Tia lửa nổ tanh tách trong chậu than, màn che xanh nhạt trong phòng ngủ buông thõng.
Mặc Tức ngồi bên mép giường, mắt đen nhìn Cố Mang chằm chằm.
Hắn nói: “Quỳ xuống.”
Quỳ là tư thế Cố Mang đã sớm tập quen hồi còn ở Lạc Mai biệt uyển, nhưng y không thích động tác này, không phải vì tự tôn, mà vì y không hiểu những người bắt mình quỳ rốt cuộc muốn đạt được cái gì trên người mình. Tại sao rõ ràng lần nào y cũng quỳ theo cách bọn họ dạy, nhưng vẻ dữ tợn trên những gương mặt đó lại chẳng hề biến mất, trái lại còn có màu máu phẫn nộ gấp bội trào ngược lên?
Y không biết rốt cuộc mình làm không đủ tốt chỗ nào.
Cố Mang hơi do dự, vừa nhìn Mặc Tức vừa quỳ phịch xuống, quỳ bên giường của chủ nhân phủ Hi Hòa, quỳ bên chân người đàn ông ấy.
Y từng không quan tâm người khác có hài lòng với mình với hay không, nhưng người trước mặt là chén cơm của y, liên quan đến gà vịt thịt cá trên bàn ngày sau, thế nên y luôn hy vọng Mặc Tức có thể vui vẻ một chút.
Nhưng Mặc Tức thoạt nhìn cũng chẳng mấy hài lòng.
“Đã ai từng nói với huynh, quỳ xuống có ý nghĩa gì chưa?” Mặc Tức đột nhiên cúi mắt, lạnh lùng nói.
Cố Mang lắc đầu.
“Huynh quỳ xuống, nghĩa là thần phục, hèn mọn, kính cẩn.” Mặc Tức quan sát gương mặt của y: “Nhưng trên mặt huynh không có những thứ đó.”
“Huynh chỉ gập đầu gối của mình, lưng thì vẫn thẳng tắp.”
Cố Mang không trả lời, dường như cũng không biết nên nói gì, chỉ tiếp tục quỳ như thế, vừa hoang mang vừa bối rối chớp chớp mắt.
Thẳng thắn đến mức gần như là vô lễ.
Đúng thế, đây mới là nguyên nhân khiến cho những người bắt y quỳ nổi giận. Vì rằng y quỳ đấy, nhưng trên mặt chẳng hề có gì là quẫn bách. Hai năm qua biết bao người muốn nhìn y hèn mọn, nhìn y chật vật, nhìn y sống không bằng chết. Nhưng chẳng ai làm được.
Cố Mang hệt như một tờ giấy trắng, bình thản tiếp nhận tất cả nguyền rủa và thóa mạ, sự vô tri của y không ngờ lại biến thành kết giới lớn nhất của y.
Mặc Tức bỗng thấy oán giận, hắn bóp mặt Cố Mang, cúi người nhìn thẳng vào mắt Cố Mang, tính xâm lược trên người hắn tựa như một thanh kiếm, bay “vù” ra khỏi vỏ, tưởng chừng muốn đâm thủng Cố Mang.
“Cố Mang, có phải huynh thật sự cho rằng ta không làm gì được huynh không?”
Cố Mang chỉ nhìn hắn, lát sau mới trả lời: “Bộ ngươi uống rượu hả?”
“…”
Mặc Tức sửng sốt, sau đó như nghĩ tới điều gì, bất ngờ buông hai ngón tay bóp má Cố Mang ra, cứ như bị phỏng vậy.
Độ lực của hắn quá lớn, gò má trắng sứ của Cố Mang đã bị sự thô bạo của hắn bấu ra hai vết đỏ rõ rệt.
Mặc Tức quay mặt đi, trầm giọng nói: “Liên quan gì tới huynh.”
Cố Mang sờ sờ mặt mình: “Trong Lạc Mai biệt uyển có rất nhiều người uống rượu, bọn họ uống nhiều lắm, sau đó đều trở nên không vui.”
“Đó gọi là uống say.” Mặc Tức lạnh lùng nói.
“Vậy ngươi uống say hả?”
Mặc Tức quay đầu lại lườm y: “Ta say thì làm gì nói chuyện với huynh được đàng hoàng thế này?”
