Cố Mang không khỏi nhíu mày, lại cẩn thận quan sát linh vị đó vài lần.
Chữ viết nắn nót, chạm khắc tinh xảo, bày đặt ngay ngắn.
Mọi thứ đều rất bình thường, nhưng y cứ cảm thấy khó chịu, hơn nữa càng nhìn càng khó chịu.
Lúc Cố Mang chăm chú quan sát lần thứ năm, trong đầu bỗng dưng có tia sáng lóe lên, lòng giật thót một cái! Y đã biết vấn đề của linh vị này nằm ở đâu!
Là bụi.
Trên tấm linh vị chạm trổ khéo léo này phủ một lớp bụi mỏng, thoạt nhìn dường như lâu lắm rồi không có người lau dọn.
Nhưng người bình thường thờ cúng bài vị, chẳng phải nên lau thường xuyên sao…
Cố Mang ngẩn người nhìn tấm linh vị đó chằm chằm, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng màn trúc lay nhẹ, một giọng nói điềm đạm xen lẫn ý cười vang lên sau lưng y: “Huynh đang nhìn gì thế?”
Cố Mang giật mình túa cả mồ hôi lạnh, y quay phắt đầu lại, không hiểu sao trong lòng lại nảy sinh cảm giác kinh hãi đến khó tả. Y nâng thứ trong tay lên, nói: “Ta… ta lấy chỉ chín màu.”
Giang Dạ Tuyết ngồi ở cửa, không vào trong mà chỉ mỉm cười nhìn y ngược chiều sáng: “Chỉ chín màu khó tìm vậy sao? Có phải do chỗ ta đặt không tiện lắm không?”
Lúc này Cố Mang đã bình tĩnh phần nào, thật ra thứ mà y phát hiện cũng không phải là thứ gì ghê gớm, chỉ hơi kỳ lạ thôi, y cũng không biết sao vừa rồi mình lại cảm thấy sởn gai ốc đến vậy. Có lẽ vì Giang Dạ Tuyết bất ngờ lên tiếng sau lưng mình, dọa mình sợ hết hồn.
Cố Mang nói: “Cũng không phải… chỉ là ta nhìn thấy linh vị của chị dâu… nên định bái một cái…”
Giang Dạ Tuyết dùng đôi mắt như hoa rơi hồ xuân lẳng lặng nhìn Cố Mang một hồi, sau đó dịu giọng đáp: “Đa tạ. Huynh có tấm lòng này, Cẩn Nhi ở trên trời linh thiêng nếu biết được nhất định sẽ vui lắm.”
Cố Mang liếm liếm môi, không nói nữa.
Từ cách xưng hô của Giang Dạ Tuyết là có thể thấy được lòng thương mến của hắn với người vợ quá cố, theo lý mà nói điều này cũng không có gì lạ, Giang Dạ Tuyết nổi tiếng là người ngoài mềm trong cứng, cũng thường cố chấp đến tận cùng. Năm đó hắn kiên quyết thành thân với Tần Mộc Cẩn, về sau Tần cô nương qua đời đã nhiều năm, Giang Dạ Tuyết cũng không có ý định tái giá, xem ra hắn nhận định một người cũng là cả một đời.
Chẳng qua nếu thâm tình như vậy, kết hợp với lớp bụi mình vừa phát hiện trên bài vị… đúng là hơi kỳ lạ…
Có lẽ dạo này Giang Dạ Tuyết bận rộn quá nên sơ sót thôi.
“Bên ngoài Tiểu Lan Nhi đã gói xong một cái bánh ú, còn chờ mỗi chỉ của huynh thôi, nếu huynh còn muốn ôn lại chuyện cũ với Cẩn Nhi, nó sẽ sốt ruột đấy.” Giang Dạ Tuyết nâng tay vén màn trúc, cười nói: “Ra đi.”
“… Ừ.”
Vừa cầm lá cỏ lau và gạo nếp lên, tình trạng “một chiếc bánh ú làm khó anh hùng hảo hán” (1) đã xuất hiện. Thường ngày Tiểu Lan Nhi thích giúp cha làm việc nên rất thông minh khéo léo, gói cũng nhanh nhất đám. Giang Dạ Tuyết và Cố Mang, một người là luyện khí sư, một người thuở nhỏ từng làm nô lệ ở phủ Vọng Thư, tuy bánh ú mà bọn họ gói không so được với Tiểu Lan Nhi, nhưng chí ít cũng còn chấp nhận được.
(1) Có câu “một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán”, chỉ một người có bản lĩnh nhưng bị một việc rất nhỏ làm vướng tay vướng chân không mần ăn gì được, tác giả thay chữ đồng tiền bằng bánh ú, nghĩa tương tự như trên.
