Về Triều Đường Hành Nghề Y

Chương 81: Chương 81




Lý Cảnh theo Vương Phúc vội vã vào cung, cũng không biết thiên hậu có chuyện gấp gì, miệng Vương Phúc so với mắt xưa nay còn bịt kín hơn, đương nhiên hỏi một lần ba lần nói không biết.

Chờ hai người bước vội đến bên hồ Thái Dịch, một con thuyền đã đỗ bên bờ từ lâu chờ đón người.

Vừa thấy Lý Cảnh, tiểu thái giám trên thuyền đã vội vàng nói: “Quận Vương gia, mời ngài, thiên hậu hôm nay thiết yến trên thuyền, đã bắt đầu từ lâu.”

Lý Cảnh từ xa nhìn tới, quả nhiên thấy một con thuyền lớn dập dềnh trên mặt hồ, tạo ra những gợn sóng thật dài, ẩn ẩn có tiếng nhạc từ trong truyền tới.

Hắn không khỏi hỏi: “Công công liệu có biết thiên hậu mời những người nào tham gia?”

“Ta đây cũng không biết.” Tiểu thái giám vừa cười hì hì trả lời Lý Cảnh vừa tay chân nhanh nhẹn chèo thuyền, chẳng mấy chốc cũng đã đến trước thuyền lớn.

Người tiếp đón chính là thái giám bên người Thái Bình, Vương Quyển, hắn híp mắt cười, dẫn Lý Cảnh vào yến hội trên thuyền.

Lý Cảnh vừa bước chân lên đã vội vã hướng thiên hậu thi lễ: “Thần Lý Cảnh khấu kiến thiên hậu điện hạ.”

Thanh âm của thiên hậu tựa như sương mù trên mặt hồ, nhẹ nhàng truyền đến: “Cũng là gia yến, không cần đa lễ, mau đứng lên vào bàn đi.”

Lý Cảnh lúc này mới quy củ ngồi vào chỗ, lét lút quan sát những người có mặt.

Thiên hậu ngồi ở chỗ cao nơi mũi thuyền, mỗi bên trái, phải là một tiểu nữ nhi. Một người là Thái bình, một thân váy màu lam nhạt, càng làm nổi bật thêm dáng người thướt tha yêu kiều như ngọc của nàng.

Một người khác tuy chỉ mặt váy thêu hoa phổ thông, nhiều lắm cũng tầm mười ba, mười bốn tuổi, nhưng vẻ ngoài không giống với nữ tử nơi đây, một đôi mắt sáng tựa trăng lưỡi liềm, sóng mắt lưu chuyển, có một phen phong tình đặc biệt của nữ tử dị quốc.

Lại nhìn xuống, cũng không thấy những người ngang hàng cùng thái tử, chỉ có hai người là con cháu Võ gia, Vệ tướng quân Võ Tam Tư và Tông Chính khanh Võ Thừa Tự, xuống thêm chút nữa là hai, ba tôn thất của chi thứ Lý thị, đi theo tán gẫu cũng là hợp với tình hình.

Lý Cảnh thầm thấy quái lạ, không biết thiên hậu lại nổi hứng thú gì, muốn hắn cùng đến hồ Thái Dịch.

Những người khác cũng không có biểu tình khác lạ nào, chỉ có nữ tử dị quốc kia là luôn nhìn về phía hắn, vừa chạm mắt với hắn đã thẹn thùng cúi đầu không dám đối diện.

Ánh mắt lại nhìn về phía thiên hậu, mới nhận ra chỉ nửa năm không gặp, thiên hậu đã thêm chút già nua, năm tháng nhuộm trắng tóc mai nàng, cũng phác họa thêm nhiều nếp nhăn, tuy rằng đều bị giấu dưới lớp trang điểm cẩn thận nhưng vẫn có thể nhìn ra chút sơ sót.

Chỉ có đôi mắt là không nhiễm một hạt bụi như xưa, ánh mắt tinh nhuệ sáng suốt từ chỗ cao nhìn xuống dưới, nhìn thấu tâm sự của đám tiểu bối bọn họ.

