Suy cho cùng thì Lý Cảnh là người sống trong cung Đại Minh, cũng tính là từng va chạm xã hội, rất nhanh đã hiểu rõ đạo lý trong lời chỉ điểm của Thẩm Hàn Sơn.
Trong cung Đại Minh to lớn này, người không tuân theo Võ hậu mà vẫn có thể được nhân nhượng cũng chỉ có thể là vị công chúa cao quý vô song trước mắt nó mà thôi.
Ngay cả thái tử điện hạ lớn mật xin chỉ cũng chỉ có thể thay hai vị cô tìm hai nhà khá khẩm để gả đi, không thể đòi hỏi thêm chiếu cố gì, bằng không chính là đổ dầu vào lửa giận của Võ hậu.
Mà ở nơi lửa giận thiêu đốt này, chỉ có Thái Bình như là nước mát có thể dập tắt sự thù hận tích tụ qua năm tháng trong lòng mẫu thân nàng, thanh tẩy trái tim đã lăn lộn khắp nơi chốn thâm cung này.
“Nhưng sao ta lại phải giúp ngươi?”
Thái Bình bây giờ đã lớn hơn một chút, một thân váy mới thêu hoa, đã hiện ra dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần, mắt cười cong cong, phảng phất có thể nhìn ra nắng hạ ấm áp từ ánh mắt.
Chỉ tiếc, dáng vẻ đúng là lớn hơn một tuổi nhưng tâm tính vẫn trẻ con như cũ, còn nhớ mãi Lý Cảnh dùng “ngũ linh chi” đùa nàng, thế nên không dễ dàng mở miệng vàng thay đối phương.
“Chỉ cần công chúa đồng ý giúp ta việc này, việc gì ta cũng có thể làm! Chuyện này đối với ta mà nói thực sự vô cùng khẩn yếu!”
Lý Cảnh chỉ kém giơ ba ngón tay lên thề với trời, trên mặt là dáng vẻ nghiêm túc trang trọng.
“Hừm... Ta có việc gì muốn ngươi làm sao... Có!”
Vẻ mặt Thái Bình hơi động, bỗng vỗ tay một cái, nhớ tới một chuyện để trong lòng đã lâu, tay nhỏ trắng nõn vẫy vẫy, sau đó ghé bên tai Lý Cảnh.
“Không phải cứ lúc rảnh là ngươi thích đọc sách thuốc sao, có loại nào khi dùng khiến ta tạm thời sinh bệnh nhưng sẽ không thực sự ảnh hưởng đến thân thể không?”
Lý Cảnh vừa nghe lời này là biết tiểu công chúa tinh quái này chắc chắc không định làm chuyện tốt đẹp gì, không biết lại nghĩ ra ý tưởng gì rồi.
Nó suy nghĩ một chút, đoán rằng vị công chúa điện hạ này ham chơi không thích học cho nên mới muốn giả bệnh.
Cuối cùng cũng thực sự nghĩ ra được phương thuốc: “Trà bách hợp cùng táo chua giúp ngủ tốt, mỗi ngày đều dùng là có thể ngủ say, nhìn qua lại có vẻ như mắc bệnh, mệt mỏi.”
Thái Bình nhanh chóng bảo Hòa nhi ghi nhớ cái thứ trà táo chua bách hợp này, nắm tay Hòa nhi liền muốn chạy đi, mấy viên ngọc bích đính trên tua váy chạm vào nhau tựa như tiếng chuông gió lanh lảnh.
“Công chúa...” Lý Cảnh cuống quít gọi nàng lại.
“Thẩm tiến sĩ!” Thái Bình hô lớn một câu, âm thanh như chim nhỏ bay tới từ xa, “Truyền khẩu dụ của bản công chúa, Thẩm Hàn Sơn tiến sĩ nay mau đến xem bệnh cho Nghĩa Dương công chúa đi!”
___
Một câu của Thái Bình chính là ý chỉ của công chúa đế quốc, đương nhiên không cùng phân lượng với lời nói trong lúc điên cuồng của Nghĩa Dương công chúa, Thẩm Hàn Sơn cười lắc đầu, thu thập xong hòm thuốc thì gặp Ngô Nghị vừa làm việc trở về.
“Tiến sĩ đây là muốn đi nơi nào?”
Thẩm Hàn Sơn cúi đầu bóp bóp má Lý Cảnh: “Hỏi tiểu thế tử nhà ngươi đi.”
Khế ước bán thân của Ngô Nghị vẫn còn để ở nhà Lý Tố Tiết, câu cười nhạo này coi như có lý, Ngô Nghị bất đắc dĩ cúi đầu nhìn Lý Cảnh, đã đoán ra đứa nhỏ vừa làm gì.
Từ nhỏ đã biết hướng tới điều thiện, sau khi lớn lên hẳn cũng sẽ trở nên nhân hậu dịu dàng như Lý Hoằng đi ___ Sự nhân từ chảy xuôi trong huyết mạch hoàng thất Lý Đường cũng sẽ không vì sự cứng rắn quyết đoán của Võ hậu mà biến mất, đức tính này vẫn sẽ tiếp tục kéo dài qua từng hậu nhân của dòng họ Lý.
