Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 67: Chương 67: Đồng hành




Ra khỏi phòng Lăng Huyền Sương, Bối Cẩn Du đề nghị đi dạo quanh đại viện Chu gia, Lăng Huyền Uyên tất nhiên đi cùng.

Chu gia cùng Chu Tri Hằng thấy người khác đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi, chỉ còn hai người muốn đi dạo, không dám thất lễ cũng không dám quấy nhiễu, đành cách một khoảng đi ở phía sau.

Hai người cứ vậy mà đi, đã đi tới tiểu viện đêm qua bị Lăng Huyền Kỳ cùng Hạ Tĩnh Hiên quấy phá tan tành, tuy đã được tu sửa tạm thời, nhưng vẫn nhìn ra nơi này từng chịu đủ tàn phá.

“Từng thấy qua Huyền Kỳ thường thường không cẩn thận gây chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy nó ra tay phá hoại, ” Bối Cẩn Du nói, “Xem ra tối hôm qua nó rất tức giận, còn không nhỏ.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Lúc có ta cùng Huyền Thư ở cạnh, nó rất ít khi dám làm, hôm qua to gan như vậy là do nó nhìn ra ý tứ dung túng của chúng ta.”

“Bị người vu oan, còn không chịu nghe giải thích, ai cũng sẽ tức giận, mà vị tiểu công tử kia cũng do tức giận mà quấy phá, nhưng tâm địa rất tốt.” Bối Cẩn Du lại vòng ra tiểu viện, “Tối hôm qua trong lúc ăn cơm ta thấy hai đứa chơi khá thân, ngươi nói xem vị tiểu công tử này có đồng hành với chúng ta không?”

Lăng Huyền Uyên trầm ngâm chốc lát mới nói: “Thân phận của hắn đặc biệt, đây cũng không phải việc nhỏ, nếu hắn thật sự muốn đồng hành thì mặt ngoài cứ dựa theo ý hắn, rồi lén lút cho người đi truyền tin tới Sở Hoài Vương.”

Bối Cẩn Du không rõ, “Vậy ra là ngươi không muốn cho hắn đi cùng? Vì sao mặt ngoài còn dựa theo ý hắn?”

Lăng Huyền Uyên nói: “Lấy tính tình của hắn, nếu ta không nghe theo, chỉ sợ hắn sẽ quấy rối toàn bộ mọi chuyện.”

Bối Cẩn Du ngẫm lại, cười nói: “Cũng đúng.”

Hai người lại đi về phía thư phòng.

“Sáng nay ta thấy tâm trạng Huyền Dạ hình như không được tốt, ” Bối Cẩn Du nói, “Nó cùng Mộ môn chủ không phải quá thuận lợi.”

Lăng Huyền Uyên không để ý, “Nó từ trước cũng hồ đồ không ít, cho nó nếm chút khổ sở cho đáng đời.”

Bối Cẩn Du cười, “Ngươi làm huynh trưởng thế à?”

Lăng Huyền Uyên vẫn nghiêm mặt, “Bởi vì ngươi làm chị dâu cũng rất được.”

Bối Cẩn Du liếc hắn một cái, “Dùng vẻ đứng đắn để biện hộ, khiến người ta nghe xong cảm thấy chả có tí vị gì.”

“Bởi vì không phải lời tán tỉnh, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Là lời nói từ đáy lòng.”

“Đúng là không nhìn ra, so với đại ca cùng bọn đệ đệ ngươi, ngươi còn cao hơn một bậc.” Bối Cẩn Du nói xong, bỗng nhiên ồ một tiếng, đứng lại.

Lăng Huyền Uyên theo tầm mắt của y nhìn theo, “Sao vậy?”

Cửa thư phòng được mở ra, Bối Cẩn Du nhấc chân đi vào, dừng lại trước án thư, giơ tay lên cẩn thận từng li từng tí sờ sờ bình sứ được đặt trên đó, “Đây đúng là một bảo bối.”

“Thích?” Lăng Huyền Uyên hỏi.

Tầm mắt Bối Cẩn Du đã không di chuyển, “Thích.”

Lăng Huyền Uyên quay đầu lại nhìn Chu gia đứng ở cửa, “Hắn thích.”

Chu gia: “…”

Lăng Huyền Uyên mặt không hề cảm xúc tiếp tục nhìn y ngắm đồ.

Chu gia nhéo cánh tay Chu Tri Hằng, nhịn đau cắt thịt nói: “Được Nhị thiếu để ý, để tỏ rõ tấm lòng hai cha con ta đây, kính xin Nhị thiếu vui lòng nhận cho.”

