Một câu bình thường của Thái Bình lại nói trúng lòng Lý Cảnh.
Thế nào mới gọi là yêu đây?
Hắn không khỏi nhớ lại, cùng với khói lửa chiến tranh nơi tiền tuyến Tân La là một thân thể ấm áp mềm mại nằm sát bên hắn, tứ chi quấn quýt chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, còn cảnh tượng xuất hiện trong mộng xuân ngày ấy nữa...
Chỉ cần nghĩ một chút về tên người nọ cũng cảm thấy đó là mạo phạm.
Nhưng lại không nhịn được mà không ngừng hồi tưởng lại giấc mộng xuân kiều diễm kia, trong mơ làm thêm chút chuyện tình vượt quy củ.(*)
Thái Bình thấy dáng vẻ hồn bay khỏi xác của hắn, không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ: “Chẳng nhẽ Cảnh nhi ngươi đã có người mình thích rồi sao?”
“Đương, đương nhiên là không có.”
Lý Cảnh vội vàng phủ nhận, giấc mộng Nam Kha, tỉnh lại rồi cũng kết thúc, đó là sư phụ của hắn, là người hắn từ nhỏ đến lớn tôn kính nhất, sao có thể để cho hắn tùy ý khinh bạc.
Mắt Thái Bình lóe sáng, bày ra bộ dáng phải hỏi cho ra nhẽ.
“Hôm nay ngươi mà không đàng hoàng khai báo, ta sẽ không cho ngươi xuất cung, còn nói với thái y ca ca là ngươi đã có người trong lòng!”
Người nói vô tâm, người nghe có ý, lời này thế mà lại đánh vào tâm sự trong lòng Lý Cảnh.
“Thật không có.” Hắn không khỏi cười khổ.
“Thật sao?” Thái Bình mở to đôi mắt long lanh mà nhìn hắn, dường như vẫn chưa tin.
Hòa nhi nói, trong truyện nam nữ, trực giác của nữ tử thường nhạy cảm hơn, nàng luôn cảm thấy Cảnh nhi có điều gì gạt nàng.
Lý Cảnh chỉ trời thề thốt: “Nếu như ta có thích nữ tử liền để trời đánh ngũ lôi, chết không tử tế, thế được chưa?”
Mà người cùng hắn dây dưa trong mộng cũng nào phải nữ tử xinh đẹp gì, trái lại, là một thân thể vừa ấm nóng lại dẻo dai... Lý Cảnh nhớ đến giấc mộng ôn tồn triền miên kia, nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Thái Bình nửa tin nửa ngờ gật đầu, Lý Cảnh đã thề son thề sắt như vậy, nàng cũng không thể tiếp tục hỏi vặn thêm.
Lý Cảnh thấy vậy, nhanh chóng kể lại những khó khăn và chuyện tình gặp ở tiền tuyến Tân La mới xem như được bỏ qua.
___
Một nhóm nhân mã từ Tân La trở về Trường An, an ổn trôi qua mấy ngày, không để ý đã tới mùa đông.
Mắt thấy cuối năm sắp tới, lại đến kỳ thi cuối năm của chúng sinh đồ.
Điều khác biệt là, lần thi này đối với Ngô Nghị mà nói, đây không phải kỳ thi cuối năm tham gia cùng đồng học cùng tuổi, mà là kỳ thi tốt nghiệp, quyết định xem y có thể trở thành một y quan Đại Đường hợp lệ hay không.
Kỳ thi tốt nghiệp là do thái y thừa Trịnh Quân tự mình chủ trì, đến lúc đó mọi tiến sĩ đều sẽ đến khảo tra, ngoài việc phải nhớ nội dung y kinh cũng sẽ kiểm tra trình độ thao tác lâm sàng.
Những chuyện này Ngô Nghị đã sớm thành thạo điêu luyện, chúng thái y tiến sĩ cũng nhìn ra điều này, bởi vậy nên không vì thế mà buồn phiền.
Điều duy nhất mà y lo lắng là nội dung thi cuối cùng, đó là vấn đề nghị luận.
