Vết Nhơ

Chương 53: Chương 53: Vô thức dụ dỗ






Cố Mang nhìn hắn, ngón chân trần dưới mặt bàn thấp thỏm cạ cạ mấy cái.

Sau đó đột nhiên nói: “Ta với Túi Cơm sẽ cùng nhau sưởi ấm.”

Mặc Tức hờ hững nhìn y: “Vậy thì sao.”

“Ngươi mặc ít quần áo, ngươi cũng lạnh, ta mặc ít quần áo, ta cũng lạnh. Ngươi lạnh ta lạnh, chúng ta nhích lại gần nhau, sẽ nóng.”

“…”

Mặc Tức là đoạn tụ (đồng tính), Cố Mang là người yêu cũ của hắn. Dẫu cho tường thành lý trí dựng cao, nhốt được hành vi vượt rào, nhưng cũng không thể nhốt được bản năng nào đó của cơ thể. Mặc Tức biết rõ mình có phản ứng rất mạnh với Cố Mang, nếu thật sự áo quần mỏng tang nhích lại gần nhau, e rằng không chỉ đơn giản là nóng thôi đâu.

Cũng chính vì vậy, Mặc Tức bỗng thấy hờn giận như bị cố tình dụ dỗ, dù rằng loại “dụ dỗ” này có thể nói là chính hắn nghĩ bậy bạ mà thôi, nhưng nét mặt của hắn vẫn sa sầm thấy rõ.

Hắn nhìn Cố Mang chăm chú một hồi, đột nhiên buông ngón tay nắm cằm đối phương ra, làm bộ ghét bỏ lấy một tờ giấy Tuyên qua lau tay, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng mình hay ho lắm.”

“Không được sao?”

“Huynh cho rằng huynh là cái gì.”

Nghe vậy, Cố Mang chẳng hề tỏ ra đau lòng, y chỉ ngước mắt nhìn Mặc Tức, mọi cảm xúc đều viết rõ trên mặt. Mặc Tức có thể dễ dàng nhìn thấy mờ mịt, hoang mang và bối rối trong mắt y… song chẳng có bất cứ cảm xúc nào khiến hắn cảm thấy khuây khoả lòng.

Nếu Cố Mang có thể đau lòng vì những lời cay nghiệt của hắn, cho dù chỉ một chút thôi, Mặc Tức cảm thấy mình sẽ không bức bối đến thế.

Cố Mang đáp: “Ta cho rằng, ta là đồng bạn. Đồng bạn của ngươi.”

Mặc Tức không hé răng, lát sau nhấc ngón tay, dùng một ngón móc lấy vòng Tỏa Nô trên cổ Cố Mang, đầu ngón chậm rãi dời xuống, khều khều miếng sắt treo lủng lẳng trên chiếc vòng đen tuyền.

Hắn cúi đầu hỏi: “Huynh cảm thấy, ta sẽ làm đồng bạn với người đeo cái thứ này sao?”

“Huynh là phản thần, ta là tử thù của huynh.” Mặc Tức nói khẽ: “Sẽ không thay đổi. Cố Mang, chúng ta không quay lại được nữa rồi.”

Theo lễ tế cuối năm đến gần, Mặc Tức ngày càng có thể xác nhận Cố Mang thật sự không có giả vờ. Y đích thực đã đánh mất toàn bộ ký ức và tâm trí vì bị rút hai phách.

Vì điều này, Mặc Tức cáu bẳn suốt một thời gian dài.

Hôm nay Mặc Tức trở về từ trong triều, nhận được một tin tức, nói rằng cuối cùng Khương dược sư đã trở lại sau chuyến ngao du. Khương Phất Lê là tông sư luyện thuốc số một Trọng Hoa, từng chữa nhiều chứng nan y khó trị, chuyện của Cố Mang không nhờ cậy người khác được, nhưng vẫn có thể nhờ cậy Khương Phất Lê. Mặc Tức bèn ôm một tia hy vọng cuối cùng, dẫn Cố Mang đến Khương trạch bái phỏng.