Nhạc Thần Tình thì khá là buồn cười, cậu ta ham ăn ham uống, một chiếc bánh ú hình gối nhỏ xíu xiu, cậu ta nhét lần lượt tám loại nhân gồm bạch quả, thịt tươi, thịt nguội, hạt dẻ, lòng đỏ trứng, đậu tây, thịt gà và đậu phộng, nhét đến phồng to đùng. Giang Dạ Tuyết thấy vậy liền bật cười, nói: “Cái này của đệ nhất định sẽ vỡ cho mà xem.”
“Không đâu! Cái này gọi là bánh ú bát bảo, năm nào Nhạc phủ cũng gói hết.”
“Bánh ú bát bảo phải có trù nương mới gói được.” Giang Dạ Tuyết kiên nhẫn khuyên nhủ: “Đệ mới học, gói bánh ú nếp trắng ngọt là tốt nhất.”
“Đệ thử tí thôi, không thử sao biết được.”
Kết quả gói bốn năm lần, nếu lá bánh ú không rách thì thịt cũng rơi vãi, cuối cùng vất vả lắm mới gói xong, nhưng lại là cái bánh ú núc ních bốn góc đều rỉ gạo.
“Vừa hấp là vỡ liền cho xem, Nhạc ca ca quá tham lam rồi.” Tiểu Lan Nhi cất giọng lanh lảnh. Mọi người đều bật cười, Nhạc Thần Tình rầu rĩ cầm bánh ú của mình, xấu hổ dụi dụi mũi.
Nước đã đun sôi, mẻ bánh ú đầu tiên được bọn họ đua nhau cho vào nồi hấp. Hấp bánh ú phải chú ý độ lửa, không thể hấp bằng lửa to, chỉ được hấp bằng lửa nhỏ.
Trong lúc chờ đợi, bọn họ gói số gạo và lá còn lại thành nhiều loại bánh chưng, ngoại trừ bánh ú hình gối, bọn họ còn gói cả bánh ú sừng trâu, bánh ú mỹ nhân… Thậm chí còn gói những loại truyền thống nhất như bánh ú ống trúc. Có điều đây là chuyện khá phức tạp, Nhạc Thần Tình gói một hồi thì bắt đầu chán ngán.
(2) Bánh ú mỹ nhân: Thân bánh dài ốm, ở giữa lõm vào, hai đầu cong lên, nhìn hơi giống đường cong nên gọi là bánh ú mỹ nhân.
(Từ trái qua: Bánh ú sừng trâu, bánh ú mỹ nhân, bánh ú ống trúc)
Cậu ta nhịn không được thò đầu lại nhìn: “Mẻ trong nồi chừng nào mới chín nha?”
Giang Dạ Tuyết cười hỏi: “Còn sớm lắm. Đệ ngồi không yên rồi à?”
“… Vậy thì không phải.”
“Đệ gói một chuỗi bánh ú đi, đến lúc đó đem về cho tiểu cữu nếm thử.”
(3) Một chuỗi bánh ú: Gói một chuỗi chín cái bánh ú, kích thước lớn nhỏ khác nhau, cái lớn nằm trên, cái nhỏ nằm dưới, dùng chín loại chỉ màu buộc lại, thường dùng tặng bạn bè và người thân.
Nhạc Thần Tình nghe vậy thì hưng phấn lắm, ánh mắt sáng hẳn lên, nhưng lát sau lại nhụt chí nói: “Tứ cữu đang cãi nhau với cha đệ, dạo này tứ cữu gặp ai cũng chẳng buồn để ý. Thôi bỏ đi.”
“Lại cãi nhau nữa à?” Giang Dạ Tuyết lầm bầm than thở: “Tính tình của huynh ấy thật là…”
Hắn lắc lắc đầu rồi không nói thêm gì nữa.
Số bánh ú còn lại nhanh chóng được gói xong, ngoại trừ cho cả bọn ăn thì còn dư khá nhiều. Giang Dạ Tuyết bèn nói: “Chi bằng mọi người đem đi chia cho hàng xóm láng giềng đi, nơi này có không ít trưởng bối sống lẻ loi, con của bọn họ đa số đều hy sinh trong nhiều năm chinh chiến với nước Liệu, mấy ông bà cụ sức khỏe không tốt, ngày lễ ngày Tết cũng không biết tự chăm sóc mình. Nếu làm dư thì cho bọn họ nếm một ít đi.”
Nhạc Thần Tình nói: “Đại ca, huynh tốt bụng quá.”
Tiểu Lan Nhi rụt rè hỏi: “Tiên sinh, muội cũng muốn đi, muội đi với Nhạc ca ca được không?”