Để y chữa bệnh viết phương thuốc thì dễ dàng, còn để y viết văn về vấn đề đương thời, thực sự là làm khó y rồi.
Nếu như y có thể viết được những bát cổ văn chương này thì đã sớm thi tiến sĩ, cần gì ở lại thái y thự học y nữa?
Kỳ thực, sinh đồ y khoa bọn họ đã may mắn hơn sinh đồ bên minh kinh khoa rồi, bởi vì vấn đề họ gặp phải đơn giản hơn rất nhiều, lão sư chấm thi cũng không phải nhà văn học phú ngũ xa, chỉ cần nêu rõ những nét chính của vấn đề thì sẽ không trượt. (**)
Vì vậy, trước lúc thi, chúng học sinh đều sẽ chuẩn bị kỹ càng mấy thiên văn chương trong bụng, đến lúc cần thì tùy tiện trích lấy một đoạn ứng phó cho qua.
Thời điểm Ngô Nghị mới bắt đầu ôn thi cũng là ôm giấy mực quyết tâm liều chết một phen, không ngờ tới khi thực sự cầm bút lên, trong đầu lại câu từ dạt dào, linh cảm không ngừng, cũng không khó khăn như tưởng tượng.
Trước kia, y ở cùng Hiếu Kính Hoàng Đế đọc sách sử ba năm cũng không phải chỉ đọc xuông, bình thường thì không thể nhận ra nhưng đến lúc cần mới thấy tri thức của những tiền nhân này đã thẩm thấu vào đầu y, hóa thành mội loại trí tuệ tích lũy.
Điều này chính Ngô Nghị cùng không ngờ tới.
Dường như nhớ lại những tháng ngày từng ở biệt viện Lạc Dương yên tĩnh dưới ánh nắng dịu nhẹ, y nâng sách cổ, đọc từng chữ từng chữ, mà những câu chữ đã đọc đi đọc lại kia đã sớm khắc sâu vào đầu óc.
Chẳng trách cổ nhân nói “Đọc sách rách vạn cuốn, hạ bút như có thần”, Đỗ Tử Mỹ quả không lừa ta.
Kỳ thi tốt nghiệp cứ như vậy mà theo đông phong, lặng lẽ đi tới trước mặt y.
Sau tiếng trống, trong Thái Thường tự một mảnh tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng sinh đồ hạ bút trên giấy loạt xoạt bên tai. Ngô Nghị cũng không sốt ruột hạ bút, trước tiên tỉnh táo đọc kỹ các đề mục rồi mới quyết định bắt đầu từ đâu.
Khi đọc đến câu hỏi cuối cùng, y không khỏi có chút ngây ngốc tại chỗ.
___ Lấy gì cứu người?
Vấn đề này, nói nhỏ cũng rất nhỏ, muốn chữa khỏi một bệnh, những việc cần làm không ngoài nhìn, nghe, hỏi, sờ, chẩn đoán, kê đơn. Nhưng nói lớn cũng có thể rất lớn, muốn làm một đại phu tốt, không chỉ cần kỹ thuận tinh xảo và tri thức phong phú, mà còn cần cả trong sạch, hào hiệp cũng như phải biết nhẫn nhịn, suy xét.
Ngô Nghị không khỏi nghĩ đến Trương Khởi Nhân, nghĩ đến Thẩm Hàn Sơn, nghĩ đến rất nhiều bóng lưng cao gầy từng đi trước mặt y, trong lòng bỗng nảy ra một chữ___ đức.
Lấy đức cứu người.
Chỉ có người lòng mang nhân đức mới có thể dùng kiến thức của mình ở đúng nơi, cứu được vạn người. Bằng không, cho dù trên người mang tuyệt học nhưng dùng thuốc làm độc, hại tính mạng người lại là hoàn toàn đối lập với mục đích cứu người.
Một khi đã xác định ý chính, phần nội dung còn lại cũng nước chảy thành sông.