Tính tình của Khương Phất Lê cực kỳ ương ngạnh quái đản, trong “Tham Sân Si” của Trọng Hoa, Tham là Mộ Dung Liên, Si là Mộ Dung Sở Y, về phần Sân (giận), ý bảo bị đối nghịch tất sinh lòng oán hận, không được như ý là nổi giận, không có lý trí, hành động theo cảm tính —— đích thị là Khương dược sư Khương Phất Lê.

Vị Khương dược sư này cậy mình có tài nên chẳng nể nang ai, miệng mồm cũng không tích đức, làm việc toàn ưng gì làm nấy.

“Nghe nói sau khi hắn về phủ, biết được trước đó phu nhân của mình đi gặp Lý Thanh Thiển, hắn giận đến mức cả ngày không nói chuyện với phu nhân của mình, còn hỏi có phải đầu óc của phu nhân nhà mình có bệnh không, có bệnh lo uống thuốc sớm đi.”

“Ây dà, sao hắn lại thế?”

“Cụ thể cũng không rõ lắm, chắc hắn cảm thấy phu nhân nhà mình liều lĩnh quá. Hình như hắn còn đến Nhạc phủ tìm Mộ Dung Sở Y để mắng nữa, nói Mộ Dung Sở Y không nên lo chuyện bao đồng liên lụy đến phu nhân của hắn.”

“Ha ha, Si chạm trán Sân, Mộ Dung Sở Y có đánh lộn với hắn không?”

“Mộ Dung Sở Y vốn dĩ đâu có ở trong phủ, Khương Phất Lê đập chừng mười bộ trà cụ của Nhạc phủ rồi mới giận đùng đùng bỏ về, tuyên bố nếu Mộ Dung Sở Y còn dám liên lụy phu nhân của hắn, hắn sẽ đích thân tới cửa trói Mộ Dung Sở Y lại ném vào đỉnh lư làm thuốc viên. Nghe đâu còn mắng cho Nhạc tiểu công tử ngăn cản hắn phát khóc luôn.”

“Ôi, hung dữ vậy à…”

Đúng là như thế.

Mặc Tức đã từng tiếp xúc với Khương Phất Lê, ấn tượng dành cho người này cực kỳ tệ, nếu không phải không còn ai nhờ cậy được, hắn thật sự không muốn đến Khương phủ bái phỏng.

Thế nhưng ngoảnh đầu lại, nhìn Cố Mang và Túi Cơm cùng híp mắt phơi nắng ở trong sân, hắn lại cảm thấy chuyến này nhất định phải đi rồi.

Trong đại sảnh Khương phủ, hai ngọn đèn sao rơi xoắn bện ở hai bên đang tận hết chức trách cháy hừng hực, ngàn ngọn đèn dầu cá voi rọi đêm sáng như ngày. Tất cả vật dụng trang trí trong sảnh đều là hàng thượng đẳng được chế tác cầu kỳ, chi phí cao gấp trăm lần chỗ ở của tu sĩ bình thường, thậm chí có thể nói là xa hoa lãng phí.

Lúc này đang là sau giờ cơm, quản gia chuẩn bị trà bánh phong phú, sai người đi ra sau phủ báo với chưởng quỹ của nhà họ Khương, Khương Phất Lê.

Hai người cứ tưởng Khương Phất Lê sẽ lập tức xuất hiện, ngờ đâu phải chờ lâu mốc mỏ. Mặc Tức nhắm mắt dưỡng thần, Cố Mang vẫn một mực bưng đĩa ăn gì đó. Trong đĩa sứ men xanh chất đầy bánh xốp hạch đào, bánh hoa, mứt hoa quả, trái cây tươi, Cố Mang nhét hết vào miệng, ăn xong đĩa của mình, y liếm môi ra chiều chưa đã thèm, sau đó lại thò tay lấy đĩa của Mặc Tức, đã thế còn lén lút nhìn trộm Mặc Tức, thấy đối phương chẳng buồn giật lông mi thì yên tâm vùi đầu ăn tiếp.

(1) Bánh xốp hạch đào

14

Nào ngờ Mặc Tức đột nhiên hỏi: “Huynh đói bụng lắm à.”

