“Quỳ xuống.”
Câu nói này, Thái Bình đã nghe được từ cha nàng, từ mẫu thân, từ huynh trưởng vô số lần, thậm chí chính nàng cũng từng nói qua.
Chỉ cần bọn họ nói ra hai tiếng đơn giản này, những bóng người hoang mang hoặc ung dung sẽ cong hai chân, dùng hai đầu gối của mình thay thế mũi chân, dùng quần áo hoa lệ thay cho giày, cúi gập người hoặc thẳng tắp sống lưng để hoàn thành loại động tác mang nhiều ý tứ này.
Thái Bình đã từng gặp qua rất nhiều người quỳ gối, nhưng đến phiên mình thì rất ít khi quỳ.
Ngay cả lúc bái anh linh tổ tiên ở Thái Thường tự cũng sẽ có người cẩn thận chuẩn bị trước một tầng lót mềm mại kê dưới gối cho nàng, phòng cho để lại dấu vết trên hai đầu gối mềm mại.
Thế nhưng hiện tại, mẫu thân của nàng, nữ nhân duy nhất có quyền cao hơn nàng trong khắp thiên hạ, lại ngậm ý cười lạnh lùng như hàn phong, nhẹ giọng nói ra hai tiếng vốn dĩ sẽ không xuất hiện giữa đối thoại của hai mẫu nữ.
Gió đêm hè ôn hòa lướt qua lông mi của tiểu công chúa, ở đuôi mắt thanh tú cọ ra chút mồ hôi. Chỉ chút ít mồ côi ấy cũng cản trở tầm mắt khiến nàng không nhìn rõ nghiêm túc và nặng nề trong mắt mẫu thân.
“Mẫu thân, ngài nói gì vậy?” Nàng lắc lắc tay Võ hậu, không hiểu làm nũng.
“Ta nói ngươi quỳ xuống.”
Võ hậu cầm lấy tay nàng, chậm rãi gỡ ra, vòng bạch ngọc được điêu khắc thành đôi của hai mẫu nữ chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo tựa một cái bạt tai không nặng không nhẹ, đủ để khiến mặt công chúa trẻ người non dạ đỏ lên.
Nàng lén lút cẩn thận quan sát vẻ mặt mẫu thân, rốt cục phát hiện ra tức giận trong ánh mắt lạnh lẽo của người, vội vàng chỉnh quần áo che ở gối, tiểu tâm dực dực cong chân.
Võ hậu kiên nhẫn chờ nàng lén lút làm xong chuỗi động tác này: “Biết vì sao ta bảo ngươi quỳ xuống không?”
Thái Bình suy nghĩ một hồi, nàng vừa không lén lút chuồn ra khỏi cung, cũng không gây sự ở chỗ thái y, càng không ăn vụng trái cây ở ngự thiện phòng, đến cùng là vì sao lại chọc mẫu thân tức giận đây?
Thấy nàng còn bày ra dáng vẻ không biết chuyện, Võ hậu chỉ chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt hơi trầm xuống, hoán về phía sau: “Vi Hòa, ngươi nói đi.”
Vi Hòa bước ra từ tấm bình phong cẩm tú sau lưng Võ hậu, khéo léo cúi đầu, hận không thể rủ đầu đến đất luôn.
“Bẩm hoàng hậu nương nương, công chúa điện hạ... Dương thị nàng, nàng trong lúc tham gia tụ hội ở Hạ Lan Mẫn gia, bởi vì bị người làm nhục, không chịu được nhục nhã bèn dùng ba thước lụa trắng mà... rời đi.”
Lời này nói đến mơ hồ không rõ, Thái Bình tuổi nhỏ nghe mà tỉnh tỉnh mê mê, nghe đến cùng mới bừng tỉnh minh bạch một chuyện ___ con gái của ty vệ Dương Thiếu Khanh, Dương thị, người được đính ước là thái tử phi của Hoằng ca ca, là tẩu tử tương lai của nàng, đã tự vẫn bỏ mình.(*)
Nàng không khỏi thầm vui vẻ, tiểu công chúa vốn muốn hạ thuốc cho Dương thị, khiến nàng trở nên bệnh tật triền miên, như vậy đương nhiên sẽ không còn phúc phận làm chủ Đông cung nữa, Hoằng ca ca của nàng cũng sẽ không bị một nữ tử không thân không quen câu đi mất, vẫn sẽ là Hoằng ca ca tốt nhất của nàng.