Ngô Nghị hơi suy nghĩ chốc lát, trích dẫn đức hạnh và phẩm cách khiêm tốn của những người vĩ đại như Thần Nông, Biển Thước, nhờ đó chứng minh thêm cho luận điểm một người học y phải đề cao chữ đức và cư xử đúng mực.
“... nói về Tần Việt Nhân, người tốt lại bị hại, liệu có uổng công chăng? Bởi người dưới trướng tầm thường, người trên đáng giận, duy chỉ còn lại những kẻ tầm thường, mất đi lương đức...”(***)
Y nhanh chóng đọc lại văn mình viết, tuy rằng không tính là chữ châu chữ ngọc nhưng cũng là một bài viết có lý có chứng, mong rằng lúc Trịnh Quân tiến sĩ đọc bài sẽ hạ thủ lưu tình, không quá nghiêm khắc.
Y làm xong đề này mới an tâm quay lại hoàn thành những câu hỏi về lý thuyết chuyên ngành cứng nhắc.
Giống như y dự liệu, nội dung cũng không vượt quá y kinh điển tịch đại cương, phần kiến thức đã sắp xếp, hệ thống lại từ sáu năm trước giờ đây như một công cụ tìm kiếm, có thể giúp y suy nghĩ rõ ràng, tìm được đáp án chính xác.
Tuy rằng y không phải thí sinh đầu tiên nộp bài nhưng lại là người có biểu hiện thoải mái nhất, khi giao bài thi đại biểu cho sáu năm đèn sách của mình đến tay Trịnh Quân tiến sĩ, Ngô Nghị cảm thấy dường như đã để xuống một bao quần áo nặng nề, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Quân tiến sĩ hiếm có khi mà ôn hòa mỉm cười nhìn y, dùng ánh mắt khoan dung mà tiễn y ra khỏi phòng thi lớn.
Đây cũng là lần đầu tiên Ngô Nghị quay lưng về phía lão sư trong trường, từ nay về sau, trước mặt y sẽ không có một người nào nữa, mà con đường trước mắt phải do y tự từng bước từng bước dò xét bước đi.
Ngô Nghị trở về gian phòng nhỏ mình đã ở lại sáu năm, nhìn cửa sổ mới lau sạch, không nhiễm một hạt bụi, trong lòng không khỏi bùi ngùi.
Y cuối cùng cũng kết thúc thân phận của một học sinh, sắp trở thành một y quan Đại Đường có tư cách.
Thiết lập của Thái y thự có hai mươi tiến sĩ, một trăm y công, bốn mươi đại phu, hai điển thuốc, mà trong đó, người có biểu hiện ưu việt có thể được đề bạt lên làm trợ giáo hoặc tiến sĩ, từ đây trở thành một danh lưu thánh thủ, thiên hạ nghe danh.(****)
Lời nói ra thì đơn giản nhưng làm lại không dễ, trong gần hai trăm người này, cuối cùng có thể trở thành tiến sĩ cũng không được mấy người, rất nhiều người ở thái y thự đến bạc trắng đầu cũng chỉ có thể lên được đến chức trợ giáo.
Vì vậy, đã lên đến địa vị cao như thái y tiến sĩ, cho dù không phải thiên phú dị bẩm thì cũng phải có chỗ hơn người.
Dựa theo biểu hiện thường ngày, có lẽ Ngô Nghị sẽ ở lại thái y thự, trở thành một trong một trăm y công, cũng chính là đại phu hạ cấp nhất.
Nhưng không loại trừ khả năng sẽ bị chuyển đi nơi khác, ở địa phương dạy y.
Nếu không, cũng có thể giống như Dịch Khuyết, trở thành quân y một lòng tòng quân.
Tương lai có rất nhiều loại khả năng, nhưng trước mắt Ngô Nghị bây giờ chỉ có một chuyện.
Đó chính là ngủ.
Vì để ứng phó với kỳ thi cuối cùng này, y đã không ngủ hẳn hoi một quãng thời gian dài, giờ đây đầu mới kê lên gối, cả người đã nặng nề lâm vào mộng đẹp.