Cố Mang ngẩn ra, lúng búng nói: “Ngươi muốn hả? Còn thừa một chút nè, ta tưởng ngươi không ăn…”

Mặc Tức lạnh nhạt nói: “Ta không ăn.”

“Được được, vậy ta giải quyết giùm ngươi ha.” Thật ra hai chữ cuối đã nghe hết rõ, bởi vì Cố Mang lại nhét một miếng bánh xốp hạch đào to đùng vào miệng mình, cho dù quai hàm căng phồng cố động đậy, cũng chỉ phát ra được tiếng ú ớ kỳ quặc.

Tuy rằng ngoài miệng không nói gì, mày kiếm của Mặc Tức lại khẽ chau, hắn không muốn nhìn tướng ăn khó coi của Cố Mang, bèn quay đầu hỏi quản gia: “Sao lâu quá vậy? Có phải chủ thượng nhà ngươi có việc, tạm thời không ra được không?”

Quản gia đáp: “Chưởng quỹ đang chữa bệnh cho con gái của Trường Phong quân, chắc cũng sắp xong rồi.”

Mặc Tức nhíu mày hỏi: “Gần đây cứ nghe nhắc đến chuyện của Trường Phong quân, con gái ông ta mắc chứng bệnh gì thế?”

“Chứng Cuồng Tâm.” Quản gia nói: “Linh hạch của tiểu thư nhà Trường Phong quân quá bạo ngược, tuổi tác lại quá nhỏ, không kiểm soát được mình. Con bé đã đánh bị thương rất nhiều công tử tiểu thư ở học cung tu chân rồi, ài…” Nói một hồi cũng thấy không đành lòng: “Con bé mới bảy tuổi, lúc không phát bệnh thì ngoan ngoãn yên ắng lắm, cũng rất lễ phép nữa, nhưng không ai chịu chơi với nó cả, tội nghiệp lắm.”

(2) Cuồng tâm: Đại loại là phát rồ, phát cuồng.

“Chữa được không?”

“Tạm thời chữa không được.” Quản gia nói: “Ý của học cung tu chân là, nếu con bé còn đánh người bị thương thì phải phá huỷ linh hạch của nó, trục xuất nó khỏi học cung.”

Nghe xong, Mặc Tức im lặng chốc lát rồi nói: “Thế khác nào từ nay về sau không thể tu luyện nữa?”

“Chẳng những không thể tu luyện, linh hạch của nó mà bị hủy thì nguy hiểm cực kỳ, nếu làm không tốt sẽ tổn hại tâm trí, biến khờ biến dại.”

“…”

“Vợ chồng Trường Phong quân già rồi mới có con gái, không ngờ lại rơi vào tình cảnh này, nước mắt đều chảy cạn. Ầy, thật ra thiên kim Trường Phong vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân, định bụng từ từ khống chế linh lực của mình… Nó vẫn đang tốt dần đấy thôi, chỉ có điều…” Quản gia thở dài: “Hi Hòa quân biết mà, trong học cung đa số đều là hậu duệ quý tộc, chẳng ai muốn mạo hiểm cùng vào cùng ra với đứa trẻ mắc chứng Cuồng Tâm cả. Trường Phong quân cầu xin thật lâu, nhờ vả thật nhiều quan hệ mới miễn cưỡng giữ nó ở lại đến hôm nay —— Nhưng ý kiến của các quý tộc lão gia khác rất có sức nặng, nếu còn xảy ra chuyện đánh người bị thương, bất luận đánh con nhà ai, chỉ e nó không thể ở lại được nữa.”

Mặc Tức bỗng chốc nhớ lại trước đó Trường Phong quân tặng quà cho mình, thì ra là vì nguyên nhân này.

Hắn đang định mở miệng, chợt nghe phòng trong truyền đến giọng nói uy nghiêm của một nam tử: “Lão Chu, lằng nhằng lải nhải, ai cho ông tùy tiện tiết lộ chuyện của bệnh nhân vậy?”

Quản gia lập tức ngậm miệng.