“Tú Nhi.” Nàng chỉ về phía mấy vị Quận Vương, tôn thất Lý Đường bên dưới, nói, “Ở đây đều là Quận Vương tôn quý thuộc vương thất Lý Đường ta, liệu có người khiến ngươi vừa ý?”

Tú Nhi lấy tay áo che mặt, đã rất có phong thái của người Hán: “Việc này là do thiên hậu ngài làm chủ, Tú Nhi không dám làm trái mệnh.”

Tuy nói như vậy nhưng sóng mắt vẫn không khỏi hơi dừng trên người Lý Cảnh.

Thiên hậu thấy thế, đã sớm đoán được ba, năm phần, nhưng vẫn nở nụ cười ôn hòa như xuân tháng ba, âm thầm cân nhắc cao thấp trong lòng.

Qua hồi lâu mới nói với các vị Quận Vương Lý Đường còn như đang rơi vào sương mù bên dưới: “Vị này là công chúa Tân La, Kim Tú Nhi, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở Lạc Dương. Bây giờ Tân La vương muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, có ý cùng nước ta Tần Tấn chi hảo.”

Lời vừa nói ra, bốn phía đều hiểu ý của thiên hậu.

Nói trắng ra chính là hai chữ, kết giao.

Đại bại Thất Trọng thành và Mãi Tiếu thành đã gây tổn thất lớn đến lực lượng quân sự Tân La, nếu như lúc này xảy ra xung đột cùng quân Đường, Tân La không hẳn có thể chiếm được chỗ tốt. Lại thêm lực lượng mới xuất hiện mấy năm qua là Đột Quyết mắt nhìn chằm chằm, Kim Pháp Mẫn cũng không thể không cân nhắc tạm thời đình chiến giảng hòa cùng Đại Đường, nghỉ ngơi mấy năm, trải qua cuộc sống an ổn.

Mà kết giao đương nhiên chính là quà đáp lễ để đình chiến tốt nhất.

Vị công chúa Kim Tứ Nhi này từ nhỏ đã được giữ ở Lạc Dương làm chất, e rằng cũng là vì ngày hôm nay.

Nếu là bại quân cầu hòa, hiển nhiên là không quá đề cao vị công chúa Tân La này, thiên hậu cũng không có ý định để hoàng tử Lý Đường kết giao, liền mới mấy tiểu Quận Vương trẻ tuổi tới, theo ý nàng tự chọn người hợp ý cũng không tính là quá lạnh nhạt.

Không ngờ vị Kim Tú Nhi này con mắt không lớn nhưng nhãn lực lại không sai, chỉ một chút đã chọn trúng tâm phúc nàng bối dưỡng, Lý Cảnh.

Trái lại, nàng cũng có thể dựa vào lần kết giao này để thăm dò tài trí của người thiếu niên nọ.

“Bổn cung cảm thấy, Nam An Quận Vương Lý Cảnh thiếu niên tuấn kiệt, tướng mạo xuất chúng, lại là người tốt bụng.” Thiên hậu đưa tay chỉ về phía Lý Cảnh, hướng Kim Tú Nhi đang e thẹn không nói, “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Kim Tú Nhi không ngờ thiên hậu mắt sáng như châu, nhanh chóng nhìn thấu tâm tư trong lòng nàng, chỉ đỏ mặt gật gù: “Vậy do thiên hậu làm chủ.”

Thiên hậu lại hỏi bên dưới: “Ngươi cảm thấy sao, Cảnh nhi?”

Lý Cảnh vốn cho rằng tuổi mình còn nhỏ, chỉ đến đây để làm nền, không ngờ việc này lại bị ném lên đầu mình, nhất thời không khỏi có chút hoảng hốt, nhưng chỉ thất thần trong chốc lát đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Hồi bẩm thiên hậu, tuổi thần còn quá nhỏ, thành tựu không có, còn chưa cân nhắc việc thành gia.”

Nghe vậy, Kim Tú Nhi có chút mất mát trong ánh mắt, nhưng câu trả lời của thiên hậu lại lập tức cho nàng hi vọng.

