Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 66: Chương 66: Tiểu công tử




“Tiếp tục cái đầu đệ ấy, ” Lăng Huyền Sương nằm nhoài trên lưng Thiệu Dục Tân, ỉu xìu “Giờ là lúc nào còn ở đây quậy mấy chuyện vô nghĩa, ta sắp chết đói rồi!”

“Ăn cơm trước, ăn cơm trước!” Chu gia chỉ huy hạ nhân đi chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon, “Các vị nếu như không chê, thì ăn ở chỗ ta luôn nha?”

Lăng Huyền Thư mỉm cười, “Không chê, còn muốn làm phiền ngươi sắp xếp chỗ ngủ cho chúng ta đêm nay.”

Chu gia vội vội vã vã đáp: “Không thành vấn đề không thành vấn đề!”

Thiệu Dục Tân nghiêng đầu nhìn Lăng Huyền Sương, “Ngươi theo bọn họ vào trong sảnh chờ trước đi?”

Lăng Huyền Sương gối lên vai hắn, “Ngươi đi đâu?”

Thiệu Dục Tân nói: “Không phải muốn uống canh ta nấu à? Giờ ta đi làm, trước lúc ngươi ngủ phải làm cho ngươi uống.”

(Thím nào phân tích thuộc tính công thụ đôi này với, chảy nước miếng)

“Vậy ta đi cùng với ngươi.”

“Nhà bếp nhiều sương khói, sẽ làm sặc ngươi.” Thiệu Dục Tân muốn thả người xuống.

Lăng Huyền Sương lại không chịu thả hắn ra, “Vậy ta không uống nữa, ngược lại sau này vẫn còn nhiều cơ hội lắm, không vội làm luôn ở chỗ này. Ngươi cõng ta quay lại, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Thiệu Dục Tân không còn cách nào, đành cõng hắn đi về, không quên dặn dò hạ nhân Chu gia vào bữa tối nấu thêm canh.

Mọi người mới ở trong sảnh ngồi vào chỗ của mình, lại có người đến báo, nói có mấy nhà khác bị gây tổn thất nghe nói Chu gia bắt được người gây chuyện, đều phái người chạy tới.

Chu gia cảm thấy khó nói, nhìn qua Hạ Tĩnh Hiên nghiễm nhiên đã cùng Lăng Huyền Kỳ thành tri âm tri kỉ vô cùng không biết xấu hổ vào ngồi cạnh bọn hắn, nói với Lăng Huyền Thư: “Tam Thiếu, vị Hạ công tử này, không cùng một đường với các vị phải không?”

Hạ Tĩnh Hiên nghe thấy lão nói chuyện, nói: “Không phải, ta cũng không quen biết bọn họ, sao hả?”

Chu gia nói: “Lần này ngươi gây chuyện lớn như vậy, chung quy lại ta phải cho mọi người một câu trả lời.”

“Cho nên ngươi muốn giao ta ra?” Hạ Tĩnh Hiên nháy đôi mắt to trắng đen nhìn lão.

Đáy lòng Chu gia đã có mấy phần hổ thẹn không tên, “Ngươi đừng có nghĩ ta bắt nạt trẻ con, là do ngươi quá không biết nặng nhẹ!”

Hạ Tĩnh Hiên không hề để ý, “Giao thì giao, ta còn sợ ngươi sao?”

“Vị này chỉ sợ các ngươi mới là người không trêu chọc nổi, ” Yến Thanh Tiêu nói, “Nếu hắn xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Hoàng Thượng cùng Sở Hoài Vương sẽ san bằng Tàng Long Ngọa Hổ Than các ngươi.”

“Hoàng Thượng cùng Sở Hoài Vương?” Chu gia cảm thấy ngày hôm nay lão đã chịu qua quá nhiều kinh hãi, nên cẩn thận suy nghĩ mới hỏi: “Hắn có lai lịch gì?”

Lăng Huyền Dạ nói: “Nói đến, còn chưa thỉnh an Tiểu vương gia.”

“Tiểu vương gia?” Chu Tri Hằng sợ tới nỗi cất to giọng, cánh tay rót nước run cả lên.

Hạ Tĩnh Hiên vắt chân nói: “Ta không phải Tiểu vương gia, không ai gọi ta như vậy.”

Tâm tình Chu Tri Hằng mấy độ lên voi xuống chó, không nhịn được giận, “Không phải Tiểu vương gia vậy ngươi ở đây giả làm đại gia gì chứ, còn không mau mau đi ra ngoài nhận tội!”

Lăng Huyền Thư tự hỏi một lát, mới biết rõ tâm ý trong lời Hạ Tĩnh Hiên nói: “Đúng rồi, Lệnh huynh mới là Tiểu vương gia.”