“Vậy ngươi uống say bao giờ chưa?”
“Ta ——”
Tuyết bên ngoài lất phất, gió Bắc vẫn rít gào.
Nhất thời lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng than củi lùm bùm.
Ta chưa bao giờ say.
Chỉ từng uống hơi nhiều một chút, cũng chỉ có lần đó, bị huynh nhìn thấy, bị huynh chọc ghẹo, được huynh bao dung.
Từ đó trở đi nghiêm khắc với chính mình như thước bản, không cho phép mình phóng túng nữa.
Sao huynh lại quên được. Sao huynh có thể quên?
Sao huynh dám quên chứ!!
Lời này sôi sục dưới đáy lòng, hơi nước bốc lên, thốt ra miệng lại thành câu vô tình.
“Chuyện của ta không đến lượt huynh quản.”
Cố Mang không nói nữa.
Hai người trong phòng im lặng nhìn nhau, Mặc Tức vẫn nhìn Cố Mang chằm chặp, dường như có thể nhìn thẳng vào lòng Cố Mang thông qua cặp mắt xanh thẳm trong vắt kia.
Sau đó Mặc Tức lại nghĩ, nếu thật sự có thể nhìn thẳng vào thì tốt rồi, nếu thật sự có thể xé nát y, xuyên thủng y, đâm rách y, thấy rõ tất cả bí mật trong xương cốt của y, thấy rõ hướng máu chảy và linh hồn bẩn thỉu của y thì tốt rồi.
Chỉ cần thấy rõ người quỳ trước mặt bẩn thế nào, mình sẽ không còn lưu luyến nữa.
Cố Mang giật giật ngón chân trần, đột nhiên hỏi: “Ngươi muốn ta ở với ngươi, là để nhìn nhau với ngươi hả?”
Mặc Tức lườm y: “Huynh nghĩ hay quá.”
“Vậy ngươi muốn ta làm gì?”
Lúc này Mặc Tức mới bắt đầu cân nhắc một cách nghiêm túc, đã thế còn cố ý không nhìn Cố Mang nữa.
“Tối nay huynh ở với ta”, câu này rõ ràng có chút suồng sã, nghe ra chẳng đứng đắn tí nào.
Nhưng cố tình hai người trong phòng lại không hề nghĩ theo hướng lệch lạc.
Mặc Tức thật sự vì ngủ không được nên cũng không muốn để Cố Mang ngủ ngon, Cố Mang cũng thật sự mang tinh thần thiện chí có giấc cùng ngủ có ngủ cùng mất để bầu bạn với chén cơm của mình.
“Vậy đi, huynh đọc sách, ta ngủ.” Mặc Tức đứng trước kệ sách chọn chốc lát, sau đó ném cho Cố Mang một quyển “Phục trú thiên kiếp chí”.
“Ta không biết chữ…”
“Lý Vi dạy huynh một tháng rồi còn gì?” Mặc Tức bực dọc phất tay, nằm lên giường: “Huynh chọn chữ nào hiểu mà đọc.”
“Ồ.” Cố Mang nhận lấy “Phục trú thiên kiếp chí”, bắt đầu cất cao giọng đọc tên sách: “Khuyển nhật nhất lực sĩ.”
(1) “Khuyển nhật nhất lực sĩ” 犬日一力士 là những chữ lấy ra từ “Phục trú thiên kiếp chí” 伏昼天劫志. Kiểu như 犬 đọc là khuyển, nhưng thêm 2 nét nữa thì thành phục 伏, mà Cố Mang không biết chữ “phục” chỉ biết chữ “khuyển” nên đọc thành “khuyển”.
Mặc Tức thiếu điều đập gối vào mặt y.
Kết luận sau khi nghe Cố Mang đọc sách cả đêm chính là, “Phục trú thiên kiếp chí” mà từ năm tuổi hắn đã thuộc nằm lòng, chẳng ngờ một câu cũng nghe không hiểu, bị Cố Mang đọc thành quyển sách nào đó mà hắn chưa nghe nói bao giờ. Thế là sau nửa đêm, Mặc Tức vẫn trằn trọc mất ngủ vác hai quầng thâm bước xuống giường, mặt mày đằng đằng sát khí nhìn Cố Mang hồi lâu, sau đó bất ngờ thò tay kéo y dậy.