“Ngươi nói cũng có lý, không cần lập tức thành hôn, chờ thêm hai, ba năm nữa, ngươi có thành tựu rồi kết hôn, cũng có thể được mọi người ca tụng rồi.”

Gió đông trên mặt hồ tựa như lưỡi đao mỏng, thổi đi mồ hôi lạnh trên trán Lý Cảnh, hắn không hẳn suy đoán được tâm ý của thiên hậu, nhưng thực sự không muốn cùng vị công chúa mới gặp mặt một lần này kết làm phu thê.

Hắn không thể không rời khỏi chỗ ngồi, chắp tay nói: “Thiên hậu thứ tội, thần tuyệt đối không thể cùng công chúa thành hôn.”

“Ồ?” Thiên hậu hơi nhướng mày, một bộ muốn xem ngươi làm sao giải thích, “Vậy ngươi nói một chút, vì sao lại tuyệt đối không thể cùng công chúa thành hôn?”

“Đột Quyết chưa diệt, quốc thổ bất an, sầu lo bên ngoài còn chưa hết, sao có thể nghĩ tới việc nhà?”

Câu này được hắn nói ra đến hùng hồn mạnh mẽ, hắn nâng mắt nhìn đôi mắt sáng suốt kia của thiên hậu, ánh mắt kiên định: “Thần nguyện vì quốc vong thân, sao dám làm lỡ đại sự của công chúa?”

Lời vừa nói ra, các tôn tử Lý Đường khác liền tới tấp hò reo khen hay: “Hy sinh thân mình vì quốc nạn, coi nhẹ cái chết, Nam An Quận Vương thật can đảm!”

Lúc này Chu Quốc công Võ Thừa Tự lạnh nhạt nói: “Chính vì quốc thổ bất an nên mới cần ngươi và công chúa kết thông gia, giúp cho ta cùng Tân La kết Tần Tấn chi hảo, sao ngươi có thể từ chối đây?”

Lý Cảnh đang muốn biện bạch lại nghe được một tiếng cười lanh lảnh vang lên, nhìn lên trên, hóa ra là Thái Bình đang không nhịn được mà cười lớn.

Võ Thừa Tự không nhịn được, hỏi: “Xin hỏi công chúa vì sao lại cười?”

Thái Bình lúc này mới dừng ý cười, nhìn về phía Võ Thừa Tự: “Xin hỏi Chu Quốc Công, trận Thất Trọng thành là ai thắng? Mãi Tiếu thành lại là ai giữ được?”

Võ Thừa Tự nói: “Đương nhiên là Đại Đường.”

“Đã như vậy, sao có thể nói tới vì quốc thổ bất an nên cần kết thông gia?” Thái Bình cong miệng cười, mắt chớp chớp, “Chẳng lẽ không phải vì Tân La muốn cầu hòa nên mới chịu kết thông gia cùng chúng ta sao?”

Lời vừa nói ra, Võ Thừa Tự liền có chút đứng không vững: “Nhưng mục đích của thông gia là vì hòa bình, hòa bình đối với song phương đều có chỗ tốt.”

“Thế nhưng, Thái Bình không cho rằng hòa bình có thể được đổi lấy nhờ quan hệ thông gia.” Thái Bình mặc dù đang đối thoại cùng Võ Thừa Tự nhưng lại chăm chú nhìn mẹ mình, thấy trong ý cười của nàng không thiếu cổ vũ mới tiếp tục nói.

“Hòa bình, đây là do xương máu của các tướng sĩ ngoài tiền tuyến chiến đấu mà đổi lấy, là tính mạng của vô số người như Nam An Quận Vương, nguyện vì quốc vong thân mà giành được, chứ không phải vì một, hai hôn lễ mà thành.”

Nàng dừng lại trong chốc lát, chuyển đề tài: “Đương nhiên, mục đích của thông gia là để duy trì hòa bình giữa hai nước, nhưng nếu như nói Đại Đường cần hòa hiếu kết giao để ổn định quốc thổ, e rằng như vậy lại có chút tự ti rồi?”