Nếu Dương thị đã tự vẫn, như vậy Hoằng ca ca cũng phải hai, ba năm không được thú thê để biểu đạt niềm thương nhớ cùng tôn trọng với vị hôn thê của mình.
Võ hậu lạnh mắt nhìn, Thái Bình nghe được tin Dương thị qua đời, không những không sợ hãi buồn bã còn mừng tít mắt, một đôi con ngươi sáng như châu đính ý cười, không hề có một tia tự trách áy náy.
Nàng không khỏi có chút âu sầu nơi đáy lòng, công chúa nàng yêu thương nhất cũng tựa như đóa mẫu đơn mềm mại nhất trong cung Đại minh, nàng được cẩn thận che chở dưới sự bảo hộ của đôi phụ mẫu tôn quý nhất thiên hạ mà trưởng thành, chưa từng trải qua bất kỳ phong ba bão táp nào.
Bọn họ dành cho nàng đều là những thứ tốt điều thiện, những vật đẹp đẽ nhất, nhưng thường không phải toàn bộ sự thật, vậy nên cho tới cái tuổi này, nàng vẫn tựa như một trang giấy sạch sẽ hoàn mỹ, chỉ biết mình muốn cái gì, chưa bao giờ ý thức được thứ gọi là “ác“.
Bài học muộn màng này thực sự dị thường nặng nề.
Võ hậu trầm mặt: “Ngươi có biết vì sao Dương thị bị người làm nhục không?”
Thái Bình nhẹ nhắc đầu, ngay cả cái từ “làm nhục” này cũng quá mơ hồ khiến nàng không hiểu rõ.
“Vi Hòa, ngươi nói cho công chúa.”
Vi Hòa cúi đầu thấp giọng đáp: “Bởi vì mỗi ngày Dương thị đều uống trà táo chua bách hợp công chúa đưa, vì lẽ đó cả ngày buồn ngủ. Ngày ấy... cũng ngủ thiếp đi tại tiệc rượu của các tiểu thư quan gia, cho đến khi được đưa đến phòng nghỉ đã bị Hạ Lan Mẫn...”
Nói tới đây liền có tiếng khóc mắc nghẹn nơi cổ họng, Vi Hòa khắc chế nức nở của bản thân, thỉnh thoảng dùng tay áo nhẹ lau mắt.
Nàng vốn có vẻ xinh đẹp khiến người rung động, vừa khóc chính là hoa lê đái vũ chọc người thương cảm: “Đều là lỗi của Hòa nhi, Hòa nhi không nên xúi bẩy công chúa làm ra chuyện như vậy, bằng không Dương thị cũng không đến nỗi bị tên tặc tử kia vấy bẩn, kính xin hoàng hậu nương nương trách phạt...”
Thái Bình cả kinh, vội vàng muốn giải thích: “Đây không phải do Hòa nhi làm, là ta...”
Võ hậu lạnh lùng ngắt lời nàng: “Vi Hòa, ngươi xui khiến công chúa làm việc bất nghĩa này, vốn nên bị trục xuất khỏi cung, niệm tình ngươi tuổi nhỏ không hiểu chuyện lại biết hối cải, tạm phạt chép lại “Nữ tắc” ba mươi lần, không chép xong không được gặp công chúa!”
Nàng đảo mắt, liếc về phía thái y thự xa xa: “Còn Lý Cảnh đã cung cấp phương thuốc, ta đã phân phó cho Thẩm tiến sĩ giáo huấn cho tốt, sau này ngươi không được phép tiếp tục gặp nó, cũng không cho phép đến thái y thự hồ đồ sinh sự, trừ những lúc an mạch mỗi ngày, không cho phép được gặp chúng thái y tiến sĩ.”