Cố Mang: “Đi đâu vậy?”
Mặc Tức nói: “Phòng sách.”
Cố Mang quỳ lâu quá, đột nhiên bị nhấc lên, hai chân tê rần không nhúc nhích nổi, loạng choạng đi vài bước lại ngã phịch xuống đất.
Cố Mang vừa trượt ngã, theo bản năng muốn vịn cái gì đó. Trong lúc chân tay luống cuống, cách gần nhất chính là Mặc Tức, y bèn ôm lấy eo đối phương.
Tuy rằng hiện giờ trời đông giá rét, nhưng lửa than trong phòng ngủ cháy rất mạnh, Mặc Tức lại là đàn ông máu nóng khỏe mạnh, thế nên áo quần mặc trên người mỏng tang. Cách lớp áo lót mỏng, Cố Mang gần như đang ôm lấy vòng eo thon gầy rắn chắc của Mặc Tức. Cơ bụng của Mặc Tức phập phồng theo từng nhịp thở dưới tay y, cổ áo xưa nay luôn chỉnh tề ngay ngắn cũng bị y kéo lệch, loáng thoáng để lộ lồng ngực bắp thịt cân xứng.
Mặc Tức quay đầu lại, nhìn y với sắc mặt âm u khó dò.
Thật ra đổi thành bất cứ cô nương bình thường nào khác, thậm chí là một vài người đàn ông nào đó, nếu bọn họ ở trong vị trí của Cố Mang, nhất định đã bị hơi thở và thể trạng quá đỗi mạnh mẽ của Hi Hòa quân mê hoặc đến đầu váng mắt hoa.
Tiếc rằng Cố Mang tình cũ đã phai, mà thân sói có vẻ vẫn chưa nảy mầm tình, thế nên y không hề cảm thấy cơ thể đực rựa trước mắt có gì đẹp, nếu bắt y phải nói mình có cảm nhận gì, vậy chắc là vừa cứng vừa nóng, còn lờ mờ khiến y cảm thấy nguy hiểm.
Mặc Tức nặn hai chữ từ kẽ răng: “Buông tay.”
Cố Mang ôm eo hắn, ngước cặp mắt xanh lên nhìn hắn, nói thật lòng: “Ta không đứng dậy nổi.” Nói đoạn chỉ chỉ chân mình: “Hỏng rồi.”
Sắc mặt càng thêm u ám, Mặc Tức nói: “Đó là tê, không phải hỏng. Ta bảo huynh buông ta ra!”
Thấy mặt mày hắn hung dữ, Cố Mang nghĩ thầm người này dễ giận quá đi, không biết chăm sóc đồng bạn gì hết trơn, còn không tốt bằng Túi Cơm của mình nữa. Nghĩ vậy, Cố Mang lặng lẽ buông tay, tự ngọ nguậy đứng lên. Gần như ngay lúc y vừa buông tay, Mặc Tức đã không quay đầu lại đẩy cửa ra ngoài, đi dưới mái hiên hành lang đến phòng sách.
Trong phòng sách chỉ có bốn vách tường thanh tịnh, không trang trí gì nhiều, chậu than thì càng khỏi nhắc đến.
Mặc Tức vốn mang linh hạch hệ lửa, chưa kể hắn máu nóng khí thịnh, hoàn toàn không cảm thấy lạnh, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đi tới trước bàn đọc sách.
Hắn đưa mắt nhìn Cố Mang ngần ngừ ở cửa, nói: “Lăn vào đây.”
Cố Mang do dự chốc lát rồi nằm xuống đất.
“… Huynh làm gì thế.”
Cố Mang bắt đầu lăn từ bậc cửa, một vòng, hai vòng…
Gương mặt anh tuấn của Mặc Tức cũng méo xệch vì giận: “Bảo huynh lăn thì huynh lăn thật à?”
Cố Mang ngồi dậy thở dài: “Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn sao.”
Nếu không phải trên mặt y mang vẻ bình thản điềm nhiên và khiêm tốn thỉnh giáo, Mặc Tức suýt đã cho rằng đây là binh sĩ vô lại ngày xưa đang đùa cợt với mình.