Mặc Tức nghiêng đầu qua, chỉ thấy một nam tử ước chừng hơn ba mươi tuổi đi ra từ sau bình phong thêu chỉ vàng. Nam tử nọ mặc áo thêu xanh nhạt cầu kỳ sang trọng, cổ áo xếp chồng từng lớp, đai lưng được buộc ngay ngắn. Hắn phất tay áo rộng, chẳng hề khách sáo xoay người ngồi vào ghế chủ tọa, sau đó ngước đôi mắt hạnh nhạt màu, quả nhiên là dung mạo lạnh lùng, thần thái ngạo mạn.

(3) Mắt hạnh: Mắt to tròn.

Mặc Tức nói: “Khương dược sư.”

Khương Phất Lê đặt ngón tay lên chỗ vịn, lia mắt nhìn khách đến thăm, môi mỏng hé ra khép lại, một câu hỏi han cũng không có, trực tiếp nói thẳng: “Ngươi cơ thể khoẻ mạnh. Không cần chữa.”

Mặc Tức hỏi: “Vậy còn y.”

Khương Phất Lê lại liếc nhìn Cố Mang: “Y ngũ độc đều đủ, không chữa được.”

(4) Ngũ độc đều đủ: Thường chỉ bò cạp, rắn độc, rết, cóc, thằn lằn, ngoài ra còn chỉ thuốc lá rượu chè, ý bảo chuyện xấu xa phạm pháp gì cũng làm hết rồi.

Dẫu cho lúc trước đã hết hy vọng với việc Cố Mang còn giữ ký ức, nhưng chính tai nghe được Khương Phất Lê phủ nhận, Mặc Tức vẫn không khỏi chùng lòng.

Hắn nhắm hai mắt lại, chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Một chút khả năng hồi phục cũng không có?”

“Có chứ.” Khương Phất Lê khẽ nhướn mi, cười khẩy hai tiếng: “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (Lên tận trời xanh xuống suối vàng), tìm lại hai hồn phách bay mất của y, chuyện gì cũng được giải quyết. Vấn đề là Hi Hòa quân biết đi đâu tìm không?”

Bình thường nếu đổi thành ai nói năng với Mặc Tức như thế, Mặc Tức sẽ trở mặt không chừng. Nhưng Khương Phất Lê lợi hại ở chỗ đó —— Tất cả mọi người ở Trọng Hoa đều không muốn nhìn thấy hắn, mắng hắn gian thương, hiểm độc, làm giàu trên xác người chết. Nhưng toàn bộ Trọng Hoa chẳng ai thật sự dám làm gì hắn, ngay cả Quân thượng cũng không làm gì được hắn.

Bởi vì hắn là thần y hiếm có trên đời.

Mặc Tức nhìn Cố Mang đang thẫn thờ ngắm đĩa bánh ngọt, đoạn quay đầu hỏi Khương Phất Lê: “… Khương dược sư có cách nào khác, chí ít khiến y nhớ lại chút đỉnh không.”

“Nếu ngươi chỉ hy vọng y nhớ lại chút đỉnh, vậy thì không cần cách gì cả.” Khương Phất Lê nói thẳng: “Một phách ký ức chủ quản của y bị rút mất, nhưng không phải đã quên hết chuyện cũ lúc trước. Theo thời gian dần trôi, y tất sẽ khôi phục đôi chút.”

Tim Mặc Tức đập lỡ mất một nhịp: “Có thể khôi phục bao nhiêu?”

“Phải xem vận khí của y.” Khương Phất Lê nói: “Chẳng qua nếu hai phách bị thiếu không về lại chỗ cũ, y vẫn không nhớ được hầu hết các chuyện.”

Thấy đáy mắt của Mặc Tức thoáng hiện nét ảm đạm, Khương Phất Lê cười nhạt: “Thật ra loại chuyện như ký ức, một là khôi phục tất cả, hai là dứt khoát quên hết, chỉ giữ lại chút mảnh vụn rời rạc, đó mới là điều giày vò nhất. Nếu ta là y, ta thà rằng mình cứ tiếp tục ngáo ngơ như thế —— Tránh được rất nhiều đau đớn.”

Ánh nến lay động, Khương Phất Lê đổi sang tư thế thoải mái hơn, tựa vào trên đệm êm, nói với giọng biếng nhác: “Hơn nữa… thần thức của con người phiêu đãng bất định, ai biết cái mà y bỗng dưng nhớ lại, sẽ là đoạn chuyện cũ nào?”