Cuối cùng mới buông tầm mắt về phía gương mặt ngơ ngác của Thái Bình: “Việc này dù là do dâm tâm của Hạ Lan Mẫn quấy phá, phạm đại tội, nhưng nếu không phải do ngươi cho Dương thị dùng thuốc gây mê man cũng không đến nỗi cho hắn thừa cơ lợi dụng. Vì lẽ đó, ta nhất định phải trừng phạt những người xúi giục ngươi làm chuyện xấu.”
Thái Bình lúc này mới nhận ra, hóa ra vì ích kỷ nhất thời của bản thân mà gây ra đại họa.
“Mẫu thân, Thái Bình biết sai rồi.” Nàng bình tĩnh lại, khom lưng dập một đầu, sau đó mới ngẩng lên, trong mắt lệ quang lấp lóe.
Nàng chậm rãi nói: “Dân gian đều nói, ai làm nấy chịu, việc này là chủ ý của mình Thái Bình, Hòa nhi và Cảnh nhi đều không biết, vì lẽ đó, kính xin mẫu thân trừng phạt một mình nữ nhi. Nữ nhi nguyện chép lại ba mươi lần “Nữ tắc”, mong ngài không giận chó đánh mèo lên Hòa nhi cùng Cảnh nhi.”
Võ hậu nghe vậy, không chỉ không giận còn hiện lên ba phần ý cười tựa gió xuân.
Nhưng những lời nói ra lại lạnh lẽo như tuyết đông: “Ngươi có chép ba trăm lần “Nữ tắc” cũng không cứu được mạng của Dương thị. Ta hôm nay là muốn nói cho ngươi biết, ngươi là công chúa tôn quý, bất luận ngươi làm sai chuyện gì đều sẽ có người thay ngươi chịu trách nhiệm, ngươi không chỉ không cần lĩnh phạt, còn có thể tiếp tục ăn, tiếp tục chơi, tiếp tục phạm sai lầm.”
Mấy câu trào phúng này của Võ hậu tựa như một con dao nhỏ tinh tế phá vỡ lòng tự ái mỏng manh của Thái Bình.
“Thế nhưng...” Võ hậu chuyển đề tài, mi tâm dãn ra, lộ ra vết nhăn nhợt nhạt nữ nhân tuổi này vốn nên có, “Ngươi có đồng ý như vậy không? Ngươi đồng ý vì sai lầm của chính mình mà hại nhầm mạng người, bởi vì quyết định của bản thân lại liên lụy đến những người bên cạnh sao?”
Thái Bình hoảng hốt lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không muốn, mẫu thân, ta không muốn.”
Võ hậu lúc này mới khom người, ôm Thái Bình vào trong lồng ngực ấm áp, dùng chính cánh chim của mình mà vây lấy bảo vật trong lòng.
“Bài học lần này, ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ, vĩnh viễn không được quên___ ngươi là công chúa Đại Đường, người vĩnh viễn không thể phạm sai lầm, nếu ngươi phạm sai, sẽ có người thay ngươi nhận sai, ngươi hiểu chưa?”
Thái Bình nép chặt tại lồng ngực mẫu thân, rốt cục nhịn không được mà thút thít, qua một lúc lâu mới tựa cằm vào bả vai Võ hậu, uể oải mà kiên định trả lời: “Ta hiểu, ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ.”
Một phen giáo huấn nghiêm khắc của Võ hậu đối với Thái Bình, chung quy lại cũng chỉ là vài lời dạy bảo mà thôi.
Rốt cuộc cũng là miếng thịt đặt trên đầu quả tim, có đụng đầu ở đâu cũng là đau trên người chính mình, huống hồ nàng còn dùng một đao giáo huấn cốt nhục, đao kia đâm sâu vào lòng Thái Bình, như vậy ngay cả trái tim nàng cũng lưu lại mấy đạo sẹo dài.
Nàng ôm chặt Thái Bình, một khắc cũng không nỡ buông tay.
___
Thái Bình được giáo huấn tựa như mưa to ngày hè, thế đến mạnh mẽ mà trôi qua cũng nhanh.