___
Tỉnh lại sau một giấc ngủ say, Ngô Nghị vươn tay duỗi eo, chuẩn bị một chậu nước rửa mặt.
Y còn chưa vắt khô khăn đã thấy một tiểu thái giám vội vã chạy tới, trên mặt cực độ lo lắng.
Vừa đối mặt đã nói một câu: “Thẩm tiến sĩ sai tiểu nhân mời ngài đến Đông cung.”
Ngô Nghị nhảy lớp một năm, nhảy một cái như vậy cũng đã trở thành một người chạm vào là phỏng tay trong chúng sinh đồ đồng niên, không chắc sau này có trở thành thái y tiến sĩ hay không, thái độ của người ngoài đối với y đương nhiên cũng có chỗ thay đổi.
Chính y lại là thái độ được đến đâu hay đến đó, có ưu việt như Dịch Khuyết thì cũng bởi vì “kiêu căng khó thuần” mà bị đẩy đến quân doanh, tiền đồ sau này ra sao, thật sự rất khó nói.
“Đông cung là do tiến sĩ Trần Kế Văn hầu hạ, chuyện gì xảy ra khiến Thẩm tiến sĩ cũng chung sức hội chẩn?”
Trong lúc mấu chốt này, y không thể thiếu tâm nhãn, tuy bản thân đã tu luyện ra một loại phong thái theo Phật hệ, không quan tâm hơn thua, nhưng y cũng không muốn bị người tính toán đâm sau lưng, rơi vào kết quả như Dịch Khuyết.
“Là thái tử phi, thái tử phi khó sinh rồi.” Tiểu thái giám này run lập cập trả lời, nói đến không rõ ràng, “Trịnh Quân tiến sĩ đã triệu hết thảy tiến sĩ đến thông lực hội chẩn, Thẩm tiến sĩ mới sai tiểu nhân mời ngài cùng tới.”
Ngô Nghị trong lòng khẽ run, cũng không có thời gian hỏi nhiều, nhanh chóng mặc y phục rồi theo tiểu thái giám chạy tới Đông cung.
- --
Hal: (*) Tôi thích cái cảm giác mà cả ba kiểu tình cảm này mang lại.
Lý Hoằng đối với Ngô Nghị là một dạng ngầm hiểu, ngầm thưởng thức lẫn nhau, là thứ tình cảm trộn lẫn giữa yêu và tri kỷ. Nghiêm Minh đối với Ngô Nghị là kiểu cảm giác nhẹ nhàng lướt qua, nhẹ đến độ chính người trong cuộc còn chẳng rõ, mơ hồ lại đầy nuối tiếc.
Còn của Lý Cảnh, nó là một thứ trân trọng, gần như là tín ngưỡng, vốn dĩ là trắng thuần trong sạch lại vì dục vọng và cảm giác tội lỗi mà điểm thêm màu sắc. Kiểu mâu thuẫn này cực kỳ ngược tâm luôn, cơ mà nó đẹp, một cái đẹp hỗn độn ;;v;; Chính bởi nó đầy đối lập và giằng xé nội tâm á. Tôi cũng không biết diễn tả như nào nữa...
Tôi rất kỳ vọng vào một cái kết viên mãn, một cái kết mà tôi thực sự nhìn thấy tình yêu của Ngô Nghị dành cho Lý Cảnh, đủ để tôi cảm thấy có thể bù đắp lại cho sự kìm nén của Lý Cảnh hiện giờ.
Em bé có lẽ sẽ không đòi hỏi đâu, nó sẽ chẳng nỡ làm một điều gì khiến người ấy cảm thấy buồn phiền hay áy náy hết, cơ mà tôi không nỡ nhìn em bé như thế huhuhu
(**) Học phú ngũ xa: đọc nhiều sách, kiến thức sâu rộng.
(***) Tôi cũng không hiểu anh bác sĩ viết gì đâu ;v; Cứ biết ý chính anh muốn bảo làm bác sĩ phải có y đức là ok OTL
(****) Điển thuốc: là người kiểm kê, phân loại, sắp xếp số thuốc trong cung.