Hắn cố dằn cơn tức, nói: “Qua đây.”
Dường như không muốn chọc giận anh bạn dễ cháy dễ nổ này, Cố Mang hỏi: “Không cần lăn qua đúng không?”
“… Đi qua.”
Cố Mang bèn đứng dậy khỏi mặt đất, đi tới bên người Mặc Tức, im lặng nhìn hắn, chờ câu sau của hắn.
Mặc Tức nhìn khắp kệ sách một lượt, không tìm được quyển nào thích hợp để dạy người đọc sách viết chữ, thế là không khỏi nhíu mày, dứt khoát chỉ lấy giấy bút nghiên mực, trải lên bàn gỗ hoàng đàn.
“Lý Vi dạy huynh bao nhiêu chữ rồi?”
Cố Mang xòe ngón tay ra đếm, đếm xong mười ngón tay, chân trần lại giật giật, ngay cả ngón chân cũng lôi ra đếm luôn. Đếm xong một lượt, phát hiện số chữ mình biết vậy mà còn nhiều hơn số ngón tay ngón chân cộng lại, Cố Mang không khỏi thấy tự hào: “Nhiều lắm.”
Mặc Tức đẩy ghế ra, nói: “Ngồi xuống.”
Cố Mang ngồi xuống, hoang mang nhìn hắn.
Mặc Tức khoanh hai tay, tựa vào mép bàn gỗ đàn. Hắn cúi đầu nhìn Cố Mang, sau đó phất tay một cái, ngọn lửa nơi lòng bàn tay châm hết đèn trong phòng sách: “Để ta kiểm tra.”
“Kiểm tra nghĩa là gì?”
“Tức là ta đọc, huynh viết.”
Có lẽ nếp xấu của Lạc Mai biệt uyển vẫn còn sót lại trong người Cố Mang, y vụng về cầm bút lên, chấm cả đống mực, sau đó hỏi: “Viết xong có thưởng không?”
“Viết không xong có phạt.”
Ánh mắt vốn dĩ có chút chờ mong của Cố Mang lập tức trở nên căng thẳng, y thấp thỏm hỏi: “Không có cơm ăn hả?”
“…” Mặc Tức nhìn y, dưới ánh đèn vàng ấm áp, gương mặt thanh mảnh của Cố Mang cách gần đến thế, đôi mắt xanh biếc như rửa bằng nước biển cứ nhìn hắn đăm đăm. Mấy ngày nay ở chung với nhau, đôi mắt đó gần như đã không còn chết lặng và xa cách như thuở đầu gặp lại ở Lạc Mai biệt uyển.
Hơi người đang từ từ trở về trong mắt Cố Mang.
Tiếc rằng bất luận Mặc Tức tìm bắt bao nhiêu lần, hắn vẫn chưa thành công bắt được vết tích nhỏ bé nào chứng minh Cố Mang còn giữ ký ức.
Mặc Tức nói: “Tính sau đi.”
Cố Mang khăng khăng nói: “Cơm phải có. Không thì đói bụng lắm.”
Mặc Tức lườm y: “Huynh có tư cách gì cò kè mặc cả với ta? Viết.”
Chữ viết nguệch ngoạc lan ra trên giấy Tuyên, Mặc Tức đọc chữ nào, Cố Mang viết chữ nấy, viết đúng Mặc Tức không nói gì, viết sai thì lại mắng y ngốc.
(2) Giấy Tuyên: là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ. Nó có cường độ chịu kéo cao, bề mặt nhẵn, ít nhàu, khó mài mòn, khả năng chống côn trùng và nấm mốc tốt. Tại Trung Quốc người ta coi giấy Tuyên là vua của các loại giấy và là loại giấy bền nghìn năm (theo wiki).
Ban đầu Mặc Tức muốn Cố Mang viết một hai ba bốn năm, sau đó lại muốn Cố Mang viết tên y, viết tên mình.
Tiếp sau đó, trong lúc tâm trạng xốn xang, hắn lại lòng tham không đáy bắt Cố Mang viết “Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư”, viết “Nhược vấn tương tư thậm liễu kỳ, trừ phi tương kiến thì.”
