“Mộ Dung tiên sinh muốn dọn ra khỏi Nhạc phủ?” Cố Mang kinh ngạc: “Vậy hắn một thân một mình đi đâu chứ?”
“Đệ không biết nữa.” Nhạc Thần Tình cúi đầu, lơ đãng vuốt ve túi thơm trừ tà của mình, nét mặt trông hết sức khó chịu, rồi lại có phần nản lòng thoái chí.
Biểu cảm này chưa bao giờ xuất hiện trên người Nhạc Thần Tình, Nhạc Thần Tình đuổi theo Mộ Dung Sở Y nhiều năm như thế, từng thấy mất mát, từng thấy đau lòng, từng thấy không cam, chỉ duy nhất chưa từng thấy mệt mỏi như bây giờ.
Có lẽ vì tim của một người chung quy cũng làm bằng máu thịt, suốt thời gian dài nóng cháy nhưng không chiếm được bất cứ hồi báo nào, cuối cùng vẫn sẽ có ngày nguội lạnh cạn kiệt sức. Huống chi đều là trưởng bối của cậu ta, đều là đại tông sư luyện khí, Giang Dạ Tuyết lại đối xử với cậu ta bằng thái độ khoan dung khác hẳn Mộ Dung Sở Y, nếu so sánh như vậy, thật sự rất khó giữ lòng không dao động.
“Trước đó tứ cữu từng nói, trên người tứ cữu và bọn đệ không chảy cùng dòng máu, cũng chưa từng xem bọn đệ như người thân, sở dĩ tứ cữu vẫn ở lại Trọng Hoa cũng chỉ vì muốn báo đáp ân tình nhận nuôi của mẹ đệ. Bây giờ có lẽ tứ cữu cảm thấy đệ đã nhược quán rồi, ân tình cũng báo xong, cho nên… cho nên tứ cữu muốn rời đi.”
Ngón tay của Nhạc Thần Tình quấn hết vòng này đến vòng khác quanh nút buộc.
“… Đệ cũng không biết tứ cữu muốn đi đâu, có thể tứ cữu muốn ngao du bốn biển, tìm kiếm người thân thật sự của mình, cũng có thể tứ cữu chỉ ngại bọn đệ phiền, muốn dọn đi cách bọn đệ xa một chút. Đệ không biết nên khuyên tứ cữu thế nào, dù sao lời mà đệ nói, tứ cữu… xưa nay tứ cữu luôn nghe không vào…”
Mặc Tức và Cố Mang nhìn nhau, đôi bên đều lặng thinh. Chuyện này thật sự không biết phải nói sao, mà cũng không biết nên nói sao cho phải?
Nhạc Thần Tình không phải người thân của bọn họ, Mộ Dung Sở Y lại càng không, chuyện nhà người ta, người ngoài không tiện nói gì nhiều.
Đang lúng túng khó xử, chợt nghe rèm châu phía sau va lanh canh.
Người đầu tiên phản ứng lại chính là Tiểu Lan Nhi, cô nhóc lanh trí mừng rỡ chạy qua đón, gọi luôn mồm: “Tiên sinh tiên sinh!”
Mấy vị trong sân đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy Giang Dạ Tuyết ngồi xe lăn gỗ đi ra từ phòng trong, hôm nay hắn mặc áo quần màu xanh lục, mái tóc đen buộc bởi quan khấu bằng ngọc xanh, buông thõng trên bờ vai. Hắn mỉm cười sờ tóc Tiểu Lan Nhi, Tiểu Lan Nhi hớn hở nói: “Muội tới đẩy xe lăn cho tiên sinh.”
“Được.”
Tiểu nha đầu vác chiếc diều hình con rết trên lưng, vòng ra sau người Giang Dạ Tuyết đẩy hắn vào trong sân.
Giang Dạ Tuyết ngẩng đầu, nét mặt hiền hòa, cười nói: “Ta ở bên trong điều chế túi thơm tránh ma, nhất thời không nghe tiếng động, thất lễ rồi. Mặc huynh, Cố huynh, Đoan Ngọ an khang.”