Còn Lý Cảnh bên kia, tựa hồ còn chưa tỉnh táo lại từ một câu “Quỳ xuống” lạnh lùng của Ngô Nghị, cũng bị chuyện Dương thị tự vẫn bỏ mình chấn kinh đến không biết làm sao, ngực như bị người dùng sức bóp lấy, đau đến không nói ra lời.
Nó tự mình muốn học y, không chỉ là vì để có thể theo Ngô Nghị, còn là vì muốn cứu giúp thêm nhiều người, làm một đại phu hành y thật tốt.
Thời điểm ở Mi châu, thấy Thẩm Hàn Sơn tận tâm tận lực ngăn cơn sóng dữ đậu mùa lan tràn, cứu vạn ngàn tính mạng người dân, nó không những kính phục còn mơ hồ sinh ra một loại ý nghĩ trong lòng.
Nó cũng muốn trở thành đại phu lợi hại như Thẩm tiến sĩ, như Ngô Nghị ca ca vậy, có thể cứu người từ biển lửa, phòng ngừa tai họa chưa xảy ra, có thể cứu vớt dân chúng vô tội khỏi bệnh tật tàn phá.
Không ngờ đơn thuốc đầu tiên trong đời nó lại lấy đi tính mạng của Dương thị vô tội.
Chuyện này nó không cách nào lường trước, ngay cả Ngô Nghị cũng bất ngờ.
Học sinh học y thời đại này không cần đọc thuộc tuyên thệ, không biết luật lệ “không cung cấp dược phẩm gây nguy hại cho người khác”, càng không có tinh thần nghề nghiệp “nghiêm khắc với tất cả những hành vi sa đọa cùng hại người“.
Chuyện tình không thể mang ra ánh sáng bên trong thái y thự so với một án này của Dương thị càng bị chôn đến sâu, càng ác độc hơn.
Lý Cảnh cũng chỉ là tuân theo khẩu dụ của Thái Bình công chúa, cho dù là một phương thuốc không có gì đặc biệt, nhưng có là một phương thuốc phổ thông hơn nữa mà đặt trên lưỡi dao thì cũng có thể trở thành một món lợi khí đòi mạng.
Y tự xưng là sư phụ Lý Cảnh liền tự nhủ bản thân phải có chức trách dạy y đức cho đối phương, bây giờ phạm phải chuyện như vậy, Thái Bình có năm phần sai, đứa nhỏ này cũng gần như có bấy nhiêu trách nhiệm.
Nghĩ vậy lại không khỏi đặt tay lên ngực tự hỏi, y thật sự có thể trở thành sư phụ Lý Cảnh sao?
- --
Hal: (*) Cái chữ “ty vệ” này nguyên văn là 司卫, hình như là đứng đầu đội thị vệ gì đấy nhưng tôi không biết dùng từ để chỉ chức vụ này là gì...
Ôi cún nhỏ của tôi QAQ Biết là thằng nhỏ có sai nhưng vẫn không nỡ để nó nhận phần trách nhiệm này, thế mà thấy nó tự vác cái gánh nặng này lên mình thì vừa thương vừa tự hào... Thằng nhỏ ngoan thực sự, nó chưa bao giờ ỷ lại vào thân phận của mình, lần này cũng không hề lập tức đổ trách nhiệm cho “khẩu dụ của công chúa” mà trực tiếp nhận lỗi về mình, cảm thấy bởi vì sơ xuất của bản thân mà cướp đi một mạng người. Huhu, nói mới có chưa đến 10 tuổi mà đã phải chịu quả trauma này thì cũng ác với nó quá đi huhuhu.
Thực sự tôi vẫn hơi lo... Nếu như Võ hậu biết vị hôn thê bà chọn cho con trai mất mạng một phần vì có người muốn cứu chữa Nghĩa Dương công chúa, vậy Lý Cảnh sẽ thế nào đây? Hmmmm, vẫn mong là tôi nghĩ quá, và rằng chuyện như vậy thì Võ hậu chắc cũng phải biết rồi mà ở đây không nhắc đến thì chính là bỏ qua.