(3) Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư: Nếu ta may mắn sống sót, nhất định sẽ trở về bên người. Nếu ta bất hạnh bỏ mạng, ta sẽ vĩnh viễn nhớ người. 2 câu này nằm trong bài thơ “Lưu biệt thê” (Quà từ biệt vợ) của Tô Vũ.
(4) Nhược vấn tương tư thậm liễu kỳ, trừ phi tương kiến thì: Nếu hỏi nỗi khổ tương tư bao giờ dứt, trừ phi hai ta gặp lại nhau.
Viết đến cuối cùng, cơ bản đều là mấy câu Cố Mang chẳng đời nào biết viết, Mặc Tức vẫn quyết không buông tha y, bắt y ngồi trên ghế, không chịu cho y đi.
Cố Mang cũng bắt đầu thấy tủi thân: “Ta không biết…”
Đèn đang lay lắt, tuyết đang mịt mù. Mặc Tức nhìn đống chữ nguệch ngoạc rối nùi trên giấy của y, một câu tương tư, muôn vàn lỗi sai. Hắn nhắm mắt lại, đi tới sau lưng Cố Mang, lấy bút qua: “Dạy huynh.”
Tuyết va vào cửa sổ, Cố Mang ngồi trên ghế, Mặc Tức khom thân hình cao lớn, viết từng nét một, nét bút có lực, đẹp đẽ thanh thoát. Hắn viết, Cố Mang cũng bắt chước viết theo, viết được phân nửa, bỗng nhiên nhịn không được hắt xì một cái.
Mặc Tức nâng tay dừng bút, cúi đầu nhìn y: “Lạnh à?”
Cố Mang không muốn gây thêm phiền phức cho người ta, huống hồ đối phương là giống đực, mình cũng là giống đực, bản tính cũng có phần cạnh tranh hiếu thắng, y bèn lắc lắc đầu, nhưng rồi lại hắt xì cái nữa.
Mặc Tức nói: “Về lấy thêm áo đi, ngộ nhỡ lạnh chết còn phải tốn công chăm sóc huynh.”
Cố Mang dụi mũi nói: “Có chút xíu thôi, không đến nỗi.”
Nếu Cố Mang đã nói vậy, Mặc Tức cũng không kiên trì nữa, nếu còn cưỡng cầu thì giống như hắn đang quan tâm Cố Mang vậy. Vì thế hắn tiếp tục dạy Cố Mang viết chữ.
Nhưng viết một hồi, Cố Mang bắt đầu lạnh quá chịu hết thấu, y không nghĩ ngợi nhiều, theo bản năng nhích lại gần vật thể tỏa nhiệt duy nhất ở quanh mình —— chính là bên người Mặc Tức, rồi lại nhích gần hơn nữa.
Mặc Tức đang đắm chìm trong câu chữ, ban đầu chẳng hề phát hiện động tác nhỏ của Cố Mang. Chờ khi hắn phản ứng lại, Cố Mang đã như bầy sói quây quần sưởi ấm, tựa vào nơi chỉ cách hắn gang tấc, tưởng chừng nhích nhẹ một cái là có thể nép vào ngực hắn.
“…” Ánh mắt tối sầm, Mặc Tức đặt bút xuống, đột nhiên nắm cằm Cố Mang, ép y ngẩng đầu lên nhìn mình, vừa hẹp hòi vừa âm trầm nheo mắt hỏi: “Lúc nãy bảo huynh biến về thay đồ, huynh không thay. Giờ huynh muốn làm gì?”
_____________________
《ABO bất ngờ lên sóng》
Tức muội: Lúc nãy bảo huynh biến về thay đồ, huynh không thay, giờ huynh muốn làm gì?
Cố Mang Mang: Sống sao cho nổi đây trời, đệ có thể làm lò lửa cho Quân thượng, có thể chắn đao cho Mộ Dung Liên, có thể ra mặt giúp Giang Dạ Tuyết, mẹ nó ta tới gần ké tí hơi ấm cũng không được à???
Tức muội: Không được.
Cố Mang Mang: Tại sao?!!!
Tức muội (nắm cằm nhìn cổ nghiến răng): Tại vì bọn họ không phải Alpha thì là Beta, pheromone chẳng có sức hấp dẫn gì với ta. Ta không muốn cắn chút nào hết.