Lăng Huyền Uyên gật đầu, “Quay về ta sẽ bảo Huyền Thư trả tiền.”

( Lúc này mới nhớ anh Du là đạo tặc , poor Chu gia)

Chu gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bối Cẩn Du hài lòng ôm bình sứ trở về phòng, “Huyền Thư sẽ trả tiền thật à?”

Lăng Huyền Uyên nói: “Đó chính là chuyện của nó.”

Chu gia: “…”

Nghỉ ngơi hai ngày, Bối Cẩn Du cướp đoạt đã tay những đồ để mắt ở Chu phủ, lại đến Lỗ gia Mạnh gia Uông gia quay một vòng, thu hoạch khá là dồi dào. Có thể quang minh chính đại đánh cướp, kiểu sinh hoạt này quả thực tốt đẹp khiến cho người ta có nằm mơ cũng không nhịn được phải cười ra tiếng!

Chuyện làm ăn về vải vóc Ngự Kiếm sơn trang đều có quan hệ cùng mấy nhà này, Chu gia đã sớm đánh tiếng bắt chuyện với bọn họ, bọn họ tuy có đau lòng cho bảo bối, nhưng một câu cũng không dám nhiều lời, còn phải ra mặt tươi cười nghênh người, dùng hết đủ thế võ lấy lòng Lăng Huyền Uyên cùng Bối Cẩn Du.

Sau đó Lăng Huyền Thư biết được việc này, thái độ có cải thiện, vào ngày thứ ba trời vừa sáng trước khi đi, nói với Chu gia đang đau lòng nhìn mình: “Chuyện này nếu từ lâu đã định sẵn, nếu ta thay đổi sợ khó tránh khỏi phiền phức, chỉ cần vải vóc Tàng Long Ngọa Hổ Than dệt tốt, việc buôn bán này sẽ tiếp tục kéo dài.”

Nỗi lòng Chu gia lo lắng cuối cùng cũng rơi xuống, “Đa tạ Tam Thiếu, đa tạ Tam Thiếu! Vải giao cho Ngự Kiếm sơn trang, tuyệt đối không dám có nửa phần sai sót, Tam Thiếu yên tâm, yên tâm!”

(Bạn đang đọc truyện tại rungthanthoai.wordpress.com)Chu gia cùng Chu Tri Hằng, còn có những nhà khác đều đến xin lỗi, nên Hạ Tĩnh Hiên cảm thấy rất chán, hắn thấy đoàn người Lăng Huyền Kỳ phải đi, tiến lên hỏi: “Ngươi phải về nhà rồi à?”

Lăng Huyền Kỳ lắc đầu, “Tạm thời ta vẫn chưa về nhà, chúng ta còn những chuyện khác phải làm.”

“Nhiều người cùng đi như vậy?” Hai con mắt Hạ Tĩnh Hiên tỏa ánh sáng, “Vậy chuyện muốn làm chắc phải lớn lắm?”

Lăng Huyền Kỳ nói: “Đúng là không phải làm việc nhỏ.”

Hạ Tĩnh Hiên chờ mong nói: “Tạm thời ta cũng không có chuyện gì cần làm, cho ta đi cùng với các ngươi được chứ?”

“Chuyện này…” Lăng Huyền Kỳ do dự nói, “Có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

“Ta không sợ!” Hạ Tĩnh Hiên nói.

Lăng Huyền Kỳ nhìn Lăng Huyền Uyên.

Lăng Huyền Uyên gật đầu.

Lăng Huyền Kỳ cảm thấy khá là bất ngờ, mà cậu chơi thân cùng Hạ Tĩnh Hiên, trong lòng cũng rất vui vẻ, “Vậy cũng được, nếu mà gặp chuyện ngươi phải nghe theo ta, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Hạ Tĩnh Hiên hoan hô, “Gặp nguy hiểm nhất định ta sẽ trốn ở phía sau ngươi, ngươi đừng lo lắng!”

Lăng Huyền Kỳ: “…” Tại sao ta càng cảm thấy lo lắng.

Ghế dựa trên xe ngựa đều bị dỡ xuống, bên trong trải chăn đệm thật dày, nhìn không khác giường ngủ.

Lăng Huyền Sương nằm nhoài trong lòng Thiệu Dục Tân, lười biếng hỏi: “Ngươi thích cưỡi ngựa hơn hay ngồi xe ngựa hơn?”