Người đã tề tựu đông đủ, mảnh sân nhỏ lát đá xanh bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Trong nhà Giang Dạ Tuyết không có người hầu, rửa cỏ lau, trộn gạo nếp, bọn họ đều phải tự làm hết. Có điều cũng chính vì vậy mới cảm nhận được nhân gian tốt đẹp, tháng năm yên bình.
Nhạc Thần Tình và Tiểu Lan Nhi còn nhỏ tuổi, tay chân rất lanh lẹ, hai hậu bối một lớn một nhỏ chạy loanh quanh khắp sân, lúc thì thêm củi vào lò bếp lộ thiên, lúc thì xách mấy chậu nước giếng lớn đến ngâm lá bánh ú.
Cố Mang xắn tay áo ngồi trên ghế đẩu nhỏ trộn gạo nếp, nhìn dáng vẻ hừng hực khí thế của hai đứa kia, y lắc đầu nói: “Thế này chỉ sợ chưa đến giữa trưa, tụi nó đã dùng hết nước dự trữ trong chum mất.”
“Thì phải dùng hết mới đúng mà.” Giang Dạ Tuyết cười nói: “Đoan Ngọ phải lấy nước buổi trưa, giờ Ngọ là lúc dương khí thịnh vượng nhất, theo truyền thuyết thì lúc này nguồn nước dự trữ có thể trừ tà trừ chướng (khí độc), chẳng phải lúc trước huynh tin điều này nhất sao?”
(1) Giờ Ngọ: từ 11 giờ đến 13 giờ.
Cố Mang nhủ thầm, ây dà, quên mất.
Chẳng qua khi đưa mắt nhìn Mặc Tức đang rửa lá bánh ú bên bàn đá đằng xa, y lại cảm thấy may là Giang Dạ Tuyết đã nhắc mình chuyện này, lát nữa mình có thể nói cho Mặc Tức nghe, để Mặc Tức cảm thấy mình vẫn còn nhớ cả những chi tiết nhỏ nhặt như thế, giúp Mặc Tức yên lòng thêm phần nào.
Nghĩ vậy, Cố Mang quay đầu đổi đề tài: “Huynh kể chuyện của ta cho Nhạc Thần Tình biết rồi hả?”
“Thật ra thì chưa.” Giang Dạ Tuyết đáp: “Ta chỉ nói với đệ ấy rằng, trên người Cố huynh của đệ có vài bí mật không tiện tiết lộ với bên ngoài. Chẳng qua ta biết huynh không phải là kẻ tội ác tày trời, nếu đệ ấy tin ta, vậy ta hy vọng đệ ấy cũng tin huynh —— Thần Tình cũng thông minh lắm, rất nhiều chuyện không cần chúng ta phải vạch trần.”
Cố Mang không biết nên nói gì, cuối cùng rũ mắt nói: “… Cảm ơn.”
“Huynh với ta cần gì nói cảm ơn?” Giang Dạ Tuyết thở dài: “Thật ra ta cũng có lỗi với huynh, lúc trước ta không giữ vững lòng tin với huynh, huynh không trách ta, ta đã cảm kích lắm rồi.” Giang Dạ Tuyết đưa mắt nhìn ra sân, dường như qua muôn trùng tháng năm, hắn lại thấy được hôn lễ giản dị tổ chức trong mảnh sân này thật nhiều về năm trước.
Một đôi tân nhân (vợ chồng mới cưới), khách khứa lác đác, người ngoài tránh còn không kịp, nhưng Cố Mang cứ như sợ cả thiên hạ không biết thái độ của mình vậy, giữa mảnh sân giấy màu bay rợp trời, y dùng kèn xôna thổi một khúc Phượng Cầu Hoàng, nháy mắt cười với Giang Dạ Tuyết.
“Lúc ta bị người đời xa lánh, huynh không có ruồng bỏ ta, ta lại chưa từng vững tin với huynh, là ta nợ huynh.”