Giang Dạ Tuyết bèn lấy hai giỏ trúc, lót vải sạch vào trong. Hắn thận trọng kỹ tính, chọn toàn là bánh ú nhân chay kích cỡ nhỏ, như vậy người già sẽ dễ ăn hơn.
“Mấy cái này là Tiểu Lan Nhi làm, nếp trắng nhân đậu ngọt, mấy cái này là ta làm.” Giang Dạ Tuyết vừa cẩn thận xếp bánh ú vào giỏ vừa chọn lựa. Ngón tay mảnh khảnh trắng ngần của hắn dừng trước đống bánh ú dài dặt dẹo trông thảm không nỡ nhìn kia chốc lát, cuối cùng vẫn dời đi, sau đó lúng túng ho vài tiếng.
“Thần Tình, của đệ… với của Hi Hòa quân, gói rất đẹp, chỉ là… không thích hợp tặng người khác cho lắm. Ta không cho vào nhé.”
Nhạc Thần Tình: “…”
Mặc Tức: “…”
Nói đoạn lại cúi đầu chọn vài cái do Cố Mang gói. Nào ngờ vừa cho vào giỏ đã bị Cố Mang lấy ra.
“Của ta cũng không cần cho vào đâu.” Cố Mang cười nói: “Giữ lại tự chúng ta ăn, mắc công bêu xấu nữa.”
Giang Dạ Tuyết hơi sửng sốt. Bánh ú do Cố Mang gói căng đầy đẹp mắt, nào có bêu xấu như y nói?
Hắn nghĩ mãi không rõ, Mặc Tức lại lập tức hiểu ra —— Cố Mang hổ thẹn trong lòng, lo lắng trong số những người đau khổ vì mất cốt nhục thân thương đó, có vài người từng bị mình hại chết.
Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, Cố Mang vẫn luôn thấp thỏm bất an vì máu tươi mà tay mình từng nhuốm.
Im lặng giây lát, Mặc Tức sải chân dài bước đến bên cạnh Giang Dạ Tuyết, nhận lấy giỏ trúc trong tay đối phương: “Ta với Cố Mang cũng đi một chuyến nhé, có nhiều bánh ú phải đưa lắm.”
Dứt lời không cho phản bác kéo cổ tay của Cố Mang: “Đi thôi.”
Cố Mang: “A? Chờ đã —— chờ đã ——”
Mặc Tức đời nào chịu nghe y, người đàn ông này sức thì lớn, tính tình lại cố chấp, còn kiệm lời giống như cái hồ lô cưa mất miệng, Cố Mang bị hắn kéo đến không còn cách nào, chỉ đành lục ra một chiếc mặt nạ viền bạc trong túi Càn Khôn đeo vội lên mặt trước khi ra cửa.
“Đệ cứ phải dẫn ta theo làm gì nha?”
Mặc Tức: “…”
Vùng mà Giang Dạ Tuyết sống đa số đều là nhà cũ ngõ hẹp, quanh co ngoằn ngoèo, phố hẻm u tối. Mặc Tức cất bánh ú vào trong túi Càn Khôn, sau đó kéo Cố Mang đi suốt mấy con đường, dọc đường đi cũng mặc kệ Cố Mang nói cái gì, nhất quyết không buông tay, cũng chẳng nói chẳng rằng.
Chờ khi cách Giang trạch thật xa, sâu trong hẻm nhỏ cũng không một bóng người, Mặc Tức mới buông Cố Mang ra. Chẳng đợi Cố Mang bỏ đi, hắn đã sớm có dự liệu đưa tay chống lên bức tường gạch xanh trong ngõ hẹp, cúi đầu nhìn đối phương.
“Ta nói với huynh một lần nữa.”
Tròng mắt xanh của Cố Mang chuyển động với vẻ đầy bất an: “Nói gì nha.”
“Trọng Hoa sẽ có người như vậy, không phải vì huynh mà là vì nước Liệu. Mấy năm qua tin nào báo được, giết chóc nào tránh được, huynh đã làm hết rồi.” Nói đoạn, Mặc Tức nắm lấy bàn tay của Cố Mang, do cảm giác được ngón tay của Cố Mang cựa quậy trong lòng bàn tay của mình, hắn bèn nắm chặt hơn, đan mười ngón của hai người vào nhau.
“Đừng cảm thấy tay mình đầy máu tanh nữa, được không?”
Dứt lời, Mặc Tức nâng tay Cố Mang, hôn nhẹ lên mu bàn tay của y một cái. Sống lưng kéo căng của Cố Mang chậm rãi giãn ra trước ánh nhìn luyến lưu hiện rõ dưới hàng mi dài của hắn.