Nếu như đứa nhỏ này có thể thuận lợi lớn lên.
Nghĩ tới đây, Ngô Nghị không khỏi có chút nhói lòng, đứa nhỏ trong dòng lịch sử chỉ lưu lại một cái tên này rốt cục sẽ đi theo con đường nào, một người hiện đại lội ngược dòng như y cũng không biết được.
Thấy y nửa ngày trầm tư không nói, Thẩm Hàn Sơn chỉ đặt hòm thuốc lên lưng y: “Không đi nữa, ta thực sự đi không nổi.”
Lý Cảnh vẫn là một hài tử không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, dần dần hiểu cái tính nết nói một đằng nghĩ một nẻo của Thẩm Hàn Sơn, vậy nên nó cũng không gấp gáp, chỉ đẩy Ngô Nghị đi về phía ngoài cửa.
“Thái Bình công chúa hạ chỉ, muốn chúng ta đến phủ phò mã trị bệnh cho Nghĩa Dương công chúa!”
___
Phủ phò mã chỉ là dinh thự của nhà Quyền Nghị treo thêm cái danh, đương nhiên không sánh được bằng khí thế phủ phò mã của công chúa khác, nhưng dù sao cũng là vọng tộc, vẫn có chút vẻ cửa đỏ đất ngọc. Thẩm Hàn Sơn kiếm một cái ghế gỗ hoa lê ngồi xuống liền có gã sai vặt dâng lên long tĩnh mới được tiến cống sau cơn mưa.
Thẩm Hàn Sơn trước nay có cái danh tính tình kỳ quái, Quyền Nghị cũng không ngạc nhiên vì sao hắn còn dám tới, chỉ khen tặng vài câu danh lưu kỳ tài rồi mới hỏi đến bệnh trạng của Nghĩa Dương công chúa.
“Công chúa chính là tâm can hỏa thịnh vậy nên thần trí không yên, mất ngủ nhiều mộng, tinh thần buồn bực.” Thẩm Hàn Sơn miễn cưỡng ngáp một cái, bút cũng chằng muốn nhấc, “Ngô Nghị, kê cho công chúa canh an thần dưỡng tâm.”
Quyền Nghị thấy dáng vẻ ung dung của hắn, cho rằng bệnh tình của công chúa cũng không nghiêm trọng, hắn ta không nói thêm gì với Thẩm Hàn Sơn lại khiến ánh mắt mọi người chú mục về phía mình.
“Phò mã gia, canh an thần dưỡng tâm có thể trị bệnh trạng của nàng nhưng không thể trị tận gốc tâm bệnh.”
Hắn không uống trà, đứng lên vươn tay, cách một tầng quần áo đâm đâm về phía tim Quyền Nghị.
“Tâm bệnh vẫn cần thuốc từ tâm để trị, muốn một viên hồ đồ tâm thì cần dùng hồ đồ tâm đổi, còn muốn thanh minh tâm đương nhiên cũng phải cần thanh minh tâm trao đi.”
Nắng đầu hạ rạng rỡ rải rác ánh vàng xuống bậc cửa xanh nơi tiền thính, Thẩm Hàn Sơn vừa nhấc chân, ánh nắng liền bị thay thế bởi một cái bóng thật dài.
“Chuyện này...” Quyền Nghị hiểu rõ ý tứ trong lời Thẩm Hàn Sơn, trong lòng đang có ba phần do dự, trước mặt đột nhiên xuất hiện hài tử nhơ nhỡ, thần sắc nghiêm túc nhìn hắn ta, trong mắt phảng phất có hai cái cân đồng nhỏ đang ước lượng tính toán trong lòng hắn.
Hắn bỗng giật mình, Ngô Nghị đang múa bút viết phương thuốc, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Đây là tiểu thế tử của Bà Dương Quận vương, cũng chính là cháu ruột của công chúa.”
Quyền Nghị vội vàng mỉm cười, lấy hai đóa tiểu kim hoa nhét vào tay Lý Cảnh, coi như lễ ra mắt khi hắn lên làm cô phụ.
Lý Cảnh lại đẩy thứ đồ chơi cho trẻ nhỏ này lại, cho dù nó ở nơi dân quê pha trộn như Viên Châu nhiều năm nhưng lúc vào cung đã được mở rộng tầm mắt, không dễ dàng bị dỗ nữa.
“Cô phụ muốn dùng gì để đổi lấy tâm của cô?”
Nụ cười của Quyền Nghị nhất thời cứng đờ, trái tim của hắn ta đã sớm chia làm tám, một mảnh cho bản thân, bảy mảnh còn lại chia cho các loại giai nhân, mấy vị kia hắn còn chưa dàn xếp xong thì làm gì dành ra được một trái tim nguyên vẹn dành cho Nghĩa Dương công chúa đã già nua kia?
