên được soi rọi nên còn chút hốt hoảng không phản ứng kịp; giống như loài chuột trốn trong bóng tối lâu năm rồi trở nên sợ ánh sáng.

Mà Nghĩa Dương đã qua tuổi 30, thanh xuân không còn, dung nhan khó dữ, đầu tóc đen cũng lẫn vài sợi bạc.

Nàng tựa như một bức tượng Bồ Tát được người nâng lên, hai mắt vô thần nhìn chăm chú về phía trước, ánh lửa từ đèn lồng đỏ đập vào mí mắt lại như hóa thành một ngọn lửa hừng hực muốn đốt nàng thành tro.

Nàng vội vàng kéo phượng quan xuống, thất thanh hô: “Đi lấy nước! Đi lấy nước! Mau tới cứu hỏa!”

Quyền Nghị không mấy để bụng với hôn sự này, có điều, đã rút ra một phần lương thực để nuôi một người như gần chết thế này, ai có thể ép hắn phải cử án tề mi?(*)

Tuy nói là công chúa nhưng bộ dáng si ngốc này trông thực không vừa mắt, chỗ tốt duy nhất là, sau này hắn có tìm hoa vấn liễu thì cũng sẽ không có người khóc lóc om sòm gây sự, còn có thể kiếm thêm được cái danh phò mã, gợi thêm được chút hâm mộ từ đồng liêu.

Lúc này thấy tân nương tử đột nhiên phát cuồng, hắn mau chóng tìm người ngăn nàng, kiềm chế lửa giận trong lòng, dùng lời tốt đẹp khuyên lơn: “Công chúa, người nhìn cho kỹ, không cần đi lấy nước, đây chỉ là đèn lồng mà thôi, là đèn được đốt cho hôn lễ của chúng ta.”

Nghĩa Dương thảng thốt nhìn hắn, thoát khỏi lồng ngực đối phương: “Ta không có nguyền rủa, ta không nuôi mèo, phụ thân, phụ thân cứu ta! Phụ thân cứu ta!”

Nàng vừa chạy vừa gọi, giọng nói khàn khàn tựa như cửa gỗ lâu năm không được tu sửa, đóng đã lâu lại đột nhiên được người đẩy ra, âm thanh chói ta khiến người ta không khỏi lùi lại mấy bước.

Quyền Nghị rốt cục mất kiên nhẫn.

“Mau chóng thỉnh thái y trong cung đến!”

___

Hai vị Nghĩa Dương và Tuyên Thành công chúa ở trong Dịch Đình lâu năm, đều là cái gai trong thịt của Võ hậu, chỉ hơi liên quan một chút cũng dẫn đến khám nhà rơi đầu.

Trong khoảng thời gian nhạy cảm này, không một ai dám tự ý ra mặt, ngay cả Trương Khởi Nhân cũng cáo không khỏe, không muốn vì chuyện nhỏ này mà dấy lên tranh đấu giữa hai đảng.

“Van cầu ngài cứu cô.”

Đồng ý đi cầu người thì chỉ có Lý Cảnh, mà người Lý Cảnh có thể cầu cũng chỉ có Thẩm Hàn Sơn.

Nếu không phải vì ba quy tắc của Ngô Nghị, nó đã sớm quỳ gối dập đầu trên đất cầu Thẩm Hàn Sơn, chỉ tiếc vị tổ sư gia này còn chưa nhận thức tiểu đồ tôn nó, nửa phần thương tình cũng không cho.

Không những vậy còn nằm nghiêng ngả trên ghế dài, một bộ có người kéo cũng không thèm đứng: “Lời này ngươi nói là kỳ quái, người cưới cô ngươi là do thái tử điện hạ tìm, ngươi nếu muốn mời, thì phải mời Trương tiến sĩ thôi.”

“Bởi việc kết hôn của cô, thái tử điện hạ đã đắc tội hoàng hậu nương nương, nếu như Trương tiến sĩ lúc này lại đến trị liệu giúp nàng chỉ có thể khiến hoàng hậu nương nương càng thêm tức giận. Vì lẽ đó, Trương tiến sĩ chắc chắn sẽ không ra mặt vào lúc này, khiến mâu thuẫn giữa thái tử điện hạ và hoàng hậu nương nương thêm sâu sắc.”

Con ngươi Thẩm Hàn Sơn hơi ngưng lại, dừng trên người đứa nhỏ tám tuổi này, khóe môi không khỏi hiện lên nét cười.

“Lời này, là Ngô Nghị dạy ngươi?”

Lý Cảnh lén lút nhìn sắc mặt Thẩm Hàn Sơn, luôn cảm thấy nụ cười này không có ý tốt.

Vẫn là đứng trước mặt vị “tổ sư gia” này gật gù: “Nghị ca ca nói, Thẩm tiến sĩ là người nhân hậu hơn người, không cùng một dạng với những người cỏ mọc đầu tường kia, nhất định sẽ đến phủ phò mã để trị liệu cho công chúa.”

Lời này nói đến thực giả dối, bên ngoài thì khen hắn y thuật “trác tuyệt”, ẩn trong đó lại buộc hắn phải làm người đàng hoàng “không giống người thường“.

“Tiểu tử, không phải ta không muốn đi cứu người, mà là không có ai chỉ thị, ta cũng không dám làm.” Thẩm Hàn Sơn gõ gõ lên trán đứa nhỏ, “Ngươi tìm được người trên ra ý chỉ trước ta mới đi!”

Lý Cảnh xoa xoa cái trán đã ửng đỏ, khó hiểu nhìn Thẩm Hàn Sơn: “Nhưng không phải hoàng hậu nương nương không đồng ý để chúng thái y tiến sĩ trị bệnh sao?”

Thẩm Hàn Sơn ngồi dậy, dùng mũi chân đạp cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là ánh nắng ấm áp đầu hạ, Thái Bình và Hòa nhi đang ta trốn ngươi đuổi dưới tàn cây chơi trốn tìm.

“Trong cung này, nữ nhân sai khiến được ta chỉ có hai người.”

Một ngón tay hạ xuống, biểu thị từ phía hoàng hậu đã không thể thực hiện được.

Người còn lại, dĩ nhiên là đang ở trước mắt đây.

- --

(*) cử án tề mi: vợ chồng tôn trọng nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.