Nghe hắn nói vậy, Cố Mang thấy hơi ngượng ngùng, y gãi gãi ót: “Ôi dào, anh em với nhau, có gì mà nợ hay không nợ.” Dứt lời vội vàng đổi đề tài lần nữa, mắt xanh lia quanh sân một vòng, dừng lại trên người Tiểu Lan Nhi, hỏi: “Đúng rồi, Lan Nhi là sao thế? Sao nó lại sống trong nhà huynh?”
Giang Dạ Tuyết thở dài: “Huynh cũng biết tình huống của nó rồi, linh hạch của Lan Nhi mạnh hiếm có khó tìm, gần như có thể sánh ngang với Hi Hòa quân, chỉ là thể chất của nó quá yếu ớt, không chịu được số mệnh trời ban này, trái lại còn biến thành chứng Cuồng Tâm. Thường ngày tuy nó hiền lành ngoan ngoãn, nhưng khi bệnh trạng bùng phát lại mất hết tính người, cực kỳ tàn bạo…”
“Nó lại phát rồ nữa sao?”
“Ừ, trước đó không lâu lại phát tác trong học cung một lần.” Giang Dạ Tuyết nhìn cô nhóc bận rộn loay hoay ở đằng xa, nói: “Mặc dù các trưởng lão học cung đã ngăn cản kịp thời, nhưng nó vẫn đả thương nhiều đứa trẻ, một đứa trong đó còn là cháu họ của Quân thượng.”
“…”
“Lẽ ra bọn họ định trục xuất nó khỏi học cung, tiêu hủy linh hạch của nó, ta không đành lòng nên mới đứng ra đảm bảo cho nó, nhận nó làm đệ tử, dẫn nó theo bên mình. Tuy ta không phải là dược tu, nhưng ít nhiều cũng có đọc đôi chút, biết chứng Cuồng Tâm của nó không chịu được kích thích, kiêng kỵ nhất là ngôn từ của người ngoài khích bác nó.” Giang Dạ Tuyết thở dài: “Học cung phần lớn đều là trẻ con chưa lõi đời, chịu một ít ảnh hưởng của trưởng bối, cứ hay gọi nó là quái vật, nó ở lại đó sẽ không khá lên được.”
Cố Mang gật đầu: “Cũng phải. Con nít dễ bắt chước nói theo lắm.”
“Vì vậy ta mới khuyên nhủ Trường Phong quân, bảo ông ấy để con gái ở lại phủ của ta. Thứ nhất có thể truyền đạo học nghề, thứ hai ta cũng có thể chậm rãi giải trừ khí tức linh hạch quá mức bá đạo của nó, thứ ba…” Giang Dạ Tuyết ngập ngừng: “Chỗ này của ta vắng tanh vắng ngắt, nhìn chung cũng là chốn thanh tịnh, sẽ không có ai bắt nạt nó, như vậy cũng có lợi cho bệnh tình của nó.”
Cố Mang cười nói: “Huynh nói gì cũng đúng, nói một hai ba rồi, huynh còn bốn không?”
Giang Dạ Tuyết gập ngón tay, gõ nhẹ lên trán suy tư, lát sau mỉm cười nói: “Thứ tư, nó rất nghe lời, lúc nào cũng chủ động đẩy ta ra đẩy ta vào, chẳng khác nào ta nhặt được nửa chiếc xe lăn nhỏ.”
Đang nhìn nhau cười, Mặc Tức ở cạnh ao đột nhiên quay đầu lại: “Rửa xong lá cỏ lau rồi, ta đem qua nhé?”
“Vậy làm phiền Mặc huynh.”
Gói bánh ú là một chuyện phức tạp, bên vương đô Trọng Hoa thịnh hành nhất là bánh ú hình gối, lá bánh ú chọn lá trúc, lá niễng hoặc lá cỏ lau, nhân bên trong có cả mặn lẫn ngọt. Giang Dạ Tuyết kỹ tính, nhớ rõ khẩu vị của những người ở đây, sáng sớm nay đã đi chợ mua nguyên liệu tươi mới nhất về nhà, lúc này rau dưa và các loại thịt đã được rửa sạch cắt đều, chia loại đặt trong vại gốm nhỏ, gạo nếp cũng đã chuẩn bị xong. Nhạc Thần Tình xoa tay hưng phấn nói: “Bắt đầu thôi! Đệ muốn gói bánh ú!”