Thiệu Dục Tân trả lời, “Ta chỉ thích bệnh của ngươi mau tốt hơn.”

Lăng Huyền Sương đắc ý uốn éo hai lần, tìm một tư thế thoải mái, “Ta phải uống thuốc đắng như thế, nhất định sẽ mau tốt hơn.”

Thiệu Dục Tân đem mặt kề sát vào trán hắn, “Ừm, có vẻ đã hạ nhiệt.”

“Ta biết hai ngày này ngươi ngủ không được ngon giấc, ” Lăng Huyền Sương ngồi thẳng người dậy kéo gối mềm, “Mà giờ cũng không chuyện gì để ngươi bận tâm, ngươi ngủ một lúc đi?”

“Sao lại không chuyện gì khiến ta bận tâm, ” Thiệu Dục Tân ôm lại hắn vào lòng, ôm hắn nằm xuống, “Sáng sớm ngươi vẫn không chịu dậy, cùng ngủ đi.”

Lăng Huyền Sương vòng lấy gáy hắn, vui vẻ nói: “Rốt cuộc ngươi cũng nói câu này với ta!”

Thiệu Dục Tân: “…”

Rời khỏi Tàng Long Ngọa Hổ Than, đường cũng càng khó đi, dọc theo đường cũng không gặp thành trấn nào, dã ngoại ngủ ngoài trời lúc đó xảy ra chuyện.

Tối nay chính là chuyện này.

Thừa lúc chờ đám người Lăng Tiểu Vụ đốt lửa nấu cơm, Lăng Huyền Uyên kéo Lăng Huyền Kỳ qua một góc nói chuyện.

“Nhị ca, chuyện gì?” Lăng Huyền Kỳ hỏi.

Lăng Huyền Uyên nói: “Có phải mấy ngày nay đệ đem chuyện mấy án mạng trên giang hồ đều do Hỏa Phong gây nên nói cho tiểu công tử?”

Lăng Huyền Kỳ gật gù, “Vâng, có gì không thích hợp sao?”

“Không có.” Lăng Huyền Uyên nói, “Phụ thân hắn Sở Hoài Vương phụng mệnh Hoàng Thượng điều tra việc này, hắn biết nhiều như vậy, đáng ra phải có ý định rời đi, đem việc này báo cho phụ thân hắn biết, sao vẫn còn chưa đi?”

Lăng Huyền Kỳ ra vẻ huynh cả nghĩ quá rồi, “Căn bản đệ thấy hắn không quan tâm phụ thân hắn tra án có tiến triển gì hay không, chỉ quan tâm bản thân chơi vui thế nào.”

“Ta đã cho người đi thông báo cho Sở Hoài Vương biết hắn đi cùng chúng ta, chắc không lâu nữa Sở Hoài Vương sẽ phái người đến đón hắn về.” Lăng Huyền Uyên dặn dò, “Trước lúc đó, nếu đệ coi trọng hắn thì phải bảo vệ hắn, không được để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.”

“…” Lăng Huyền Kỳ nói, “Trọng trách có nặng quá không?”

Lăng Huyền Uyên vỗ vỗ vai cậu, “Thân phận tiểu công tử đặc biệt, đừng để hắn bị thương khi đi cùng Ngự Kiếm sơn trang ta, chọc tới triều đình rất là phiền phức.”

“Điểm này Nhị ca có thể yên tâm, ” Lăng Huyền Kỳ khẳng định nói, “Hắn sẽ không vì mấy việc ngài da nhỏ nhặt này cáo trạng với cha hắn, Tĩnh Hiên không phải người như vậy.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Đệ hiểu rõ hắn nhỉ?”

Lăng Huyền Kỳ hơi cong môi, “Ta biết từ hắn đã được nuông chiều từ bé, tất nhiên không quen chịu khổ ăn gió nằm sương như chúng ta, nhưng đã mấy ngày ngay cả nữa câu oán hận hắn cũng không nói, khiến đệ nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa. Hơn nữa các huynh sẽ không tưởng tượng được hắn là người có bao nhiêu thú vị, miễn bàn tới đệ với hắn ăn ý cỡ nào, hắn…”

Giọng của Hạ Tĩnh Hiên rất đúng lúc truyền đến, “Ngươi đang nói đùa ta đi, đêm nay vẫn là rau xanh bánh nướng? Đã ba ngày ta chưa được ăn thịt, đừng có tàn nhẫn thế nhá!”

Lăng Huyền Uyên nhìn Lăng Huyền Kỳ, “Nửa câu oán hận cũng không?”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.