Võ Thừa Tự bị nàng nói đến á khẩu, chỉ đành nhìn về phía thiên hậu, đoán ý tứ của lão nhân gia nàng.

Thiên hậu nhìn hai hài tử một lớn một nhỏ mình trông coi lớn lên, trong lòng không khỏi có chút đánh giá, Lý Cảnh thông minh, điều này nàng không có chút ngạc nhiên nào, nhưng mấy câu nói này của Thái Bình lại cho nàng kinh hỉ không nhỏ, đây mới là khí chất tự tin nên có của công chúa một nước.

Trái lại là hai chất nhi của mình, một khôn khéo quá mức, một ngu xuẩn có thứa, sánh không nổi với một nàng công chúa nhỏ.

“Đã như vậy, bổn cung cũng không tiện miễn cưỡng ngươi.” Thiên hậu nhìn qua ánh mắt mất mát của Kim Tú Nhi, hơi mỉm cười, “Công chúa không cần sốt ruột, trong dòng họ còn có nhiều người so với Cảnh nhi còn tuấn kiệt hơn, chờ mấy ngày nữa, bổn cung thay ngươi chọn lựa một người tốt đẹp.”

Kim Tú Nhi đã sớm bị mấy câu nói của Thái Bình khiến cho sắc mặt như màu đất, nhưng cũng chỉ có thể cắn môi không nói, công chúa của bại quân, nói gì đến thể diện, việc tuyển hôn này vốn là không đến nàng làm chủ.

“Tạ ân điển của thiên hậu.”

Cùng là một câu tạ ân, Lý Cảnh như trút được gánh nặng, còn Kim Tú Nhi thì coi như mất mát rồi.

___

“Lần này ngươi tính cảm ơn ta thế nào?”

Xuống khỏi thuyền, Thái Bình mới nắm váy, chạy vòng đến trước mặt Lý Cảnh, rất có ý đòi thưởng công.

Lý Cảnh trầm ngâm suy nghĩ: “Việc này... Hai mươi cây kẹo hồ lô, thế nào?”

“Cảnh nhi thật keo kiệt.” Thái Bình nhăn mũi, cò kè mặc cả, “Dẫn ta xuất cung chơi một lần đi mà.”

“Cái này không được.” Lý Cảnh có gan to bằng trời cũng không đến độ này, phải biết Thái Bình bây giờ là miếng thịt quý giá nhất trong lòng thiên hậu, nếu nàng xảy ra chuyện gì, chính là có chém đầu cả nhà hắn cũng không bồi nổi tội.

“Ta biết rồi.” Thái Bình song song ngồi cạnh hắn dưới tàng liễu bên hồ Thái Dịch, nhìn cành liễu rủ xuống mặt hồ, thất vọng nói, “Ngoài Hoằng ca ca, sẽ không còn ai mang ta ra ngoài nữa.”

Lý Cảnh nghe thấy nàng nhắc đến Hiếu Kính Hoàng Đế, sợ nàng thương tâm bèn đổi đề tài: “Chờ đến khi ngươi lập gia đình, có phò mã, muốn đi chơi đương nhiên đều có phò mã bồi tiếp, ngươi lo gì chứ?”

“Vậy phải chờ bao lâu a.” Thái Bình thở dài một hơi, dù sao cũng chỉ là bé gái mười tuổi, tâm tâm niệm niệm đều là sinh hoạt phồn hoa ngoài cung, “Lại nói, phò mã cũng chưa chắc là người trong lòng ta, như ngày hôm nay, vị Kim công chúa kia chẳng phải cũng không phải là người trong lòng ngươi sao?”

- --

Hal: Quả không hổ là Thái Bình công chúa =))))

Bàn tay vàng của nhân vật chính là gì? Đến đây thì vẫn là Thái Bình công chúa rồi =))))) Ôi bé này cũng trưởng thành ghê quá, trước đây đều phải nhờ người mớm ý cho nói, bây giờ thì tự mình đối đáp cũng khiến người nghẹn họng đuối lý ;;v;; Trẻ con trong cung đều đỉnh cao thực sự ;;v;;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.