Cố Mang liếm liếm môi, dường như định nói gì đó, nhưng lại có vẻ không biết phải diễn tả thế nào, chỉ đành nói: “Nhưng ta ——”
“Không có nhưng huynh.”
“Nhưng mà ——”
“Không có nhưng mà.”
“Ta ——”
Cuối cùng Mặc Tức thở dài một tiếng, bụm miệng Cố Mang lại. Trong đôi mắt chăm chú nhìn Cố Mang của hắn vừa có xót xa, vừa có bất đắc dĩ, còn có đau lòng mà hắn cho rằng mình đã giấu rất kín.
Mặc Tức nói khẽ: “Huynh là tốt nhất, vẫn luôn là vậy.”
Cố Mang chớp cặp mắt xanh, sau đó lắc đầu như trống bỏi.
“…” Mặc Tức giơ tay kia lên, ấn đầu Cố Mang, bắt y gật gật đầu.
Cố Mang vừa bực mình vừa buồn cười, bên trong trái tim già cỗi nứt nẻ này lại ồ ạt chảy ra thứ chất lỏng ngọt thanh mà chua chát, theo máu lan đến khắp trăm xương. Y đột nhiên liếm lòng bàn tay của Mặc Tức một cái.
Mặc Tức không kịp đề phòng, vô thức nới lỏng tay, Cố Mang vội đảo khách thành chủ, bật dậy đè Mặc Tức lên tường —— Chẳng qua Mặc Tức cao hơn y rất nhiều, lúc Mặc Tức chống một tay lên tường áp chế y, khí thế và tư thế đều chuẩn không cần chỉnh. Nhưng khi đảo ngược lại thì biến thành Cố Mang khẽ ngước đầu nhìn hắn, ngay phần chiều cao đã yếu thế hơn hẳn.
Như vậy xem ra, không giống đang áp chế, trái lại giống như đang…
Làm nũng.
Cố Mang giật giật khóe miệng vì liên tưởng đáng sợ này của mình, nhưng thấy Mặc Tức bị đè vẫn bình chân như vại, ánh mắt nhìn mình vẫn bình tĩnh ung dung như đang lẳng lặng hỏi “huynh định làm gì nào”, Cố Mang không khỏi bị chọc xù lông, cảm thấy không xử Mặc Tức là không được. Y bèn dứt khoát nhảy lên dùng đầu huých Mặc Tức một cái.
“Cốp” một tiếng trầm đục.
Cố Mang đắc ý hỏi: “Sao hả? Có đau không?”
Mặc Tức: “…”
“Đau là được rồi, hôm nay Cố Mang ca ca của đệ sẽ dạy đệ cái gì gọi là trưởng ấu hữu tự huynh hữu đệ cung.”
(4) Trưởng ấu hữu tự: Lớn nhỏ có trật tự. Huynh hữu đệ cung: Anh em hòa thuận tôn trọng nhau.
Mặc Tức đáp lại bằng cách giữ chặt lấy Cố Mang, ôm siết y vào lòng, tiếp theo dùng tay khác cầm mặt nạ viền bạc, tháo nó ra đẩy đến bên góc trán.
Dưới tấm mặt nạ là gương mặt từng dịu dàng xán lạn, giờ đây nhợt nhạt mà thanh tú. Có đôi mắt hiền hòa với chiếc cằm nuột nà, có sống mũi cao thẳng với đôi môi hồng hào ngọt ngào như quả mọng, dưới hàng mi mảnh dài cất giấu cặp mắt xanh sâu còn hơn sông biển.
Ngón tay chai sần của Mặc Tức nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của Cố Mang, hắn nghiêng mặt qua, đường nhìn chậm rãi dời từ môi lên trên, cuối cùng đắm mình vào hai hồ nước xanh biếc kia.
“Ừ. Thụ giáo rồi.”
“…”
“Xin sư ca chỉ dạy ta nhiều hơn.”
Dứt lời, hắn cúi người hôn xuống ——
Đúng lúc này, chợt nghe khúc quanh phát ra tiếng “loạt soạt” khác thường, Mặc Tức là người bén nhạy cỡ nào, hắn lập tức nâng tay đẩy mặt nạ của Cố Mang xuống, ôm trọn đối phương vào trong ngực, nghiêm giọng quát: “Ai?!”
Một tiểu tu sĩ mặc trang phục quân Bắc Cảnh run rẩy lết ra từ trong góc, hiển nhiên cậu ta vừa mua thức ăn xong đang trên đường về nhà, trong ngực ôm một chiếc giỏ đựng củ cải và cải thìa tươi xanh, còn có một bó lá xương bồ. Lúc này cậu ta bị dọa sợ tái mặt, khúm núm bước ra đây, hốt hoảng nói: “Cha cha cha cha… chào cha dượng!”