(2) Bánh ú hình gối
Tiểu Lan Nhi cất giọng líu ríu, nhưng vẫn nhanh nhảu ôm một chiếc ghế đẩu nhỏ qua đây: “Vậy, vậy muội gói bánh ú ngọt nha.”
Nhạc Thần Tình trêu nó: “Muội không qua bên bếp lò nhóm lửa à?”
Lan Nhi nhỏ giọng nói một cách kiên định: “Không qua đâu, nhóm lửa không vui, gói bánh ú mới vui…”
Giang Dạ Tuyết nhìn bọn họ nô đùa, ngồi trên xe lăn chống má cười rộ lên, lát sau chợt nhận ra điều gì: “Ơ?”
Cố Mang quay đầu hỏi: “Sao thế?”
“Quên lấy chỉ chín màu rồi, lát nữa phải dùng để buộc bánh ú.”
“Huynh đi đứng không tiện, nó nằm ở đâu thế? Ta đi lấy giúp huynh.”
Giang Dạ Tuyết cười ngượng ngùng: “Vậy làm phiền Cố huynh, chỉ nằm trong tủ bát ở sảnh nhỏ, cái thứ hai bên trái.”
Cố Mang bèn đứng dậy đi vào trong.
Gian nhà của Giang Dạ Tuyết rất đơn sơ, không có nội thất gì nhiều, Cố Mang nhanh chóng tìm được chỉ chín màu trong ngăn tủ theo lời Giang Dạ Tuyết. Lấy xong đang chuẩn bị ra ngoài, ánh mắt chợt lia đến một tấm bài vị được cúng trước bàn thờ. Tấm bài vị đó chữ trắng sơn đen, khắc từ gỗ cây bách, bên trên viết vài chữ ngắn gọn:
Linh vị vợ quá cố, Giang Tần thị Mộc Cẩn.
(3) Nghĩa là vợ tên Tần Mộc Cẩn, Giang là họ của chồng.
“…” Cố Mang không khỏi dừng bước nhìn tấm bài vị này.
Tần Mộc Cẩn là vợ đầu của Giang Dạ Tuyết, năm đó gia tộc của nàng ta thất thế, người ngoài tránh còn không kịp, song Giang Dạ Tuyết vẫn thực hiện hôn ước đã định trước với nàng ta. Sau khi kết hôn, hai người cử án tề mi (4), hòa hợp vui vẻ, lẽ ra cũng là một đôi vợ chồng ân ái, ngờ đâu Tần Mộc Cẩn lại bất hạnh hy sinh trong một chiến dịch không lâu sau này, mà lúc ấy hai người vừa mới mừng tân hôn, tình cảm đang lúc chín muồi nhất.
(4) Cử án tề mi: Nâng khay ngang mày, ý chỉ vợ chồng tôn trọng nhau (do sự tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày).
Do thời gian tiếp xúc quá ngắn, ấn tượng của Cố Mang dành cho vị Tần phu nhân này rất mờ nhạt, nhớ rõ nhất là trang phục tân nương nàng mặc lúc thành thân, áo đỏ diễm lệ rực rỡ tựa mây đỏ, khăn đội đầu mong manh, loáng thoáng thấy được gương mặt của nàng ta dưới lớp lụa đỏ ấy.
Ngoại trừ điều đó, y chỉ nhớ tân nương uống rất giỏi. Nàng ta thoạt nhìn liễu yếu đào tơ, nhưng lại chuốc ngã đám khách mời rượu mình, Cố Mang cũng không ngoại lệ. Hôm đó sau khi tiệc cưới chấm dứt, Cố Mang đi đứng hơi khập khiễng, buổi tối cũng nhờ Mặc Tức đưa y về, ngặt nỗi Mặc Tức không chịu cho y về mà dứt khoát lôi y về nhà mình.