Không khí giằng co ngột ngạt trong chốc lát, rồi tựa như ly băng cuối cùng cũng tan chảy trong ngày hè, Quyền Nghị nghiêm túc nói: “Đương nhiên ta sẽ dùng toàn bộ khả năng để cứu trị cho thê tử của ta.”
“Ngươi phải nhớ kỹ lời của mình, cô phụ.” Tay nhỏ của Lý Cảnh nắm thành nắm đấm, một đứa nhỏ chưa từng trải như nó không đủ khả năng để biết được trong lời kia hư thực ra sao, chỉ có thể lựa chọn tạm thời tin tưởng.
“Được rồi.” Ngô Nghị lại nhìn người, biết Quyền Nghị là kiểu gặp dịp thì chơi, lấy đâu ra chân tâm thực lòng, chỉ đặt lại phương thuốc an thần dưỡng tâm Thẩm Hàn Sơn dặn rồi dắt tay Lý Cảnh, thong thả trở lại tiểu các của Thẩm Hàn Sơn.
___
Cứ như vậy an bình trôi qua mười mấy ngày, Nghĩa Dương công chúa dùng canh an thần dưỡng tâm Thẩm Hàn Sơn căn dặn cũng không hề gây sự, khôi phục lại thần trí.
Nàng tựa như từ gỗ khắc ra, trong lúc nóng tính đã bị thiêu cháy, chỉ để lại thân thể mệt mỏi vụn vỡ tựa tàn tro. Đôi mắt vốn sáng đẹp đã bị lửa thiêu thành khô cạn tựa như mắt cá chết, mặc cho Quyền Nghị ở bên ngoài có hồ đồ thế nào cũng không lọt vào mắt nàng, càng không để vào trong lòng.
Dù sao cũng chỉ là đổi một cái lãnh cung khác để đợi, từ trên xuống dưới nhà họ Quyền so với cung nhân thì khách khí với nàng hơi mấy phần nhưng thực chất cũng chỉ vì sợ nàng phát bệnh điên, bọn họ đều lo tránh mặt, chỉ sợ chọc phải phiền toái.
Còn Tuyên Thành công chúa vẫn còn độ xuân, tướng mạo lại đẹp, sau khi thoát khỏi nơi âm u, một lần nữa đắm mình dưới ánh sáng rực rỡ thì tựa như băng tan, cả người rất có tinh thần, cùng Vương Toại Cổ cử án tề mi, thực sự trở thành một đôi phu thê.
Hai vị công chúa cùng phụ cùng mẫu giống như chung một mạng, trước kia đều được nhắc đến cùng nhau, ngày hôm nay số mệnh lại tuyệt nhiên bất đồng, không khỏi khiến người thở than, vận mệnh quả là vô thường; cả hai vốn đã chạm đến ngõ cụt lại được Lý Hoằng cứu ra ngoài vậy nhưng họ lại đi trên hai con đường hoàn toàn khác biệt.
Những lời đồn đại nhảm nhí này theo gió thu bay lượn len lỏi khắp các phố lớn ngõ nhỏ Trường An, ngay cả Lý Cảnh cũng nghe thấy, một mặt mừng rỡ vì Tuyên Thành công chúa gặp được người tốt, một mặt uất ức vì Quyền Nghị không tuân thủ cam kết, nhưng nó còn chưa kịp đến Quyền gia tính sổ với vị phò mã gia kia đã bị Ngô Nghị túm cổ ném vào trong phòng.
Thẩm Hàn Sơn cũng ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, vầng trán cao, đôi mắt thâm trầm, đôi con ngươi quét lên quét xuống trên người Lý Cảnh một hồi tựa như đang muốn cân nhắc xem bán đi được bao nhiêu.
Lý Cảnh sợ đến độ hơi trốn về sau lưng Ngô Nghị nhưng lại bị đẩy ra.
“Là ngươi nói cho Thái Bình công chúa về trà táo chua bách hợp?” Người nói chính là Ngô Nghị, y đã coi mình như sư phụ của Lý Cảnh, xảy ra chuyện gì không thể thiếu phần trách nhiệm.
Lý Cảnh thầm giật mình, không biết bọn họ vì sao biết được bí mật này, càng không biết đã xảy ra đại sự gì, nhưng nó cũng không giám che giấu trước mặt Ngô Nghị bèn kể lại chuyện tình ngày đó thật chi tiết.
Cuối cùng mới cắn môi, tội nghiệp nhìn Ngô Nghị: Ta làm sai sao?
Thẩm Hàn Sơn xoa xoa thái dương đau nhức, nhất thời không nói nên lời.
Ánh mắt Ngô Nghị trầm xuống, lạnh lùng nói ra hai chữ.
“Quỳ xuống.”
- --
Hal: Trời má em bé của tôi huhuhu chú Ngô dữ với cháu nó quá chú ơi huhu
Chả hiểu sao càng ngày càng muốn ôm Lý Cảnh xoa xoa véo véo hic, càng lớn càng cưng ;v; Tôi u mê lắm rồi thằng nhỏ có làm sai gì thì tôi cũng thương nó hết *khóc lóc*