Câu này của Khương Phất Lê khiến Mặc Tức giật mình.

Đúng vậy, nếu chỉ khôi phục một ít ký ức không toàn vẹn tùy cơ duyên, ai biết sẽ là cái nào?

Nửa đời trước của Cố Mang có quá nhiều bí mật, cũng chịu đựng quá nhiều đày đọa. Nói nhẹ thì có tư tình giữa Mặc Tức với y, có Mộ Dung Liên sỉ nhục chì chiết y. Nói nặng thì có một ít cơ mật quân sự liên quan đến quân Vương Bát, có Quân thượng hà hiếp chèn ép y.

Nếu Cố Mang bỗng dưng nhớ lại những mảnh nhỏ vụn vặt đó, Cố Mang sẽ phản ứng thế nào?

Chỉ vừa nghĩ thế thôi, Mặc Tức đã cảm thấy lạnh thấu xương.

Khương Phất Lê hiển nhiên đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười gian xảo: “Đáng sợ lắm phải không?”

“…”

“Ngộ nhỡ y nhớ lại năm đó Quân thượng đối xử với mình thế nào, thiếu đi tiền căn hậu quả, có khi sẽ càng điên rồ khó kiểm soát. Lúc đó Hi Hòa quân ngươi lại phải thu dọn tàn cục, coi bộ sẽ phiền phức lắm đấy.”

Mặc Tức liếc Khương Phất Lê một cái, nhìn gương mặt ung dung của đối phương giữa ánh đèn dầu, nói: “Ngươi có thuốc.”

Hắn không dùng câu nghi vấn.

Khương Phất Lê cười lạnh: “Thông minh lắm. Khương mỗ không có cách khiến y khôi phục ký ức, nhưng có thể kê rất nhiều phương thuốc tận sức giúp y đừng nhớ lại những hồi ức tối tăm.”

Gã đàn ông tuấn tú này rặt một vẻ gian thương, hắn xoay chiếc nhẫn phỉ thúy trên tay mình, hệt như thợ săn chờ thú chui vào lồng: “Ngươi có cần không?”

Mặc Tức tất nhiên không phải người thiếu tiền, chân dài bọc quân ủng da đen bắt chéo, một bên khuỷu tay gác lên thành ghế, mắt cũng không ngước, nói: “Ra giá đi.”

“Được đấy.” Tiền tài khiến cho Khương Phất Lê hớn hở ra mặt, hắn nói: “Ngươi sảng khoái hơn Quân thượng nhiều.”

“Quân thượng cũng biết y có khả năng khôi phục ký ức?”

“Ta cần gì gạt ngài ấy.” Khương Phất Lê nói: “Có điều ngài ấy thì hy vọng Cố Mang mặc kệ phải trái đúng sai, nhớ được chuyện nào hay chuyện đó.”

Im lặng một hồi, Mặc Tức nói: “… Ngươi kê thuốc đi.”

Khương Phất Lê nói: “Nói rõ trước, phương thuốc này nhằm an thần tĩnh khí, mặc dù có thể mang đến một ít tác dụng áp chế cảm xúc u tối, nhưng nó không thể chi phối tuyệt đối lựa chọn của Cố Mang với ký ức. Nếu ngày nào đó y vẫn nhớ lại những chuyện thù sâu oán nặng, ngươi vừa mở mắt, phát hiện y cầm dao kề cổ ngươi, Khương mỗ không hoàn tiền đâu nhé.” Dứt lời, hắn gõ ngón tay như bạch ngọc lên bàn gỗ, ngạo mạn hất cằm về phía tấm biển treo cao ngất nghểu của phủ Dược Sư —— “Tất cả đều dựa theo quy tắc của Khương phủ.”

Mặc Tức cũng lười nhìn tấm biển sứt mẻ của Khương Phất Lê, thời trẻ lần đầu tiên nhìn thấy, tấm biển này đã để lại ám ảnh sâu sắc trong lòng hắn, từ đó hình tượng dược tu cứu người giúp đời cũng thay đổi rất nhiều.