Lúc đó Mặc Tức còn sống ở Mặc phủ cũ, vị bá phụ lộng quyền của hắn còn chưa mất, trong phủ có vô vàn tai mắt nhìn Mặc Tức chằm chặp. Song chẳng biết Mặc Tức bị làm sao, hôm đó bỗng dưng kích động quá đỗi —— Cách một bức tường đầy tai mắt, hắn lại quyết phải đè Cố Mang lên giường quấn quýt một phen. Cố Mang thật sự đã uống quá chén, cứ một mực dùng cánh tay che mắt, cả người mềm nhũn như ngâm trong rượu ngọt, toàn thân nóng hừng hực như lửa, điều này khiến Mặc Tức càng thêm mất kiểm soát, nửa đường có người hầu gõ cửa hỏi thiếu gia có cần đổi nến đọc sách đêm không, Mặc Tức đáp lại bằng cách dập tắt nến trong phòng, sau đó càng suồng sã ức hiếp sư huynh không dám thốt tiếng nào trong bóng đêm mịt mờ.
Cuối cùng Cố Mang hỏi Mặc Tức rốt cuộc nổi điên cái gì vậy, sau giây lát im lặng, Mặc Tức nói với y, chỉ là rất hâm mộ Giang Dạ Tuyết có thể cưới được người mình yêu.
Lúc đó Cố Mang chẳng còn nửa phần sức, y dở khóc dở cười, nói rằng trên đời nhiều tân nương như vậy, chẳng lẽ đệ gặp cô nào cũng cảm khái một phen.
Mặc Tức không lên tiếng, lát sau lại nói, thật ra hắn còn cảm thấy lúc tân nương nhìn qua đây cách một lớp lụa đỏ, ánh mắt trông hơi giống Cố Mang.
Thấy Mặc Tức cố đấm ăn xôi viện cớ cho hành vi cầm thú của mình, Cố Mang suýt giận quá hóa cười, y hỏi, ánh mắt giống ta? Sao ta lại thấy mũi nàng giống đệ nhỉ.
Không giống tí nào.
Đệ nói không giống là không giống à? Ta thấy giống lắm, môi còn giống Mộ Dung Liên kia kìa.
Chẳng giống gì sất.
Hình dáng khuôn mặt còn giống Mộ Dung Sở Y nữa.
…
Mặc Tức không phản bác nữa, dường như cảm thấy không nên tiếp tục tranh chấp với sư huynh bị mình giày vò thảm như vậy. Nhưng cũng có thể do ký ức của Cố Mang đã suy giảm, y không nhớ được nhiều hơn nữa.
Không biết nếu bây giờ Mặc Tức nhìn tấm bài vị này sẽ cảm thấy thế nào. Năm đó hai người đều còn trẻ, cho rằng chỉ cần cưới được người mình yêu đã là chuyện khiến muôn người hâm mộ. Nhưng nào ngờ trên đời còn có nỗi đau như mới cưới đã lìa xa.
Có lẽ con người vĩnh viễn không đấu lại số mệnh.
Cố Mang thở dài, chắp tay bái lạy trước linh vị của Giang Tần thị, tốt xấu gì y và Giang Dạ Tuyết cũng từng là chiến hữu, nếu Tần Mộc Cẩn còn sống, y nên gọi nàng ta một tiếng chị dâu. Bái xong lại nhìn linh vị đó vài lần, do dự có nên gọi Giang Dạ Tuyết qua thắp hương gì không, đột nhiên lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Y không biết phải diễn tả thế nào, khi nãy nhìn lần đầu không phát hiện điều gì, nhìn nhiều lần mới lờ mờ nảy sinh chút cảm giác không ổn —— Y cảm thấy tấm bài vị này, hình như có thêm thứ gì đó.
Hết chương 137
Stormi: Chương này mai mốt đọc lại sẽ phát hiện 1 hint hay lắm =)))