Hạ Tĩnh Hiên gật gù, “Đúng vậy, tương lai phải kế tục vương vị chính là đại ca ta, ta chỉ trải qua tháng ngày an nhàn.”

“Không phải Tiểu vương gia thì cũng là tiểu công tử, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Bọn họ bắt nạt ngươi như vậy, Sở Hoài Vương sao lại ngồi yên không để ý đến chứ?”

“Cho nên bọn họ nhất định phải cảm kích ta khoan hồng độ lượng mới được, ta đều không để cho cha ta biết.” Hắn quay qua cười với Lăng Huyền Kỳ, “Các ngươi rất được, đừng gọi ta là tiểu công tử tiểu công tử, gọi ta Tĩnh Hiên đi.”

Chu Tri Hằng thả ấm nước xuống, yên lặng đi tới phía sau Chu gia, trong giọng nói dẫn theo nức nở, “Cha, Vương gia có muốn lấy mạng con không?”

Chu gia ra hiệu cho hắn không nên nói nữa, lôi kéo hắn đi tới trước mặt Hạ Tĩnh Hiên, vái chào với Hạ Tĩnh Hiên, “Tiểu công tử, hai cha con ta có bao nhiêu chỗ mạo phạm thất lễ, ở đây chịu tội với ngài, cầu tiểu công tử giơ cao đánh khẽ, tha chúng ta đường sống.”

Tiếng huyên náo bên ngoài càng ngày càng gần, Hạ Tĩnh Hiên nhướn mắt, “Vậy ngươi còn không mau đem mấy tên gia khỏa tẻ nhạt như ngươi đuổi hết đi!”

Chu gia liên tục đáp lời, lôi Chu Tri Hằng vội vàng đi ra ngoài.

Đợi đến khi tiếng động ầm ầm bên ngoài lắng xuống, món ăn cũng mang lên.

Chu gia muốn phải cầu Hạ Tĩnh Hiên tha thứ bằng được, lại muốn liều mạng gắn bó bằng được với Ngự Kiếm sơn trang để mở được một con đường làm ăn, nên không ngừng chúc rượu với mọi người. Đáng tiếc mọi người mệt mỏi hơn nửa ngày, chỉ muốn ăn xong cho nhanh để về nghỉ, ngoại trừ Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư uống với lão một chén ra, thì không còn ai cho lão mặt mũi. Chu gia đành phải mang theo tâm trạng thấp thỏm gọi hạ nhân đưa từng người trở về phòng, bản thân lão thì trằn trọc cả đêm, không thể ngủ nổi.

Ngày kế lúc dùng bữa sáng, Chu gia thấy mọi người có ý muốn rời đi, nên sáp tới hỏi dò Lăng Huyền Thư, việc buôn bán vải vóc giữa Ngự Kiếm sơn trang cùng Tàng Long Ngọa Hổ Than có thể tiếp tục duy trì hay không.

Lăng Huyền Thư vốn định đáp ứng, lại thấy Thiệu Dục Tân sắc mặt không vui đi tới, mới hỏi hắn trước: “Sao vậy?”

Thiệu Dục Tân liếc nhìn Chu gia một cái, trong ánh mắt nửa phần thiện ý cũng không có, “Huyền Sương vẫn còn bị lạnh, có hơi phát sốt, nếu phải vội vã chạy tiếp thì các ngươi cứ đi trước, ta ở đây cùng hắn nghỉ mấy ngày, chờ hắn tốt hơn một chút sẽ đuổi theo các ngươi.”

Lăng Huyền Uyên khẽ cau mày, nói: “Vậy thì cùng ở lại hai ngày đi, con đường này tính ra cũng sẽ tới trước bọn họ, trì hoãn hai ngày cũng không sao.”

Không chờ bọn họ mở miệng, Chu gia đã vội gọi lớn hạ nhân đi mời đại phu, đợi Thiệu Dục Tân rời đi mới lại hỏi Lăng Huyền Thư nói: “Tam Thiếu, chuyện làm ăn này, ngài tính thế nào?”

Lăng Huyền Thư ngoài cười nhưng trong không cười, “Chờ đại ca ta tốt hơn đã rồi nói sau đi.”

Lăng Huyền Sương bọc kín chăn ở trên giường, đầu gối lên chân Thiệu Dục Tân, hai gò má ửng đỏ, màu môi đã đổi sang trắng.

Bối Cẩn Du nhìn hắn có hơi khổ cực, nói: “Là do trận mưa hôm qua phải không? Cảm thấy thế nào rồi?”