Dược quán khác cho dù tệ hại cỡ nào, cũng phải treo đủ loại lời răn mở quán như “Hành y cứu đời”, “Không lừa già dối trẻ” ở trước cửa.

Dược quán của Khương dược sư lại treo tám chữ châm ngôn khí khái hiên ngang:

“Ai chọc Khương mỗ, Khương mỗ giết nó.”

Khương Phất Lê thong dong hỏi: “Hiểu chưa?”

Mặc Tức mặt không đổi sắc: “Kê thuốc.”

Khương Phất Lê nói: “Được, một đợt trị liệu, bảy vạn bối tệ vàng.”

“Phụt ——” Giá tiền này ngay cả Chu quản gia của Khương phủ cũng nghe không nổi, nhưng rồi vội đổi thành ho khan: “Khụ khụ, tôi bị, phong hàn, phong hàn.”

Khương Phất Lê liếc ông ta một cái, nhe hàm răng trắng khít, cười nói: “Được thôi, lát nữa cho ông uống thuốc.”

Chu quản gia: “…”

Mặc Tức lấy kim phiếu bối tệ trong túi Càn Khôn, lúc này Cố Mang lại rướn đầu qua, y sống ở Lạc Mai biệt uyển lâu như thế, nghe hiểu rõ nhất chính là hai chữ “bối tệ”.

Bây giờ đồng bạn của y phải dùng tiền, phải dùng bối tệ, chẳng những phải dùng bối tệ mà còn phải dùng bối tệ vàng, chẳng những phải dùng bối tệ vàng mà còn phải trả một lần bảy vạn bối tệ vàng…

Y phải tiếp khách bao lâu mới kiếm được nhiều tiền vậy nha.

Mắt thấy Mặc Tức sắp đưa tiền cho gã đực rựa mắt mờ hung dữ kia, Cố Mang không chịu ngồi yên. Y thình lình chụp lấy cổ tay của Mặc Tức, nghiêm túc lắc lắc đầu.

“Đừng đưa.”

Mặc Tức nhìn y, nói: “Tiền của ta.”

“…”

“Buông tay.”

Cố Mang ngẫm nghĩ giây lát, nhưng nghĩ không ra lý do gì để ngăn cản hắn, cuối cùng chỉ đành thở dài, lặng lẽ nới tay, sau đó hỏi: “Hết tiền rồi, chúng ta có đói bụng không?”

Mặc Tức không để ý đến y, chỉ đặt bảy phiếu bối tệ trị giá vạn lượng vàng lên bàn, dùng ngón tay đẩy qua cho Khương Phất Lê.

Chỉ sợ Khương Phất Lê nhìn vợ mình cũng chưa dịu dàng đến thế, hắn nhận phiếu bối tệ, sai quản gia đi lấy giấy bút, tiếp theo kéo một chiếc hộp nhỏ làm bằng gỗ tử đàn trên bàn, lấy một chiếc kính thủy tinh đeo lên mắt trái, ngón tay trắng muốt cầm bút lông chồn bắt đầu viết.

Có lẽ sau khi rời khỏi Lạc Mai biệt uyển, cuộc sống chẳng còn u ám như xưa, nhựa sống trên người Cố Mang cũng dần dần hồi phục, giờ đây không còn nhạt nhoà ảm đạm như trước nữa.

Lòng hiếu kỳ ít nhiều cũng đã về với cơ thể đầy bóng hình xưa này.

Bởi vậy thấy Khương Phất Lê đeo kính mắt thủy tinh, y bèn hỏi: “Cái này là gì?”

Khương Phất Lê đáp lạnh tanh: “Kính mắt.”

“Sao ngươi phải đeo?”

“Ta bị quáng gà.”

“Quáng gà là gì?”

“Tức là buổi tối thấy không rõ đồ vật.”

“Vậy sao ngươi chỉ đeo một cái?”

“Ta chỉ mù mắt trái.”

Cố Mang “ồ” một tiếng, nhưng nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm, bèn nói: “Quáng gà là ở chỗ tối mới không thấy đường, nhưng nhà ngươi sáng chói lóa vậy mà.”