“Ta cũng không bị dầm mưa nhiều, ” Lăng Huyền Sương lúc nói chuyện cũng không quên hít mũi, “Đều do tên hỗn đản Chu Tri Hằng, mới tắm xong nước nóng đã gọi ta ra ngoài, mà bên ngoài gió lớn còn lạnh, đương nhiên sẽ xảy bệnh!”

Chu Tri Hằng đứng ở cửa, nửa câu cũng không dám nhiều lời.

Lăng Huyền Thư nói: “Nhìn dáng vẻ cũng không thấy quá nghiêm trọng, uống thuốc xong sẽ tốt hơn.”

Lăng Huyền Sương nắm chặt tay Thiệu Dục Tân, “Ta không uống thuốc cũng sẽ tốt!”

Thiệu Dục Tân bật cười, “Vào lúc này còn không chịu nghe lời.”

“Nghĩ tới thôi đã thấy đắng, ” Lăng Huyền Sương giật giât người, “Muốn uống nước.”

Lăng Huyền Kỳ rót nước đưa tới cho hắn, “ Không nóng không lạnh, vừa đủ.”

Lăng Huyền Sương mới chịu đứng dậy, thì bị Thiệu Dục Tân đè lại. Hắn ngẩng đầu nhìn Thiệu Dục Tân, khó hiểu: “Không được uống nước sao?”

Sắc mặt Thiệu Dục Tân khác thường, ho khan hai tiếng nói: “Ngươi đừng nhúc nhích, ta tới.”

Lăng Huyền Sương không động đậy nữa để mặc hắn bài bố.

Thiệu Dục Tân dựng người hắn dậy, để hắn tựa ở trước ngực mình, sau đó tiếp nhận cái chén trong tay Lăng Huyền Kỳ, giúp hắn ăn uống nước.

Lăng Huyền Dạ đột nhiên cười ra tiếng, “Có phải đại ca đang để trần?” ( aka không mặc áo)

Tay Thiệu Dục Tân cầm chén nước hơi ngừng lại.

Lăng Huyền Thư cũng cười, nhớ lại chuyện đêm đó Lăng Huyền Sương đã nói Thiệu Dục Tân chủ động yêu cầu ngủ lại phòng của hắn, nói: ” Định lực Thiệu nguyên chủ đến tột cùng cao bao nhiêu, tới tận hôm nay thôi còn chưa có chuyện gì xảy ra.”

Yến Thanh Tiêu nhỏ giọng nói: “Ngươi nghĩ người khác đều không có định lực như ngươi à?”

Lăng Huyền Thư: “…”

Thiệu Dục Tân nói: “Biết được hắn như thế…Đến khi quen thuộc rồi, đúng là ta có hơi kinh ngạc.”

“Cũng không suy nghĩ tới?” Lăng Huyền Sương uống nước xong, quay đầu hỏi.

“Có nghĩ tới, ” Thiệu Dục Tân rất là thản nhiên thừa nhận, “Mà ta vẫn cảm thấy, chúng ta nên dần dần phát triển thì tốt hơn.”

Lăng Huyền Sương hơi co lại vào ngực hắn, “Gạo nấu thành cơm ta mới có thể an tâm á.”

Thiệu Dục Tân: “…”

Đào Tâm Duyệt đứng ở ngoài cửa hồi lâu vẫn chưa đi vào rưng rưng xoay người, lại nhìn thấy Cao Thủ đứng cách vài bước, đang nhìn chằm chằm nàng. Nàng không muốn bị Thiệu Dục Tân biết được mình vừa nghe được đoạn đối thoại, nên quay đầu rời đi.

Cao Thủ đi theo, mãi đến tận khi ra khỏi tiểu viện huynh đệ nhà họ Lăng ở lại, mới ngăn nàng lại.

Đào Tâm Duyệt tức giận nói: “Sắc lão đầu, lại muốn gì?”

“Sắc lão đầu muốn ngươi gả cho ta, ngươi lại không chịu, đành phải dùng cách dỗ trẻ con lấy lòng ngươi.” Cao Thủ nói xong, đem một bao nhỏ cất sau lưng đưa tới trước mặt Đào Tâm Duyệt, giao vào trong tay nàng, “Đường phèn, nghe nói rất có tiếng ở chỗ này, mua cho ngươi nếm thử đầu tiên.”

Đào Tâm Duyệt cúi đầu liếc nhìn, định nói không muốn, vừa ngẩng đầu, đã không thấy Cao Thủ đâu. Đứng tại chỗ đó một lát, Đào Tâm Duyệt cảm thấy không hiểu ra sao, tự nhủ: “Ta là từ nhỏ không có cha, những cũng không nghĩ sẽ tìm một người cha để sống cùng…”

Cao Thủ vẫn chưa đi xa chỉ là trốn ở một góc chờ xem Đào Tâm Duyệt phản ứng: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.