“Pháp thuật gây hại, không phải bệnh thường. Mắt trái của Khương mỗ trời vừa tối là mù, thắp nhiều đèn hơn nữa cũng chỉ giúp mắt phải thấy rõ hơn.”

“…”

Đường nhìn rét lạnh của Khương Phất Lê lộ ra sau mặt kính thủy tinh: “Cố soái còn câu hỏi nào nữa không. Lúc Khương mỗ viết phương thuốc không thích bị quấy rầy.”

Cố Mang thành khẩn đáp: “Hết rồi.”

Trong phương thuốc viết hơn bảy mươi loại thảo dược, Khương Phất Lê sai người mang bàn tính vàng tới, ngón tay trắng muốt chuyển động thật nhanh trên bàn tính, hắn vừa kiểm tra bảng giá vừa xem xét những loại thảo dược này có tồn tại nguy hiểm tương khắc không.

“Tờ phương thuốc này, ngươi giữ cho kỹ.” Khương Phất Lê nói: “Ngày mai tới chỗ ta lấy thuốc.”

Mặc Tức nhận phương thuốc, thật sự không còn gì để nói với Khương Phất Lê, cũng đến giờ bọn họ phải đi rồi.

Nào ngờ lúc này, Khương Phất Lê đột nhiên gọi hắn lại: “Dừng bước.”

“Dược sư còn gì chỉ điểm?”

“Còn một việc nữa.” Khương Phất Lê nhìn gia đinh ở hai bên, nói: “Các ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng ạ.”

Mọi người lui xuống, trong sảnh chỉ còn ba người bọn họ, Khương Phất Lê chậm rãi uống cạn trà trong chén, sau đó ngước mắt nói: “Hi Hòa quân, Khương mỗ hỏi một câu không quan trọng. Hôm đó kiếm linh Lý Thanh Thiển đến tìm nội tử, có phải ngươi cũng ở hiện trường không?”

(5) Nhắc lại, “ngoại tử” là vợ gọi chồng, “nội tử” là chồng gọi vợ.

Mặc Tức gật đầu.

Sắc mặt Khương Phất Lê có phút chốc mất tự nhiên, hắn hỏi: “Ngươi có nghe rõ nội tử nói gì với gã không?”

“Giọng của Khương phu nhân rất nhỏ, không nghe được.”

Khương Phất Lê có vẻ hết sức bất mãn với đáp án này, môi mỏng mấp máy hai cái, dường như đang mắng thầm. Mắng xong, Khương Phất Lê hỏi tiếp: “Kiếm Hồng Thược có còn sót lại bộ phận nào không?”

“Có để lại chuôi kiếm.”

Ánh mắt của Khương Phất Lê bỗng dưng trở nên sắc bén: “Ở trong tay ai?”

“Mộ Dung Sở Y. Ngươi hỏi chuyện này làm gì.”

Khương Phất Lê không đáp, chỉ là nghe tên Mộ Dung Sở Y thì mắng một tiếng “mẹ nó”. Sau khi sầm mặt suy nghĩ một hồi, hắn lại nói: “Bỏ đi, cũng chả có gì để tra tiếp.”

Dứt lời, Khương Phất Lê đứng dậy chỉnh lại quần áo, đoạn hất cằm về phía Cố Mang, nói: “Đúng rồi Hi Hòa quân, Khương mỗ còn chuyện này phải dặn ngươi. Nếu ngươi không muốn người này nhớ lại những quá khứ tồi tệ đó, ngoại trừ uống thuốc đúng hạn, còn một việc rất quan trọng.”

“Thỉnh giáo dược sư.”

Khương Phất Lê dựng một ngón tay, lắc lắc hai cái, nói: “Hạn chế để y nhìn thấy vật cũ có liên quan, suy nghĩ của con người là thứ khó dò xét nhất. Ký ức biết đâu nghĩ hết mọi cách cũng không kiếm về được, chỉ cần một làn hương là có thể khơi gợi trở lại. Ngươi nhất định phải ghi nhớ câu này của ta.”

Hết chương 52

Stormi: Sắp ngược ùi nha quý vị khán thính giảヽ(°∀°人´ヮ´)ノ

image1 1

Artist: 重生之极品祖师@lofter

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.